“Nước mắt so với nước mưa nhiệt độ ấm hơn một chút”

Lần đầu tiên gặp Đường Tử Khoáng, cũng là ngày mưa như thế, vào hai năm trước cuối mùa xuân.Khang Khang bị cử đi nước ngoài công tác, cô đã đi đến sân bay tiễn đưa. Ở lối vào cửa đăng ký Ôn Noãn cùng Khang Khang đang nói hẹn gặp lại, xoay người, thấy một đôi tình lữ ở trước mặt mọi người lôi kéo cãi vả.

“Tâm Duyệt, tại sao phải đi? Đã nói chờ em tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn mà !” Chàng trai mái tóc hỗn độn, quần áo không chỉnh tề, bàn tay to gắt gao đè lại rương hành lý, bi thống nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hốc mắt đã phiếm hồng.

“Đường Tử Khoáng, tôi không yêu anh, tôi không thể cùng một người không yêu mà kết hôn! Đây chính là lý do! Nếu như anh không thể tiếp nhận, tôi đem lý do nói đơn giản rõ ràng một chút, là anh không có tiền, không thể cho tôi được cuộc sống giàu có xa hoa, tôi không cam lòng tuổi còn trẻ mà phải giống như bà cô già!”

Cô gái vẻ mặt quyết tuyệt, dùng sức kéo lại hành lý , thấy đối phương không buông tay, cô ta nâng chân mang giày cao gót lên hướng đến đầu gối hắn đá vào, thành công khiến cho hắn đau mà vội buông tay, ngẩng đầu bước đi dứt khoát đến chỗ người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang chờ ở lối vào sân bay, vô cùng thân mật vòng lấy cánh tay người đó.

Chàng trai tên gọi Đường Tử Khoáng bị đá quỳ một chân trên đất tuyệt vọng nhìn cô gái rời đi, ánh mắt trống rỗng giống như bị rút hết khí lực toàn thân.

Xung quanh có người nghị luận ầm ỹ , chỉ chỉ trỏ trỏ, trong mắt người đời đây chẳng qua là buồn vui ly hợp trong vở kịch, diễn trò xong rồi, liền tan cuộc. Đường Tử Khoáng đau đớn khó quên , nhưng cũng đổi lại trong mắt người bên cạnh không có một tia ấm áp thương xót.

Mà Ôn Noãn, rất hiểu.

Chờ em sau khi tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn.

Đồng Diệu cũng từng như vậy mà hứa hẹn với cô, hắn nói:“Noãn Noãn, chờ em tốt nghiệp anh sẽ cưới em vào cửa.” Quả thực ở thời điểm cô tốt nghiệp, hắn bắt đầu thực hiện mọi việc, cô cũng chỉ tốt lắm là chuẩn bị làm tân nương đẹp nhất của hắn, nhưng vận mệnh lại tàn khốc như vậy, cuối cùng biến cho nguyện vọng thành hư ảo.

Nỗi đau mất đi Đồng Diệu làm cho cô hiểu rõ, không phải những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở thành người thân, cũng không phải tất cả các câu chuyện đều có thể được yên tĩnh tốt đẹp để vẽ nên câu chuyện cổ tích có kết thúc hoàn hảo.

Đường Tử Khoáng cũng như thế...

Cùng là những người đang sống trong cảnh khổ đau này, làm cho cô không tự chủ được đi theo phía sau hắn. Hắn đứng trong màn mưa bên ngoài sân bay , ngẩng đầu nhìn lên phi cơ ở trong một mảnh màu xanh xám bay lên độ cao 30.000 feet, thời gian qua thật lâu nhưng vẫn như cũ chân hắn không hề di chuyển nửa bước.

Trước một ngày vẫn là tình nhân, sau một ngày hai người liền cách ba vạn thước Anh khoảng cách. Ôn Noãn đứng ở bên cạnh hắn, đợi sau khi trên mặt hắn thấm đẫm nước mưa, mới cố sức vươn ô che trên đỉnh đầu hắn.

“Khóc đi, sẽ không ai thấy đâu. Nước mắt so với nước mưa nhiệt độ cũng ấm hơn một chút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương