"..Cây tình yêu, niên đại đã hơn trăm năm, nghe nói nếu tỏ tình dưới tán cây, hai người sẽ yêu nhau một đời, bạc đầu giai lão..." Hướng dẫn viên đối mặt với một đoàn du khách chậm rãi giải thích.

Nhóm Đào Nhiên cũng ở trong đoàn, Đào Nhiên nghe lời hướng dẫn viên xong, đôi mắt phát sáng, nhìn cây tình yêu trước mặt, trong đầu có cái kế hoạch.

"Ok, cảnh tượng tiếp theo chính là..." Hướng dẫn viên dẫn đầu đoàn người đi về phía trước.

Đồng Lâm và Đồng Hòa cùng phần lớn du khách đi tiếp, nhưng Đào Nhiên lại kéo tay Diệp Trăn lại, nghiêm túc nhìn đối phương.

"Sao thế?" Diệp Trăn dừng chân, nghiêng người nghi hoặc nhìn nàng.

"Học tỷ, em yêu chị." Đào Nhiên nói xong, tim đập thình thịch kinh hoàng, vô thức nắm chặt tay đối phương hơn, nội tâm thấp thỏm chờ đợi.

Diệp Trăn vỗ vỗ đầu nàng, cái gì cũng không nói, kéo tay nàng, miệng cong cong đuổi theo đám Đồng Lâm.

"Học tỷ?" Đào Nhiên còn chờ đợi đối phương trả lời, nhưng mà người kia không nói gì, vỗ đầu nàng là ý gì chứ?
"Xuỵt." Diệp Trăn làm động tác cấm khẩu với nàng.

Đào Nhiên bị vẻ ôn nhu của cô làm choáng váng, trong lòng có chút nhẹ nhõm không tên, cũng không hiểu sao nàng cảm giác học tỷ đây là đồng ý rồi.


Nghĩ vậy, nàng liền cao hứng nắm tay đối phương, suốt chuyến đi mặt đều mang ý cười hạnh phúc.

Đồng Lâm rất muốn biết gì đó, ý tứ sâu xa nhìn hai người một chút.

Đồng Hòa nhưng không phát hiện ra cái gì, kéo Đào Nhiên đi về phía trước chơi.

Chỉ còn Đồng Lâm và Diệp Trăn đi phía sau.

"Em ấy vừa nói gì với bà thế? Đồng Lâm vẻ mặt bát quái hỏi.

Diệp Trăn nhìn bóng người thiếu nữ phía trước, khóe miệng vẽ lên một độ cong xinh đẹp, nhìn Đồng lâm nói: "Bí mật."
"Xì" Đồng Lâm vô vị cũng không thèm hỏi nữa, nhưng hắn cũng đoán được đại khái câu chuyện rồi, nhất định là tiểu nha đầu tỏ tình với Diệp Trăn, nhìn dáng vẻ muốn bay lên trời như kia, muốn người khác không nhận ra cũng khó.

Bốn người vui chơi hồi lâu, ăn cơm tối xong mới về khách sạn.

"Đào tỷ, mai lại chơi tiếp nha." Đồng Hòa ra khỏi thang máy mặt đều là vẻ ham chơi nói với Đào Nhiên.

"Không thành vấn đề." Đào Nhiên hôm nay cũng chơi rất vui, tươi cười vẫy tay với anh em Đồng gia.

Lúc Đồng Hòa theo Đồng lâm vào phòng rồi, Đào Nhiên cũng theo Diệp Trăn đi về phòng.

Lúc đi tới cửa, trong đầu Đào Nhiên hiện ra hình ảnh nàng thổ lộ với học tỷ, mặt đỏ lên, vào phòng liền bối rối, đương nhiên đối diện với ánh mắt Diệp Trăn, nàng vẫn ra vẻ trấn định.

"Em đi tắm trước đi." Diệp Trăn nói.

"Chúng ta cùng tắm đi." Đào Nhiên thốt lên, sau đó đỏ mặt phi vào phòng tắm đóng cửa rầm một cái, quả thực không tin nổi sao mình lại nói ra chuyện xấu hổ như vậy.

Nghĩ đến đây, viền mắt nàng đỏ lên, gấp đến độ không biết làm sao, thổ lộ với đối phương là một chuyện, nhưng mời người ta cùng tắm thì là chuyện nghiêm trọng rồi.

Đối phương có thể vì câu nói này mà có ấn tượng xấu về nàng, rồi sau này, nàng muốn tiếp cận đối phương càng khó khăn.

Ngay lúc nàng không biết làm sao mới được thì cửa phòng tắm mở ra, Đào Nhiên vừa quay đầu nhìn, mặt liền hốt hoảng, đại não trống rỗng, không nghĩ được sao học tỷ lại đi vào, lẽ nào học tỷ cũng không chán ghét nàng?
Diệp Trăn đóng cửa đi tới, đứng trước mặt nàng, ngón trỏ bấm bấm vào trán nàng mấy cái, cười nói: "Sao? Không phải nói cùng tắm à?"
"Chị...chị..." Đào Nhiên liên tiếp mấy từ chị, hoàn toàn không biết nên nói gì.

"Sao nói lắp rồi?" Diệp Trăn mỉm cười vuốt tóc nàng.


"Học tỷ, chị đồng ý sao?" Đào Nhiên mở to mắt, mang theo khó tin cùng vui sướng, nàng cảm thấy tất cả giống như đang mơ.

"Ừm" Diệp Trăn cười gật đầu.

Đào Nhiên lập tức tiến lên ôm lấy đối phương, hưng phấn đến độ cả người đều run, lúc đối phương không dè chừng liền nhón chân hôn một chút, sau đó vùi đầu vào lòng cô khẽ nói: "A, dĩ nhiên là sự thật, không phải em đang mơ."
Diệp Trăn sửng sốt một chút, lập tức hồi phục, khẽ nâng cằm thiếu nữ, cúi người hôn lên môi nàng.

Sau đó hai người hôn nhau thật lâu.

Sau đó hai người cùng tắm rửa.

Sau đó ôm nhau tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Đào Nhiên có chút không bình tĩnh nổi thức giấc, nàng dĩ nhiên tỏ tình với học tỷ, học tỷ đồng ý rồi, không chỉ vậy, hai người còn hôn môi, tắm chung, lõa thể ôm nhau ngủ.

Nghĩ đến đây, nàng đỏ mặt, đỉnh đầu bốc khói đến nơi.

"Dậy rồi." Diệp Trăn đi ra phòng tắm nhìn thấy nàng lăn lộn trên giường, cười lên.

Trong nháy mắt, Đào Nhiên nằm úp trong chăn, không di chuyển, như một con rùa.

"Hiện tại mới thẹn thùng? Có phải muộn rồi không?" Diệp Trăn vén chăn lên nhìn nàng đỏ mặt chôn trong gối.


"Mới...mới không thẹn thùng." Đào Nhiên giả vờ trấn định ngồi dậy, lập tức phát hiện mình không mặc quần áo, lại thẹn thùng chùm chăn vào.

Diệp Trăn nở nụ cười, vỗ vỗ mông nàng qua lớp chăn: "Mau dậy thôi, chị xuống dưới chờ em."
"Vâng." Trong chăn truyền ra tiếng nhẹ nhàng.

Mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Đào Nhiên mới chậm rãi thò đầu ra, xác định đối phương thật sự đi ra ngoài rồi nàng mới mau chóng dậy mặc quần áo, đánh răng rửa mặt.

....!
"Đào tỷ, Đào tỷ..."
"Đào tỷ, mau tỉnh, Trần tỷ gọi đến." Tiểu Dung cầm diện thoại đứng bên giường Đào Nhiên lay nàng.

"Hả?" Đào Nhiên từ trong mơ tỉnh giấc, mơ màng nhìn Tiểu Dung.

"Trần tỷ gọi đến." Tiểu Dung để điện thoại vào sát tai nàng.

Đào Nhiên một trận hoảng hốt, lúc này mới chậm rì rì nghe điện thoại.

- --------------------------------------------------
Ơ ơ, tắm xong liền lõa thể ôm nhau ngủ? Ơ ơ, có thiếu cái gì không vậy? @@.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương