Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
-
Chương 46
Phó Giai Hi mất ngủ mãi đến tận hai giờ sáng.
Có lẽ rượu Hoàng của cửa tiệm Tư Trù không phù hợp với cô, vừa nằm lên giường tim cô đã đập như đánh trống, cả khuôn mặt đỏ rần lên như rặng mây tía, nhất là đôi môi.
Lúc cô soi gương mới phát hiện khóe miệng mình bị rách một miếng da nhỏ.
Tên biến thái Nhạc Cận Thành này nữa, hôn mạnh như vậy làm gì.
Tên này đến chết cũng không thay đổi, vẫn giống hệt như trước đây, cho dù hôn chỗ nào, trên trên dưới dưới, trong trong ngoài ngoài anh không bao giờ dịu dàng cả.
Lúc hai người vừa mới yêu nhau, Bạch Đóa đã từng hỏi cô rằng cô không vừa ý điềm gì nhất của Nhạc Cận Thành?
Giữa bạn thân với nhau, những chuyện mà cô và Bạch Đóa nói với nhau đều là những tâm sự thiếu nữ, bí mật tỉ mỉ.
“Anh ấy rất biết cách hành hạ người khác, giống hệt đồ biến thái vậy.”
“Ban ngày lịch sự hòa nhã, buổi tối lại hóa thân thành côn đồ mặc âu phục, cậu chắc chắn điểm này là điểm cậu không hài lòng sao?”
Phó Giai Hi hít sâu một hơi, tự hỏi mình đang suy nghĩ lung tung gì thế này!
Cô dùng nước lạnh rửa mặt, nghĩ thầm ngày mai nên dùng son màu đậm để che vết rách da trên khóe miệng kia.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, cuộc họp thường kỳ của bộ phận còn chưa kết thúc, Du Ngạn Khanh đã gọi điện thoại cho cô.
Sau khi tan họp, Phó Giai Hi mới gọi điện lại cho anh ấy.
“Tối hôm qua không nhắn tin trả lời, hôm nay lại không nhận điện thoại.” Du Ngạn Khanh không vừa lòng nói: “Quý công ty đổi người liên lạc với tôi rồi sao?”
Phó Giai Hi mở nhật ký trò chuyện ra, quả đúng là như vậy.
Tin nhắn tối hôm qua của anh ấy là gửi lúc mười rưỡi tối, hỏi cô đang ở đâu.
“Ngại quá, tối hôm qua lúc ăn cơm, tôi có uống rượu nên đi ngủ sớm.”
“Cô uống rượu?” Du Ngạn Khanh bình tĩnh hỏi: “Bộ phận các cô làm việc kiểu gì vậy, phái nữ cũng phải đi xã giao uống rượu sao?”
“Không phải, hôm qua là sinh nhật ba của con trai tôi.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng khoảng mấy giây, lúc sau Du Ngạn Khanh mới mở miệng: “Quan hệ giữa cô và chồng cũ vẫn còn tốt như vậy sao?”
Câu chuyện đã đi quá xa nên Phó Giai Hi hỏi chuyện chính: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Giọng điệu Du Ngạn Khanh có chút không vui, buồn bực hơn so với lúc vừa nãy: “Hôm nay cô đến đưa bảng báo cáo sớm một chút, xe tôi bị hỏng rồi, nhân tiện đưa tôi đi sửa xe luôn.”
…
Bốn giờ chiều, Phó Giai Hi ra ngoài làm việc.
Có lẽ do Du Ngạn Khanh chê cô đến muộn nên trông tâm trạng có vẻ không tốt cho lắm.
Hôm nay Phó Giai Hi tô son màu đỏ hơi đậm một chút, khác hoàn toàn ngày thường.
Thấy anh ấy quan sát mình, cô mất tự nhiên quay mặt đi: “Xe hỏng chỗ nào?”
“Cửa kính xe có tiếng động lạ, nâng lên hạ xuống không trơn tru.”
“Anh cũng không hay đi ra ngoài, sao xe lại hỏng thế này chứ.” Trước tiên Phó Giai Hi đưa bảng báo cáo cho anh ấy xem qua, lại giải thích về mấy số liệu: “Tôi cũng biết một chỗ sửa xe, ông chủ ở đó có tay nghề không tồi đâu.”
Du Ngạn Khanh đưa chìa khóa xe cho cô: “Cô dẫn tôi đi.”
Sau khi lên xe, Phó Giai Hi còn nói thầm: “Tôi chỉ là người liên lạc, anh thì hay rồi, sai bảo tôi như người giúp việc.”
“Người giúp việc còn phải nấu cơm, giặt quần áo, bưng trà, rót nước.” Du Ngạn Khanh nói: “Nếu sai bảo được cô, tôi cũng không ngại trả lương cao để thuê.”
“Nằm đấy mà mơ.” Phó Giai Hi trừng mắt nói.
Xe của Du Ngạn Khanh là một chiếc xe Mercedes Benz S-Class nhập khẩu, nhân viên học việc trong tiệm sửa xe quả thật không dám làm, cuối cùng vẫn phải do đích thân Thẩm Dã ra tay.
Chưa đến nửa tiếng, một chiếc xe hoàn hảo không sứt mẻ gì đã được trao đến tay Du Ngạn Khanh.
“Bánh răng bị lệch, hộp đĩa cũng không chính xác cho nên mới khiến cửa kính xe có tiếng ồn lạ, với cả nhắc nhở một câu, đừng để những đồng tiền xu này ở cửa kính xe, nếu để thời gian dài chúng sẽ có từ tính, dễ khiến nhiễu tín hiệu.”
Thẩm Dã đội mũ lưỡi trai, mặc áo thun rộng thùng thình, đây cũng là trang phục làm việc của cậu ta, trên áo có những dấu sơn nguệch ngoạc thành từng nét giống như những bức vẽ graffiti theo phong cách cá nhân của cậu ta.
Cậu ta ném chìa khóa cho Du Ngạn Khanh, lúc ném cũng dùng lực mạnh hơn lúc bình thường.
Du Ngạn Khanh cũng là một người giỏi quan sát, tâm tư nhạy cảm, lúc này anh ấy kết luận người này không vừa mắt mình.
Nhân cơ hội nói chuyện riêng, Thẩm Dã đứng dựa vào tường, hơi người người sang, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Giai Hi: “Chị này, chị lại tìm một đối thủ cạnh tranh cho tôi rồi.”
Phó Giai Hi khịt mũi: “Nói lung tung gì đấy, đây là đối tác bên công ty tôi.
Không quên cậu đâu, mang cơ hội làm ăn đến cho cậu đấy.”
“Ngoại trừ lúc có cơ hội làm ăn chị mới nhớ đến tôi, những lúc khác chị có nhớ đến tôi không?”
“Học mấy lời sến súa này ở đâu đấy.” Phó Giai Hi nói: “Học thứ gì tốt đi.”
Thẩm Dã cười rộ lên, đứng thẳng người lên, không tiếp tục làm trò nữa: “Cái xe hơn bốn triệu, tôi sửa mà cũng thấy có hơi hoảng.”
“Vậy chúc mừng cậu, lại tích lũy được kinh nghiệm quý báu rồi.”
“Chị nói chuyện cũng êm tai thật đó.” Thẩm Dã nhíu mày hỏi: “Anh ta thật sự không phải người theo đuổi chị sao?”
“Có gì khác nhau à?”
“Có chứ, nếu là phải thì tăng giá.
Nếu không phải thì giảm giá.”
Em gái trước quầy lễ tân nhiệt tình đưa một chai nước cho Du Ngạn Khanh: “Anh đó xong ngay đây, anh đợi một chút.”
Du Ngạn Khanh nói cảm ơn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía bên kia, Thẩm Dã quay lưng về phía anh ấy, Phó Giai Hi đang nói gì đó với Thẩm Dã mà khuôn mặt tươi cười rất vui vẻ.
“Cô ấy quen ông chủ các cô sao?”
“Chị Giai Hi sao, anh Dã của bọn em rất thích chị ấy, đã theo đuổi chị ấy một khoảng thời gian dài rồi.”
Du Ngạn Khánh mở nắp chai nước ra, vừa uống một ngụm thì lập tức cau mày lại.
Nước chanh à? Vị có hơi chua.
Trên đường trở về, nửa đầu quãng đường trong xe yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Vấn đề Phó Giai Hi đã ấp ủ trong lòng thời gian dài đúng lúc có thể nói ra để trò chuyện một lúc: “Anh cảm thấy thị trường vàng thế nào?”
“Cũng được.”
“Hồi đầu tuần tốc độ tăng trưởng đã đạt đến mức 3,8%, tâm lý thị trường ngắn hạn đã được giải tỏa, bán khống* cũng khá khả thi.
Anh cảm thấy thế nào?”
*Bán khống trong tiếng anh gọi là short sale, trong tài chính là một cách kiếm lời dựa vào việc bán một tài sản mà người bán tin rằng giá của tài sản đó sẽ giảm trong tương lai gần.
Du Ngạn Khanh lập tức đạp phanh xe, Phó Giai Hi ngả người về phía trước theo quán tính.
“Cô muốn nghe ý kiến của tôi sao?”
“Hả ừ.”
“Vậy cô trả lời một câu hỏi của tôi trước đi.”
Phó Giai Hi còn tưởng là một câu hỏi chuyên ngành nên tập trung tinh thần để trả lời.
“Cô và ba của Gia Nhất chỉ có sinh nhật mới gặp nhau một lần sao?”
Phó Giai Hi không thể tin được sao anh ấy lại hỏi một câu vớ vẩn như vậy.
“Thế thì không phải.” Cô nghiêm túc nói thật: “Gần như hai chúng tôi ngày nào cũng gặp nhau.”
Du Ngạn Khanh nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt không tin, chỉ coi như cô đang nói đùa.
…
“Mẹ ơi, quà con chuẩn bị cho cô Minh Tâm đấy, cô sẽ thích chứ ạ?” Nhạc Gia Nhất ôm một con siêu nhân điện quang, kiểm tra đi kiểm tra lại.
Tác phẩm Nhạc Minh Tâm thiết kế đã giành được giải thưởng tại nước Pháp, giải thường này rất danh giá nên ở nhà đã mở tiệc chúc mừng.
Nhạc Gia Nhất thân với cô ấy nhất, Minh Tâm cũng là một người Phó Giai Hi có thể bày tỏ nỗi lòng nhất trong nhà họ Nhạc.
Lúc cô đi đến bên ngoài biệt thự, Nhạc Minh Tâm đúng lúc đứng ở ngoài đón bạn, nhìn thấy Phó Giai Hi, cô ấy nhất quyết bảo cô vào trong ngồi chơi một lúc.
Cô gái trẻ kéo cánh tay cô, tỏ ra tội nghiệp năn nỉ nói: “Em nhận được giải thưởng đó, thế mà chị cũng không khen em một câu.”
“Chị cũng không phải bạn trai em, em nhõng nhẽo với chị làm gì.” Phó Giai Hi cũng không có cách nào với cô ấy.
“Bạn trai có thể có rất nhiều người nhưng chị dâu lại chỉ có một người mà thôi.” Nhạc Minh Tâm thề son sắt nói.
Phó Giai Hi không có cách nào, dù sao cô ấy cũng đã nói đến nước này rồi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, đây là nhà của Nhạc Minh Tâm, người lớn nhà họ Nhạc chắc hẳn sẽ không có nhiều người đến.
“Đã có ai đến rồi thế?” Cô cẩn thận hỏi lại để xác nhận.
“Chị dâu hai.” Nhạc Minh Tâm nhỏ giọng nói: “Chị ta vẫn còn tốt chán, sẽ đến gây chuyện nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, chị cứ nhẫn nhịn chơi với chị ta đi.”
Những cô chủ nhà giàu như Nhạc Minh Tâm, trong lòng luôn suy nghĩ, tính toán rõ ràng, cũng biết chừng mực giới hạn, vậy nên chuyện gì cũng biết rõ mồm một.
Cô ấy kéo tay Phó Giai Hi đi vào trong, mãi một lúc lâu cũng không nỡ buông ra.
Thông qua hành động này của cô ấy, khách khứa bạn bè suy đoán chắc hẳn Phó Giai Hi có một chỗ đứng không hề nhẹ trong lòng Nhạc Minh Tâm.
Trong số đó khách mời cũng có người có mắt nhìn: “Mấy người không biết cô ấy là ai sao? Đấy là chị dâu của Nhạc Minh Tâm đấy.”
“Không phải người kia cũng là chị dâu của cô ấy sao?” Người này chỉ vào Vạn Ngọc nói.
“Hai người họ có thể so sánh với nhau sao? Cô nhìn thái độ của Nhạc Minh Tâm là biết ngay.”
Vạn Ngọc là người co được dãn được, vừa nhìn thấy Phó Giai Hi đi vào, cô ta lập tức tiến lên đón tiếp, nhiệt tình kéo tay cô qua chỗ mình: “Chị Giai Hi, em rất vui khi nhìn thấy chị đấy!”
Phó Giai Hi lạnh lùng trả lời: “Ừm, cô vui là được rồi.” Sau đó cô rút tay ra.
Cô không có quan hệ gì với nhà họ Nhạc nên không muốn tiếp tục giả dối trả lời làm gì.
Nhạc Gia Nhất đang ở bên kia hào hứng chơi VR.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook