Ở một đầu khác của hành lang, chỉ thấy được tây trang và giày da của Thẩm Mục Thâm, biểu tình âm trầm, khí thế mạnh mẽ như khai phóng tên lửa hướng về phía phòng vệ sinh.

Tề Duyệt lại từ phòng vệ sinh bước ra, tự nhiên là hai người đụng phải nhau.

Tề Duyệt cho rằng Thẩm Mục Thâm sẽ đối với cô như không khí.

Tiếp đó, thân thế của cô đi ngang qua.

Nhưng ai biết là hắn sẽ dừng lại bên cạnh cô, lấy cơ thể cao mét chín quét ánh mắt xuống nhìn Tề Duyệt .
Nên đi hay không đi đây??
Tề Duyệt lựa chọn đáp án đầu tiên, vẫn là nên đi thì tốt hơn.
Nhưng mới đi được một bước, liền bị Thẩm Mục Thâm kéo cổ tay lại, nhất thời thân thể cô cứng đờ.

“Thẩm…Thẩm tiên sinh.

Có chuyện gì sao?”
Nghe được tiếng xưng hô "Thẩm tiên sinh" này, Thẩm Mục Thâm nhìn thẳng Tề Duyệt với ánh mắt lạnh lùng.
Dùng sức kéo Tề Duyệt qua, làm cho cô dán lưng vào tường, bản thân đứng ở bên ngoài cách một bước xa cầm lấy tay cô.
Loại tư thế này làm cho Tề Duyệt nháy mắt trở nên sợ sệt.

Tư thế này tuy ái muội (mập mờ), nhưng lại không có bất kì không khí mập mờ xung quanh đây cả.
Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt , giọng nói có ý vị thâm trường*: “Mời ly dị không lâu, liền đợi không kịp đi tìm đàn ông?”
*意味深长 [yíwèishēncháng] - ý vị sâu xa
Tề Duyệt rất chắc chắn rằng hiện giờ Thẩm Mục Thâm đang rất tức giận.
Mặc kệ là ai, chắc hẳn cũng sẽ đều tức giận.
Tuy rằng bọn họ đã ly hôn nhưng trong mắt những người khác, bọn họ vẫn là vợ chồng hợp pháp.
Nếu có tin tức truyền ra, bà Thẩm cùng với người đàn ông khác dây dưa không rõ.

Thẩm Mục Thâm sẽ được gắn với hai chữ “Nón xanh” này lên đầu.
Từ trước đến nay, Thẩm Mục Thâm không nhận bất kì loại phỏng vẫn trực tiếp hoặc không lấy các hình thức bê bối nào để xuất hiên trước công chúng.

Từ hai điểm này có thể nhận ra hắn không muốn dính dáng đến những scandal, đặc biệt là những scandal tình ái.
“Thẩm…Thẩm tiên sinh, sáng nay chúng ta đã làm thủ tục ly hôn, tôi hiện tại cũng chưa có ý định sẽ bước chân vào nấm mồ hôn nhân.” Tề Duyệt bắt buộc phải làm cho bản thân trở nên bình tĩnh lại.
Đại khái có lẽ khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức Thẩm Mục Thâm có nhìn thấy rõ ánh mắt của Tề Duyệt.


Một đôi mắt rất đẹp, trong suốt không chứa chút tạp niệm nào.
Đồng thời, Tề Duyệt cũng có thể thấy rõ ràng ánh mắt của Thẩm Mục Thân, ánh mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng đầy xa cách.
“Trong ánh mắt của cô có mang theo tia chột dạ” Thẩm Mục Thâm nói.
Tề Duyệt: “…”
“Tôi làm sao có thể chột dạ được?” Huhu thật sự không phải chột dạ mà, đó là sợ hãi đó! Cha nội!
“Ly hôn thẳng thắn như vậy, cô không phải là có tình nhân mới bên ngoài thì có thể là cái gì?”
Một đôi vợ chồng mới ly hôn, đứng ở hành lang khách sạn thảo luận vấn đề nguyên nhân ly hôn này có vẻ không quá thích hợp.
“Đó chẳng phải do tôi đã biết sai rồi sao? Cho nên tôi không thể tiếp tục con đường sai trái này nữa.”
Thẩm Mục Thâm lạnh lùng nhìn cô, nhưng nửa điểm ý cười cũng không có, đôi mắt hắc ám nhìn Tề Duyệt .
Cái ánh mắt kia tựa hồ như muốn nói: Cô là dạng người gì, chẳng lẽ tôi không rõ ràng sao?
Buông lỏng bàn tay đang cầm Tề Duyệt , Thẩm Mục Thâm bộ dáng như một vương giả, dùng lợi thế cao hơn cô một cái đầu nhìn xuống, cảnh cáo nói: “Cô cùng đàn ông ở chung một chỗ, tôi nửa điểm hứng thú cũng không có.

Nhưng nếu trước khi công bố chuyện ly hôn với bên ngoài, cô để truyền thông chụp được bất kì tin tức cô cùng với nam nhân khác có quan hệ mập mờ dây dưa, thì cô tự gánh lấy hậu quả.”
Tề Duyệt chân chó* gật đầu.

*Lấy lòng
Năm chữ “tự gánh lấy hậu quả”, Tề Duyệt cũng nghe ra được cái ý tứ cảnh cáo uy hiếp.

Nếu đây không phải xã hội pháp trị gϊếŧ người là phạm pháp, thì người chết trên tay của Thẩm Mục Thâm chắc chắn là Tề Duyệt .
Sau khi Thẩm Mục Thâm đạt được mục đích đe dọa Tề Duyệt , hắn xoay người trở về phòng ăn.

Nhìn bóng lưng của Thẩm Mục Thâm đã đi xa, Tề Duyệt hít hơi thật sâu, kinh hãi vỗ ngực một cái.
Tề Duyệt là người bị hại, mà Thẩm Mục Thâm cũng là một người bị hãi khác.

Dùng một câu nói chính là hai nhân vật phản diện hỗ trợ ngược đối phương tơi tả cho đến hết câu chuyện…
------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương