Mười một giờ rưỡi buổi tối, Phó Giai Hi hoàn thành sửa chữa hồ sơ đấu thầu lần cuối, hơn nữa dịch sang phiên bản tiếng Anh rồi gửi cho Tần Hòa.

Tần Hòa trả lời ngay thức thì: “Đã nhận được, vất vả.”

Chờ cô tắm rửa xong ra ngoài, thấy lời khen của Tần Hòa: “Thật sự không tệ, dự án Osto này chúng ta nhất định sẽ thắng.”

Phó Giai Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, năng lượng đi khắp toàn thân, vẻ mệt mỏi dạo gần đây gần như tan biến.

Tần Hòa lại gửi tin nhắn đến: “Anh phải đi công tác hai ngày, em phụ trách làm powerpoint, có vấn đề gì thì liên lạc cho anh bất cứ lúc nào nhé.”

Phó Giai Hi tập trung toàn bộ thể xác lẫn tinh thần.

Đây chẳng những là trận chiến đầu tiên của Tần Hòa, mà cũng là ngã rẽ vận mệnh để cô tìm lại trạng thái năng lượng của mình.

Thứ năm, là hội đấu thầu chính thức của Osto.

Nguyên bộ powerpoint hoàn thành với chất lượng cao, tối thứ ba, Phó Giai Hi gửi bản thảo đã sửa cho Tần Hòa.

Mười lăm phút sau, Tần Hòa trả lời một chữ: “Ừ.”

Phó Giai Hi hỏi: “Đàn anh, khi nào anh về công ty?”

Hôm kia sẽ là hội đấu thầu, còn một số chi tiết cần phải gặp mặt xác nhận.

Nhưng mãi đến hôm sau Phó Giai Hi ngủ dậy, trên di động vẫn không có tin nhắn trả lời của Tần Hòa.

Lúc lên xe bus của trường, Nhạc Gia Nhất quay đầu lại cho cô một nụ hôn gió, giọng nói non nớt hô to: “Mẹ cố lên nha!”

Trái tim Phó Giai Hi ấm áp, nỗi lo âu vô cớ buổi sáng hoàn toàn được dập tắt.

Nhìn xe bus của trường rẽ qua đường, cô mới đi đến bên xe của mình, vừa đi được hai bước thì chân trái đột nhiên bị vấp, nhất thời đau đớn cả người.

“Shhh…” Phó Giai Hi chảy nước mắt, cong eo cả buổi không đứng dậy được.

Mặt đất bằng phẳng, hơn nữa hôm nay cô đi giày đế phẳng, thế mà vẫn trật chân được.

Chờ một lát, cảm giác đau đớn giảm bớt, hẳn là không đáng lo ngại, Phó Giai Hi tiếp tục lái xe đi làm, khập khà khập khiễng bước vào công ty.

Các đồng nghiệp nhao nhao quan tâm: “Chị Giai Hi không sao chứ?”

“Bị bong gân chút xíu, không sao đâu, chị phun ít thuốc là được.” Phó Giai Hi vừa nói vừa bật máy tính: “Gửi powerpoint trước đã, mười phút sau chúng ta cùng nhau vào văn phòng tổng giám đốc Tần thảo luận.”

“Chị Giai Hi.” Một cô gái trẻ của bộ phận nhân sự bỗng nhỏ giọng: “Tổng giám đốc Tần không có ở công ty.”

Phó Giai Hi khựng lại: “Anh ấy đi công tác chưa về à?”

“Chắc… Anh ấy sẽ không về nữa đâu.” Cô gái gian nan thông báo: “Em mới lên OA, thấy đơn xin từ chức mà anh ấy nộp.”

Phó Giai Hi sững sờ.

Cô còn chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện thì tổng trợ lý đã gọi cô: “Giai Hi, mời cô đến văn phòng chủ tịch Từ.”

Bất chấp đau đớn trên cổ chân, Phó Giai Hi gõ vang cửa văn phòng chủ tịch.

Vừa vào phòng, thấy vẻ mặt nặng nề của lãnh đạo, trong lòng cô đã có đáp án.

“Tần Hòa rời đi vừa đột ngột vừa kiên quyết, tôi đã gọi điện thoại cho cậu ta một lần, cậu ta chỉ nói đây là sự lựa chọn cá nhân, sau đó không thể liên lạc với cậu ta được nữa.” Chủ tịch Từ vừa phẫn nộ vừa lo âu: “Ngày mai là hội đấu thầu Osto, bây giờ cậu ta lại bỏ mặc nhiệm vụ không làm nữa, đúng là không có một chút đạo đức nghề nghiệp nào.”

Nỗi lòng Phó Giai Hi rối bời, ép bản thân phải bình tĩnh lại rồi hỏi: “Anh ta nhảy việc sang công ty nào?”

“Kim Vũ.”

Trái tim Phó Giai Hi đập mạnh một nhịp, không thể tin nổi: “Công ty Kim Vũ cùng tham gia đấu thầu với chúng ta ư?”


“Đúng.” Giọng nói của chủ tịch Từ vừa nặng nề vừa bất đắc dĩ: “E rằng đã có âm mưu ngay từ đầu, hai bên lén lút tiếp xúc thỏa thuận thành công rồi.”

Tổng trợ lý đứng bên cạnh vô cùng tức giận: “Trái với đạo đức ngành nghề, chúng ta có thể công khai hành vi tệ hại của anh ta.”

Chủ tịch Từ lắc đầu, thở dài không nói gì.

Phó Giai Hi tất nhiên biết rõ, Chứng khoán Trường Địch chỉ là một hạt bụi nhỏ trong ngành này, địa vị thấp nên không có quyền phát ngôn, cho dù vạch trần thì cũng không có tác dụng gì, không thể gây ra bất cứ sức ảnh hưởng nào.

Xét theo một góc độ khác thì tri âm tri kỷ, có cơ hội trèo lên địa vị cao hơn, cũng chỉ là chuyện thường tình của con người mà thôi.

Điều quan trọng hơn nữa, là hội đấu thầu ngày mai.

Tần Hòa biết người biết ta, phần thắng sẽ tăng lên.

Cổ họng Phó Giai Hi bị nghẹn, khó có thể giãi bày suy nghĩ lúc này.

“Giai Hi, dự án Osto…” Chủ tịch Từ muốn nói lại thôi.

“Để tôi.” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định.

Thân là người viết hồ sơ đấu thầu, Phó Giai Hi nắm rõ nội dung dự án như lòng bàn tay, cô tự tin mình có thể hoàn thành trọn vẹn thân phận người trình bày hồ sơ.

Chuyện đã đến nước này, coi như một trong vô số những cái cống ngầm trong cuộc đời, rơi vào cái hố đen tối nhất dơ bẩn nhất, chỉ còn cách ra sức vẫy vùng sống sót, tuyệt đối không thể bị nó chôn vùi nuốt chửng.

Phó Giai Hi rời khỏi văn phòng, cả nhóm đều uể oải chán chường, mất hết sĩ khí.

Nhưng cô rất bình tĩnh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tổ chức cuộc họp thường kỳ, tiếp tục triển khai kế hoạch, thảo luận chi tiết như mọi khi.

Mỗi khi suy nghĩ bị đình trệ, Phó Giai Hi sẽ nhéo lòng bàn tay thật mạnh.

Trọng trách ngay trước mắt, bất cứ sự hoài niệm nào cũng vô ích như sương khói.



Chín giờ sáng thứ năm, tòa nhà tài chính Osto, hội đấu thầu được tiến hành đúng hạn.

Quy mô dự án không coi là khổng lồ nhưng liên quan đến tài sản nước ngoài và thanh toán ngoại hối, là con đường chất lượng tốt để tăng độ nổi tiếng cho công ty và mở rộng thị trường, các công ty đều ao ước muốn nhận được dự án này.

Phó Giai Hi bước vào hội trường, Tần Hòa ngồi dãy ghế thứ hai khu A, đang trò chuyện với người bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên anh ta lộ diện sau hai ngày mất liên lạc.

Phó Giai Hi nhìn về phía anh ta, không phẫn nộ nổi điên, không manh động xông lên chất vấn.

Cô chỉ cảm thấy lòng người khó đoán, bất kể là tình cảm hay sự nghiệp, đàn ông đều như vậy.

Sau khi bình tĩnh ngồi xuống, cô và Tần Hòa ngồi cách nhau hai hàng ghế, coi như không thấy nhau.

Thứ tự thuyết trình của Trường Địch là thứ năm, Kim Vũ là thứ ba.

Nửa giờ sau, Tần Hòa bước lên sân khấu với tư cách là đại biểu của Kim Vũ.

Sau lời dạo đầu, anh ta chính thức bắt đầu thuyết trình nội dung cốt lõi, màn hình chiếu hiển thị powerpoint, Tần Hòa thành thạo thuyết trình.

Nhưng nghe được hai phút, Phó Giai Hi ngẩng đầu thật mạnh.

Biểu đồ đường, kết cấu dàn ý, thứ tự trong dự án, cùng với hạch toán chi phí đáng được coi trọng nhất, lại trùng hợp với hồ sơ đấu thầu của cô đến bảy phần.

Phó Giai Hi đổ mồ hôi như mưa, nắm chặt bàn tay.

Cô vô cùng xác định, Tần Hòa đã sử dụng cốt lõi hồ sơ đấu thầu của Trường Địch!

Tần Hòa có kinh nghiệm không tầm thường, trình bày không có sơ hở, lúc anh ta cúi đầu xuống hàng, bên A lộ vẻ khen ngợi.


Phó Giai Hi biết rõ mình đã không có đường lui.

Lợi dụng lúc người thứ tư thuyết trình, cô nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ của mình.

Tần Hòa đã chiếm ưu thế trước, cô chỉ còn cách lược bỏ những nội dung mà mình chuẩn bị thuyết trình.

Đi ngược dòng nước, lâm trận mới mài gươm, Phó Giai Hi hít sâu một hơi, bình tĩnh lên sân khấu.

“Chào quý vị, tôi là người trình bày hồ sơ đấu thầu của Chứng khoán Trường Địch.”



Phát biểu mười lăm phút, Phó Giai Hi kết thúc một cách thong dong, lúc xuống sân khấu cũng nhận được ánh mắt khẳng định của mọi người.

Nhưng cô biết rõ, trong tình huống cấp bách, mức độ hoàn thiện của cô vẫn thua xa Tần Hòa.

Đáp án đã quá rõ ràng.

Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Phó Giai Hi không nhịn được cơn tức này, cuối cùng cũng chặn Tần Hòa trước cửa nhà vệ sinh.

Nơi này có rất nhiều người ra vào, tất cả đều lần lượt chú ý đến họ.

Phó Giai Hi lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta.

Tần Hòa có điều cố kỵ, nói: “Sang bên kia.”

Hành lang thang máy, sàn nhà lót đá cẩm thạch được ánh đèn chiếu xuống khiến cả không gian trở nên vàng son lộng lẫy.

Đặt mình trong không gian sáng sủa tráng lệ, Tần Hòa bình chân như vại: “Đàn em, anh biết em muốn hỏi gì.

Hai chúng ta đã vào xã hội, không còn là sinh viên một bầu nhiệt huyết như ngày xưa nữa, hãy dũng cảm đối mặt với hiện thực đi.”

Phó Giai Hi nói thẳng: “Hiện thực không cần chúng ta đối mặt, chỉ cần thích nghi là đủ.

Sự khuất phục của anh chỉ chứng minh bản chất của anh đã hèn hạ sẵn rồi.”

Tần Hòa nhàm chán: “Em muốn định nghĩa anh kiểu gì cũng được, anh không để bụng đâu.”

Phó Giai Hi hỏi: “Nội dung hồ sơ đấu thầu của anh trùng khớp với tôi nhiều như thế, anh không sợ tôi tố cáo hả?”

“Trùng khớp? Đạo văn? Sao chép?” Tần Hòa cười: “Giai Hi, em đừng quá ngây thơ, nội dung thư dự thầu của chúng ta không giống nhau, cách phát triển ý tưởng không phải là sự sáng tạo độc đáo của một mình em, em lấy đâu ra bằng chứng mà tố cáo?”

“Mỗi phiên bản tôi đều lưu lại.” Phó Giai Hi mím môi, kìm nén sự oán hận: “Tất nhiên tôi có thể tố cáo anh.”

Tần Hòa mỉm cười, khóe mắt nhướn lên: “Em có lưu trữ, chẳng lẽ anh không có chắc?”

Phó Giai Hi ngẩn ra, đến khi hiểu rõ, trái tim của cô cứ như bị ngâm trong băng tuyết suốt một đêm.

Khi nhận dự án này, Tần Hòa đã bày ra một cái bẫy.

Mỗi phiên bản của dự án, anh ta cũng lưu cùng thời gian, cho dù bị thẩm vấn thì anh ta vẫn có lý do nguyên vẹn để chứng minh đó là của mình.

Hơn nữa phát biểu vừa rồi, anh ta xếp trước, Phó Giai Hi xếp sau, mọi người thường có ấn tượng với người đầu tiên nên sẽ có khuynh hướng thiên vị anh ta.

Đau đớn trên chân lan tràn, Phó Giai Hi cảm thấy mỗi một giây đều giống như đang đứng trên mũi dao.

Tần Hòa bỗng thả lỏng thái độ: “Hơn nữa, hồ sơ đấu thầu chưa bao giờ thuộc về một mình em, mà là sự cố gắng của cả một đội ngũ tập thể.

Chẳng lẽ anh không phải là một thành viên của nhóm? Mỗi lần mở họp, chẳng lẽ anh không tham gia? Mỗi lần sửa chữa một phiên bản, anh không góp ý sao? Hơn nữa, hôm nay em ứng biến lâm thời thật sự rất xuất sắc, nếu không phải anh bỏ cuộc giữa chừng thì em sẽ không có cơ hội bộc lộ tài năng như lần này, không đúng sao đàn em?”

Phó Giai Hi chỉ cảm thấy lồng ngực như sắp bốc cháy: “Anh đừng gọi tôi như thế, tôi không có đàn anh vô liêm sỉ như anh.”


Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Trong hội trường, hội đấu thầu vẫn tiếp tục, tuy nhiên sau khi toàn bộ bên đấu thầu phát biểu xong, bên mời thầu không lập tức công bố kết quả ngay tại chỗ.

Bên tổ chức đưa ra giải thích rằng: Còn cần trải qua cuộc họp suy xét, ngày mai sẽ tuyên bố kết quả.

Phản ứng của mọi người rất bình thường, đây cũng là chuyện thường thấy.

Chỉ có mình Tần Hòa là hơi biến sắc.

Cảm xúc của Phó Giai Hi cũng sục sôi, cứ như đang bị lún sâu dưới lũ lụt thì đột nhiên thấy một cọng rơm cứu mạng.

Cô lập tức lái xe đến một nơi.

Tập đoàn Bách Phong.

Nhạc Cận Thành đang tham gia cuộc họp của bộ phận xây dựng, tổng giám đốc kỹ thuật vừa giảng giải xong, di động cá nhân của anh đặt trên mặt bàn chợt rung lên.

Vừa thấy người gọi điện thoại, nét mặt Nhạc Cận Thành cứng đờ, sau đó giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp.

Anh đứng dậy, đi đến bên cửa chớp nghe máy: “Giai Hi?”

Nhân viên lễ tân vừa kết thúc kỳ thực tập, làm việc theo luật lệ, chưa có hẹn trước thì không cho vào công ty.

Phó Giai Hi đang có chuyện gấp, trong lòng cũng sốt ruột nên mới chủ động gọi điện cho Nhạc Cận Thành.

Lễ tân không thể ngờ được rằng, tổng giám đốc lại đích thân xuống lầu đón người.

Phó Giai Hi sốt ruột trong lòng, mấy lần muốn nói chuyện, Nhạc Cận Thành lại lập tức phát hiện chân trái khập khiễng của cô, nhíu mày hỏi: “Em bị sao vậy?”

“Chuyện nhỏ, hôm qua bị vấp ngã.”

Phó Giai Hi khập khiễng đi đến cửa thang máy, vốn định nhảy một chân vào, Nhạc Cận Thành lại đột nhiên vươn tay đỡ cánh tay của cô, làm điểm tựa cho cô.

Cửa thang máy mở ra, Phó Giai Hi định rụt tay lại theo phản xạ.

Nhạc Cận Thành lại dùng sức không cho cô rút tay, đỡ cô vào văn phòng tổng giám đốc.

“Cho nên em cần tôi ra mặt làm chứng hả?”

“Hồ sơ đấu thầu là do anh đưa ra đề nghị, nhất là nội dung cốt lõi nhất.” Ánh mắt Phó Giai Hi sáng ngời: “Anh ta không thể chiếm thành quả của người khác làm của riêng cho mình!”

“Em cảm thấy tôi nên làm thế nào?” Nhạc Cận Thành lấy một hòm thuốc từ tầng cuối của tủ âm tường, sau đó lại lấy một túi chườm nước đá trong tủ lạnh nhỏ được gắn vào bàn: “Tôi ra mặt làm chứng à?”

“Đúng.”

“Đắp lên.”

Mắt cá chân lạnh lẽo, Phó Giai Hi giật mình.

“Đừng nhúc nhích.” Nhạc Cận Thành ngồi xuống đè lên túi chườm đá, giọng nói bình tĩnh vững vàng: “Tôi ra mặt với thân phận là gì? Tôi không phải là nhân viên trong công ty em, cũng không phải là người tham gia vào lần đấu thầu này.

Trong loại hồ sơ đấu thầu kiểu này, bất cứ chỉ tiêu, mô hình, kết cấu hàm số, lộ trình tính toán, đều không có tính sáng tạo độc đáo.”

“Nhưng những lời đề nghị đó là của anh!”

“Chỉ là đề nghị mà thôi.” Nhạc Cận Thành ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Sắp xếp câu văn, biên soạn cụ thể, là chuyện nội bộ của Trường Địch các em.

Còn nữa, nếu tôi ra mặt thì em cho rằng đối phương có khi nào sẽ mượn chuyện này tố cáo ngược lại, hồ sơ đấu thầu của em không phải là do các em tự nghĩ ra không?”

Phó Giai Hi mím môi, giọng nói run rẩy: “Vô liêm sỉ.”

Nhạc Cận Thành ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô.

Phó Giai Hi chầm chậm quay đầu, không cam lòng hỏi: “Cho nên anh cũng ngầm đồng ý với hành vi này à?”

Nhạc Cận Thành: “Những gì tôi nghĩ được thì sao kẻ chủ mưu lại không nghĩ ra được? Cuối cùng, anh ta kéo em xuống nước, vu khống em cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, cá mè một lứa với anh ta.

Huống chi, em không như anh ta, tình huống hiện tại, em không có năng lực tự bảo vệ bản thân, công ty mà em làm việc không có danh tiếng, thậm chí ngay cả sinh tồn cũng khó khăn, sẽ không bao giờ làm lớn chuyện vì em.

Còn anh ta đã cắm rễ trong nghề nhiều năm, sau khi vụ việc này được dẹp yên, anh ta có vô số thủ đoạn đối phó với em, khiến em không thể tiếp tục cắm dùi trong ngành nghề này.”

Ánh mắt Phó Giai Hi bốc lên lửa giận: “Tôi hiểu rồi.


Tổng giám đốc Nhạc đang nói đỡ cho tên tiểu nhân cậy thế kia, anh không cần phải làm tôi sợ đâu.”

Nhạc Cận Thành bình tĩnh giải thích một cách khách quan: “Chuyện đã đến nước này thì nên tránh hại tìm lợi, giảm thiểu thiệt hại, đó cũng là năng lực.”

Sự bình tĩnh duy trì suốt ba ngày của Phó Giai Hi hoàn toàn sụp đổ.

Cô hất tay Nhạc Cận Thành, túi chườm đá rơi xuống đất giữa hai người khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo đến nỗi rạn nứt.

“Cảm ơn sự dạy dỗ của tổng giám đốc Nhạc, tất cả đều là kiến thức chân thật.” Phó Giai Hi lạnh lùng nói: “Kinh nghiêm quý báu nhưng tôi không nhận đâu.”

Cô đứt phắt dậy, đau đớn trên mắt cá chân tăng lên.

Cô dứt khoát tháo giày cao gót, xách trên tay, sải bước rời đi.

Nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cô, ánh mắt Nhạc Cận Thành đen đặc như mực, không nói một lời.



Hy vọng cuối cùng tan biến, ý chí chiến đấu của Phó Giai Hi hoàn toàn trở về số 0.

Cô thậm chí không muốn quay về công ty, ngồi bệt trong xe hai giờ, nghe nhạc, radio, xem video ngắn không dinh dưỡng, thả lỏng bản thân.

Lúc đi đón con, cô báo cáo xin nghỉ với chủ tịch Từ.

Lãnh đạo trả lời: “Cô cứ nghỉ ngơi thoải mái, cô đã biểu hiện rất tốt, tôi thay mặt công ty gửi lời cảm ơn cho cô.”

Phó Giai Hi khẽ thở dài, xem như đã chấp nhận sự thật.

Hôm sau, cô vẫn đi làm như thường lệ.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì mười giờ sáng sẽ có kết quả thắng thầu.

Các thành viên dường như đã thống nhất ý kiến, tâm trạng rất bình thản, tập trung xử lý công việc, không nhắc một chữ nào tới chuyện đấu thầu, không ôm hy vọng gì về đáp án.

Nhìn một chồng tư liệu thật dày trên bàn làm việc, Phó Giai Hi ngẩn người trong chốc lát.

Đời người có rất nhiều chuyện tốn công mà không được gì.

“Chị Giai Hi!” Bỗng một tiếng kinh hô cắt ngang qua bầu không khí nặng nề.

Phó Giai Hi tập trung tinh thần: “Gì vậy?”

“Osto tuyên bố kết quả đấu thầu!” Đồng nghiệp kích động nói: “Không phải Kim Vũ!”

“Cái gì?”

“Thật sự, Kim Vũ bị loại bỏ.”

Phó Giai Hi tiêu hóa nỗi khiếp sợ ấy, bấm vào trang web, Osto đã gửi thông báo, kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Cô gọi điện thoại cho một người bạn có quan hệ tốt trong ngành.

Người bạn này làm trong ngành vận hành kinh doanh của Osto, biết thông tin về chuyện này: “Trùng hợp là boss của công ty mẹ đến đây để thị sát công việc khu vực châu Á, hồ sơ đấu thầu sẽ được giao cho anh ấy để kiểm tra lại.

Boss đích thân lên tiếng, xóa tên Kim Vũ.”

Phó Giai Hi hỏi: “Có đưa ra lý do không?”

“Cho, anh ấy trích dẫn một câu nói thời xưa: Sự dối trá lộng lẫy không bằng sự chân thành mộc mạc.”

Phó Giai Hi không hiểu.

Người bạn này tiết lộ: “Nghe đồn, người phụ trách ngành kinh doanh tên Lin đã liên lạc với Tần Hòa của Kim Vũ, xác nhận nhiều lần, hồ sơ đấu thầu có phải do bản thân anh ta kiểm soát và biên soạn hay không.

Anh ta nói đúng, Lin nói rằng, đối với việc sàng lọc đối tác thì sự chân thành và tín nhiệm phải đặt lên hàng đầu.”

Kết thúc cuộc gọi, Phó Giai Hi chợt nghĩ đến một chuyện.

Cô mở trang web lên, không khó để tìm được lý lịch của tổng giám đốc Osto.

Tốt nghiệp trường học, MIT.

Cùng chuyên ngành, cùng khóa với Nhạc Cận Thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương