Khoảnh khắc nhìn thấy Viêm Đình, hai mắt Lâm Nguyên sáng lên, ngón tay nắm lấy cánh tay Chu Tử Mặc nhất thời quên mất thả ra.
Chu Tử Mặc không ngờ Tần Miện lại xuất hiện ở đây, kinh ngạc đến sững sờ.
Tần Miện là người đầu tiên lo lắng, anh ta cười lạnh một tiếng "Chu Tử Mặc , cậu chia tay với tôi, rồi đi trêu chọc người khác.
Lâm Nguyên chỉ là một đứa nhóc ngốc, lương tâm của cậu bị chó ăn à mà đi trêu chọc cậu ấy? "
Lâm Nguyên: "???"
Cái quái gì thế? Tôi ngu ngốc?
Vô cớ nhận được đánh giá như vậy, Lâm Nguyên trợn to hai mắt, đầu đầy dấu hỏi.
Cậu là người mang thù dai, lại bị Viêm Đình nuông chiều hiện tại một chút cũng không muốn nhịn nghiến răng hàm , cố ý cất cao giọng nói : "Học trưởng, tôi cảm thấy anh chia tay là đúng á.
Lão nam nhân miệng chó phun không ra ngà voi, thân thể cũng già nua thô ráp thà tìm người nhỏ hơn, mềm mại vắt ra nước."
Nghe vậy, Chu Tử Mặc mỉm cười, tại sao trước đây không thấy đứa nhỏ này kiêu ngạo như vậy.
Lúc trước Lâm Nguyên cũng thông minh mồm mép lanh lợi, nhưng từ nhỏ đã quen bị bắt nạt nên phần lớn đều nhịn.
Chỉ sau khi gặp Viêm Đình, cậu mới phát hiện ra người đàn ông này không những không bắt nạt cậu mà còn chiều chuộng cậu, dần dần duỗi ra móng vuốt, gãi đông gãi tây, sau một thời gian dài, trở thành một đứa trẻ kiêu ngạo.
Hiện giờ, không thể chịu đựng ủy khuất chút nào.
Tần Miện ngày thường rất chú ý dưỡng sinh khuôn mặt ba mươi tuổi không có nếp nhăn, lông mày tuấn tú lại sáng , trên người mặc một bộ âu phục tóc tùy tiện vuốt mấy cái cũng có thể khiến cả trai lẫn gái cúi đầu dưới ống quần.
Mặc dù dạo này đã hạn chế rất nhiều và ít lui tới những tụ điểm ăn chơi đó nhưng vẫn giữ cho mình sự chỉn chu và tươi tắn mỗi khi ra ngoài.
Thậm chí còn không nhìn thấy một sợi râu nào trên khuôn mặt mặc dù khoảng thời gian qua uống rất nhiều.
Điều anh ghét và sợ nhất là nghe người khác nói mình đã già.
Nhận xét của Lâm Nguyên đâm một nhát trúng hồng tâm.
Tần Miện lập tức nhảy dựng lên như một con mèo bị giẫm đuôi, hai mắt đỏ bừng nhảy dựng lên, "Cái rắm này! Tôi già chỗ nào? Người của cậu mới là lão già ."
"Không! Anh ấy không già! Nếu anh bị mù, tôi có thể nhờ bác sĩ Ngụy khám mắt cho!" Lâm Nguyên nhanh chóng dựng lông nhím khắp người, bốc đồng muốn xắn tay áo ngay tại chỗ, nói chuyện với những kẻ ngu ngốc như này mệt lắm.
"Là cậu mù mới đúng.
Chỉ là tên khốn già Viêm Đình cậu xem là bảo vật.
Cho Tần gia tôi cũng không cần chê nha rất chê." Tần Miện bình thường thoạt nhìn giống người thành thục ổn trọng tinh anh, cái gì cũng biết nhưng cãi nhau thì không.
Một khi mở miệng mắng chửi người thì lượng từ ngữ so với học sinh tiểu học cũng không bằng, nơi nào giống người 30 tuổi EQ ít nhất đã lạc hậu mười năm.
"Anh đang nằm mơ à, tôi tại sao phải giao anh ấy cho anh.
Bộ dáng y như cọng rau của anh, không có ai thích." Nghe thấy anh gọi Viêm Đình là lão già khốn kiếp, Lâm Nguyên cũng hoàn toàn bị chọc giận, toàn đè lên điểm khó chịu nhất của anh mà đạp.
Viêm Đình là của cậu, không ai có thể mắng ngoại trừ cậu.
Tức giận xông lên đầu, khí lên không kịp Lâm Nguyên có chút choáng váng không đứng dậy được, trong tiềm thức dùng Chu Tử Mặc ở bên cạnh làm trụ chống đỡ.
Trước đó Chu Tử Mặc đã biết chuyện cậu mang thai, sau khi ngạc nhiên thì trong tiềm thức đã coi cậu như một con búp bê sứ.
Còn sợ rằng mình không thể đỡ cậu, lỡ ngã thì mình cũng ngã ngang.
Đồng thời, hắn cũng muốn Tần Miện tức giận.
Chuyện chia tay là do hắn chủ động nói ra, mà nguyên nhân sâu xa là do Tần Miện.
Chu Tử Mặc thật sự không muốn chia tay, mà chỉ muốn nhân cơ hội này làm cho nhuệ khí của Tần Miện bị dập tắt, để anh ta thay đổi cái tính trăng hoa phong lưu.
Nhìn thấy Tần Miện hai mắt đỏ bừng tức giận, hai vai run lên.
Chu Tử Mặc cố nén đau lòng , đưa tay ôm eo Lâm Nguyên, vững vàng nâng đỡ.
Chu Tử Mặc cũng là người biết chừng mực, biết mình làm gì thì vẫn phải chừng mực nhất định, chưa kể Viêm Đình còn ở đây, cánh tay hắn duỗi qua eo Lâm Nguyên, buông thõng trên không giả vờ như đang ôm, trên thực tế thậm chí quần áo Lâm Nguyên còn không đụng tới.
Nhưng Tần Miện điên cuồng đến mức hoàn toàn không để ý.
"Được rồi, tốt lắm!" Anh tức giận siết chặt hai tay, gân xanh nổi lên từ mu bàn tay lên cổ và trán, nghiến răng nghiến lợi "Chu Tử Mặc , cậu thích những người trẻ tuổi đúng không? Muốn vậy phải không? Cậu hay lắm! "
Tần Miện tức giận đến mất khôn, nói năng lộn xộn.
Sau khi mắng chửi, quay người lại nhìn Viêm Đình với đôi mắt đỏ hoe, vươn tay ra hiệu: "Cậu nhìn thấy chưa? Mũ xanh trên đầu đã đội cao như vậy rồi, còn thờ ơ?"
"Cậu là đồ hèn nhát.
Nếu tôi là cậu, tôi sẽ bắt người đó lại, nhốt cậu ta lại trói trên giường, và làm cho đến khi cậu ta rơi nước mắt, cho đến khi phải cầu xin tha!" Lồng ngực Tần Miện kịch liệt phập phồng, cả người hắn gần như bị lửa đốt, lời cứ tuôn ra ngay cả lời như vậy cũng tràn ra.
Anh quay lưng về phía Chu Tử Mặc, nên không thấy Chu Tử Mặc đột nhiên nhướng mày sau khi nghe lời anh nói, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, như thể đã học được điều gì đó.
Nếu Tần Miện có thể đoán trước, lời mình mới vừa nói sau đó không lâu tất cả đều ứng nghiệm trên chính mình, nhất định sẽ không bao giờ nói không lựa lời.
Lời nói ra như nước đỗ đi, không thể thu lại.
Từ đầu đến cuối, Viêm Đình không nói một lời, trên mặt lãnh đạm không có một chút cảm xúc nào.
Sau khi Tần Miện gầm lên mấy câu đó, đôi lông mày còn lạnh hơn cả đỉnh Sơn Linh, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ đề xuất của cậu là một đề xuất không tồi ."
Lâm Nguyên mắng vài câu không khỏi mệt mỏi.
Ngồi quá lâu trong lớp học để ôn thi, mới đứng dậy ra ngoài.
Ngay khi cậu tức giận, nhãi con trong bụng cũng không dừng lại mà còn nghịch ngợm mà đạp cậu.
Nhìn thấy Viêm Đình và Tần Miện nói chuyện rất thân thiết với nhau, Lâm Nguyên cảm thấy trong lòng có chút không vui.
Buông những ngón tay đang nắm lấy cánh tay Chu Tử Mặc, vẻ mặt nghiêm nghị đi tới chỗ hai người, vươn tay chọc vào eo Tần Miện, chiếm hữu nhấn mạnh: "Anh cút đi, anh ấy là của tôi."
Giọng điệu ủy khuất và bướng bỉnh giống như một đứa trẻ bị lấy cây kẹo.
Tần Miện nổi trận lôi đình, giơ tay muốn đánh người.
Cánh tay mới vừa nâng lên, đã bị giữ lại .
Viêm Đình ánh mắt rất lạnh, như có một tầng băng "Bắt nạt trẻ con dường như không phải là hành vi của Tần tổng ."
"cái rắm, nhỏ mà lanh, mắng người còn hung dữ hơn người ta." Tần Miện tức giận trở lại, nhưng cũng không thể chấp nhặt, huống chi là một người đang mang thai một đứa trẻ.
"Anh mắng tôi trước ." Có người chống lưng, Lâm Nguyên không có chút nhát gan nào , chẹp miệng cãi lại nói: " Nếu anh không mắng tôi, tôi cũng sẽ không mắng lại."
"Cậu nghĩ mình nói đúng, đúng không? Đừng tưởng rằng bởi vì mang thai, mà tôi sẽ không dám làm gì!" Tần Miện nghiến răng, trong mắt hiện lên lửa giận đầu sắp bốc khói.
Thân phận con trưởng Tần gia của anh còn đặt ở đó, đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng.
Đứa nhóc này được Viêm Đình nuôi thật là tốt, thế nhưng còn dám tranh luận với anh.
"Anh có biết tại sao mình lại không hạnh phúc không?" Lâm Nguyên không giống vừa rồi tạc mao thành con nhím con, mà bình tĩnh sờ lên bụng mình.
Tần Miện nhíu mày xuống, vẻ mặt ảm đạm "Cậu sẽ không nói là vì tôi không thể mang thai đúng không."
"Không đúng." Lâm Nguyên bình tĩnh lắc đầu, chậm rãi nói: "Bởi vì anh không tốt, sẽ không có người thích anh."
Lâm Nguyên nói rất nghiêm túc, Tần Miện nghe được gần như không thở được.
Tốt!? , anh đường đường là đại thiếu gia Tần gia, khi nào mà cần dùng từ "tốt" để miêu tả?
"Không cần." Viêm Đình tâm sinh bực bội, "Em muốn ngoan thì chính mình ngoan đi, đừng kéo tôi xuống nước."
w.att.pad Kanya_2004
Lâm Nguyên không có trả lời những lời này, trầm ngâm suy nghĩ hai giây, quay đầu nhìn sang Viêm Đình sắc mặt hắc tuyến, rụt rè hỏi: "Anh tức giận sao?"
Nói không tức giận là giả, trước đây khi nhìn thấy hắn sẽ vui vẻ chạy đến, nhưng vừa rồi còn không thèm nhìn mình mà còn bận mắng mỏ người khác.
Hơn nữa, còn nắm lấy cánh tay của một người đàn ông khác.
Bình dấm chua trong lòng Viêm Đình vốn đã lật tung, nhưng khi nghe thấy tên tiểu gia hỏa cùng Tần Miện đang mắng nhau để bảo vệ mình, thực ra đã đem bạo lực trong lòng nhanh chóng đè nén xuống.
"Ừ." Viêm Đình không cố chịu đựng, mà hào phóng thừa nhận.
Lâm Nguyên gật đầu "Là bởi vì em mắng chửi người ?"
"Không phải." Viêm Đình phủ quyết nói.
Lâm Nguyên suy nghĩ hai giây, sau đó hỏi: "Là bởi vì vừa rồi em bỏ qua anh sao?"
"Đúng vậy." Viêm Đình bình tĩnh trả lời.
Lâm Nguyên nói: "Vậy thì em hiểu rồi."
Người xem là Tần Miện ngẩn ra, thậm chí biến hóa nhỏ trên khuôn mặt hai người cũng không bỏ sót, thì cũng không hiểu ý của bọn họ.
Anh đang định hỏi, thì thấy Lâm Nguyên đột nhiên đệm chân, câu lấy cổ Viêm Đình rồi hôn lên.
Đó là một nụ hôn rất nhẹ, không có chút lưu luyến, cũng không phải nụ hôn sâu khiến người ta đỏ mặt.
Là một nụ hôn nhẹ, không có chút nào nhão nhão dính dính, càng không phải nụ hôn sâu khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Hai cánh môi vừa chạm vào liền tách ra.
Sau khi cánh tay câu cổ Viêm Đình hạ xuống, Lâm Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của hắn, ngẩng mặt lên, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ anh vẫn còn tức giận sao?"
"Anh không còn tức giận như vậy nữa" Viêm Đình đáp, khuôn mặt vừa tối sầm lại quả thực đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lâm Nguyên hôn hắn một lần nữa.
"Vậy bây giờ còn tức giận sao ?" Giọng nói dịu dàng ngoan hiền, đáng yêu đến khó tin.
Dù trong lòng Viêm Đình có tức giận đến đâu, cũng bị bộ dáng mềm mại và cư xử ngoan ngoãn làm cho tan chảy.
Viêm Đình đưa tay véo má cậu âu yếm, sau đó cười nói: "Anh không tức giận nữa."
Khí áp thấp trên toàn thân hắn cũng tiêu tán.
Bị ép ăn một bát lớn thức ăn cho chó không lý do, Tần Miện mắng "Hai người mẹ nó rốt cuộc còn chưa đủ à, muốn hôn về nhà hôn đi."
Viêm Đình và cậu nhìn nhau, mười ngón tay đan vào nhau, ăn ý mà nghiêng đầu, trăm miệng một lời "Đã hiểu chưa?"
Tần Miện bị hỏi: "...!Hiểu...!biết cái gì?"
Hôn thì cũng chỉ là một nụ hôn, tại sao hôn xong lại hỏi người khác ?
Quả nhiên không phải người nhà thì không hiểu nhau, Tần Miện cảm thấy hai người có bệnh, lại còn bệnh không nhẹ, liền cầm điện thoại chuẩn bị gọi đến số của bệnh viện tâm thần.
Lâm Nguyên giơ tay che màn hình điện thoại di động, chán ghét lắc đầu "Anh thật sự là rất là ngu ngốc."
" Chết tiệt ! Ỷ vào việc có Viêm Đình chống lưng, liền tùy tiện mắng chửi người đúng không?" Tần Miện muốn đánh, nhưng vì thể diện của bạn cũ, chỉ nói "Cậu không còn đáng yêu như trước đây."
Lâm Nguyên nhướng mi, sau đó tiếp tục nói: "Nhìn xem, tôi không đáng yêu sao, Viêm Đình rất thích tôi nha, anh có muốn biết tại sao không?"
"Tôi không muốn." Tần Miện sợ cậu lại nói ra một câu anh không tốt.
Lâm Nguyên không muốn quan tâm đến người đàn ông này nữa, vì vậy ôm bụng và dựa vào lòng ngực của Viêm Đình.
Nhưng nói đến một nửa, lại không tiếp tục nếu không thì toàn bộ sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
(*Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề.
Cũng có ý giống như câu: "Khôn ba năm thiêu một giờ".)
Lâm Nguyên dụi đầu vào ngực Viêm Đình , nắm lấy ngón tay hắn chơi đùa, quyết định nói thêm một câu cuối cùng "Vậy thì anh muốn biết, vì sao Chu học trưởng lại chia tay với anh?"
Không nói chuyện cũng không sao, Tần Miện rất tức giận khi nghe lời này trong lòng cảm thấy rất đau khổ.
Không phải anh không muốn cho Chu Tử Mặc đi du học, theo đuổi lý tưởng và giáo dục cao hơn là đúng, nhưng tại sao lại phải cắt đứt mối quan hệ này?
Ở nước ngoài cũng không xa nên anh có thể tùy tiện ngồi phi cơ liền qua tới.
Tần Miện im lặng, không có trả lời câu hỏi cũng không giống vừa rồi lưu loát mà nói không muốn biết.
Lâm Nguyên nắm lấy lòng bàn tay của Viêm Đình và đặt nó trên bụng của mình, cả người vùi vào trong vòng tay của hắn mới nói, "Bởi vì anh không làm nũng , anh làm nũng thì người kia cũng chịu thua, sẽ không kiên trì vụ chia tay nữa."
"Đơn giản vậy sao?" Tần Miện buột miệng hỏi.
Lâm Nguyên ló ra nửa cái đầu từ dưới cánh tay của Viêm Đình nhìn anh "Rất đơn giản, tại sao anh không làm."
Tần Miện lại thôi không nói nữa.
"Còn có, anh đừng nói bậy, tôi không có đội nón xanh cho Viêm Đình những gì anh nói sẽ không bao giờ xảy ra." Lâm Nguyên bắt lấy cánh tay Viêm Đình khoanh chính mình lại, mắt cong cong mà cười "Những người khác tôi đều chướng mắt, tôi chỉ thích anh ấy, cũng yêu anh ấy nhất."
Sau khi thổ lộ xong, Lâm Nguyên ngẩng mặt lên, hôn nhẹ lên cằm Viêm Đình, ngoan ngoãn cực kỳ "Người anh yêu nhất cũng là em sao?"
"Đúng vậy." Viêm Đình nhẹ nhàng bế lấy cậu, xoay người bước ra ngoài "Anh cũng chỉ yêu một mình cục cưng"
Hai người dần dần rời đi, Tần Miện đứng ở nơi đó, trầm ngâm nhìn bóng lưng của họ.
Làm nũng......!có vẻ như nó thực sự có thể ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook