Hứa Mính Y sống ba mươi bốn mươi năm, chưa từng thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
Cho người khác đội nón xanh, còn trắng trợn như thế.
Hạ tiện!
Bà tức đến khớp hàm phát run, ước gì có thể lao lên tát cho con nhỏ đê tiện này hai cái, còn dám ve vản con trai bà nữa.
Chính là Viêm Đình đã bị câu dẫn!
Ở trong phòng bệnh lão gia tử, làm mấy cái chuyện này.
"Đi ra cho tôi!" Hứa Mính Y tức giận nói.
Lâm Nguyên chậm rì rì sửa sang lại quần áo, đẩy Viêm Đình đang ôm mình ra, bình tĩnh đi tới "Có chuyện gì sao?"
Cậu không cúi đầu nữa, lông mày hơi nhướng lên đối mặt với cái nhìn tức giận của bà Hứa.
Đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng đều lộ ra một đôi mắt đào hoa đen láy, sáng ngời như có một tầng ánh sao.
Hứa Mính Y đảo mắt một hồi , nhìn chằm chằm mặt cậu đánh giá vài giây, bị lông mày quen thuộc làm cho giật mình , kinh ngạc nói:"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
"Có lẽ bà gặp là anh trai tôi." Lâm Nguyên mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, nhàn nhạt nói "Anh trai tôi tên là Lâm Nguyên, nhìn tôi rất giống anh ấy."
"......" Tam quan Hứa Mính Y lại một lần đã chịu bạo kích, thậm chí còn không nói được đàng hoàng.
Giơ tay chỉ vào Viêm Đình, lạnh giọng quát lớn "Cô có biết hay không hắn cùng anh của cô có mối quan hệ không nói ra được hay không?"
Lâm Nguyên thì thào nói nhỏ: "Chỉ là bạn bè bình thường, cái gì mà không thể nói ? Nhưng mà, dì à, dì già rồi, không theo kịp suy nghĩ của người trẻ cũng là chuyện bình thường."
Hứa Mính Y luôn luôn bảo dưỡng tốt, một người ở độ tuổi bốn mươi trông như mới ngoài ba mươi.
Mỗi khi ra ngoài, người khác khen cô trẻ trung xinh đẹp, trông chẳng khác gì người con trai đang đôi mươi.
Đây là lần đầu tiên bị mắng là già, lửa giận từ trên người truyền đến, khuôn mặt dày đặc lớp phấn nền méo mó, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Lâm Nguyên dựa vào khung cửa, tư thế lười biếng ngước mắt lên nhìn, biểu hiện hết sức kiêu ngạo không nhìn thẳng vào người khác.
Bất cứ ai thấy cậu nhìn như thế này sẽ tức giận.
Hứa Mính Y tính tình tương đối ngoan cường, tạm thời mới không bị tức ngất đi.
"Dì à, không được nói lung tung.
Tôi đang mang thai đứa con của con trai dì, còn chạy tới dụ dỗ chú của cậu ta lại là bạn trai của anh tôi.
Chuyện này không phải càng kích thích sao?" Lâm Nguyên cười nói thản nhiên.
Toàn bộ chuyện này nghe có vẻ vô cùng bại hoại tam qua, nhưng cậu dường như không quan tâm chút nào và không có cảm giác xấu hổ chút nào.
Cậu càng biểu hiện như vậy, người biết nội tình như Viêm Đình liền càng cảm thấy chấn động kích thích, con gà chọi này quá cứng.
Vật nhỏ này, thật đúng là cái gì đều dám nói.
Trước kia thẹn thùng xấu hổ biết bao nhiêu, hiện tại miệng lưỡi sắc bén bấy nhiêu, công phu chọc giận người khác dữ như vậy cũng không biết học từ ai.
Lâm Nguyên thật sự không bị ai dạy xấu nhưng trước đây cậu tương đối khắc chế, bây giờ có người chống lưng rồi mới bung xỏa.
Rốt cuộc, cuộc sống rất ngắn nên tận hưởng lạc thú trước mắt.
"Cô thật không biết xấu hổ!" Hứa Mính Y khóe miệng giật giật, nhớ ra còn có người khác ở đây, cô nghiến răng giữ nguyên hình tượng một quý phụ nhân nhà giàu, không giống ở nhà hung hăng khiển trách chồng và con trai.
Nhìn cái bụng phập phồng của Lâm Nguyên với vẻ khinh bỉ, cô ta chế nhạo "Không biết trong bụng cô là con hoang của ai."
"Vậy không nhọc lòng lo lắng, tôi còn biết cha của nhóc con nhà tôi là ai." Lâm Nguyên vuốt ve bụng chính mình , thu hồi không để bụng lạnh, cong môi cười , bỏ đi cái cẩu thả không quan tâm, cười lạnh"Thằng con trai cặn bã kia của bà, còn không có tư cách cùng bảo bảo của tôi có một chút quan hệ."
Hứa Mính Y mặt lộ vẻ giật mình, sắc mặt tái xanh "Cô cũng dám gạt tôi?"
Lâm Nguyên nhướng mày không để ý tới.
Cậu quay sang bên, câu cổ Viêm Đình và kiễng chân hôn lên.
Hứa Mính Y suýt chết tại chỗ.
Làm như vậy nửa ngày, bà thế nhưng bị lừa! Hoá ra nữ nhân này cùng Viêm Đình đã sớm thông đồng , cố ý lừa bà chơi?
Hứa Mính Y cảm thấy bị sỉ nhục, như thể lòng tự tôn bị ném xuống đất giẫm nát trên mặt đất.
Thấy hai người trước mặt tình chàng ý thiếp, bà nheo nheo mắt, đem lửa giận nghẹn ở trong lòng, lấy ra di động chuẩn bị chụp ảnh.
Khoảnh khắc tiếng chụp hình vang lên trong chớp mắt, cánh cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị đá tung ra.
Có một tiếng vang lớn, vang vọng trong phòng trống thậm chí có thể cả tầng lầu đều nghe thấy .
Di động bị dọa đến rớt trên sàn nhà, Hứa Mính Y kinh ngạc mà quay đầu lại.
Viêm đại ca xuất hiện ở cửa, theo sau là một số vệ sĩ vạm vỡ.
Thấy người tới là chồng mình, Hứa Mính Y không chút sợ hãi, tỏ thái độ chất vấn hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Viêm Dụ liếc nhìn vợ, vẻ mặt không phục tùng như trước, cười nhạo "Tôi tới đây thăm cha tôi, còn cần báo cáo với cô sao?"
Hứa Mính Y ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn ở chồng mình, người đàn ông trước mặt cô dường như không còn là người ở bên giường mà cô kiểm soát.
Dù là người hay động vật, bị chèn ép quá lâu sẽ dẫn đến phản kháng.
Trong lòng bà trở nên hoảng loạn, giả vờ bình tĩnh và nói: "Có chuyện gì về nhà lại nói."
Hứa Mính Y ngàn phòng vạn phòng, kế hoạch đều chế định thoả đáng nghiêm mật.Lại không bao giờ ngờ rằng người chồng cùng chung chăn gối với mình hàng chục năm trời lại phản bội trước khi nó thành công.
"Viêm Dụ, đừng lộn xộn nữa, tôi làm tất cả những chuyện này là vì con trai chúng ta." Hứa Mính Y lôi kéo thời gian, từ trên mặt đất nhấc điện thoại lên, định thông báo cho người của mình nhưng lại phát hiện không có tín hiệu gì.
"Hứa Mính Y, cô thật sự không cho rằng mình có thể khống chế được nhà họ Viêm của chúng tôi đúng không?" Diêm Dụ cười ha hả hai tiếng, giọng điệu cực kỳ mỉa mai.
Các vệ sĩ nhận mệnh lệnh của ông vội vàng bước vào phòng, trong chớp mắt liền đem Hứa Mính Y chế phục.
Thậm chí không có cơ hội để vùng vẫy và hét lên, đã bị che miệng lại mang đi.
"Nếu có gì muốn nói thì báo cảnh sát." Diêm Dụ không niệm tình một chút gì về tình nghĩa vợ chồng, ngay liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn nữ nhân đanh đá ngoan độc .
Tình hình trước mặt thay đổi quá nhanh, Lâm Nguyên đứng ở cửa phòng vệ sinh vẻ mặt ngây dại, thậm chí còn quên chớp mắt kinh ngạc.
Cùng lúc tiếng chuông báo động trong lòng cậu vang lên, vô cùng cảm thấy thủ đoạn mình vừa làm thật quá trẻ con.
Nếu mình là người nhà họ Viêm, chỉ sợ rằng không biết chính mình đã chết như thế nào.
Người nhà họ Viêm che giấu quá sâu, thoạt nhìn là người thành thật nhất lương thiện nhất Viêm đại ca, lại thực sự là trùm cuối ?
Đầu óc quay cuồng với tốc độ cực hạn, Lâm Nguyên lùi lại một bước, lưng tựa vào ngực Viêm Đình, như thể đang đối mặt với một kẻ thù lớn.
Cậu nhìn chằm chằm vào Viêm đại ca đang bước vào phòng bệnh ở phía bên kia ngưỡng cửa với tinh thần cảnh giác cao độ, thì thầm với người đàn ông phía sau "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Cả hai sẽ không bị nhốt lại đi?
Đối xử với tù nhân bị đánh bại là gì ? Bị nhốt trong một phòng giam ẩm thấp và tối tăm, không có thức ăn thức uống, chết đói.
Quả thực cực kỳ bi thảm.
w.a.ttp.ad Kanya_2004
Lâm Nguyên mím mím môi, nghĩ thầm nếu chết cùng Viêm Đình vậy là tốt rồi, ít nhất cậu sẽ không đơn độc trên đường xuống Hoàng Tuyền.
Chỉ tiếc là đứa con trong bụng không có cơ hội nhìn thế giới này.
Lâm Nguyên có chút không cam lòn, đang định thảo luận với Viêm đại ca có thể đợi cậu sinh đứa nhỏ rồi mới chết.
Chỉ trong vài giây, những kết cục bi thảm nhất vụt qua tâm trí Lâm Nguyên như một ngọn đèn lồng.
Sau lưng, giọng nói ấm áp của Viêm Đình vang lên "Về nhà."
Đúng vậy, chẳng phải chỉ về nhà thôi sao.
Tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, không biết có thể hay không cho cậu lấy một hộp vàng chôn cùng không.
Lâm Nguyên muốn cùng người thắng cuối cùng Viêm đại ca thương lượng, nhưng chưa kịp mở miệng nói thì đột nhiên bị chặn ngang ôm lên.
Theo bản năng câu lấy cổ Viêm Đình, cảm thấy thân thể hắn nhanh chóng tiến về phía trước, ngây người hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Ô ô......!Có thể hay không không cần đi nhanh như vội vàng đi đầu thai vậy, cậu còn chưa có sống đủ đâu.
Lâm Nguyên có chút sợ hãi, nhưng cậu cảm thấy việc để một mình Viêm Đình đi sẽ không quá trượng nghĩa nhấp môi hướng trong lòng ngực hắn, thản nhiên tiếp thu vận mệnh cuối cùng .
Viêm Đình tiến lên vài bước và nhận thấy sự run rẩy của cậu bé trong vòng tay mình, dừng lại và vỗ lưng lo lắng "Bé yêu, có chuyện gì vậy?"
Đầu chôn ở ngực hắn, Lâm Nguyên khẽ cắn môi mơ hồ không rõ nói: "Đừng hỏi, đi mau."
Bằng không, nếu tôi hối hận anh chỉ có thể một mình đi xuống Hoàng Tuyền.
Viêm Đình nghĩ rằng cậu đang hoảng sợ bởi trận chiến vừa rồi, vì vậy nhanh chóng tăng tốc độ của mình.
Lâm Nguyên cảm thấy cơ thể mình đang chuyển động, sau đó nghe thấy tiếng đinh tai nhức óc đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang ở trong thang máy.
Trừ bỏ hai người bọn họ, không có người khác.
Lâm Nguyên không hiểu ra sao.
Thẳng đến bị bỏ vào trong ghế phụ , não vẫn ở trạng thái trống rỗng mới nhận ra rằng lời nói về nhà của Viêm Đình thật đúng là chính là ý tứ trên mặt chữ .
Viêm Đình cảm giác cảm xúc tiểu gia hỏa không thích hợp, tinh tế mà giúp cậu cài kỹ đai an toàn, ôn nhu mà sờ sờ đầu của cậu, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
w.att.pad Kanya_2004
Lâm Nguyên bất lực mà cắn cắn môi, ngữ điệu thường thường mà trả lời: "Không có việc gì ."
Cậu không thể nói vừa rồi chính mình cho rằng còn trẻ sẽ chết sớm, một xác hai mạng ?
Quá thiểu năng trí tuệ, tuyệt đối không thể thừa nhận.
Sau khi xác nhận rằng cậu không sao, Viêm Đình lúc này mới ngồi lên xe.
Lâm Nguyên trầm mặc cúi đầu giật giật vạt áo, sau một hồi không nhịn được hỏi: "Anh cùng anh cả có giao dịch gì sao?"
"Bọn anh là anh em, còn Hứa Mính Y mới là yêu quái." Viêm Đình điều khiển xe thuận lợi chạy trên đường, nghiêng đầu ném cho cậu một nụ cười dịu dàng trấn an"Đừng lo lắng, đại ca sẽ không làm bất cứ điều gì với tôi."
Lâm Nguyên chưa bao giờ có một người anh em ruột thịt, nên cậu không biết mối quan hệ giữa những người anh em ruột thịt có thực sự không bị thứ gì phá vỡ được hay không.
Nhưng không hiểu sao cậu lại hơi lo lắng mà không rõ lý do.
Nghi ngờ tình anh em của người khác, tựa hồ bụng dạ quá hẹp hòi.
Lâm Nguyên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.
Cậu mím môi, vùi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu bằng lòng bàn tay.
Âm thanh cửa kính vỡ vụn vang lên khi Lâm Nguyên đang cùng nhãi con trong bụng nói chuyện.
Lỗ tai chợt nổ vang, không đợi cậu ngẩng đầu đã bị ôm vào trong một vòng tay ấm áp.
Trước khi mùi tùng hương lạnh lẽo trên người Viêm Đình có thể xâm nhập hoàn toàn vào các giác quan của cậu, nó đã bị bao phủ bởi mùi xăng nồng nặc.
Một chất lỏng nhớp nháp chảy trên mặt cậu, giống như máu.
Nhưng cậu lại bị người đàn ông ôm chặt trong vòng tay, không thể nhúc nhích thậm chí khó có thể nhìn ra chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Nguyên lỗ tai ù đi, đầu óc trống rỗng, không nghe thấy gì.
Chỉ có tiếng va chạm khắp bầu trời, như thể sẽ không bao giờ dừng lại.
Tại một ngã tư lúc nửa đêm, một chiếc Maserati màu đen đã bị một chiếc xe tải lớn lao ra từ bên lề tông vào, kính chắn gió phía trước vỡ nát hoàn toàn.
Khói đặc bốc lên kèm theo mùi hắc của xăng.
Khi xe cấp cứu đến, hai người trên xe đã bất tỉnh.
Một người đàn ông cao lớn, quần áo trên lưng bị mảnh kính cắt vào, máu loang lổ.
Anh ôm chặt người dưới mình vào lòng, cánh tay vô cùng chặt chẽ, các bác sĩ và y tá cứu anh thật lâu mới có thể tách hai người ra.
Người anh đang bảo vệ đầy máu, nhưng lại không có một chút vết thương.
Mọi người đều bị chấn động và nhanh chóng thực hiện các động tác sơ cứu.
Buổi sáng lạnh giá, xe cấp cứu phóng đi.
Tài xế xe trọng tải lớn được CSGT đưa đi, phương tiện bị hư hỏng kéo đi, giao thông trở lại bình thường trước rạng sáng.
Ngã tư im ắng trở lại, như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi tính toán bẩn thỉu đã được giấu kín trong đêm đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook