Hôm sau, Phó Giai Hi đưa Nhạc Gia Nhất lên xe bus của trường rồi đến công ty như mọi ngày.

Mọi thứ trong Chứng khoán Trường Địch vẫn như cũ, nhân viên ngồi đầy trên bàn làm việc.

Tám giờ sáng, cuộc họp của ban lãnh đạo vẫn được bắt đầu như thường lệ, cửa phòng họp bị khép kín.

Lễ tân vào phòng thêm trà nước một lần, sau khi ra ngoài thì bắt đầu buôn dưa lê: “Trán của sếp Lâm bị thương, phải khâu mấy mũi kìa.”

“Bị sao vậy nhỉ?”

“Nghe nói là tối qua ngã xuống cầu thang, thế mà vẫn không muốn xin nghỉ, ai cũng khen anh ta chuyên nghiệp.”

“Sếp Lâm cũng rất tốt với vợ, đúng là một người đàn ông tốt.”

Phó Giai Hi mím môi, thật là trào phúng.

Cô xem đồng hồ, tính toán thời gian sắp tan họp rồi.

“Chị Giai Hi, sếp Lâm gọi chị đưa một phần tài liệu cho anh ấy.” Trợ lý đi tới, nói là có một tài khoản cần xử lý nên tổng giám đốc Lâm quay về văn phòng trước.

Phó Giai Hi đáp lại một tiếng, sau đó cầm tài liệu vào phòng.

Lâm Dĩ Minh vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành vô hại của “người đàn ông tốt”, dường như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Nói thật, trong số mấy chục nhân viên của công ty, tôi cảm thấy cô có tiềm năng nhất.” Lâm Dĩ Minh nói: “Đừng khó chịu khi nhắc đến khuôn mặt, thời buổi này, xinh đẹp cũng là một loại vốn liếng hiếm hoi.”

Phó Giai Hi đứng thẳng lưng, im lặng lắng nghe, tự như mỗi lần cấp dưới làm báo cáo công việc với cấp trên.

Lâm Dĩ Minh nói tiếp: “Có lẽ cách nói chuyện của tôi không được êm tai, không săn sóc cảm nhận của phái nữ nhưng cô không thể phủ nhận sự thật này.”

Phó Giai Hi ngắt lời anh ta: “Có chuyện gì xin hãy nói thẳng.”

Dáng vẻ giả vờ đạo mạo của người đàn ông này trông cũng xấu xí và nực cười giống hệt vết thương trên trán anh ta.

“Tôi không có ý gì khác đâu, nếu làm việc cho một công ty, có ý kiến khác nhau là chuyện rất bình thường nhưng làm việc nhóm thì chú trọng dĩ hòa vi quý.

Cuối năm khi kiểm tra khảo sát, đánh giá hiệu suất làm việc, tôi sẽ nhấn mạnh cân nhắc cô.”

Đây là nói bóng nói gió, mặt ngoài làm hòa, âm thầm đe dọa.

Phó Giai Hi suy tư một lát rồi gật đầu.

Tổng giám đốc Lâm thở phào nhẹ nhõm, một người vừa bước chân vào văn phòng một lần nữa, không có chỗ dựa, không có tư bản, quả nhiên dễ giải quyết nhất.

“Cô có công việc gì muốn báo cáo à?” Tổng giám đốc Lâm thấy cô cầm một túi tài liệu vào phòng.

Phó Giai Hi lễ phép nở nụ cười, nói: “Không phải công việc, mà là bằng chứng.”

Dứt lời, Phó Giai Hi ngẩng đầu bước ra văn phòng.

Tổng giám đốc Lâm còn chưa hiểu rõ thì đã nghe thấy giọng nói của cô vang lên:

“Tôi muốn tố cáo.”




Ghi âm, video, camera theo dõi trong phòng riêng, ảnh chụp rõ ràng cảnh tượng Lâm Dĩ Minh kéo cánh tay của cô, ôm vai cô.

Hàng loạt bằng chứng này không chút sơ hở, rõ ràng dứt khoát, thậm chí không cần phải kì kèo tại chỗ.

Phó Giai Hi không cho anh ta lối thoát, trực tiếp đến gặp thẳng ban giám đốc, phát đoạn ghi âm tối qua với âm lượng cao nhất.

Sắc mặt tổng giám đốc Lâm tái nhợt, yếu ớt, cả người run lẩy bẩy, tuyệt đối không thể ngờ được rằng Phó Giai Hi vẫn còn chiêu thức này, còn ghi âm trong khung cảnh nhốn nháo, rối ren như tối qua.

Anh ta chỉ còn cách nhắm vào những lỗ hổng trong số những lời buộc tội ấy: “Tôi… Tôi không quấy rối tình dục.”

“Anh phán xét tôi như thế nào? Một người mẹ đơn thân nuôi con, nếu không phải tôi xinh đẹp thì anh dựa vào đâu mà tuyển dụng tôi… Tổng giám đốc Lâm, anh nên uốn nắn lại nhận thức lệch lạc của mình, không phải xâm phạm thân thể mới bị coi là quấy rối tình dục.

Xét theo định nghĩa bỗ bã từ góc độ giới tính thì việc tấn công vào tâm lý là một hình thức quấy rối tình dục nghiêm trọng hơn nhiều.”

Ban lãnh đạo vốn còn định khuyên nhủ, bây giờ thì hoàn toàn á khẩu.

Trước mặt rất nhiều người đàn ông, Phó Giai Hi bình tĩnh ung dung, tựa như một cây đinh tán cứng rắn.

Lãnh đạo không phát biểu ý kiến, Phó Giai Hi mỉm cười.

Cô đã sớm dự đoán được, trước mặt thị phi đúng sai, đàn ông sẽ vĩnh viễn bao che cho nhau.

“Tôi tôn trọng, hơn nữa chấp nhận với bất cứ quyết định xử lý tổng giám đốc Lâm của công ty.” Phó Giai Hi nói với thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Nhưng cá nhân tôi đã báo cảnh sát, hy vọng tổng giám đốc Lâm sẽ phối hợp điều tra.”

Cô bước ra văn phòng, các đồng nghiệp đều nhao nhao nhìn cô.

Phó Giai Hi trở về vị trí làm việc của mình, tiếp tục bình tĩnh làm việc.

Sau khi biết chuyện này, Bạch Đóa liên tục khen cô làm rất tốt.

Phó Giai Hi thở dài: “Làm tốt cái gì, họ sẽ không cho tớ ở lại công ty nữa đâu.”

Bạch Đóa hỏi: “Vậy cậu có hối hận không?”

“Không hối hận.” Phó Giai Hi nói: “Đừng bị bất cứ gã đàn ông nào thao túng tâm lý bằng quyền thế và chức vụ, người nên hối hận phải là anh ta.”

“Like like like.”

Một lát sau, Bạch Đóa trả lời tin nhắn: “Cậu có nhận ra không? Tính cách của cậu càng ngày càng giống chồng cũ của cậu.”

Phó Giai Hi muốn cười, cười xong thì nhấp một ngụm cà phê, vẫn phải đính chính lại cho chồng cũ một cách khách quan và công bằng.

“Anh ấy tốt hơn tớ nhiều.”



Thứ sáu, Nhạc Gia Nhất trở về nhà họ Nhạc ăn cơm như thường lệ.

Hôm qua, Nhạc Phác Hồi từ núi Đàn Sơn đã tĩnh dưỡng trở về.


Thực ra còn một hai ngày nữa mới đến hạn, nhưng ông ta vội vã muốn gặp cháu trai.

Nhạc Gia Nhất xem sách tranh với ông ta trong phòng đọc sách, lại nói muốn chơi cờ tướng.

Hai ông cháu ngồi hai bên, trán kề trán.

Nước cờ của Nhạc Gia Nhất rõ ràng dứt khoát, tiến lùi thỏa đáng, tuy rằng non nớt nhưng ra dáng ra hình.

Nhạc Phác Hồi chỉ có một đứa cháu trai này, tất nhiên gửi gắm kỳ vọng cao vào cậu bé, tràn đầy tình thương của ông nội, nghiễm nhiên bồi dưỡng cậu bé như người kế nghiệp.

Năm ấy Nhạc Cận Thành ly hôn với Phó Giai Hi, đối với vấn đề quyền nuôi con, Nhạc Phác Hồi cực kỳ bất mãn, thậm chí muốn âm thầm tìm người bắt Phó Giai Hi thỏa hiệp.

Chính Nhạc Cận Thành đã đè ông ta xuống.

Cũng là lần đầu tiên Nhạc Cận Thành chống đối ông ta một cách sắc bén như vậy.

Lúc ấy, ban lãnh đạo của Bách Phong đang gặp phải tình trạng không có người kế nghiệp, mặt ngoài phồn vinh, bên trong lung lay sắp đổ.

Anh dùng chuyện này để đe dọa, nếu ai dám gây khó dễ cho Phó Giai Hi, anh nhất định sẽ bỏ mặc đống rắc rối này, cũng sẽ khiến không có kẻ nào gánh vác được.

Chuyện này là một cái gai rất to mà anh tự tay đâm vào ngực Nhạc Phác Hồi.

Từ đó, tình cảm cha con càng thêm lạnh nhạt, xa cách.

May mà Nhạc Gia Nhất được dạy dỗ rất tốt, ngây thơ lương thiện, thông minh lanh lợi, hoàn toàn được lòng Nhạc Phác Hồi, trở thành đứa cháu được yêu thương nhất nhà họ Nhạc.

Trước bữa cơm, ông Nhạc phải uống thuốc, Nhạc Gia Nhất tung tăng ra phòng đọc sách.

“Bé Gia Nhất.”

“Cháu chào chú hai ạ!”

Nhạc Vân Tông cười híp mắt, khom lưng: “Cháu đói bụng chưa?”

“Cháu đói rồi ạ, lát nữa cháu sẽ ăn ba bát cơm.” Nhạc Gia Nhất nói: “Chú hai, hôm nay chú đeo cà vạt đẹp trai quá.”

“Cảm ơn bé Gia Nhất nhé, hôm nay chú hai cũng sẽ ăn ba bát cơm.” Nhạc Vân Tông nói: “Lần sau cháu có thể gọi mẹ cùng nhau về nhà ăn cơm.”

“Thế thì không được đâu ạ.”

“Mẹ cháu không muốn à?” Nhạc Vân Tông hỏi với vẻ quan tâm: “Sao mẹ lại không muốn đi cùng cháu chứ, cháu có thể đưa ra đề nghị với mẹ.”

Nhạc Gia Nhất bỗng chủ động nắm tay anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta bằng đôi mắt trong veo: “Chú hai, chú có thể đáp ứng một đề nghị của cháu không ạ?”

“Tất nhiên rồi.” Nhạc Vân Tông nhiệt tình nói: “Gia Nhất muốn mua đồ chơi gì?”

“Cháu không cần đồ chơi.” Nhạc Gia Nhất nói: “Cháu muốn xin chú đừng nhắc đến những lời như vậy nữa.”

“Hửm?” Nhạc Vân Tông nhất thời không hiểu.


Đôi mắt đen láy của Nhạc Gia Nhất ngước nhìn anh ta, như một đứa trẻ hiếu học đính chính lại sai lầm của người lớn: “Cũng như chú với người vợ đầu tiên của chú ly hôn, mỗi tuần chú có cho dì ấy đến nhà cùng ăn bữa tối với chú, cùng nhau ăn ba bát cơm không ạ?”

“Cháu cảm thấy tâm trạng của chú hai sẽ không vui cho lắm.” Nhạc Gia Nhất nói: “Mẹ cháu nói với cháu, chuyện gì khiến người ta không vui thì chúng ta đừng làm, bởi vì làm như vậy thì sẽ không ai thích hết.”

Thân hình trẻ con nhưng khả năng biểu đạt vừa thông minh vừa chọc tức người khác.

Nhạc Vân Tông không nhịn được hất tay Nhạc Gia Nhất.

“Anh hai.” Một giọng nói vang lên sau lưng, đó là Nhạc Thiếu Hằng.

Nhạc Thiếu Hằng mặc áo trắng quần trắng, vóc dáng cao ngất, đầy trẻ trung năng động.

Anh ta cười nói: “Một bạn nhỏ đáng yêu thế này mà anh lại không muốn nắm tay nó.

Xem ra anh hai vừa cưới vợ mới nên chỉ muốn nắm tay chị dâu mới thôi.”

Tuy bị chọc ngoáy nhưng điều đó không làm Nhạc Vân Tông cay cú, anh ta cười nói: “Lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, sợ sẽ làm bẩn tay của Gia Nhất.

Gia Nhất thông minh cỡ này, ai mà không thích chứ?”

Nhạc Thiếu Hằng kéo Gia Nhất ra sau lưng mình, tán thành: “Nếu thích thì yêu thương nhiều vào, đừng kể mấy câu chuyện hoang đường để gây khó dễ cho một đứa trẻ.”

Nhạc Vân Tông ghét cậu ba nhà mình nhất, suốt ngày bày ra dáng vẻ làm bộ làm dáng, há miệng nói chuyện thì châm chọc đủ điều, lỡ như không chú ý thì sẽ không thể phân biệt được anh ta đang trào phúng cái gì.

Anh ta nhướn mày: “Bao che cho thằng bé gớm nhỉ, ai không biết còn tưởng nó là con ruột của cậu ấy chứ.”

Giọng nói của Nhạc Thiếu Hằng lạnh hơn: “Anh hai, nói chuyện phải nói cho cẩn thận.”

Nhạc Vân Tông dứt khoát nói thẳng: “Người mà cậu muốn bảo vệ là ai, chính cậu tự biết rõ.

Chẳng qua tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, lát nữa ở trước mặt anh cả, tốt nhất hãy tem tém sự quan tâm dạt dào của cậu lại, đừng quên bài học cũ.”

Nhạc Vân Tông hất cằm, vừa chỉnh lại cà vạt vừa xuống lầu.

Một giây trước còn âm thầm mỉa mai lẫn nhau, một giây sau ngồi trên bàn cơm lại hòa thuận ấm áp, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện này.

Loại gia đình này thì hoàn toàn không có chuyện anh em hòa thuận, mỗi người đều có tâm tư riêng, góp vui lấy lệ, ai cũng không phải là hạng người tầm thường.

Buổi tối, Phó Giai Hi đọc sách cùng con trai.

Bé cánh cụt bước lên hành trình đi tìm mẹ giữa bầu trời phủ tuyết trắng xóa, bé kết bạn với rất nhiều bé khác, các bạn và nó cùng nhau đi tìm mẹ, có điều kết truyện không đẹp, không tìm thấy mẹ của bé cánh cụt đâu.

Nhạc Gia Nhất rất thích câu chuyện này, bèn tự viết một kết thúc đẹp cho nó rồi kể lại cho Phó Giai Hi nghe.

“Cuối cùng, trải qua trăm cay nghìn đắng, bé cánh cụt đã tìm được nhà của mình, một căn nhà băng nhỏ.

Trong nhà có sữa bò thơm lừng, thịt cá ngon miệng, và vòng tay ấm áp của mẹ cánh cụt… Được rồi, đến đây là hết chuyện!”

Phó Giai Hi luôn miệng khen ngợi, khen đến nỗi con trai đỏ bừng mặt.

“Bữa tối hôm nay có ngon không?”

“Ngon ạ, con ăn hai bát cơm, hai cái đùi gà.

Con còn chơi cờ tướng với ông nội nữa, ba chơi máy bay không người lái với con, còn có chú ba nữa, chú ba tặng cho con một bộ cọ vẽ.”

“Con có vui không?”

Tâm trạng của Nhạc Gia Nhất rất vui: “Vui ạ, đùi gà rất ngon, máy bay không người lái cũng chơi vui.”

Ngoại trừ mỗi thứ sáu hằng ngày theo giao kèo, Nhạc Gia Nhất sẽ về nhà họ Nhạc dùng bữa tối, còn có một giao kèo khác, đó là ngày họp mặt gia đình mỗi thứ bảy hằng tuần.


Ngày họp mặt chân chính của gia đình ba người.

Nhạc Cận Thành sẽ cùng Phó Giai Hi dẫn con trai ra ngoài, lên núi ngắm phong cảnh, hoặc là cắm trại ngắm sao trời, còn sẽ cùng nhau đi thăm bà cố.

Nhạc Gia Nhất nói: “Con phải đi ngủ sớm, vậy thì ngày mai sẽ dậy sớm một chút.

Chúc mẹ ngủ ngon ạ.”

Mỗi thứ bảy, người đánh thức Phó Giai Hi không phải là đồng hồ báo thức, mà là con trai.

Nhạc Gia Nhất mặc đồng phục bóng chày bảnh bao, cầm món quà chuẩn bị tặng cho bà cố, đứng trước cửa sổ vui sướng reo lên: “Ba đến rồi!”

Xe của Nhạc Cận Thành đỗ dưới lầu, có vẻ đến còn sớm hơn lúc con trai tỉnh dậy.

Hôm nay, hai cha con cực kỳ ăn ý, Nhạc Cận Thành cũng mặc một chiếc áo jacket đơn sắc phỏng theo áo bóng chày, kiểu áo ngắn làm tôn lên vòng eo của người mặc.

Anh khoanh tay trước ngực, tựa vào thân xe, đeo kính râm trên mũi, đứng dưới ánh nắng mặt trời cực kỳ dễ khiến người khác chú ý.

Cửa thang máy mở ra, Nhạc Gia Nhất giang hai tay chạy về phía anh.

Nhạc Cận Thành bế con trai lên bằng một tay, nâng lên cao: “Hôm nay cậu nhóc nhà mình đẹp trai quá!”

Nhạc Gia Nhất cũng bắt chước giọng điệu của anh: “Hôm nay ba của con cũng cực kì đẹp trai luôn!”

Nhạc Cận Thành cho cậu bé lên xe trước, sau đó đi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe giúp Phó Giai Hi.

Phó Giai Hi khẽ nói cảm ơn, sau đó hỏi: “Anh đã ăn sáng chưa?”

“Chưa.” Nhạc Cận Thành cúi đầu cài dây an toàn, liếc nhìn cô theo phản xạ, xác nhận xem cô đã cài xong hay chưa.

Phó Giai Hi lấy một chai sữa bò từ trong túi sách: “Vẫn còn ấm, uống đi.”

Nhạc Cận Thành nhận lấy, ngón tay chạm vào đầu ngón tay của cô.

Dường như có một dòng điện rất nhỏ, hai bên đều cảm nhận được nhưng chẳng mấy chốc lại bình tĩnh.

Ánh nắng càng trở nên rực rỡ, như khoác thêm một lớp áo lung linh lên thân xe.

Tiếng dương cầm du dương vang lên trong xe, không một ai lên tiếng nhưng lại chẳng hề lúng túng chút nào.

Bầu không khí bình yên, ấm áp, thời tiết tươi đẹp như thế này, cứ như một tấm gương phản chiếu sự hạnh phúc hoàn hảo.

“Mẹ.” Nhạc Gia Nhất thò đầu ra từ ghế sau, ghé vào vai Phó Giai Hi, bắt đầu thủ thỉ: “Tối qua mẹ hỏi con, con ở nhà ông nội có vui không.”

“Ừ, con nói con rất vui.”

“Vui thì vui, nhưng không phải vui nhất đâu ạ.” Nhạc Gia Nhất quên mất mình đang thủ thỉ: “Thực ra con vui nhất là lúc này, có ba cũng có mẹ, ba mẹ đều ở bên con, cứ như chưa bao giờ chia ly.”

Trái tim Phó Giai Hi bỗng nhiên siết chặt, đau nhói.

Nhạc Cận Thành đang lái xe khẽ mím môi, tuy sắc mặt vẫn như thường nhưng lòng bàn tay lại vô thức đè lên tay lái.

“Ba mẹ sẽ vẫn luôn ở bên con, chúng ta sẽ vĩnh viễn là một gia đình.” Phó Giai Hi dịu dàng an ủi cậu bé.

Nhạc Gia Nhất lắc đầu, cụp mắt nói: “Một gia đình sẽ sống chung trong một nhà, sẽ cùng nhau đến đón con tan học, sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ.

Ba mẹ sẽ nắm tay cùng nhau đi dạo, mỗi ngày đều như vậy, đây mới là một gia đình.”

Cậu bé bĩu môi: “… Nhưng con không có.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương