Hai người im lặng không ai nói gì về chuyện đã xảy ra trước khi xuống xe, Lâm Nguyên bị Viêm Đình giữ chặt, đi qua sân rộng rãi từng bước vào nhà.
Đầu cậu chôn đến rất thấp, cảm thấy mình thật mất mặt.
Viêm Đình chắc là cảm thấy cậu bị tâm thần, nhưng vì lòng tự trọng của cậu, nên đã quyết định không nói về nó.
Lâm Nguyên cũng cảm thấy chính mình giống bị tâm thần.
Nằm mơ thì thôi đi, rồi cái còn nói nói mớ nữa?
Nói mớ cũng được đi, còn kêu chính mình là Nhϊếp Chính Vương phi.
Iiiii......!Thật là không biết xấu hổ.
Lâm Nguyên lẩm bẩm, không để ý nhiều đến con đường trước mặt, khi đi lên bậc thang chân đột nhiên trượt ngã, thân thể đột nhiên ngã về phía trước rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tiếp theo, đỉnh đầu truyền đến tiếng Viêm Đình hài hước mà trêu chọc, "Ái phi đây là ở muốn nhào vào trong ngực bổn vương ?"
Lâm Nguyên: "......"
Câm miệng cho tôi đi!
Nhà của Viêm đại ca chỉ lớn hơn biệt thự của Viêm Đình một chút.

Từ cửa vào phòng khách có một hành lang dài.
Viêm Đình sợ cậu đi đường không nhìn dưới chân bị ngã, nên đã đưa tay ra hiệu cõng cậu đi.
Trước cái nhìn chăm chú của đám đông , Lâm Nguyên da mặt mỏng làm sao đồng ý không chỉ tàn nhẫn đẩy tay nam nhân ra, còn tức giận giẫm lên chân hắn.
Viêm đại ca đã đợi sẵn trong phòng khách ăn mặc rất bảnh bao, kiểu tóc tỉ mỉ che vầng trán rộng, lộ ra khuôn mặt dễ tính không có gì là cọc cằn.
Viêm đại ca thường ngày chăm sóc bản thân rất tốt, dường như không giống người ở độ tuổi bốn mươi chút nào.
Khi Viêm Đình đang trò chuyện với anh cả của mình, Lâm Nguyên ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, an an tĩnh tĩnh, thực ngoan.
Trong một môi trường xa lạ, ngay cả khi Viêm Đình ở bên cạnh cậu vẫn có phần dè dặt.
Viêm Đình sợ đứa nhỏ không quen, khóe mắt vẫn luôn quan sát đến hành động của cậu, còn thường thường lột mấy quả quýt, nửa quả táo cho bé ăn.
Sau gần nửa tiếng, anh hai nhà họ Viêm đưa vợ đến.
Là một người phụ nữ có tính tình dịu dàng, nét mày và nụ cười của cô ấy dịu dàng lạ thường.
Lâm Nguyên không nhịn được liếc thêm hai lần, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị một quả cam chua nhét vào miệng.
Cậu cảm thấy như mình ngửi thấy mùi giấm.
Ba anh em đã lâu không gặp, cũng không phải người xa lạ gì liềnnói không ngớt.

Lâm Nguyên nghe cũng không hiểu, cảm thấy có chút ồn ào tự giác nhích ghế, ngồi trước giàn hoa ở cửa sân sau, tò mò mà đùa nghịch những hoa cỏ.
Cậu đang mê mẩn ngắm nhìn một chậu lan tím thì bỗng có một bàn tay đưa ra trước mặt, giữa hai ngón tay cầm ly nước, miệng còn bốc khói nghi ngút.
Lâm Nguyên nghiêng đầu, thấy người đến là nhị tẩu Viêm Đình, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đó, nhếch môi cười lễ phép.
Cậu với lấy cốc nước, nhưng Trình Tịch rút cái ly lại.
Lâm Nguyên sửng sờ, cuộn ngón tay có chút xấu hổ.
Trình Tịch cũng không có đem cái ly cho cậu mà tự mình nhấp một ngụm, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, cùng lời nói nhẹ nhàng "Cậu là ăn mày nhỏ mà A Đình nhặt được sao?"
Lâm Nguyên: "?"
"Tôi không có ý gì khác." Trình Tịch cười xin lỗi, lông mày và ánh mắt vẫn rất ôn nhu, "Nhìn cậu nhỏ nhỏ gầy gầy, không có cha mẹ chăm sóc tốt sao."
Lâm Nguyên không nói ra được trong lòng có cảm giác gì, hình như có chút kỳ quái.
Trình Tịch mặc một áo len dệt kim màu be với mái tóc dài chấm vai, gương mặt trang điểm tinh tế, đôi mày và đôi mắt mềm mại cùng một nụ cười rất gần gũi.
Cô ấy là kiểu phụ nữ giống chị gái trong nhà , rất có khí chất của người có giáo dưỡng.
Nhưng Lâm Nguyên cảm thấy những gì cô nói rất lạ, cậu không nói gì chỉ cười một lần nữa, sau đó cúi đầu tiếp tục nghịch chậu hoa lan mà mình tò mò.
Trình Tịch đứng ở bên cạnh, bả vai dựa vào trên vách tường, mỉm cười mà nhìn cậu "Cậu còn rất nhỏ tuổi nhỉ ?"
Nghĩ đến đối phương là vợ của anh Viêm Đình, Lâm Nguyên gật gật đầu, lễ phép trả lời: "Mười tám."
"Thật sự rất nhỏ." Giọng của Trình Tịch khá cảm khái, "Khi tôi mười tám tuổi, tôi vẫn còn đi học cùng với A Đình.

Khi đó, mọi người đều bận rộn với kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng A Đình thì khác câu ấy rất thông minh có thể đạt điểm rất cao trong bất kỳ bài kiểm tra nào, các nữ sinh trong toàn trường đều yêu quý cậu ấy.

"
Trình Tịch như nghĩ ra điều gì đó xấu hổ hơi cúi đầu xuống, lông mày ngượng ngùng, "Tôi cũng vậy."
Lâm Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve lá phong lan, ánh mắt nghiêm túc, trên mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Ai lại không thích người ưu tú."
Cuối cùng cậu cũng biết cảm giác kỳ quái trong lòng mình đến từ đâu.
Khi người phụ nữ trước mặt nhắc đến tên Viêm Đình, giọng điệu dường như không phải là tình cảm của chị dâu dành cho em rể mà là một sự ngưỡng mộ của .
Tình yêu giữa nam và nữ.
Nếu là người khác, Lâm Nguyên cảm thấy rất bình thường.
Lúc trước lý do khiến cậu muốn duy trì mối quan hệ bạn giường với Viêm Đình là vì khuôn mặt điển trai của Viêm Đình .

Những người theo đuổi và ái mộ Viêm Đình hẳn là rất nhiều, Lâm Nguyên cho dù chưa thấy qua cũng có thể suy đoán được.
Nhưng vào lúc này, không ai khác chính là chị dâu của Viêm Đình, người này còn cố tình thể hiện tình cảm của mình trước mặt cậu.
Điều này đúng là rất khó nói.
Lâm Nguyên vốn cho rằng mình không biết xấu hổ, nhưng không ngờ lại gặp người không biết xấu hổ hơn mình.
Sau khi vuốt phẳng một chiếc lá cuộn tròn, Lâm Nguyên bình tĩnh hỏi: "Chị cùng nhị ca kết hôn được bao lâu rồi?"
Nghe được cậu đi theo Viêm Đình gọi nhị ca thân thiết như vậy, nụ cười của Trình Tịch nhất thời cứng lại, có chút không cao hứng, có lệ nói: "Rất lâu, năm sáu năm đi."
Đã kết hôn năm sáu năm, vẫn muốn tiếp cận với em chồng của mình?
Da mặt chỉ sợ so tường thành còn dày hơn.
Trình Tịch hiển nhiên không muốn nói về cuộc hôn nhân của mình, vì vậy cô cố tình chuyển chủ đề còn nói "Nhà họ Viêm có gia phong nghiêm khắc, các trưởng lão có tư tưởng truyền thống.

Họ sẽ không thể chấp nhận con cháu cùng đồng tính ở bên nhau.

"
Giọng điệu của cô vẫn dịu dàng như trước, nhưng lời nói lại lộ ra vẻ xấu xa.
Giữa những hàng chữ như là lo lắng cho Lâm Nguyên, kỳ thật là làm cho cậu biết rõ thân phận mình, đừng mơ mộng hão huyền.
Đúng là một cao thủ.
Lâm Nguyên cũng không phải tiểu bạch hoa, thẳng nam có thể không nhận ra cái loại tiểu bạch trà ôn nhu này, nhưng cậu là người đồng tính.
Đem hoa lan đặt lên giá, thu cánh tay lại cười nhẹ nói: "Chị ơi, chị có muốn uống một tách trà xanh không?"
Biểu tình Trình Tịch thay đổi.
Lâm Nguyên làm như không thấy, lại nói: "Nghe nói trà xanh rất bổ dưỡng."
"Chị gái da tốt như vậy, bình thường hẳn là uống không ít trà xanh đi?"
Ngón tay cầm cốc siết chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, Trình Tịch kìm nén tức giận duy trì mặt nạ ôn nhu "Em trai nói đùa, chị ngày thường đều uống nước sôi để nguội, rất sạch sẽ."
Lâm Nguyên cười nhún vai "Uống nước đun sôi không bổ dưỡng.Em thì quá gầy, để em béo hơn Viêm Đình mỗi ngày đều tự mình giúp em làm nóng sữa bò, hơn nữa còn nấu canh cho em nữa."
Nếu thời trẻ Viêm Đình có cô thì sao, người ở bên anh ấy bây giờ là tôi.
Không phải chỉ là khoe sao, làm như không ai khoe được, tức chết cô!

Bình dấm chua trong lòng Lâm Nguyên bị lật úp, trong lòng chua cực kì ngay cả hoa lan mà cậu sủng ái vừa rồi cũng bị đưa vào trong lãnh cung lạnh lẽo.
Cậu vỗ tay phủi bụi không tồn tại, quay đầu nhìn về hướng phòng khách.
Ba anh em nhà họ Viêm vừa trò chuyện vừa uống rượu, họ rất vui khi được gặp nhau mỗi năm một lần.
"A Đình là em út, anh cả và anh hai đều nhường cậu ấy.

Đã nhiều năm như vậy không thay đổi." Trình Tịch mang mặt nạ hiền lành, nhưng lời nói vác theo súng và gậy gộc "Chị còn nhớ hồi cấp 2 chị đi chơi với nhị ca mà không dẫn theo cậu ấy kết quả giận cả tuần không nói chuyện với chị, vẫn là chị học mẹ nướng cái bánh cho cậu ấy, thì mới chịu tha thứ."
Nói ba xàm gì á trời, căn bản Viêm Đình không thích ăn đồ ngọt.
Bánh kem? Nếu thay bằng vịt quay, có lẽ cậu vẫn sẽ tin.
"Mà này, A Đình không ăn cay, cậu ngày thường chú ý một chút." Giọng điệu của Trình Tịch không giống như một lời nhắc nhở mà giống như muốn khoe khoang.
Khoe ra chính mình so với người khác hiểu Viêm Đình hơn.
Lâm Nguyên nhướng mày cười nói: "Chị lầm rồi, anh ấy ăn cay được.

Mỗi lần ăn cơm, anh ấy đều có thể cùng em ăn nhiều một chút."
Thích một người, chính là đồng hành và thay đổi sở thích vì người ấy.
Trình Tịch không nói nên lời, vẻ mặt rất khó tả trong mắt hiện lên lửa giận lại nhanh chóng bị cô kìm nén.
Chiếc mặt nạ dịu dàng đã đeo nhiều năm dính chặt vào mặt cô.

Mỗi khi có dấu hiệu hỏng, đều có thể nhanh chóng bị che đậy.
"Có lẽ khẩu vị đã thay đổi." Trình Tịch không cam lòng nói: "A Đình sẽ không vì ai mà thay đổi bất cứ thứ gì.

Cậu ấy rất kiềm chế, giấu hết mọi chuyện trong lòng, vẻ ngoài luôn lạnh lùng không ai có thể đến gần.

"
Viêm Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứa nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười.
Ngay sau khi Lâm Nguyên nghe xong câu nói của "Viêm · Cô gái trà xanh · nhị tẩu", quay đầu lại và nhìn thấy Viêm Đình đang đi về phía mình.
Đôi mày sắc bén như dao của hắn quả thực rất lạnh lùng, vô cùng xa lạ cả người như được bao bọc trong một lớp băng dày, như thể không ai có thể đi vào trái tim hắn.
Trình Tịch nói rằng không ai có thể có được sự dịu dàng của hắn.
Lâm Nguyên cảm thấy câu này rất nhảm nhí.
Chính mình chưa thấy qua, liền nói ai cũng không chiếm được.
Viêm Đình mang theo một thân nồng nặc mùi rượu đi tới, đôi mắt đen láy trong veo không có một chút men say say mê, ánh mắt vô cùng lạnh lùng giống như đang tức giận.
Trình Tịch dẫn đầu đi gặp, duỗi tay muốn dìu hắn, ngữ thái ôn nhu đến cực điểm, "A Đình, đã lâu không gặp."

Lông mày đột nhiên giật giật, Viêm Đình xoay người sang một bên để tránh cô, giọng điệu không kiên nhẫn "Đừng chạm vào tôi."
Lâm Nguyên sững sờ, cảm thấy tình huống của người này có vẻ không quá thích hợp.
Trình Tịch không ngờ rằng Viêm Đình lại có thái độ tồi tệ với mình như vậy sau một thời gian dài không gặp, cô cười khổ sau đó trêu chọc: "Cậu vẫn như trước vô tâm và tàn nhẫn với con gái, cẩn thận không ai thích cậu.

"
Nghe vậy, Viêm Đình nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
Trong lòng Trình Tịch vui vẻ.
Viêm Đình nói: "Chị sai rồi, có người thích tôi."
Trong phút chốc, trái tim của Trình Tịch lỡ nhịp lời tỏ tình gần như thốt ra.
Cô không nhịn được nói: "Nhiều năm như vậy, em tưởng anh không biết.

A Đình, nghe em giải thích.

Hồi đó em cưới anh hai của anh vì ..."
Còn chưa có nói xong, Viêm Đình đột nhiên vòng qua cô, đi về phía trước vài bước đứng ở trước mặt Lâm Nguyên mỉm cười.
Cười đến có chút ngốc.
Lâm Nguyên giơ tay lắc lắc trước mặt hắn, ngập ngừng hỏi: "Anh say hả ?"
Cậu chưa bao giờ thấy hắn cười một cách ngu ngốc như vậy.
Dường như ...!dường như ...!Còn có chút tí xíu đáng yêu.
Lâm Nguyên trong lòng nói thầm.
Viêm Đình mở rộng vòng tay và ôm lấy cậu.
Đầu chôn vào kẽ hở của cổ, cọ qua lại như một chú chó săn lông vàng ngoan ngoãn với giọng điệu có chút ủy khuất " Bảo bối, cô ta nói không có người thích anh.

Hãy nói to với cô ta là em thích anh, được không?"
Lâm Nguyên: "???"
Người ta say đều là mượn rượu làm càn sao hắn không theo lẽ thường?
Viêm Đình xưa nay luôn lạnh lùng, bởi vì sự dịu dàng của anh chỉ có thể dành cho một người.
Người đó là Lâm Nguyên.
Người duy nhất trên thế giới, Lâm Nguyên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương