Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
-
11: Chờ Đến Lúc Em Phát Tài Em Sẽ Bao Nuôi Anh
Editor: Hyen + Beta: MiaSo với Thư gia, mối quan hệ giữa các cá nhân ở Lệ gia phức tạp hơn nhiều, bởi vì chuyện của Thư Lan và Lệ Bắc Đình, Thư Chí Minh cũng hỏi thăm một phen.
Tuy không nghe được toàn bộ, nhưng mặt ngoài của vấn đề vẫn dễ dàng biết được.
Ông bà của Lệ Bắc Đình vẫn còn khoẻ mạnh, họ sống cùng với chú của Lệ Bắc Đình ở nhà cũ, ba của Lệ Bắc Đình là Lệ Kiện sống ở một biệt thự khác.
Lệ Kiện cũng giống ông lúc trẻ vợ đều đã qua đời, nhưng Thư Chí Minh không nghĩ tới việc tái hôn, còn Lê Kiện, vợ mất đến năm thứ 5 thì đã tái hôn.
Triệu Cầm còn dẫn theo một đứa con trai vào cửa, vào cửa liền đổi họ.
Lại nói Lệ Nam Hi cùng với Lệ Kiện không có một tí quan hệ, nhưng không hiểu sao Lệ Bắc Đình và Lệ Nam Hi cùng là hai người con trai nhưng ông lại thích Lệ Nam Hi hơn, còn không quan tâm gì đến Lệ Bắc Đình.
Không biết là bởi vì Lệ Bắc Đình từ khi mẹ mất đã được nuôi dưỡng ở chỗ ông bà hay Lệ Nam Hi được nuôi dưỡng dưới gối của Lệ Kiện, hay vì một số lý do không rõ khác.
Nhưng bất kể như thế nào, Lệ Bắc Đình tuy thân thiết với ông bà, nhưng lại không thân thiết với Lệ Kiện và Triệu Cầm.
Ông bà giờ đã lớn tuổi rồi, không thể nào trông con hộ Thư Lan cùng Lệ Bắc Đình được.
Lệ Kiện và Triệu Cầm thì không thể nào trông cậy nổi, cho nên bây giờ chỉ có Thư Chí Minh là người phù hợp nhất.
“Con và Bắc Đình nhanh như vậy mà đã tính muốn có con sao?” Hai năm nay Thư Chí Minh cảm thấy sức khỏe của mình không được tốt lắm.
Kể từ khi Hạ Châu qua đời, Thư Lan và trách nhiệm của công ty đều đè nặng lên vai ông, áp lực quá lớn nên khó tránh khỏi suy sụp, không thể so sánh với các đồng nghiệp cùng tuổi được.
Thư Lan liếc mắt nhìn về phía đối diện, cô không có kế hoạch này.
“Vẫn chưa ạ, Thư Lan còn nhỏ, trước tiên phải chăm sóc thân thể, chuyện sinh con không vội.”
Lệ Bắc Đình năm nay 28 tuổi, cũng không quá trẻ, nhưng Thư Lan còn nhỏ hơn anh năm tuổi.
Dựa theo sinh hoạt bình thường, các cô gái 23 tuổi vẫn đang học hành, còn chưa biết hôn nhân là gì chứ đừng nói đến con cái.
Nếu Thư Chí Minh không nhất quyết bắt Thư Lan kết hôn thì cô đã không kết hôn sớm như vậy.
Cho nên hiện tại Lệ Bắc Đình không nghĩ tới chuyện sinh con, bản thân Thư Lan vẫn còn là một cô gái, quan hệ giữa hai người vẫn chưa hoàn toàn được xoa dịu, cho nên việc này không thể vội được.
“Được rồi, hai con bàn bạc tốt với nhau là được.”
Thư Chí Minh nghĩ Thư Lan quả thực còn nhỏ, cho nên cũng không thúc giục.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Thứ Chí Minh nói: “Sắp đến Tết Thanh Minh rồi, năm nay con đã kết hôn, mà ngày Tết Thanh Minh cũng rất bận rộn, hay là trước tết Thanh Minh một ngày chúng ta cùng đi thăm mẹ con đi.”
Lúc trước Tết Thanh Minh đều là hai cha con cùng đi, còn bây giờ Thư Lan đã kết hôn, rất bận rộn với công việc ở Lệ gia.
Như vậy cũng không sao cả, chỉ cần có thành ý thì dù là vào ngày nào cũng không sao.
“Dạ vâng ạ.” Thư Lan không có nhiều ký ức về người mẹ tên Hạ Châu của cô, cô chỉ nhớ rằng bà là một người mẹ rất dịu dàng, người đã khiến ba cô nhớ thương suốt nhiều năm.
“Sáng hôm đó con và Lan Lan sẽ cùng nhau đến đón ba.” Lệ Bắc Đình nói.
“Cũng được, vậy hai con cùng nhau tới đi.” Thư Chí Minh cũng không từ chối, nếu Hạ Châu nhìn thấy hai đứa hoà thuận, bà ở trên trời có linh thiêng cũng yên tâm.
Một lúc sau, Thư Chí Minh thấy trời đã không còn sớm, liền kêu bọn họ mau trở về.
Thư Lan mãn nguyện rời đi, được gặp lại ba khiến cuộc sống của cô trở nên tươi tắn hẳn lên.
Đi vào đến trang viên, Thư Lan kêu tài xế dừng lại, “Chúng ta xuống xe đi dạo một chút được không?”
Lệ Bắc Đình không trả lời, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe, Thư Lan đứng duỗi người một cái, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thấy một vài ngôi sao lấp lánh, “Trang viên lớn như vậy, em còn chưa nhìn thấy hết.”
Có thể có một trang viên rộng lớn ở đây đã đủ thấy địa vị và gia tài của Lệ gia lớn cỡ nào.
“Về sau sẽ có rất nhiều thời gian.”
“Ở đây trồng những loại cây gì vậy, nhìn chúng rất tươi tốt.”
“Ở Vân Thành cũng có những loại cây này.”
Hai người đứng cạnh nhau, khoảng cách chỉ bằng một nắm tay, chậm rãi rảo bước trên con đường mòn.
Rừng cây tươi tốt, cỏ cây um tùm, và dường như có cả hương thơm của hoa.
Ở đây có người quét dọn hàng ngày nên không lo rắn rết, côn trùng, muỗi, kiến.
“Nếu tất cả đều là cây ăn quả thì quá tuyệt, mùa nào cũng có thể hái trái cây tươi ngon ăn.”
Ở một thành phố nhộn nhịp và sầm uất mà có một vườn cây ăn quả khổng lồ như vậy, người khác sẽ không tránh khỏi ghen tị.
“Ngoài ăn ra, em còn có thể làm gì nữa không?” Lệ Bắc Đình đưa tay lên che chắn cành liễu cho cô, giọng điệu mang theo vài phần trêu đùa.
“Em có thể vẽ tranh, em có thể thiết kế.
Dù bây giờ em chỉ là một nhà thiết kế nhỏ nhưng một ngày nào đó em sẽ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, một ngôi sao của thiết kế EK.” Thư Lan tràn đầy tự tin nói.
Thiết kế EK là cuộc thi mà nhà thiết kế trang sức nào cũng muốn tham gia, ngôi sao thiết kế EK là mục tiêu chung của mỗi nhà thiết kế, Thư Lan cũng không ngoại lệ.
Kiếp trước cô dừng lại ở giải Người mới xuất sắc nhất, vốn định lần sau sẽ tiếp tục tham gia, nhưng lại không còn cơ hội.
Hiện tại thì có, ngôi sao thiết kế EK chính là mục tiêu của cô.
Lệ Bắc Đình cong môi, trong mắt cô tựa như có những ngôi sao, hiếm khi thấy cô lộ ra bộ dáng hừng hực chiến đấu trước mặt anh, bộ dáng cô nói điều này rất giống với năm 18 tuổi, cô nói với Thư Chí Minh nhất định mình sẽ toả sáng ở trường đại học, trở thành sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc.
Bốn năm sau, cô đã thực sự đạt được mục tiêu của mình, là sinh viên ưu tú phát biểu ở lễ tốt nghiệp.
Anh ngồi ở dưới sân khấu nhìn cô cười rất vui vẻ, cảm thấy có chung vinh dự, dường như thấy bảo bối của mình dần dần được mọi người biết đến.
Sau khi tốt nghiệp, vốn dĩ Thư Lan nên chuyên tâm vào công việc, nhưng bởi vì Thư Chí Minh nhắc tới cuộc hôn nhân này nên cô dần dần trở nên tiêu cực, cũng không còn nhiệt tình với thiết kế nữa.
Đặc biệt là sau khi kết hôn, Thư Lan đã lâu không vẽ ra được những thiết kế có hồn như hồi đang học Đại học.
Mặc dù cô vẫn luôn kiên trì làm thiết kế, nhưng Lệ Bắc Đình có thể nhìn ra được cô không vui, thiết kế của cô không hoạt bát, thiếu đi vài phần linh động.
“Anh đang cười cái gì, anh cho rằng em đang nói đùa sao?” Thư Lan bất mãn trừng mắt nhìn anh, luôn cảm thấy anh đang cười nhạo cô.
“Không có, anh chỉ đang vui thôi, em rất có thiên phú, sớm thôi em sẽ thực hiện được ước mơ của em.” Giọng nói trong trẻo của Lệ Bắc Đình mang theo tia cổ vũ.
Thư Lan là nhà thiết kế trang sức có hồn nhất mà Lệ Bắc Đình từng gặp, mặc dù anh cũng chưa từng gặp nhiều nhà thiết kế trang sức.
Hừ, anh chính là rất bất công, bất công một cách trắng trợn.
“Anh cũng thật tinh mắt nha, chờ đến khi em phát đạt em sẽ bao nuôi anh.” Thư Lan tinh nghịch chớp mắt, thể hiện sự đáng yêu của mình.
“Vậy thì đừng bắt anh đợi lâu.” Lệ Bắc Đình thản nhiên cười.
” …” Thư Lan bước hụt, nghiêng người ngã về phía bên cạnh.
“Cẩn thận một chút.” Cũng may có Lệ Bắc Đình ở bên cạnh, anh phản ứng rất nhanh, nắm lấy cánh tay cô kéo lại.
Một bên là hồ Ngân Nguyệt, nếu ngã từ đây xuống sẽ làm kinh động đến người khác.
Thư Lan ôm lấy vòng eo rắn chắc của Lệ Bắc Đình, hai mắt mở to, trong lòng không khỏi sợ hãi, cô không nghĩ ra ngoài chơi tối cũng có thể mất mạng.
Bây giờ cô rất quý trọng sinh mạng này của mình.
“Em không sao chứ?” Lệ Bắc Đình vỗ nhẹ vào cánh tay cô để trấn an.
“Chân, chân hình như bị trẹo rồi.” Thư Lan giọng điệu đáng thương, thế này cũng quá là xui xẻo.
Lệ Bắc Đình đỡ lấy cánh tay cô để cô buông tay anh ra, anh cau mày nhìn xuống, “Em có thể cử động được không?
“Cử động là thấy đau.” Từ nhỏ Thư Lan đã được nuông chiều thành công chúa nhỏ, đau một chút cũng có thể phóng đại lên gấp nhiều lần.
Lệ Bắc Đình thở dài, nhìn trái nhìn phải thấy ở đây không có phương tiện, xắn quần lên, khom lưng ngồi xổm xuống, “Lên đi.”
Thư Lan giữ chặt vai anh, ánh mắt có chút kinh ngạc, “Anh cõng em?
“Ừm, đi về trước rồi nói.”
Nơi này ánh đèn đường mờ nhạt không nhìn rõ được cái gì.
Trái tim Thư Lan khẽ nhúc nhích, nhìn tấm lưng rộng lớn trước mặt, lại nhớ tới những gì cô nhìn thấy sáng nay, dưới lớp áo mỏng là những đường nét mịn màng và cơ bắp săn chắc.
“Làm sao vậy?” Lệ Bắc Đình quay đầu lại, một lúc lâu không thấy cô có động tĩnh gì, “Không muốn anh cõng sao?”
“Không, không phải, em rất nặng.” Trước kia Thư Lan không quá để ý tới vấn đề này, cô rất thon thả, trước kia cô khá mảnh mai, dáng người cũng khá, ngực không quá lớn nhưng vẫn đủ dùng.
Nhưng lúc này nghĩ đến Lệ Bắc Đình muốn cõng mình, cô cảm thấy như mình nặng 90 cân*, giống như là “siêu nặng”.
(*Ở TQ 1kg=½ kg ở Việt Nam, nên 90kg= 45kg)
“Em cho rằng cơ bắp lúc sáng em nhìn thấy là đồ trang trí sao?” Lệ Bắc Đình quay đầu thúc giục cô: “Mau, trở về còn nhìn xem chân thế nào.”
Trên người cô còn chưa tới hai lạng thịt, còn sợ đè nặng anh.
Thật không hiểu cô đang nghĩ cái gì.
Thư Lan bĩu môi, đành phải cúi người đến gần anh, Lệ Bắc Đình duỗi tay ra nâng lên, cõng cô ở trên lưng.
Anh ước lượng, “80 cân sao? Vẫn tốt.”
“Đã hơn 90.” Thư Lan nhỏ giọng nói.
“Quá nhẹ.” Lệ Bắc Đình cõng cô về biệt thự.
“Ba nói em béo.”
“Heo béo hơn.”
“Anh nói em là heo?” Thư Lan bĩu môi, hơi cau mày.
Lệ Bắc Đình phủ nhận, “Anh không có.”
“Hừ!” Chóp mũi nhăn lại, người lớn không so đo với trẻ con, không so đo với anh nữa..
Thư Lan sợ rằng Lệ Bắc Đình sẽ ném cô xuống đất.
Nghe được lời nói của Thư Lan, Lệ Bắc Đình nhướng mày, thì ra cảm giác được người khác ỷ lại là thế này.
Cõng người trở lại biệt thự, Lệ Bắc Đình kêu chị Lâm mang hộp thuốc đến.
Thư Lan ngồi trên ghế sô pha, Lệ Bắc Đình nửa ngồi xổm trước mặt cô, gác chân cô lên đùi anh.
Cô rất yêu cái đẹp, quanh năm đều đi giày cao gót.
Để phối với bộ váy hôm nay, cô đi giày cao gót nhọn màu đen, nổi bật lên mu bàn chân trắng như tuyết của cô.
Lệ Bắc Đình giơ tay định cởi giày của cô.
Thư Lan vô thức co chân lại, “Đừng, em tự làm được.”
Bộ phận mẫn cảm nhất của cô là chân, đừng nói đến việc bị người khác chạm vào, chỉ cần bị nhìn một cái thôi cũng đã khiến ngón chân cô co lại, cho nên khi ra ngoài cô sẽ không đi xăng đan hay dép lê.
Hiện tại lại bị Lệ Bắc Đình nhìn chăm chú, anh còn cởi giày cho cô, cô dường như cảm thấy mu bàn chân bị kéo căng thành một đường thẳng.
“Đừng lộn xộn.” Lệ Bắc Đình nắm lấy mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng cởi giày và tất ra, dưới mắt cá có vài vết đỏ, chắc là không nghiêm trọng lắm, “Em cũng nhìn thấy hết của anh rồi còn thẹn thùng cái gì.”
“Anh, anh nói bậy.” Thư Lan theo bản năng nhìn sang chị Lâm, thấy chị Lâm có vẻ mặt kinh ngạc, cô đột nhiên muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Em không có, không có nhìn thấy ……” Thư Lan hạ thấp giọng giải thích, cô chỉ nhìn nửa người trên thôi.
“Lễ thượng vãng lai(*), đợi lát nữa anh cho em xem?” Lệ Bắc Đình lấy rượu thuốc của chị Lâm đưa cho, đổ một ít vào lòng bàn tay, xoa nắn hai lần lên trên vết đỏ của cô.
(*Lễ thượng vãng lai: có qua có lại)
“Em không cần…..
đau…..”
“Chịu đựng.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook