Trên đường về nhà, Viêm Đình vẫn im lặng.
Hắn bình thường ít nói, người bình thường cũng phân biệt không ra, nhưng Lâm Nguyên sẽ không phải là người không nhận ra sự khác biệt.
Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Viêm Đình một hồi, thấy hắn vẫn duy trì một tư thế, mặc kệ cậu, vươn tay nắm lấy ống tay áo hắn kéo kéo"Anh có chuyện muốn nói với em phải không"
Ngay cả Viêm Đình cũng chưa bao giờ nhận ra rằng khi mình đang trong trạng thái lo lắng, đôi mắt sẽ luôn lạnh lùng và thờ ơ và áp lực quá lớn từ cơ thể sẽ vô tình bộc lộ ra ngoài, bao phủ cơ thể, khiến người khác sợ hãi và không dám đến gần.
Tài xế ngồi trước rõ ràng ý thức được điều này, lòng bàn tay cầm vô lăng từ lâu đã sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu không nhờ mức lương cao, thì sẽ không có nhiều người dám nhận việc bên cạnh Viêm Đình .
Tài xế đã làm được vài năm cũng chưa thích nghi được với áp lực thấp khi sếp lạnh lùng.
Giọng nói của Lâm Nguyên rất nhỏ đến mức gần như chỉ có hai người ngồi ở ghế sau mới có thể nghe thấy, nhanh chóng chìm vào trong tiếng động cơ.
"Nguyên Nguyên, đừng suy nghĩ nhiều." Viêm Đình nắm tay Lâm Nguyên, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay gần đây đã mềm mại hơn một chút, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng áp lực không khí thấp quanh cơ thể một chút không có giảm bớt.
Không biết tại sao tâm tình hắn lại không tốt, Lâm Nguyên cũng không hấp tấp đoán, nhìn xuống bụng khẽ thở dài: "Còn có hơn hai tháng nữa là sinh con."
Lâm Nguyên chỉ thản nhiên thở dài, nói xong ngay cả cậu cũng sững sờ.
Hơn hai tháng, 60 đến 70 ngày, cũng không dài lắm, coi như chớp mắt đã kết thúc.
Vòng tay qua eo đứa nhỏ, ôm cậu vào lòng Viêm Đình nhẹ nhàng hôn lên má cậu "Ngoan, đừng sợ."
Lâm Nguyên nghĩ mình sẽ giống trước kia, quật cường mà phản bác chính mình mới không sợ đâu, không lâu là sinh con sao không bao lâu liền mổ bụng lấy con ra ...
Cậu không dám nghĩ thêm nữa.
Từ "sinh con" nghe có vẻ đơn giản nhưng ngay cả những người phụ nữ từ khi ra đời đã có cơ quan mang thai , khi sinh con cũng đều đi quỷ môn quan một lần.
Huống chi, Lâm Nguyên là nam sinh.
Cơ thể đàn ông trời sinh không phải để thụ thai.
Khi mang thai, sẽ có vô số nguy hiểm mà ngay cả bác sĩ cũng không thể lường trước được.
Hơn nữa, đến ngày sinh nở nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.
Lâm Nguyên tính cách vô tư, vì vậy cũng không nghĩ về nó nhiều như vậy.
Cậu sợ đau.
Khi đi bộ, nếu chẳng may đạp phải một viên đá, cậu có thể đau đến nhe răng trợn mắt đỏ hốc mắt.
Ở trên bụng bị cắt thành một lỗ không phải là điều cậu có thể tưởng tượng được.
Lâm Nguyên nắm lấy khớp xương của Viêm Đình véo ngón tay còn dày hơn của mình, nhanh chóng rũ bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lẩm bẩm nói: "Vậy anh muốn hỏi cái gì?"
Cậu luôn cảm thấy sự lầm lì của Viêm Đình trên đường đi có liên quan gì đến mình.
Và giác quan thứ sáu của Lâm Nguyên luôn rất chính xác, rất ít khả năng mắc sai lầm.
"Nguyên Nguyên." Giọng nói trầm thấp của Viêm Đình rất trầm, như thể bị sương mù dày đặc vài phút trong đêm quấn trong hơi nước dày đặc, lạnh lẽo khó tả "Em nghĩ đi học vui hơn sao?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Viêm Đình đã chọn một cách diễn đạt rất uyển chuyển.
Hắn kỳ thật muốn hỏi, là cậu có cảm thấy hạnh phúc hơn khi ở bên những người bạn đồng trang lứa của mình hay không.
Mấy ngày nay, đều là Viêm Đình tự mình lái xe đưa Lâm Nguyên đi trường học, lại đúng giờ đón về nhà.
Mọi lần, Viêm Đình đều đến sớm hơn mười phút, đỗ xe bên ngoài tòa nhà dạy học và đợi.
Hắn ngồi trong xe, thông qua những ô cửa xe màu trà, nhìn thấy cậu với bạn cùng lứa tuổi cùng nhau vừa nói vừa cười mà đi ra, thì sẽ luôn hoảng sợ mà không có lý do gì.
Viêm tổng , sống hơn ba mươi tuổi, là người đứng đầu trong giới kinh doanh, trong mắt người khác, là một chủ tịch quả quyết tàn nhẫn, những từ xấu hổ và tự chối bỏ bản thân cuối cùng cũng xuất hiện trong từ điển cuộc sống.
Sau khi nhìn thấy tiếng cười sảng khoái của Lâm Nguyên và đám bạn đồng trang lứa, không khỏi tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, dựa vào đứa con để trói cậu vào bên mình có đúng không ?
Lâm Nguyên vẫn còn một chặng đường dài phía trước, sẽ gặp gỡ nhiều người hơn nữa.
Viêm Đình không thể chắc chắn rằng không có ai tốt hơn mình.
Thỉnh thoảng, khi nghĩ về điều đó, một kẻ ác điên cuồng và hung bạo sẽ xuất hiện trong nội tâm, một lần lại một lần mà nói cho hắn, chỉ cần đem người nhốt ở biệt thự khóa bên người, vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Bất cứ khi nào Viêm Đình không kìm được cơn thịnh nộ trong lòng và muốn làm điều gì đó, hơi thở nhẹ nhàng của Lâm Nguyên sẽ kéo hắn ra khỏi khỏi bờ vực lung lay.
Viêm Đình không muốn buông tay, lại càng không muốn ích kỷ cắt đứt mọi con đường trong cuộc sống của cậu trong tương lai.
Mấy ngày nay hắn trằn trọc.
Bị mắc kẹt trong vũng lầy của tính chiếm hữu và sự dung túng lại lo lắng rút lui, nôn nóng mà lôi kéo.
Khi hắn lộ ra một chút cảm xúc, Lâm Nguyên cẩn thận phát hiện ra sự kỳ lạ, nhưng chỉ im lặng quan sát, không có vạch trần thẳng ra.
Đàn ông cũng cần không gian riêng, cũng không thể nói trắng ra sẽ tổn thương lòng tự trọng của họ .
Lâm Nguyên nghĩ tới đây, rũ mắt xuống không biết làm sao để lão nam nhân chủ động nói ra những gì đang suy nghĩ.
"Cũng được, cũng không vui lắm học hành mệt mỏi quá, dậy sớm cũng mệt." Lâm Nguyên lẩm bẩm, vươn vai ủ rũ dụi dụi cái đầu đầy lông ở cổ Viêm Đình, một lúc sau mới nói tiếp: "Thi rất mệt mỏi.
Em thích ở nhà và phơi nắng hơn.
Em không muốn đến trường, ở nhà mới thoải mái làm sao.
"
Lâm Nguyên không thích xã giao cho lắm, luôn phải lo lắng rất nhiều khi nói chuyện với người khác.
Không giống như ở trước mặt Viêm Đình, muốn nói gì thì nói đó không cần suy nghĩ cặn kẽ, cũng không có cố kỵ.
Dù sao, nếu cậu có nói sai điều gì, Viêm Đình cũng sẽ không tức giận.
Nếu là người khác thì sẽ khác, nếu nói mà không cân nhắc kỹ thì rất dễ làm mất lòng mọi người.
Nghe vậy, đôi mắt đen của Viêm Đình hiện lên một chút kinh ngạc, ánh mắt kiên định rơi vào trên khuôn mặt đứa trẻ một lúc, sau khi xác định không có bất đắc dĩ trên mặt, khóe miệng nhếch lên.
Trong đôi mắt đen không đáy ấy còn có một chút ý cười "Bé thích ở bên anh hơn?"
"Đương nhiên." Lâm Nguyên nghiêng người ôm cổ người đàn ông, đè cơ thể nặng nề của mình lên người hắn, một chút ác cảm cũng không có , tâm trạng thoải mái nhẹ nhàng nói "Không ai khác ôm em như thế này.
Mà em cũng không thích người khác đến gần, mùi trên người anh vẫn thoải mái và thơm nhất.
"
Lâm Nguyên vùi đầu vào cổ hắn, vừa nói vừa hít mấy hơi nhưng cũng không biết là mùi gì, hai mắt híp lại thỏa mãn, giống như một con mèo con đang nằm với cái bụng trắng nõn mềm mại sau khi ăn uống no say.
Lần đầu gặp mặt, quần áo thường ngày của Viêm Đình sẽ có mùi tuyết tùng lạnh của một loại nước hoa nhẹ dành cho nam giới.
Sau đó, biết được Lâm Nguyên mang thai, sau khi đưa cậu về nhà, Viêm Đình lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể Lâm Nguyên cùng đứa con trong bụng, nên không sử dụng nước hoa nữa.
Bây giờ, ngoại trừ mùi nước giặt còn sót lại trên quần áo, không có mùi nào khác nhưng Lâm Nguyên vẫn cho rằng nó có mùi thơm, hết lần này đến lần khác phải vùi vào cổ nam nhân để ngửi, giống như một người nghiện.
Viêm Đình ôm lấy đứa trẻ, dùng lòng bàn tay vuốt ve bụng bầu của cậu, vẻ u ám trong mắt cũng dần dần tiêu tan.
Bóng tối bị phá tan ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống.
Lâm Nguyên lại một lần nữa kéo Viêm Đình trở về.
Hai người họ đan những ngón tay vào nhau, cả hai đều sẽ không dễ dàng buông ra.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, không cần biết điểm tốt hay không, Lâm Nguyên giống như một con vịt bị nhốt lâu ngày, bắt đầu cuộc sống vui chơi tùy ý.
Ví dụ, buổi sáng đều phải ngủ đến mười một giờ sáng.
Chuyện xảy ra một hay hai lần cũng không thành vấn đề, nhưng mỗi ngày như thế mà bỏ bữa sáng, Viêm Đình sợ rằng đứa trẻ sẽ tạo thành tật xấu.
Cố ý trì hoãn thời gian đến công ty đến hơn 9 giờ 30 phút, chỉ để Lâm Nguyên ngủ no, sau đó cưỡng chế đánh thức cậu ăn sáng.
Tuy nhiên, người kiên quyết nằm trên giường sẽ không dậy nổi, túm lấy ga trải giường không nhúc nhích, giả vờ ngủ say không mở mắt.
Viêm Đình không còn cách nào khác là mang bữa sáng vào phòng ngủ, sau đó ôm đứa trẻ vào trong ngực và cho ăn từng miếng một.
Ăn xong, Lâm Nguyên tiếp tục lăn xuống giường ngủ thiếp đi.
Tổ tiên nhỏ ngủ , thì Viêm Đình phải thay quần áo và đi làm trong công ty để kiếm tiền mua đồ ăn vặt cho chồng nhỏ còn có mua sữa bột cho cậu con trai sắp chào đời.
Ba anh em nhà họ Viêm đã sụp đổ trong một trận chiến không ngớt khói thuốc súng.
Trước đây Viêm Đình chưa bao giờ nghĩ về việc tranh giành tài sản của gia đình, hắn chỉ có một mình tiền tài nhiều cũng vô dụng.
Nhưng kể từ khi Lâm Nguyên xuất hiện, Viêm Đình đã thay đổi ý định và bắt đầu lên kế hoạch.
Chính vì vậy mà hắn mới phát hiện ra người anh cả yêu thương mình năm xưa đã thay đổi.
Mặt ngoài huynh đệ tình thâm, ngầm sâu lại hận không thể đem hắn đưa vào chỗ chết.
Viêm Đình không muốn chết, hắn không nỡ để Lâm Nguyên ở lại thế giới một mình và trải qua tất cả những thử thách và khổ nạn.
Đứa bé được hắn che chở, cưng chiều làm sao có thể một mình gánh vác mọi việc.
So với Lâm Nguyên, anh cả là người đầu tiên cắt đứt tình anh em đối với Viêm Đình cũng không quá quan trọng.
Anh đã lấy cổ phần từ anh trai của mình trên danh nghĩa của chính mình.
Lão gia tử bị ngã và nhập viện, không biết có phải hay không đã lường trước được việc ăn thịt đồng loại của chính những đứa con trai của mình.Mỗi ngày ăn ngon uống không ngon, mắt thường có thể thấy được sự già nua .
Cũng không còn bướng bỉnh như trước nữa, mỗi lần Viêm Đình đến bệnh viện thăm ông, ông đều rất ít nói chuyện.
Chỉ là mỗi khi Viêm Đình rời đi, sẽ dặn dò một câu: Hãy sống tốt.
Lão gia tử không ép Viêm Đình kết hôn sinh con nữa, thậm chí ông còn không nhắc đến lời hứa của Viêm Đình là để ông bế cháu.
Cũng không biết là đã mất hy vọng vào con trai mình, hay nhận ra mình đã sai.
Cho dù năm xưa ông lão có cứng đầu gàn bướng hồ đồ thế nào thì ông vẫn là cha của Viêm Đình.
Huyết mạch truyền thừa, không phải dễ dàng như vậy dứt bỏ.
Viêm Đình đã lên kế hoạch tìm cơ hội để đưa anh chàng nhỏ bé đến gặp lão gia tử.
Anh sợ Lâm Nguyên không đồng ý nên chưa từng đề cập đến.
Cho đến một ngày nào đó, khi thời tiết tốt và tâm trạng thoải mái, Lâm Nguyên đã ăn thêm một bát vào bữa trưa.
Sau bữa tối, Viêm Đình dẫn cậu đi dạo trong vườn rốt cuộc mới nói ra.
Lâm Nguyên rất sẵn lòng đồng ý, không hề từ chối nụ cười trên mặt không hề phai nhạt, một tảng đá lớn trong lòng Viêm Đình cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Sau khi đồng ý, Lâm Nguyên cả ngày vẫn bình tĩnh .
Sau bữa tối, bằng mắt thường có thể thấy cậu trở nên căng thẳng và lo lắng.
Cái bụng bầu 8 tháng phồng lên độ cung đến mức không thể che giấu được nữa, giống như quả dưa hấu nặng 20 cân, khiến cử động trở nên vụng về và chậm chạp.
Lâm Nguyên mất một lúc lâu mới lôi ra gần hết quần áo trong tủ chọn từng thứ một, ngày mai đi bệnh viện nên mặc cái gì.
Sau khi chọn vài bộ, không hài lòng nên vươn móng vuốt hướng về phía quần áo Viêm Đình trong tủ .
Cậu đối một đống áo sơmi kia của Viêm Đình, vừa ý lâu lắm rồi.
Không chỉ thoải mái khi mặc mà còn soái khí cấm dục.
Tất nhiên, đây là hiệu quả khi Viêm Đình mặc nó, và dường như không liên quan gì đến cậu bây giờ với một cái bụng lớn.
Lục lọi một hồi, Lâm Nguyên cũng không chọn ra một cái vừa người, mà là từ ngăn tủ dưới cùng lấy ra một cái hộp gỗ chạm khắc rất đẹp.
Chiếc hộp thực sự đẹp, trông giống như một món đồ cổ từ thời Trung cổ.
Lâm Nguyên rất thích, cẩn thận ôm nó vào lòng đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó chậm rãi mở nắp ra.
Ban đầu còn nghĩ nó chứa một kho báu vô giá nào đó, nhưng khi mở nó ra mới thấy bên trong có hai chiếc vòng cổ.
Một cái là là kim loại, với một tông màu sáng lạnh.
Một loại là thuộc da và có mùi da thoang thoảng.
Bề mặt không có hoa văn trơn nhẵn, đơn giản, bên trong khắc hai chữ: YT.
Gần như ngay lập tức, Lâm Nguyên hiểu được ý nghĩa của hai chữ cái này, đó là chữ viết tắt của tên Viêm Đình (Yan Ting).
Lâm Nguyên cầm hai cái vòng cổ xem xét kỹ lưỡng một hồi, bỏ cái da đen xuống mở khóa vòng cổ bằng kim loại màu bạc, đeo nó vào cổ.
Viêm Đình bước lên lầu và mở cửa phòng ngủ, những gì nhìn thấy là cảnh tượng này.
Đứa bé mà hắn luôn muốn giam cầm, đang giữ một chiếc vòng có khắc tên hắn và đeo nó lên cổ.
Một khi nó được đeo vào, có nghĩa là Lâm Nguyên là tài sản của Viêm Đình , không thể trốn thoát được nữa.
Trong phút chốc, dục vọng chiếm hữu bị đè nén trong lòng Viêm Đình đột nhiên trào dâng, nhấn chìm tất cả ý thức.
Khóe mắt co giật vì ham muốn và chúng chuyển sang màu đỏ tươi.
Đầu lưỡi đỡ đỡ răng hàm sau, hắn bước ra đi nhanh, đi vào phòng ngủ đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, sải bước vào phòng ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook