Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 7-1: Mang thai (1)
Rời khỏi quán cà phê, Tề Duyệt liền nhận được cuộc điện thoại của Hải Lan gọi tới. Đầu bên kia của điện thoại vô cùng ầm ỹ, nghe giống như âm thanh DJ của một quán bar.
“Tề Duyệt, cậu nói cậu muốn ly hôn liền được như ý muốn ly hôn. Tại sao tớ lại đen đủi như vậy, nhà tớ vậy mà lại muốn cùng với Lăng gia gặp mặt nói chuyện kết hôn! Lần đầu tiên cuộc đời tớ mong nữ chính mau sớm xuất hiện, chứ đừng chờ tớ kết hôn rồi mới dùng ngôn từ của chính nghĩa đến nói chuyện. Ực… Em gái, mau thưởng tớ nam nhân.”
Nghe âm thanh mơ hồ không rõ của Hải Lan. Tề Duyệt cau mày hỏi: “Cậu dám uống rượu?”
“Tớ đã cố gắng một năm để có thể khiến cho Lăng Việt chán ghét tớ, nhưng kết quả thế nào? Con người này đầu óc có bệnh nhưng không trị, cứ như vậy không nói chuyện giải trừ hôn ước, còn nói chọn ngày cưới? Ngày cưới cái rắm, tớ hôm nay phải cho hắn biết sự lợi hại của bà cô này.”
Hai người các cô đều đã đọc hết cuốn tiểu thuyết này, nên biết Hải Lan có một vị hôn phu chính là nam chính, tên – Lăng Việt.
Tề Duyệt nhất thời có một dự cảm xấu.
“Tớ muốn cho hắn đội nón xanh, cho hắn tức chết. Để cho hắn sáng mắt ra mà tự mình giải trừ hôn ước này!”
Nước đi này quả thật đúng là rất độc ác, nhưng là bạn bè tốt của nhau, cô không thể nào thấy chết mà không cứu. Phương pháp này của cậu không sợ nam chính người ta biến thành nhân vật phản diện?
“Cậu đừng có mà nghĩ quẩn trong lòng, Hải Lan! Người chịu thiệt cuối cùng còn không phải cậu sao, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Vì để tránh cho Hải Lan thật sự say rượu nghĩ quẩn, bước vào con đường sai lầm như cô. Tề Duyệt nghe thấy địa chỉ Hải Lan nói liền bắt xe đến.
Vào bên trong quán bar, tiếng nhạc DJ đinh tai nhức óc, kết hợp với mùi thuốc lá, mùi nước hoa và mùi rượu hòa trộn chung với nhau, khiến không khí ngột ngạt không lưu thông. Điều này khiến cho dạ dày Tề Duyệt khói chịu, sôi trào, có xúc động muốn ói.
Tìm hồi lâu mới thấy thân ảnh Hải Lan, Tề Duyệt che mũi chen vào đám người, xuyên qua sàn nhảy đứng trước mặt Hải Lan.
“Hải Lan theo tớ trở về.” Âm thanh tiếng nhạc DJ át cả tiếng của Tề Duyệt. Tề Duyệt không thể làm gì hơn là kéo tay Hải Lan.
“Mỹ nữ này là ai nha? Kéo tay người của tôi làm gì?” Tiếng nói chuyện vô cùng lớn chính là người ngồi đối diện Hải Lan, một chàng trai vô cùng trẻ tuổi, đầu tóc nhuộm với xu thế trend bây giờ, cả người một thân tây trang hồng cá tính, ánh mắt nhìn Tề Duyệt lộ ra ý tứ cảnh cáo.
Tề Duyệt sửng sốt, đây chính là nam nhân bên ngoài của Hải Lan? Nhìn qua trông có vẻ trưởng thành nhưng nhìn kỹ vẫn có nét non nớt, tuổi cũng chỉ tầm hai mươi.
Hải Lan có cầm thú quá không??
Cầm thú chóng mặt ngẩng đầu lên, thấy rõ người trước mặt là Tề Duyệt, cười chào hỏi: “Tề Duyệt, cậu cuối cùng cũng đến rồi nha.”
Lại trừng mặt nhìn chàng trai trẻ tuổi kia, hung dữ nói: “Đây là bạn tốt của chị đây, không phải mỹ nữ. Ok?”
Chàng trai trẻ tuổi bất đắc dĩ trợn trừng mắt: “Chị họ, chị uống nhiều như vậy hay là về đi thôi. Chị ở lại đây em nào dám đi về.”
Hóa ra là em họ Hải Lan, cô còn đang tự hỏi sao Hải Lan lại cầm thú như vậy, lại tự mình chạy tới nơi hỗn tạp đầm rồng hang hổ này uống rượu với chàng trai trẻ tuổi.
“Về cái rắm, em an phận ngồi ở đây cho chị. Chị mà bị chiếm tiện nghi về chị đánh em què giò.”
…
Tề Duyệt cảm thấy cô nên mặc kệ Hải Lan, tự nhiên tới nơi này ngược bản thân mình. Cô nàng này uống rượu xong tính khí còn bùng nổ hơn bình thường, ai dám chiếm tiện nghi cơ chứ?
“Chị vẫn nhanh mang chị họ tôi về đi.” Em họ Hải Lan nhìn mặt Hải Lan ghét bỏ.
“Hải Lan, đi thôi” Tề Duyệt dùng sức lôi kéo Hải Lan.
Ai biết Hải Lan uống rượu vào sức lực lại lớn như vậy, không những bị Tề Duyệt kéo lên, còn lôi ngược Tề Duyệt ghế sofa: “Tớ không đi, tớ không đi. Tớ phải ở lại nơi này đội nón xanh cho tên Lăng Việt…”
Tề Duyệt và em họ Hải Lan cùng nhìn nhau, đồng thời bật thốt ra…
“Đừng nói cho Lăng Việt/anh rể chuyện này.”
Nói xong, cả hai người đều xấu hổ cười một tiếng.
Quá ăn ý, cả hai người đều biết Hải Lan không thể trêu trọc vào Lăng Việt.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Người đẹp, sờ một chút thì có làm sao?”
Vừa vặn âm nhạc được vặn nhỏ đi, rồi sau đó truyền tới âm thanh phách lối. Tề Duyệt quay lại nhìn, chỉ thấy một tên đàn ông đầu trọc phi thường kiêu ngạo, ánh mắt vô sỉ nhìn chằm chằm vào một tiểu mỹ nữ mặc một bộ quần áo đỏ bó sát người.
“Cút ngay!” Tiểu mỹ nữ tính khí vô cùng nóng nảy.
“Người đẹp tính khí lại còn bốc lửa như vậy. Ông đây rất thích.”
Em họ Hải Lan không biết thế nào bỏ lại một câu: “Trông chị họ giúp tôi một lát” người liền chạy qua.
Hải Lan tựa vào vai Tề Duyệt, vừa xem cuộc vui vừa cười nói: “ Cô gái này chính là bạn gái nhỏ của của em họ tớ. Đây hẳn là tức giận rồi.”
[Truyện được đăng tại duy nhất tại truyenwiki1.com @packha03. Những trang đăng tại khác đều là ăn cắp.]
Nghe Hải Lan nói, Tề Duyệt nhất thời cảm thấy chuyện này không dễ giải quyết.
Một lần nữa âm nhạc DJ lại bật lên, người đàn ông đầu trọc kia đứng lên, tựa hồ đang suy tính đến chuyện nhiều người cùng đánh một người.
“Tớ nhổ, tên kia thật không biết xấu hổ lại lấy nhiều người như vậy đánh một người.” Hải Lan hô một câu, còn nói: “Vậy bọn họ khẳng định không biết đây chính là quán bar của em họ tớ.”
Tề Duyệt: …
Không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ thấy tên nam nhân đầu trọc kia cho em họ Hải Lan một quyền. Sau đó tất cả âm thanh đều dừng lại, nháy mắt xung quanh đều yên tĩnh. Mọi ngõ ngách của quán bar tất cả mọi người đều đứng lên, cùng nhìn chằm chằm nam nhân đầu trọc kia.
Nhìn số lượng người, ừm... quả thật là một trận nhiều người đánh đám ít người.
Em họ Hải Lan xoa xoa khóe miệng, khóe miệng khẽ nhếch lên, ý cười có chút tàn nhẫn: “Đây chính là mày động thủ trước, không được trách ta. Anh em, lên đánh cho ông! Hung ác mà đánh.”
Tình cảnh một mảng hỗn loạn, người vây xem không sợ nhiều chuyện, một đám huýt sáo hoan hô cổ vũ. Tựa hồ như bây giờ không phải là đánh nhau hội đồng mà là đang cử hành lễ chào mừng náo nhiệt.
Tề Duyệt trong nháy mắt bị dọa sợ choáng váng.
…Hải Lan, thực chất cậu mới là nữ chính đi, bằng không làm sao có thể cậu đi đến đâu phiền toái liền chạy theo đến đó.
Cũng không biết là ai báo cảnh sát. Trận ẩu đả này duy trì được mười phút, do có người bị thương còn rất nghiêm trọng, cho nên một số người bị mang về cục cảnh sát. Trong đám người đó bao gồm em họ Hải Lan, còn có Hải Lan và Tề Duyệt…
“Chứng minh thư?”
“Người kế tiếp.”
Ghi danh xong một loạt, cũng đến phiên Tề Duyệt lấy lời khai. Tay bưng kín trán, khổ không thể tả nghĩ, bản thân chỉ an phận thủ thường làm người qua đường may mắn được chứng kiến toàn bộ quá trình. Tại sao cũng bị gọi tới nơi này? Ex me?
Đau khổ nhất là --- cô vừa nhận ra cô quên túi xách trên xe của Thẩm Mục Thâm! Vô luận là bắt xe hay chi trả này nọ đều dùng điện thoại để trả, cho nên cô không có nhớ là mình không cầm túi, mà đến khi nhớ lại chứng minh thư thì đã ở trong túi xách.
“Chứng minh thư?” Nữ cảnh sát cúi đầu ghi chép lời khai, thấy người trước mặt không có phản ứng, nói lại một lần: “Phiền cô đem chứng minh thư ra lấy lời khai.”
“Đồng chí cảnh sát à, chứng minh thư tôi để ở nhà. Tôi có thể báo dãy số trên chứng minh thư được không?”
Nghe vậy, nữ cảnh sát ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn Tề Duyệt, không có nửa phận thương lượng: “Phiền cô cho nguời nhà mang chứng minh thư đến.”
Nữ cảnh sát lại chỉ Tề Duyệt với Hải Lan, nói: “Hai người đều nhìn bạn bè đánh nha, cần người thân nhân đến ký tên mới có thể rời đi.”
“Nhưng đối phương là người gây sự trước.” Người phía sau Tề Duyệt không cam lòng nói.
Nữ cảnh sát nhìn người nói chuyện một cái, nhàn nhạt nói: “Người ta suýt chút nữa đã bị các người đánh cho tàn phế.”
…
Sau đó những người phía sau không còn dám ho he gì nữa.
Nữ cảnh sát tiếp tục cúi đầu ghi ghép: “Tham gia ẩu đả đánh người, phải quan sát hai mươi bốn giờ. Mấy người có thân nhân đến chuộc thì mọi chuyện coi như bỏ qua.”
Quả thật vô cùng kinh hãi.
“Một hồi nữa kiểm tra nướƈ ŧıểυ, sau đó gọi người thân đến chuộc lại đây. Còn có cô, bảo người thân thuận tiện đem chứng minh thư mang lại đây, bằng không cô một bước cũng không được rời đi.”
Cái này không muốn để Thẩm Mục Thâm biết cũng không được.
***
Vừa mới về nhà xem hết toàn bộ các văn kiện, Thẩm Mục Thâm tháo kính mắt xuống nhìn đồng hồ, đã là mười rưỡi tối. Đang chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, mới đứng lên điện thoại liền có người gọi tới.
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, là một dãy số xa lạ, suy nghĩ một hồi vẫn là bắt máy.
Thời điểm điện thoại có người bắt máy, Tề Duyệt thở dài nhẹ nhõm. Bởi vì cô biết Thẩm Mục Thâm nhìn đến số điện thoại của cô thường sẽ trực tiếp tắt máy, cho nên cô liền dùng điện thoại Hải Lan gọi qua.
“Ai vậy?”
“Thẩm tiên tinh, tôi là Tề Duyệt đây, anh trước đừng tắt máy! Tôi hiện tại có chuyện vô cùng khẩn cấp muốn nói.”
Nguyên bản muốn đem di động lấy tay giữ một khoảng cách với lỗ tai, nghe đến những lời Tề Duyệt ở phía sau, vẫn là đem điện thoại quay về, đặt bên tai.
“Cô nói chuyện khẩn cấp, tốt nhất là khẩn cấp như cô nói.”
“Cái kia, túi xách của tôi hiện tại vẫn còn trên xe của anh. Anh có thể đi đến chỗ tôi đưa giúp tôi túi xách được không? Thuận tiện… Giúp tôi ký tên một cái?
Thẩm Mục Thâm âm thanh cười lạnh nói: “Mặt của cô đến tột cùng lớn như thế nào, đêm khuya còn muốn tôi…”
“Tôi hiện tại ở cục cảnh sát” một câu đánh gãy lời nói của Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm : “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook