Sau cơn mưa, thời tiết thành phố F rất quang đãng.
Buổi sáng khi Thẩm Minh Yến thức dậy sau cơn say, Giản Tang đã dậy rồi.

Đây là điều bình thường.

Trong mấy năm kết hôn, Thẩm Minh Yến đã sớm hiểu thói quen làm việc và nghỉ ngơi của vợ mình, rất có quy luật và cân bằng, hơn nữa còn rất ngăn nắp.
Chỉ là hắn không hiểu, công việc đã kết thúc, Giản Tang còn bận cái gì.
"Lạch cạch."
Cửa phòng mở ra.
Giản Tang từ bên ngoài bước vào, trong túi còn xách rất nhiều đồ.
Thẩm Minh Yến đứng dậy khỏi giường, quần áo hơi xộc xệch lộ ra dáng người săn chắc, ngũ quan góc cạnh, sắc bén.

Trời sinh mang một khí chất phong lưu.

Dù cho quần áo đang không chỉnh tề cũng không làm người khác cảm thấy lôi thôi mà ngược lại có một loại mê người, không kiểm soát được sự quyến rũ của mình.
Thẩm Minh Yến nhướng mày, lười biếng nói: "Vợ à, sáng sớm em đã đi đâu vậy?"
Giản Tang lấy từ trong túi ra một hộp canh giải rượu đã được đóng gói đặt lên bàn.
Tiếp theo đều là những món ăn thanh đạm, anh nói: "Em đã nhờ người trong khách sạn trông giữ chiếc xe hôm qua anh lái đến.

Anh uống quá nhiều rượu, phải uống canh giải rượu nếu không sẽ đau đầu.

"
Thẩm Minh Yến xoa xoa mi tâm: "Chỉ là một chiếc ô tô mà thôi, không đáng để em phải dậy sớm như thế."
Nhìn qua, diễn xuất của đại thiếu gia cũng thật tốt.
Giản Tang đôi khi nghĩ.

Nếu không phải nhà họ Thẩm nhà lớn nghiệp lớn, tài sản mấy đời tiêu không hết thì với cái đức hạnh này của Thẩm Minh Yến, nếu chính mình mà không quản nghiêm thì không quá mấy ngày chắc anh và hắn đều phải lên phố ăn xin.
Giản Tang cầm chén cháo trên bàn uống hai ngụm: "Anh cứ thế đến đây thì việc công ty phải xử lý như thế nào?"
Thẩm Minh Yến bưng bát canh giải rượu, đôi chân thon dài bắt chéo, tư thế lười biếng: "Nếu anh không ở mấy ngày công ty liền phá sản vậy nuôi đám giám đốc quản lý kia để làm gì?"
Ngụy biện.
Giản Tang cụp mắt xuống suy nghĩ.
Thẩm Minh Yến ở phía đối diện có chút chậm hiểu, cuối cùng mới nhận ra rằng vợ mình có gì đó không ổn.
Cụ thể như thế nào thì hắn không nói ra được.

Nhưng hắn chỉ cảm thấy hôm nay Giản Tang hình như có chút không vui.

Mặc dù trước đây anh rất lạnh lùng nhưng mỗi khi hắn bắt đầu trở nên tùy hứng thì Giản Tang sẽ huyên thuyên không ngừng.

Vậy mà hôm nay lại trầm mặc khác thường.
Không đúng.

Có lẽ em ấy vẫn còn giận đi.
Thẩm đại thiếu gia bất đắc dĩ thở dài, ngồi dậy: "Sao vẫn còn giận chứ, anh đã nói với em rồi mà.

Anh thật sự chỉ đến bữa tiệc đó để uống rượu thôi.

Nếu em không tin thì cứ hỏi thằng nhãi Vương Dương kia đi."
Giản Tang chậm rãi lắc đầu.
Không khí hiếm có trở nên yên tĩnh.
Dưới cái nhìn của Thẩm Minh Yến, Giản Tang mở miệng nói: "Em có vài điều muốn nói với anh."
Thẩm Minh Yến gật đầu, Giản Tang ngồi đối diện trên sô pha đang định nói thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, cắt đứt hoàn toàn lời anh định nói.
Do dự một lúc, Giản Tang lấy điện thoại di động ra, phát hiện đó là một dãy số lạ.
Giản Tang cầm lên, đối diện là một giọng nữ quen thuộc, Khổng Văn Tĩnh nói: "Đại biểu môn, hôm qua lúc cậu uống rượu không phải nói muốn về quê thăm thú sao.

Mấy năm rồi cậu không trở về thành phố F, tôi đã tìm cho cậu một số địa điểm thú vị để đi dạo.

Có một số nơi nếu cậu đề cập tên của tôi thì sẽ được giảm giá đó.

Chơi vui vẻ nha!"
Khuôn mặt Giản Tang trở nên ấm áp hơn, anh nói với giọng ôn hòa: "Cảm ơn cậu."
"Đừng khách khí, đừng khách khí."
Nói xong thì cúp điện thoại.
Thẩm Minh Yến ở phía đối diện đã nghe được, hắn đứng dậy nói: "Thành phố F là quê của em sao? Vậy em hẳn có nhà cũ ở chỗ này.

Đi thôi, anh cũng muốn nhìn một chút nơi em đã từng lớn lên khi còn nhỏ."
Khi Giản Tang lấy lại tinh thần, Thẩm Minh Yến đã kéo anh ra ngoài.
Hai người sửa soạn đơn giản một chút rồi ra ngoài bắt taxi.

Đi qua mấy ngã tư đường rồi đứng trước một con hẻm cũ.
Nơi này hẳn có niên đại lâu lắm rồi, gạch ngói màu xanh lục phủ đầy rêu phong.
Thỉnh thoảng trong ngõ nhỏ có đám trẻ con chơi đùa đi ngang qua.

Có ông lão nằm trên chiếc ghế bập bênh sưởi nắng bên đường, con chó vàng to nằm dưới chân ông vẫy vẫy cái đuôi.
Thẩm Minh Yến nói: "Nhà em trước đó từng sống ở đây sao?"
Giản Tang gật đầu.
Lúc ban đầu khi chuyển nhà, anh vẫn giữ một chiếc chìa khóa và luôn mang theo bên mình.

Lúc ấy đã nghĩ rằng vài năm sau sẽ quay về.

Không nghĩ rằng sau từng ấy năm quay trở lại, chính mình đã kết hôn.
Bà lão đang rửa rau dưới nhà tóc đã bạc hơn nhiều.

Khi Giản Tang lên lầu gọi một tiếng: "Dì Lý."
Bà lão chậm rãi xoay người lại.

Đôi mắt không còn tốt lắm nhìn chằm chằm một lúc lâu sau mới nói: "Tang Tang?"
Giản Tang đang đứng ở cầu thang.

Anh mặc một chiếc quần tây sạch sẽ phẳng phiu với đôi chân thon dài.

Năm tháng trôi qua, chàng trai gầy gò tả tơi trong bộ quần áo cũ giờ đây đã xứng với bốn từ "ngọc thụ lâm phong".

Anh giống như một cây dâu tằm vậy.

Lúc đầu chỉ thấy vô lực yếu ớt, khi gặp lại đã đâm chồi nảy lộc rồi.
Dì Lý không thể tin được nói: "Thật sự là Tang Tang à."
Giản Tang gật đầu: "Cháu trở về thăm nhà một lúc."
Dì Lý cười nói: "Trở về thì tốt, trở về thì tốt.

Còn tưởng rằng cháu sẽ không trở lại nữa.

Các cháu lúc đi có để lại cho dì chìa khóa, lúc rảnh rỗi dì cũng hay đến quét dọn vệ sinh."
Giản Tang cười: "Cảm ơn dì."
Ánh mắt của dì Lý lại rơi trên người Thẩm Minh Yến đang ở phía sau.

Đại thiếu gia rất tự nhiên vẫy tay với bà, bước một bước dài đi tới cửa.
Căn nhà cũ kỹ này đã nhiều năm không có ai trở về.

Cửa lớn phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Sau khi mở ra, đồ đạc trong phòng vẫn bày biện như cũ, chật chội, cũ nát, còn có một mùi ẩm mốc.
Thẩm Minh Yến cau mày.
Đại thiếu gia vẫn đứng ở trước cửa không muốn đi vào: "Khó trách em muốn chuyển đi, ai có thể sống được ở nơi này."
Trong lòng Giản Tang thầm nói, sau đó chuyển đi nơi khác còn có hoàn cảnh tệ hơn.
Thứ duy nhất có thể nhìn được trong toàn bộ ngôi nhà là một chiếc đàn piano được phủ một tấm vải trắng đặt trong phòng khách.

Giản Tang bước đến bên cây đàn piano.

Những ngón tay trắng nõn sạch sẽ mở nắp đàn ra.


Tro bụi bay tứ tung, tay anh dừng lại trước phím đàn mang theo sự trân quý.
Thẩm Minh Yến nghiêng người nói: "Em thích đàn piano sao?"
Giản Tang nói: "Cũng khá thích."
"Anh chưa từng thấy em chơi đàn." Ánh mắt Thẩm Minh Yến rơi trên đàn dương cầm: "Thì ra em cũng biết đàn sao."
Mẹ của Giản Tang là một giáo viên dạy piano.
Nhưng bà không muốn Giản Tang chơi đàn piano.

Bà nói điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời bà là vì đàn mà quen được người cha cặn bã kia.

Bà hy vọng Giản Tang sẽ không giẫm lên vết xe đổ của bà.
Nhưng từ khi còn nhỏ Giản Tang đã thích âm nhạc.
Anh thích ca hát, chơi piano, cũng thích viết nhạc.
Cha anh là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới.

Nhưng anh và mẹ lại là vết nhơ trong cuộc đời vị nghệ sĩ vĩ đại kia.

Không ai biết đến bọn họ, giống như cũng không ai biết đến ước mơ đó của anh.
Khuôn mặt lạnh lùng như ngọc của Giản Tang nhìn cây dương cầm nói: "Bà ấy nói rằng, một bản đàn hay có thể giải phóng tâm hồn của một con người."
Thân hình cao lớn của Thẩm Minh Yến dựa vào bên cạnh cây đàn piano, chậm rãi nói: "Đại đa số mọi người đều chỉ là học đòi văn vẻ thôi."
"Lúc trước anh nhớ rõ mấy vị hôn thê mà mẹ chọn cho anh, mười người thì có tám người biết chơi đàn piano.

Mấy vị tiểu thư được nuông chiều từ bé đó đều rất khó đối phó." Thẩm Minh Yến thở dài: "May mà anh không đồng ý.

"
Giản Tang dừng lại động tác.
Anh biết Thẩm Minh Yến không thích những người thuộc gia đình quý tộc quy củ nề nếp đó.

Nhà họ Thẩm chọn anh cũng vì gia cảnh của anh tương đối đơn giản, cũng không có quá nhiều quan hệ rối rắm phức tạp.
Nếu không anh có khả năng cũng sẽ trở thành cái lựa chọn phiền phức như trong lời Thẩm Minh Yến mà không phải lựa chọn tốt nhất.
Đúng vậy.
Giống như cha anh năm đó có thể dễ dàng vứt bỏ mẹ con anh.

Anh từ trước đến nay đều không phải lựa chọn tốt nhất của bất kì người nào.
...
Thẩm Minh Yến thấy Giản Tang đang nhìn chằm chằm vào cây đàn piano, còn hắn thì nhìn Giản Tang.
Nắng chiếu vào trên người anh.

Trong căn phòng có mùi ẩm mốc, bụi từ cây đàn bay tứ tung nhưng chàng trai trẻ tuổi cúi đầu đứng trước cây đàn lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Đôi bàn tay trắng nõn của anh so với phím đàn màu trắng còn trắng hơn.

Khuôn mặt như ngọc chuyên chú nhìn cây đàn, khí chất trầm tĩnh lạnh lùng rất thích hợp với cây đàn trang nghiêm.
Giản Tang rất hợp chơi đàn dương cầm.
Đây là suy nghĩ trong đầu Thẩm Minh Yến.

Thậm chí trong tích tắc hắn đã hạ quyết tâm, khi trở về hắn sẽ mua một cây đàn dương cầm lớn nhất và sang quý nhất cho anh.


Như vậy mới xứng với vợ của mình.
...
Khi ra khỏi nhà cũ thì trời đã xế chiều.
Bên ngoài có một con phố cổ.

Hôm nay là cuối tuần, quán xá không ít, người qua lại cũng rất nhiều.
Giản Tang và Thẩm Minh Yến đi giữa đám đông thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Dù sao thì bất kể từ ngoại hình hay khí chất, hai người này đều không hòa hợp với nơi phố cổ này.
Thẩm Minh Yến hiếm khi đến những nơi như vậy nên hắn rất tò mò.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một gian hàng, là một gian hàng xem bói, ông thầy xem bói hét lớn: "Xem nhân duyên, xem tướng mạo, đoán tương lai, không chuẩn không lấy tiền."
Thẩm đại thiếu gia thấy hứng thú.
Khi chậm rãi đến gần quầy hàng, Thẩm Minh Yến đề nghị: "Chúng ta đi xem bói đi."
Giản Tang không tin những điều này, định lắc đầu.
Thẩm Minh Yến chỉ cảm thấy mới lạ, quấn lấy anh nói: "Xem một quẻ thôi mà."
Trước kia Giản Tang nhất định không tin.

Nhưng mấy ngày nay không biết có chuyện gì, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được rồi, xem một quẻ."
Cả hai người đều cho thầy bói biết ngày sinh của mình.
Ông lão dò hỏi: "Hai người các cậu muốn xem cái gì?"
Thẩm Minh Yến còn đang suy nghĩ, Giản Tang đã nói: "Nhân duyên."
Ông lão sửng sốt, Thẩm Minh Yến bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.

Dù sao vợ mình ngày thường luôn giảng quy củ, giảng chuyện khoa học mà không tin vào mấy chuyện thần quái.

Nhưng hiện tại so với chính mình còn tích cực hơn nhiều.
Thầy bói cười nói: "Được."
Ông ta bận rộn ở gian hàng một lúc lâu.
Giản Tang yên lặng chờ đợi, Thẩm Minh Yến bên cạnh cũng nở nụ cười: "Nhân duyên có cái gì mà phải tính, hai người chúng ta nhất định sẽ may mắn cả đời, bên nhau đến khi đầu bạc răng long."
Nói rồi, thầy bói cũng tính xong.
Ông ta cầm lấy quẻ nhìn, đẩy mắt kính của mình, trầm ngâm một lúc lâu.
Giản Tang hỏi: "Thầy à, thế nào?"
Thầy bói ngẩng đầu nhìn hai người, cười nói: "Hai người các cậu đều là dung mạo trời cho, uy phong lẫm liệt, có ẩn long tướng.

Nếu ở cùng nhau thì sẽ bị trấn áp.

Không hợp.

Nếu một trong hai người tự nguyện kiềm chế thì mới có thể thành chính quả."
Thẩm Minh Yến nhíu mày: "Ý của ông là?"
Ông lão thở dài, đặt tấm quẻ lên bàn, hạ giọng: "Đời này, các cậu có duyên mà không có phận."
____________
Tác giả có điều muốn nói:
Thẩm Minh Yến: Gian hàng của bạn đã biến mất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương