Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
9: Cơ Bụng Đẹp Sao


Editor: Hyen + Beta: MiaLệ Bắc Đình nghe thấy động tĩnh liền xoay người lại, hai người sững sờ nhìn nhau.
Thư Lan nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của anh, còn có cơ bụng sáu múi với những đường cong rõ rệt ở bụng, đường nhân ngư* gợi cảm và tao nhã… Ực, cô theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
*Đường nhân ngư: Là hai cái đường hình tam giác từ hông kéo xuống phía dưới của đàn ông, giống như hang bươm bướm sau lưng phụ nữ.

Có câu phụ nữ đẹp nhất là hang bươm bướm, đàn ông quyến rũ nhất là đường nhân ngư.
Thường ngày, nhìn dáng vẻ không phô trương của Lệ Bắc Đình không nghĩ tới dưới lớp quần áo của anh cất giấu thứ động lòng người như thế.
Căn phòng quá yên tĩnh, tiếng nuốt nước bọt cũng rất rõ ràng, Thư Lan nhận ra, gương mặt từ từ đỏ lên.
Nhìn thấy hai má ửng hồng của cô, Lệ Bắc Đình thản nhiên nhặt một chiếc áo sơ mi trên giường mặc vào, miệng hơi nhếch lên mang theo ý cười, “Đẹp sao?”
“Khụ” Thư Lan khôi phục lại tinh thần, bối rối xoay người lại, “Anh, sao anh lại không mặc quần áo.” Nói chuyện cũng lắp bắp..
“Anh vừa tắm xong.”
“Em xin lỗi, mới sáng sớm mà anh tắm gì vậy?.” Thật muốn làm người ta phạm tội.
Thư Lan xấu hổ ngón chân co quắp lại, mới sáng sớm đã chạy tới phòng anh còn nhìn hết cơ thể người ta, thậm chí còn nuốt nước bọt, cái này cũng quá mất mặt rồi!
Cô thực sự không thèm muốn da thịt và cơ thể của Lệ Bắc Đình!
Bây giờ cô đổi sang hành tinh khác sống còn kịp không?
Lỗ tai Thư Lan đỏ bừng, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Có chút không thoải mái, không nghĩ là em sẽ đến.” Lệ Bắc Đình mặc áo sơ mi vào.
“Em chỉ muốn xem liệu bệnh dị ứng của anh đã hết chưa.” Thư Lan giải thích, “Em không có muốn nhìn thấy anh, thật sự không có.”
Mặc dù nhìn cũng… cũng đẹp lắm.
Thư Lan chưa từng nhìn thấy cơ thể của nam nhân, trước đây ba ở trước mặt cô đều ăn mặc chỉnh tề.

Còn các nam nhân khác, cô cũng không tiếp xúc nhiều.
Nhiều lắm là ở trên TV, tạp chí cô đã nhìn qua.
Nhưng những thứ đó không cho cô cảm giác mãnh liệt bằng những gì thấy tận mắt.
Ai có thể ngờ rằng Lệ Bắc Đình luôn bận rộn với công việc mà còn có thể luyện tập ra cơ bắp cân đối như vậy.


Hơn nữa với gương mặt này, quả thật chính chính là thiên đường của đám mê nhan sắc, nếu mà tiến vào giới giải trí, thì sẽ phất lên như diều gặp gió.
Tại sao trước kia Thư Lan không phát hiện ra?
Bây giờ xem ra chia phòng ngủ với Lệ Bắc Đình dường như mang lại cho cô một tổn thất lớn.
“Em muốn xem cũng không sao, chỉ là bây giờ anh phải đến công ty, lần sau sẽ lại cho em xem.” Lời nói của Lệ Bắc Đình có chút trêu chọc, khiến mặt Thư Lan càng đỏ hơn.
“Em không muốn xem, đừng vu oan cho em, dị ứng của anh không sao chứ?” Thư Lan cau mày như mèo bị giẫm phải đuôi.
“Tự mình xem đi.” Lệ Bắc Đình đến gần cô.
“Anh mặc quần áo vào chưa?”
“Rồi.”
Thư Lan quay người lại, không ngờ rằng Lệ Bắc Đình đang ở phía sau, suýt chút nữa đụng phải lồng ngực của anh, Lệ Bắc Đình đỡ lấy cánh tay cô.
Hơi thở của người đàn ông đột nhiên trở nên nặng nề, hơi thở ấm áp phả vào bên tai.
Cô né tránh không dám nhìn vào mắt Lệ Bắc Đình, chỉ vội vàng nhìn lướt qua cổ, thấy những vết đỏ biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Anh nhớ uống hết thuốc, đừng để nó tái phát, em đi đây.” Không đợi Lệ Bắc Đình trả lời, Thư Lan vội vàng hất tay anh rời đi, ra đến cửa thì chân trái vấp chân phải, suýt chút nữa thì ngã ra đất, may mà có anh đỡ.
Lệ Bắc Đình hít vào một hơi: “Em chạy cái gì? Ngã bây giờ.”
Khi người đàn ông nói lời này, Thư Lan càng cảm thấy rất mất mặt, chết tiệt, bộ mặt hai đời đều bị ném đi cả rồi, không chạy chả nhẽ chờ bị Lệ Bắc Đình cười sao?
Thư Lan chạy về phòng trùm chăn lên đầu, hôm nay thật sự rất xấu hổ, nhưng phải nói bộ dáng của Lệ Bắc Đình đẹp đến mức có thể khiến người ta chảy máu mũi.
Cô quấn chăn bông lăn lộn trên giường hai lần, cá heo đều bị rơi xuống dưới đất, đột nhiên có một vật nặng đập vào sống mũi cô, “A …”
Thư Lan đau đớn, cô vội vàng kéo chăn ra, thấy điện thoại ở bên cạnh tai.
Cô quỳ gối ngồi dậy, sờ sờ sống mũi, cảm thấy có vài giọt máu, “A…a…”
Thư Lan bị dọa sợ rồi.
Lệ Bắc Đình mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu, vừa lúc nghe thấy tiếng động bên phòng của Thư Lan.

Anh có chút không yên tâm liền đi qua gõ cửa, “Thư Lan, có chuyện gì vậy?”
Mặc dù Thư Lan cảm thấy rất xấu hổ, nhưng đây là lần đầu tiên cô chảy máu mũi, nào dám chậm trễ, vội vàng chạy ra mở cửa.

Vì thế Lệ Bắc Đình thấy Thư Lan ngửa mặt lên, trên mặt dính máu, đáng thương nói: “Lệ Bắc Đình, em bị chảy máu mũi.”
Lệ Bắc Đình cau mày, giữ khuỷu tay cô, “Đừng ngửa đầu, dùng ngón tay giữ chặt lỗ mũi.”
“Em ngồi xuống trước đi, chỉ cần ngẩng đầu lên bình thường, ngẩng đầu sẽ làm cho máu chảy vào khoang miệng và khí quản.” Lệ Bắc Đình đỡ cô ngồi xuống, Thư Lan giữ lấy hai bên mũi.
“Tại sao lại chảy máu mũi?”
Lệ Bắc Đinh cau mày nhìn cô, ánh mắt Thư Lan thay đổi.
Thư Lan không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cô vẫn phải giải thích: “Em không cẩn thận bị điện thoại đập trúng, không phải vì …”
Không phải vì nhìn thấy anh mà chảy máu mũi, anh đừng có mà tự luyến.
“Không phải cái gì?” Lệ Bắc Đình đột nhiên bật cười, mang theo vào phần trêu đùa vui vẻ, “Anh không nói vì sao em chảy máu mũi.”
“Em không có.” Thư Lan nghiêng mình ngồi xuống, không phải muốn nhìn anh.

Mới vừa rồi mặt đỏ tai hồng, hiện tại cổ cũng đỏ, toàn bộ gương mặt như biến thành quả cà chua chín..
“Được rồi, đừng lộn xộn, anh sẽ không nói gì nữa.

Trước tiên cứ ấn vào đó năm phút, nếu còn chảy máu, phải đến bệnh viện xem.” Lệ Bắc Đình đặt tay lên vai cô, cũng may là máu chảy không nhiều, chắc là có thể dừng được.
“Thực sự là do điện thoại rơi trúng mà, cái điện thoại này nặng quá, cũng may cái mũi này là mũi thật, bằng không thì nó rơi ra rồi.” Thư Lan cuối cùng cũng hiểu câu vui quá hoá buồn là gì.
Nhìn thấy cơ bụng của Lệ Bắc Đình cô rất cao hứng, sau đó là sự bi thương, Nhưng Thư Lan cảm thấy cái mũi đau đớn này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là Lệ Bắc Đình khẳng định cô là bởi vì nhìn thấy cơ bụng của anh nên mới kích động đến chảy máu mũi.
Danh dự hai đời của cô đã bị hủy hoại bởi trận máu mũi hôm nay!
Hơn nữa, sẽ không ai tin lời giải thích nhạt nhẽo và yếu ớt của cô.

Khi nói, cô luôn cảm thấy rằng Lệ Bắc Đình nhìn vào mắt cô ý muốn nói – Anh hiểu mà.
Hiểu cái gì mà hiểu? Đó thực sự là một sự hiểu lầm!
“Vậy thì đổi điện thoại khác đi.” Lệ Bắc Đình không thèm so đo nữa, kẻo cô thẹn quá hoá giận, tức điên lên với chính mình.
Đang êm đẹp sao lại bị điện thoại đập vào mũi, cho dù lời Thư Lan nói có thật đến đâu, nó vẫn còn che giấu một số điều mà anh không biết.

Lệ Bắc Đình cảm thấy trong lòng có chút vui mừng, hóa ra anh cũng có thể “câu dẫn” Thư Lan, sớm biết rằng cởi quần áo một lần liền có thể, vậy anh thường xuyên ăn mặc chỉnh tề làm gì.
Từ trước đến nay chỉ sợ mạo phạm người đẹp, nhưng không ngờ rằng người đẹp lại còn chơi chiêu này.
Nếu Thư Lan biết được những gì Lệ Bắc Đình đang nghĩ, cô chắc chắn sẽ hét lên một tiếng oan uổng, cô vô tội mà.
Sau vài phút, Thư Lan buông tay ra, “Không chảy nữa.”
“Được rồi, đi rửa mặt đi, đừng động vào mũi nữa.”
Thư Lan rửa sạch vết máu trên mặt, trên chăn và quần áo cũng có vết máu, cô chạy vào phòng tắm thay quần áo.
Khi cô ra ngoài đã không thấy Lệ Bắc Đình ở trong phòng.
Cô mở cửa ra vẫn thấy Lệ Bắc Đình đang đứng ở ngoài cửa, “Em không sao.”
“Xuống lầu ăn cơm, kêu chị Lâm lên dọn dẹp một chút”
“Không cần đâu, em tự mình dọn là được.

” Thư Lan rất xấu hổ khi nói cho người khác biết chuyện này, lát nữa chị Lâm mà hỏi tới sẽ rất xấu hổ.
Cũng chưa nói đến chuyện với Lệ Bắc Đình, chỉ cần nghe thấy cô dùng điện thoại làm chảy máu mũi thôi cũng đủ khiến người ta phải bật cười.
“Anh sẽ không nói với chị Lâm, đi thôi.” Lệ Bắc Đình nắm cổ tay Thư Lan đi xuống lầu.
Nhìn thấy chị Lâm, Lệ Bắc Đình kêu cô ấy lên dọn phòng với lý do thời tiết gần đây quá khô khiến Thư Lan bị chảy máu mũi.
“Vậy thì lát nữa tôi nấu cho bà chủ một bát chè hạt sen nấm tuyết.” Chị Lâm không nghi ngờ gì nhiều, thời tiết khô ráo, lại ăn thêm đồ nóng quả thực rất dễ chảy máu mũi.
Thư Lan mím môi liếc nhìn Lệ Bắc Đình, chị Lâm thật sự rất dễ lừa.
“Cảm ơn chị Lâm.”
Sau khi ăn cơm xong Lệ Bắc Đình đi đến công ty, Thư Lan thay ga trải giường trong phòng rồi ngủ tiếp.
Lúc tỉnh lại đã là bữa trưa, ăn cơm xong, cô nhận được tin nhắn của chị Tư mới nhớ đến nhiệm vụ trong tay đã sắp đến thời hạn.
Thư Lan làm ở Minh Châu Châu Báu, cô không giấu diếm thân phận, ai cũng biết Thư Lan là con gái quý giá duy nhất của Thư Chí Minh, trong tương lai sẽ giao công ty cho cô nên đi làm đối với cô trở nên rất nhẹ nhàng, muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi.

Không phải lúc nào cô cũng có thể vẽ bản thiết kế ở trong văn phòng.
Cô nhờ chị Lâm cắt một đĩa trái cây và mang vào phòng vẽ, cô đang bận làm việc.
Tầng 3 có bốn phòng, đó là phòng ngủ của Thư Lan và Lệ Bắc Đình, phòng làm việc của Lệ Bắc Đình và phòng vẽ của cô.
Phòng làm việc của Lệ Bắc Đình đầy sách và các loại tài liệu, chủ yếu là phong cách đen trắng.

Trong khi đó phòng vẽ của Thư Lan lại đơn giản và nhiều màu sắc hơn, bởi vì Thư Lan khi buồn chán lại vẽ nguệch ngoạc như một đứa trẻ, nên bên trong căn bản không có đồ đạc gì.

Lần này cô thiết kế chính là chủ đề mùa thu.

Mặc dù bây giờ là mùa xuân, nhưng không phải thiết kế là đi trước thời gian sao?
Trước đây, dường như chỉ những người đã lập gia đình và sinh con mới vào cửa hàng trang sức để mua sắm.

Với sự phát triển của thời đại và điều kiện kinh tế được cải thiện, sự ham mê trang sức của con người tăng lên, người ta cũng ưa chuộng những món trang sức không quá đắt tiền nhưng lại mang tính sáng tạo rất phổ biến ở phụ nữ.
Đặc biệt vào mùa hè, mặc những chiếc váy ngắn tay, bó sát cổ tay, cổ chân,… đeo thêm phụ kiện sẽ tôn lên màu sắc tuyệt vời.
Thư gia không tập trung vào đồ trang sức cao cấp, càng nhiều trang sức tầm trung thì thị trường càng rộng mở.
Thực ra không phải không nghĩ đến sẽ đi trên còn đường trang sức cao cấp mà là ngay từ đầu Thư Chí Minh cùng Hạ Châu lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Dù muốn tiến cũng không tiến được nên đành phải lui mà chờ bước tiếp theo.
Nhưng Thư Lan có ý tưởng phát triển lên tầm cao cấp, mẹ cô theo học ngành thiết kế trang sức, cô cũng đi theo con đường này, hy vọng sau này sẽ giúp ích được cho gia đình.
Đối với các công ty trang sức đi theo con đường cao cấp, một nhà thiết kế giỏi là rất quan trọng.

Chỉ cần có đủ kinh phí để làm trang sức cao cấp thì các nhà thiết kế trang sức cao cấp giống như một làn sóng vậy, chỉ những nhà thiết kế xuất sắc mới có thể mang đến những thiết kế có hồn.
Thư Lan không dám nói mình giỏi, nhưng con người ta có thể tiến bộ từng chút một.

Trong đời ai cũng luôn có một ước mơ, cho dù là kiếp trước gặp phải tình huống như thế nào, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ thiết kế, đời này cũng sẽ không.
Khi Thư Lan làm việc, toàn thân cô đều đắm chìm trong đó, khi ngẩng đầu nhìn lên thì đã gần năm giờ, cô mới nhớ ra một việc, gửi một tin nhắn WeChat bảo anh tan làm thì đến Thư gia ăn cơm tối, hôm qua anh đã đồng ý rồi.
Khi Lệ Bắc Đình nhận được tin nhắn là vừa lúc kết thúc cuộc họp.

Bước ra khỏi phòng họp, Lệ Bắc Đình hỏi Kỷ Niên, “Cậu đã chuẩn bị hết đồ chưa?”
“Đã để trong trong cốp xe rồi ạ, nội dung cuộc họp cần sửa sang lại một chút, nửa tiếng nữa sẽ giao cho anh.”
“Không cần, 9 giờ gửi vào hòm thư của tôi là được, tan làm được rồi.” Lệ Bắc Đình tâm tình rất tốt bước vào phòng.
Kỷ Niên dừng bước chân, tan làm?
Lúc này mới có 5 giờ, Lệ tổng đã tan làm?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương