Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh
Chương 48: “Em mất đi mới biết đau, nhưng lúc anh nói lời từ bỏ em.. đã thấy đau rồi.”

Đúng là Nguyên Dã đã nói sai, câu nói kia Phương Thiệu Nhất không cho anh cơ hội nói hết, cắt lời đúng lúc. Tuy rằng sau đó hắn gặng hỏi, hỏi anh thà làm sao, chưa nói xong cái gì, nhưng thực ra không phải hắn thật sự muốn nghe anh nói. Mỗi một câu hỏi đều là một lời nhắc nhở, là lời cảnh cáo.

Mỗi một lần hắn hỏi Nguyên Dã càng rõ mình đã phạm lỗi rồi, suýt chút nữa đã nói sai. Sau đó anh xin lỗi, nhận sai, cầu hòa, tất cả đều thật lòng.

Nhưng bình thường Phương Thiệu Nhất ôn hòa, không phải là hắn không bao giờ cáu kỉnh, những lúc hắn trở nên nghiêm túc Nguyên Dã không đối phó nổi. Bởi vì nửa câu nói chưa xong của Nguyên Dã mà Phương Thiệu Nhất làm mặt lạnh, cũng không còn dịu dàng như trước, thậm chí còn không nói lời nào với anh.

Ngày hôm đó, cuối cùng Phương Thiệu Nhất nói với Nguyên Dã hai câu: “Em nói mấy lời này đều luôn dễ dàng như vậy à? Ly hôn hai năm, có phải em vẫn chưa học được cách quý trọng không.”

Mỗi một từ như mũi kim đâm vào lòng Nguyên Dã, mỗi lần đâm đều để lại một cái lỗ đầm đìa máu chảy.

Nhưng lời đã nói ra rồi, không thể thu hồi lại, Nguyên Dã chỉ có thể khàn giọng lặp đi lặp lại: “…Em sai rồi mà anh.”

Phương Thiệu Nhất không nói gì thêm với anh nữa, liếc nhìn anh thật sâu, ánh nhìn kia như con dao đâm vào linh hồn Nguyên Dã. Phương Thiệu Nhất để lại ánh mắt như vậy rồi bỏ đi, không quay đầu lại. Hắn thật sự tức giận rồi.

Bao nhiêu năm như vậy, thực ra Phương Thiệu Nhất chỉ tức giận có mấy lần, rất ít khi hắn tức giận với Nguyên Dã, tính cách hắn vốn như vậy, đều không nổi nóng với người bên cạnh, về cơ bản Nguyên Dã sẽ không thể chạm tới điểm phẫn nộ của hắn. Nhưng một khi hắn thật sự tức lên, lần nào Nguyên Dã cũng không được dễ chịu.

Sau đó “Phong tiêu khách” bắt đầu tuyên truyền, Phương Thiệu Nhất phối hợp tham gia cùng đạo diễn, dù Phương Thiệu Nhất ở đoàn phim nào thì cũng rất phối hợp, chỉ trừ khi không thể sắp xếp lịch trình. Hơn nữa những điều này đều đã ký trong hợp đồng, cần phải tuyên truyền thì vẫn sẽ làm. Bởi vậy nên khoảng thời gian sau đó Phương Thiệu Nhất không thường xuyên ở nhà, phải theo đạo diễn bay đi khắp nơi.

Nguyên Dã không tìm được bóng người, khi gọi điện thoại Phương Thiệu Nhất vẫn sẽ bắt máy, thế nhưng giọng nói nghe không còn dịu dàng giống như trước đây.

Trước đó thì ai cũng chê Cát Tiểu Đào phiền phức, hở ra là ‘bán bơ’ cậu ta, bây giờ cuối cùng Cát Tiểu Đào cũng có cơ hội vươn mình. Nguyên Dã chủ động gửi tin nhắn cho cậu: Đào à.

Cát Tiểu Đào: Em đây.

Nguyên Dã hỏi: Giờ các cậu đang ở đâu?

Cát Tiểu Đào trả lời rất nhanh: Ở Quảng Châu.

Nguyên Dã gãi đầu, lại hỏi: Bao giờ về?

Cát Tiểu Đào nói: Vẫn không biết nữa, ngày kia đi Nam Kinh.

Nguyên Dã lại sờ mũi, hỏi tiếp: Thế anh cậu.. vẫn còn giận anh à?

Cát Tiểu Đào ở bên đây liếc mắt nhìn Phương Thiệu Nhất một cái, họ đang ngồi trên xe, Phương Thiệu Nhất thì nhắm mắt không biết có ngủ hay không, Cát Tiểu Đào trả lời Nguyên Dã: Em cũng không nhìn ra được anh Dã à, nhưng mà đúng là mấy hôm nay tâm tình anh em không được tốt, anh lại chọc anh ấy à? Đừng như vậy chứ…

Chuyện này không tiện kể với người ta, Nguyên Dã ngồi xổm trên sofa của mình, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Phương Thiệu Nhất: Anh Nhất ơi?

Phương Thiệu Nhất không trả lời anh, Nguyên Dã lại gửi tin nhắn: Anh vẫn còn giận à?

Hai tin nhắn gửi đi bị đáp lại bằng sự yên lặng, không ai trả lời anh.

Mấy ngày hôm nay hiếm khi Phương Thiệu Nhất trả lời tin nhắn của anh, gửi ba lần hắn trả lời một lần đã tốt lắm rồi. Trả lời cũng chẳng nói được mấy câu, cứ lạnh lạnh lùng lùng như vậy. Thế nhưng Nguyên Dã không giận một chút nào, anh tự gây chuyện, có ra sao cũng phải chịu.

Mối quan hệ đang rất hài hòa đột nhiên đóng băng, xem ra có hơi buồn cười, chỉ vì nửa câu nói của Nguyên Dã.

Nhưng làm gì có chuyện hoàn toàn ngẫu nhiên, thực ra sớm muộn gì họ cũng phải đi tới bước này, không phải lần này thì cũng sẽ có lần khác. Liệu ẩn dưới hơn nửa năm hài hòa bình ổn này có phải gió êm sóng lặng hay không, trong lòng hai người đều biết rõ.

Nếu không sao mãi mà không ai nhắc tới chuyện phục hôn?

Phương Thiệu Nhất bay tới bay lui Nguyên Dã không bắt được bóng người, bản thân anh cũng có nhiều việc, anh viết một bản thảo cho kịch bản người câm của Phùng Lôi Tử, có lẽ sau đó phải sửa thêm bốn, năm lần nữa, cũng có thể sửa hai lần xong thì hợp tác, không thì không tiếp tục nữa. Phía thầy vẫn còn giục Nguyên Dã tới trường học tham gia một buổi tọa đàm, mời mấy người hiện đang có chút thành tựu tới, Nguyên Dã nhất định phải tham gia.

Hai người bận trước bận sau, cuộc cãi vã trước đó vẫn còn chưa được giải quyết sạch sẽ, bởi vậy nên mối quan hệ của họ bây giờ trở nên rất lúng túng, giống như khoảng cách lập tức bị kéo dài, quay trở về mấy tháng trước đây.

Xem ra mối quan hệ nửa năm trước đó chỉ như lớp bọt biển, yếu đuối, hư ảo, chỉ cần một trong hai người trở nên căng thẳng, thì trạng thái an bình bị che đậy này sẽ hóa thành huyễn ảnh.

Nhưng suy cho cùng vẫn có chút khác biệt.

Tuy rằng Nguyên Dã nói sai, nhưng anh không thật sự muốn lui bước, trọng điểm của câu nói kia ở vế đầu, vế sau chỉ để nhấn mạnh cảm xúc. Phương Thiệu Nhất rất để ý tới câu nói ấy, sau đó liền tức giận làm mặt lạnh, chuyện này cũng đúng thôi, Nguyên Dã biết mình nói sai, Phương Thiệu Nhất có giận anh thì cũng đáng đời.

Năm ngoái khi mối quan hệ giữa họ vẫn còn gượng gạo khó xử, Nguyên Dã còn chưa tiến thêm một bước, bọn họ đều thăm dò lẫn nhau. Nhưng kể từ khi Nguyên Dã muốn bắt đầu lại mối quan hệ này, anh không còn nghĩ tới chuyện lùi bước nữa. Có một vài thứ, một vài người, mất đi một lần là đã đủ rồi, anh cũng đã nói với Phương Thiệu Nhất như vậy.

Bởi vậy nên lần này thái độ của Nguyên Dã rất rõ ràng, anh giận thì em dỗ dành, có mâu thuẫn thì chúng ta cùng nhau giải quyết, không hiểu rõ thì từ từ phân tích, thế nhưng đừng nghĩ tới chuyện chia tay, cũng đừng từ bỏ.

Phương Thiệu Nhất vẫn thầm gọi đạo diễn Tân bằng “Chú”, lúc không có người ngoài, họ nói chuyện rất thân thiết.

Đạo diễn Tân hỏi hắn: “Sao vậy? Chú nghe nói cháu vẫn đang để trống lịch trình, không nhận thêm phim à?”

Phương Thiệu Nhất không phủ nhận, gật đầu nói: “Vâng, chỉnh đốn lại bản thân một chút.”

Đạo diễn Tân liếc mắt nhìn hắn: “Chú nghe Vi Hoa nói rồi, phim điện ảnh kia cháu không nhận. Có ý gì vậy? Muốn thay đổi hình tượng à? Hay định lui về hậu trường?”

“Cháu không nghĩ nhiều như vậy,” Phương Thiệu Nhất nói, “Để sau này nghĩ thêm đi.”

Thực ra trước bốn mươi tuổi Phương Thiệu Nhất chưa nghĩ tới việc lui về hậu trường, mỗi giai đoạn trong cuộc đời con người đều phải có kế hoạch phù hợp, điều đầu tiên hắn yêu thích ở điện ảnh là thông qua diễn xuất để biểu hiện, lui về hậu trường rồi thì bản chất phương thức truyền tải sẽ thay đổi khác với hiện tại. Tuy rằng diễn xuất và hậu trường không xung đột với nhau, đồng thời bổ trợ cho nhau rất nhiều thứ, nhưng đối với Phương Thiệu Nhất mà nói, khi còn trẻ hắn muốn diễn sao cho càng thuần túy càng tốt. Nếu trên người vẫn còn mang áp lực, thì không thể chìm đắm, dung hợp hoàn toàn vào vai diễn.

Hơn nữa nếu nói sâu xa hơn, hậu trường và sân khấu khác nhau nhiều tới mức nào chứ?

“Cũng không vội..” Đạo diễn Tân gật gù, trầm ngâm nói, “Sang năm chú muốn quay một bộ phim đề tài thảm họa, cháu có muốn nhận hay không?”

Phương Thiệu Nhất bật cười, lắc đầu nói: “Chú à, cháu chưa tính xa như vậy. Không cần phải cố ý sắp xếp nhân vật gì cho cháu đâu, có lẽ sang năm cháu vẫn chưa có tâm trạng.”

Đạo diễn Tân xua tay, cũng nhoẻn cười: “Thôi bỏ đi, chú chỉ thuận miệng hỏi thôi, thực ra chú muốn để cha cháu làm.”

“Thế quay về chú hỏi ông ấy đi, có lẽ hơi khó đấy,” Phương Thiệu Nhất cười nói, “Cha cháu đang suy xét kịch bản của ông ấy, có lẽ sang năm không rảnh đâu.”

Đạo diễn Tân thở dài một tiếng: “Chút tình cảm tích góp hồi còn trẻ với nhau đã mất hết rồi, ông già này chẳng có chút tình cảm nào cả!”

Phương Thiệu Nhất cũng không thể nói xấu cha mình cùng người ta, hắn không nói nữa, một lúc sau mới hỏi: “Chú à, nếu có nhân vật thích hợp, chú cân nhắc tới Giản Tự một chút nhé?”

Đạo diễn Tân chau mày: “Cậu bạn kia của cháu hả? Chú xem phim của nó rồi, đóng phim truyền hình, sang mảng điện ảnh ít nhiều gì cũng không ổn định, nên toàn gạt ra ngoài.”

“Vâng, cậu ấy đóng phim nhiều năm.” Phương Thiệu Nhất cũng thừa nhận điểm này, “Nhưng diễn xuất vẫn qua ải, điều chỉnh một chút là có thể tìm được nhịp điệu.”

“Được, quay về chú xem xem.” Đạo diễn Tân nói vậy.

Phương Thiệu Nhất gật đầu, cũng không nhiều lời, hai người lại hàn huyên chuyện khác.

“Phong tiêu khách” công chiếu vào dịp quốc khánh, dịp quốc khánh năm nay không phải cạnh tranh nhiều, chỉ có một bộ phim khoa học viễn tưởng của Mĩ, còn lại đều là phim quốc nội. Bộ phim của bọn họ cũng không hy vọng doanh thu phòng vé cao, đề tài và kết cục của nó đã định trước doanh thu phòng vé không nổi bật. Nhưng dù sao cũng là phim của đạo diễn Tân và Phương Thiệu Nhất, lại thêm tuyên truyền đánh vào cảm xúc của fans võ hiệp, khán giả vẫn rất mong đợi, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên đã lên đến sáu mươi triệu, cũng không tệ lắm.

Ngày đầu tiên công chiếu Nguyên Dã đi xem, nửa đêm anh đi xem suất ra mắt đầu tiên. Phim chiếu hai tiếng, Nguyên Dã ngồi xem trọn vẹn.

Đây là lần đầu tiên đạo diễn Tân tiếp xúc đề tài này, câu chuyện không nóng không lạnh, thế nhưng góc quay và màu sắc được vận dụng rất đẹp đẽ, các cảnh tranh đấu cũng là một điểm cộng, thiết kế động tác trôi chảy nhưng cũng toát lên sự hoa lệ, có rất nhiều cảnh gây được sự kinh diễm chấn động. Diễn xuất của Phương Thiệu Nhất càng không phải nói, ở phía cuối bộ phim hắn mù một con mắt, toàn bộ tình cảm truyền tải đều chỉ dựa vào một con mắt, nhưng năng lực không giảm một chút nào. Thời niên thiếu hiệp khách phong lưu tự tại, đến độ trung niên tiêu điều u uất, cảnh cuối cùng lúc mũi kiếm chĩa vào yết hầu, hắn tự bi tự tiếu nói, “Cái ta bảo vệ… chỉ là nửa đời này của ta.”

Xem hết bộ phim trong lòng nhiều hơn cả là cảm giác ngột ngạt, có lẽ bởi cái kết quá thê lương.

Nguyên Dã lái xe từ rạp chiếu phim trở về nhà, trong lòng vẫn rung động như trước. Xuyên suốt bộ phim là bầu không khí trầm buồn, có lẽ bất cứ ai xem cũng thấy trĩu nặng trong lòng. Nhưng dòng cảm xúc trong Nguyên Dã không hoàn toàn tới từ thước phim, có lẽ nhiều hơn cả là bởi vì Phương Thiệu Nhất. Anh dõi mắt theo từng ánh nhìn cử chỉ của Phương Thiệu Nhất trong bộ phim, không bỏ sót lấy một chi tiết.

Những năm qua có rất ít phim của Phương Thiệu Nhất mà Nguyên Dã không tham gia cùng, có lẽ chỉ có bộ phim này. Dù là kịch bản hay là quá trình đóng phim, Nguyên Dã đều không rõ, không biết. Ngoại trừ lúc quay show thực tế Nguyên Dã tới ở lại đoàn phim một đêm, anh hoàn toàn không có bất cứ tiếp xúc gì với bộ phim này.

Bây giờ quay đầu nhìn lại vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi vậy nên lúc xem Nguyên Dã rất chăm chú, giống như muốn xuyên qua màn ảnh, tỉ mỉ xem Phương Thiệu Nhất năm đó.

Lúc trở về Nguyên Dã gọi điện thoại cho Phương Thiệu Nhất, mới đầu hắn không bắt máy, Nguyên Dã tắm xong đi ra gọi lại một lần nữa, lúc bấy giờ hắn mới nhận.

Giọng Phương Thiệu Nhất qua điện thoại nghe vẫn có phần lạnh nhạt, Nguyên Dã hỏi hắn: “Anh Nhất à, đang ở đâu vậy?”

“Nhà.” Phương Thiệu Nhất chỉ ném một chữ cho anh.

“Anh về rồi à?” Nguyên Dã hơi ngạc nhiên, bởi Cát Tiểu Đào nói phải đến ngày kia họ mới có thể trở về.

Phương Thiệu Nhất “Ừ” một tiếng, sau đó không nói lời nào khác.

Nguyên Dã nói với hắn: “Em vừa xem phim, hay lắm.”

Phương Thiệu Nhất vẫn không nói lời nào.

Nguyên Dã thăm dò hỏi: “Em có thể qua đó không? Em tìm anh được không?”

“Không được,” Phương Thiệu Nhất lạnh lùng nói, “Đừng dằn vặt.”

Nguyên Dã thở dài, cười bảo: “Phải làm thế nào anh mới có thể tha thứ cho em đây.. anh còn giận bao lâu nữa.”

“Để em nhớ lâu,” Giọng Phương Thiệu Nhất vẫn như trước, không chút gợn sóng, nhưng Nguyên Dã vẫn có thể nghe ra được tình cảm ẩn trong đó, Phương Thiệu Nhất nói, “Em nói một lần, anh để em cảm nhận một lần. Anh để em nhớ lâu, xem có phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy không.”

Nguyên Dã đinh ninh rằng mình đã rất bình tĩnh, nhưng vẫn bị lời Phương Thiệu Nhất đâm sâu vào lòng, anh thành khẩn nói: “Em biết sai thật rồi mà.”

Phương Thiệu Nhất không nói lời nào, Nguyên Dã nói một mình, anh tựa vào đầu giường, từ tốn nói với Phương Thiệu Nhất: “Em vừa đi xem phim, phim hay lắm. Mỗi một nhân vật của anh em đều rất thích, thực ra em cảm thấy bản thân bộ phim chỉ được sáu điểm, nhưng vì là anh diễn, nên có thể đạt tám chín điểm, thậm chí là mười điểm.”

“Điện ảnh giúp anh đạt thành tựu, nhưng anh cũng có thể giúp điện ảnh đạt được thành tựu.” Nguyên Dã mỉm cười, khóe mắt chân mày đều toát lên sự tự hào, “Anh trời sinh đã thuộc về điện ảnh.”

Phương Thiệu Nhất biết anh muốn nói gì, yên tĩnh nghe anh nói hết, sau đó hỏi anh: “Bởi vậy nên?”

Nguyên Dã khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Bởi vậy nên sao em có thể để anh từ bỏ nó vì em được.”

Giọng Phương Thiệu Nhất ít nhiều gì cũng dịu đi, những lời này Nguyên Dã không nói rõ với hắn, nhưng lời Nguyên Dã nói, dù sao vẫn khiến người ta mềm lòng. Phương Thiệu Nhất nói: “Anh không nói muốn từ bỏ, dù nếu có một ngày anh thật sự từ bỏ, thì cũng chỉ vì một mình anh.”

Lời này nghe hơi oán trách, Nguyên Dã vốn không tin.

Giọng Phương Thiệu Nhất đã dịu đi rồi, đương nhiên Nguyên Dã phải nắm lấy cơ hội, anh hạ thấp thái độ, thật lòng nói: “Đúng là giữa chúng ta tồn tại một vài vấn đề, thế nhưng trước đó đã sai một lần rồi, em không muốn sai đến lần thứ hai. Em chỉ lỡ lời, nói lung tung, anh đừng để trong lòng.”

“Em có thể theo đuổi anh lại một lần nữa, được ở bên anh một lần nữa, em cảm thấy mình rất may mắn. Năm ngoái em không biết anh còn muốn ở bên em không, lúc tham gia show thực tế em thật sự muốn bên anh một lần nữa, dù cho chỉ giả vờ, diễn cho người khác xem, em thấy cũng đủ rồi.”

Nói tới đây Nguyên Dã nhoẻn cười, bảo rằng: “Bẽ mặt rồi.”

Phương Thiệu Nhất nghe anh nói xong, đầu tiên trầm mặc một chút.

Bầu không khí trở nên khó xử trong một thoáng. Để hòa hoãn lại, Nguyên Dã muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng Phương Thiệu Nhất lại mở lời trước tiên.

“Năm ngoái lúc ở đoàn phim em nói với anh, có vài thứ mất đi mới biết đau.” Phương Thiệu Nhất hỏi anh, “Còn nhớ không?”

“Nhớ chứ, đương nhiên vẫn nhớ,” Nguyên Dã nói, “Anh là xương của em.”

Giọng Phương Thiệu Nhất trầm thấp, từ tốn nói: “Em mất đi mới biết đau, nhưng lúc anh nói lời từ bỏ em.. đã thấy đau rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương