Vì đã tìm được biện pháp hóa giải hàn khí trong cơ thể, việc trị liệu sau đó trở nên thoải mái, đơn giản hơn rất nhiều.
Thân thể của giáo chủ nhanh chóng khôi phục bình thường, ít nhất là ban ngày như vậy.
Y bắt đầu theo Tiêu Bạch lên núi hái thuốc, thỉnh thoảng nếu có hứng thú, y còn nguyện ý theo Tiêu Bạch xuống núi, đi xem bệnh cho thôn dân.
Những thôn dân này dường như rất gần gũi với Tiêu Bạch, nhóm đại thúc đại thẩm thì luôn miệng gọi "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch" đầy thân thiết, còn đám trẻ thì "Bạch ca ca, Bạch ca ca.
"
Đương nhiên, tiếp xúc nhiều với những thôn dân kia, đôi khi sẽ có vài câu chuyện khiến giáo chủ vô cùng phiền muộn.
Thí dụ như có một lần, sau khi Tiêu Bạch xem bệnh cho một bà lão xong, bà lão kéo tay Tiêu Bạch lảm nhảm: "Tiểu Bạch à! Bà biết các ngươi tuổi trẻ, tinh lực tốt, nhưng cũng đừng có dày vò người ta quá mức chứ! Nhìn cổ đứa nhỏ xinh đẹp còn đầy vết kìa, mấy cô nương chưa xuất giá trong thôn nhìn thấy sẽ đỏ mặt đấy! "
Giáo chủ nghe vậy liền nhìn về phía người nào đó đang nhận lời dạy dỗ trong phòng, đúng lúc đối diện với khuôn mặt cười cợt của hắn, chẳng hiểu vì sao y không dám nhìn nữa, vội vàng quay đi, xem như cái gì cũng không phát hiện.
Ngay cả chính y cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy, thật là buồn phiền mà!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook