Tháng năm, bầu trời quang đãng không một gợn mây, gió nhẹ thổi hiu hiu, đương trong độ thời tiết dễ chịu nhất trong năm của thành phố Vân Tân.

Nhưng lúc này, tâm trạng của Phó Giai Hi như đánh mất cây đuốc trong lúc đang trèo trên núi tuyết, chịu biết bao sự giày vò.

Phụ huynh ở phía đối diện không chịu để yên, ngày càng tỏ ra gay gắt.

“Tôi không hài lòng và không chấp nhận lời đề nghị xử lý của cô Tiểu Dư.

Nếu một câu ‘xin lỗi’ có thể giải quyết vấn đề thì sau này, bất cứ ai cũng có thể đánh con trai tôi, suy cho cùng thì xin lỗi không cần phải trả giá!”

Hiệu trưởng trường mầm non: “Lo lắng của chị là đúng, đây cũng chỉ là lời đề nghị của cô Tiểu Dư, chút mâu thuẫn giữa các bạn nhỏ, chúng ta…”

“Sao lại có lời đề nghị ngây thơ như thế được? Tôi không tài nào hiểu nổi.”

Nụ cười trên mặt hiệu trưởng trường mầm non suýt nữa thì biến dạng: “Xin lỗi, đều do chúng tôi suy xét không chu đáo.”

Giọng nói bất chợt dâng lên cao vút nghe rất chói tai, Nhạc Gia Nhất nấp sau lưng mẹ né tránh, siết chặt nắm tay hơn một chút.

Phó Giai Hi nghiêng đầu mỉm cười nhìn con trai, nắm bàn tay nhỏ đẫm mồ hôi của cậu bé, sau đó quay sang, ôn hòa nói: “Gia Nhất nhà tôi ra tay đánh bạn trước, đây là lỗi của thằng bé, thằng bé đã nói xin lỗi ngay từ đầu.

Tôi hiểu tâm trạng của chị, xin lỗi vẫn chưa đủ, vậy nên sau khi thằng bé nhà tôi nói xin lỗi xong, con chị cũng đánh nó một cái, hơn nữa còn cầm bút chì đâm vào mặt nó.”

“Không thể nào! Con tôi ngoan nhất!”

Hiệu trưởng lên tiếng một cách công bằng: “Trong phòng học có camera, tôi đã trích xuất video hoàn chỉnh của vụ việc này, chúng ta cùng nhau xem, được chứ?”

Già mồm át lẽ phải đã mất tác dụng, đối phương im lặng một lát nhưng vẫn tràn đầy tức giận, thậm chí vẫn giữ nguyên thái độ thù hằn trên mặt.

“Hu hu!” Bạn nhỏ bị đánh bất thình lình òa khóc, nước mắt rơi lã chã như trận mưa ngang ngược buổi chiều, chỉ vào Nhạc Gia Nhất mách lẻo: “Nó đánh trúng con, con không có đụng trúng nó hu hu hu!”

“Đó là vì tớ né tránh!” Nhạc Gia Nhất thò đầu ra phản bác: “Cậu cầm bút chì đâm vào mắt tớ!”

Sắc mặt Phó Giai Hi thoáng chốc thay đổi, kéo Gia Nhất ra sau lưng che chở, giọng nói lạnh xuống: “Con nhà tôi phạm lỗi, đúng là cần xin lỗi.

Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, con của chị có phải cũng nên nói một tiếng ‘xin lỗi’ với Gia Nhất nhà tôi không?”

“Xin hỏi con tôi có đâm trúng không? Có bị thương không? Có dấu vết không? Chẳng có gì hết, thế thì tại sao con tôi lại phải xin lỗi con cô?”

Phó Giai Hi mím môi, lúc này cô im lặng không phải là bị thuyết phục hay nhát gan, mà vì bầu không khí lúc này quá căng thẳng, cô không muốn, cũng không phù hợp làm nghiêm trọng của vấn đề này ngay trước mặt trẻ con.

Hiệu trưởng nhíu mày, hiển nhiên không tán thành với cách nói của cô ta.

Nhưng tuân theo ý nguyện ban đầu là thảo luận một cách hòa bình, cô ấy vẫn kiên nhẫn hòa giải: “Vậy thì chị hy vọng sẽ giải quyết vấn đề bắt nguồn từ điểm nào?”

“Hành vi đánh bạn dã man như vậy thì không thể tha thứ nhưng dù sao nó vẫn là con nít, cho nên tôi cho nó hai sự lựa chọn, thứ nhất, kêu nó đọc bản kiểm điểm ba lần trước mặt tất cả bạn cùng lớp, thứ hai, nó chuyển sang lớp khác.”

Hiệu trưởng nhíu mày, yêu cầu này thật sự rất quá quắt.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.

Dựa theo tính cách của Phó Giai Hi thì chẳng phải là bất chấp tất cả cãi cọ đến cùng hay sao? Làm như cô không biết không bằng.


Nụ cười trên môi là cơn bão cuối cùng trước bình yên, ống tay áo vén lên là thông báo sắp sửa hành động.

Nhưng ngay khi cô cất bước tiến về phía trước, góc áo bị nhẹ nhàng kéo lại, cô cúi đầu thì đối diện với đôi mắt mờ mịt của Nhạc Gia Nhất.

Đôi mắt vừa trong veo vừa sợ hãi.

Cậu bé buông bàn tay ra, vội vàng nắm tay Phó Giai Hi, ngược lại bắt đầu khuyên nhủ an ủi cô.

Ngọn lửa thiêu đốt lý trí bị dập tắt, Phó Giai Hi nhất thời mềm lòng.

Từ nhỏ, Nhạc Gia Nhất đã im lặng ít nói, tính cách chậm tiêu, không như cô.

Phó Giai Hi thầm nghĩ, nếu giống cô một chút thì tốt rồi, cho dù không được lòng người khác, thi thoảng lại nổi điên, nhưng chí ít sẽ không khiến bản thân chịu thiệt thòi.

Cô ngẩn người trong chốc lát, im lặng không nói gì, song sự im lặng ấy lại bị đối phương coi là chịu thua, thế là cô ta hếch cằm lên: “Lựa chọn đi.”

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Một giọng nói vang lên chỗ cửa, đến từ một người đàn ông mặc tây trang giày da.

Nhạc Gia Nhất vui sướng: “Ba!”

Một nhóm hai người, Nhạc Cận Thành đi đằng sau, bóng dáng bị che khuất một nửa, tây trang phẳng phiu, dáng vẻ như vừa rời khỏi một cuộc họp lớn.

Luật sư Trình nghiêng người, vươn tay đỡ cậu bé Gia Nhất nhanh chóng chạy đến.

Nhạc Cận Thành ôm cậu bé rồi bế lên, đặt cậu bé ngồi trên cánh tay của mình, kề trán mình vào trán cậu.

Đây là sự ăn ý giữa hai cha con.

“Ba.” Giọng Nhạc Gia Nhất nhỏ dần: “Con mắc lỗi.”

Nhạc Cận Thành ừ một tiếng: “Con có hối hận không?”

Nhạc Gia Nhất ngẩng đầu lên một chút, một lát sau lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Không ạ!”

Câu trả lời này khiến Nhạc Cận Thành rất hài lòng.

Anh thả con trai xuống, tiến về phía trước mấy bước, dừng chân bên cạnh Phó Giai Hi.

Nhạc Cận Thành không phải là người có tướng mạo ôn hòa, thân thiện mà rất tuấn tú, trầm ổn.

Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, buổi chiều còn phải tiếp đón khách nước ngoài nên anh xử lý kiểu tóc một chút, để lộ vầng trán đầy đặn, hơn nữa còn mặc suit nghiêm chỉnh, tất nhiên khí thế không tầm thường chút nào.

Phụ huynh đối phương hơi sợ hãi nhưng vì vừa rồi đã đánh đòn phủ đầu thành công nên vẫn có chút khí thế, cao giọng quát lên: “Đây là ba Nhạc phải không? Cũng được, hai vợ chồng anh thảo luận xem nên xử lý thế nào đi.”

Nhạc Cận Thành không sốt ruột trả lời cô ta mà xác nhận lại chân tướng sự việc.

“Nhạc Gia Nhất đánh bạn.”

“Đúng, nó đánh con tôi chảy cả máu máu, mu bàn tay cũng bị cào trầy da.”

“Trước khi đánh nhau, bạn nhỏ này đã nói gì với Gia Nhất?”


“Chẳng qua là cãi nhau vì chuyện cỏn con mà thôi.”

“Cãi nhau thế nào? Chuyện cỏn con gì?”

“Thì… Thì…” Đối phương rõ ràng là không muốn kể ngọn nguồn, ngược lại còn đánh trống lảng: “Tóm lại con trai anh đánh con tôi.”

Nhạc Gia Nhất đứng giữa ba mẹ thò đầu ra, bây giờ nhớ lại chuyện lúc nãy vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.

Cậu bé buồn bã đôi mắt đỏ hoe: “Nó mắng con, mắng con là đứa trẻ không ai cần, mắng con không có ba, con với mẹ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Phó Giai Hi quay sang, vẻ mặt căng thẳng.

Nhạc Cận Thành cứ như không ảnh hưởng gì, vẫn nói chuyện không nhanh không chậm: “Ra tay đánh người quả thật không đúng, nên bị phạt.”

Đối phương thả lỏng, thầm nghĩ người này thoạt nhìn không dễ chọc, không ngờ lại dễ bị nắm thóp như thế.

Sau đó, Nhạc Cận Thành dùng ánh mắt ra hiệu cho luật sư Trình đứng bên cạnh.

Luật sư Trình cất máy ghi âm và di động quay phim, tiến về phía trước một bước rồi nói: “Chào chị, tôi là luật sư đại diện của anh Nhạc.

Trên thực tế, cha mẹ của bạn nhỏ Nhạc Gia Nhất vẫn khỏe mạnh, xét thấy sự chỉ bảo sai lệch, bịa đặt bôi nhọ, xuyên tạc sự thật của chị có nghi ngờ là cố ý làm tổn thương thân chủ của tôi, gây ảnh hưởng tiêu cực cho thể xác và tâm lý của thân chủ.

Nhận được sự ủy thác của thân chủ, tôi sẽ phụ trách công việc khởi tố lần này.”

“Khởi… Khởi tố?” Đối phương hoàn toàn sửng sốt, tức tối nói: “Các anh điên rồi hả? Chính con anh ra tay đánh con tôi trước cơ mà!”

“Tôi ủng hộ chị bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình bằng tất cả hành động hợp pháp, bên phía chúng tôi sẽ phối hợp hết sức có thể.” Luật sư Trình nhìn về phía hiệu trưởng trường mầm non, lễ phép nói: “Chào cô hiệu trưởng, trước khi hoàn thành thủ tục pháp lý, có phải bạn nhỏ Gia Nhất vẫn được phép tiếp tục ở lại lớp cũ của bạn ấy không?”

“Dĩ nhiên rồi.”



Còn một buổi học kể chuyện.

Phó Giai Hi và Nhạc Cận Thành đều không rời đi.

Sau khi nhận được sự cho phép của giáo viên, họ ngồi cuối phòng học quan sát buổi học.

Đồng phục mùa hè được thiết kế theo phong cách nước Anh cổ điển thanh lịch.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ sát đất, tiếng đàn dương cầm trở thành nhạc nền, giọng nói non nớt ngây thơ của bọn trẻ vang lên, dường như khiến những câu chuyện cổ tích được cụ thể hóa.

Nhạc Gia Nhất ngồi ngay ngắn trên hàng hai, vẻ mặt rất hiếu học.

Mỗi khi cô giáo đặt câu hỏi, cậu bé cũng sẽ tích cực giơ tay lên thật cao.

Phó Giai Hi thở phào nhẹ nhõm, may mà thằng bé không bị ảnh hưởng quá lớn.

Băng ghế trong phòng học rất nhỏ, Nhạc Cận Thành dáng cao chân dài, ngồi lên ghế của trẻ con trông tư thế rất buồn cười.


Anh duỗi thẳng một chân về phía trước, chắc hẳn là rất khó chịu.

Tiếng chuông thông báo có tin nhắn mới của điện thoại làm việc vang lên mấy lần, hôm nay là thứ ba, vốn dĩ là ngày bận rộn nhất trong tuần của anh.

Nhưng Nhạc Cận Thành vẫn không có một chút mất kiên nhẫn, đôi mắt vẫn cẩn thận quan sát cảm xúc của con trai như Phó Giai Hi.

Thi thoảng, Nhạc Gia Nhất sẽ ngoảnh đầu lại, thấy ba mẹ đều ngồi ở đó, cậu bé sẽ nhe răng cười toe toét, sau đó tiếp tục hào hứng tập trung vào hoạt động trên lớp.

Mí mắt của Phó Giai Hi co giật.

Cậu bé rất vui vẻ.

Đã lâu lắm rồi không thấy cậu bé vui đến thế.

Trong lúc cô đang ngẩn người thì di động từ túi quần trượt xuống sàn nhà, phát ra một tiếng “cạch” nặng nề.

Phó Giai Hi điều chỉnh tư thế chuẩn bị nhặt điện thoại, Nhạc Cận Thành lại nhanh hơn cô một bước, khom lưng vươn tay, giơ điện thoại di động giữa không trung.

“Cảm ơn.” Phó Giai Hi nói nhỏ rồi nhận lấy.

Anh cầm hơi nhiều nên lúc cô vươn tay lấy điện thoại, đầu ngón tay của hai người không khỏi chạm vào nhau, ngay sau đó đã tách rời, trở về vị trí cũ.

Rất khách sáo, khách sáo đến nỗi xa lạ quá mức.

Nhạc Cận Thành không trả lời, chỉ thả lỏng cổ áo, cảm thấy cả người hơi bực bội.

Tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ con vang vọng khắp phòng học, tựa như đường ranh giới vắt ngang qua giữa hai người, bất cứ sự trao đổi nào cũng biến thành thừa thãi.

Cho đến khi tan học.

“Ba mẹ!”

Nhạc Gia Nhất chạy như bay về phía hai người, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh đến quái dị.

Phó Giai Hi xoa đầu cậu bé, Nhạc Cận Thành bế con trai lên: “Con kể câu chuyện chim cánh cụt và cá voi rất hay.”

Nhạc Gia Nhất ngượng ngùng gãi mặt: “Còn một đoạn con suýt nữa thì quên mất tiêu!”

“Kể chuyện là không có hạn chế, nếu con có thể phát huy tự do thì ba sẽ cảm thấy tuyệt hơn.”

Cổ vũ sẽ có tác dụng hơn là khen ngợi.

Nhạc Gia Nhất ôm cổ Nhạc Cận Thành, vui sướng đung đưa cổ chân.

Phó Giai Hi cầm ba lô của con trai đi đằng sau, bỗng trên tay trống trơn, Nhạc Cận Thành quay lại xách ba lô trên tay mình.

Nhạc Gia Nhất nằm trên vai anh, chớp mắt với cô một cách tinh nghịch.

Tài xế đã chờ trước cổng trường, đó là chiếc xe mà Nhạc Cận Thành hay dùng lúc làm ăn, một chiếc Bentley màu đen.

Phó Giai Hi đi chậm lại.

“Mẹ, lên xe đi ạ.” Sợ cô rời đi, Nhạc Gia Nhất giục cô bằng ánh mắt mong chờ.

Phó Giai Hi không đành lòng từ chối con trai nên đành phải thỏa hiệp.

Ghế sau rất rộng, ba người ngồi chung cũng không chật chội.

Nhạc Gia Nhất ngồi chính giữa, lúc thì sáp lại gần Phó Giai Hi, lúc lại nghiêng về phía Nhạc Cận Thành.


“Mẹ ơi, các bạn khen mẹ xinh đẹp lắm ạ.”

“Còn khen ba con đẹp trai vô đối, y hệt ông chủ lớn.”

Tài xế nghe xong thì bật cười.

Nhắc đến Nhạc Cận Thành, con trai trưởng của nhà họ Nhạc, tổng giám đốc của tập đoàn Bách Phong.

Anh có hai đứa em trai, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế, hống hách kiêu ngạo.

Năm ấy, khi Tư Bản Bách Phong tiến vào đợt cải cách chứng khoán hóa, mọi người thi nhau lựa chọn người thừa kế để phụ tá, không một ai ưu ái Nhạc Cận Thành – người bị gia tộc ghẻ lạnh nhất.

Nhưng mặc dù anh không có thế lực hùng mạnh thì vẫn cứ thể hiện hết tài năng, nỗ lực phấn đấu trong sự tấn công ngấm ngầm hay công khai của các bên, cuối cùng thu gom hết quyền lực vào tay mình.

Con đường bước lên đỉnh quyền lực của anh có thể nói là hình mẫu trong sách giáo khoa.

Không phải “y hệt” ông chủ lớn.

Mà đó là sự thật.

Nhạc Gia Nhất như một chú cá Koi sung sướng.

Phó Giai Hi và Nhạc Cận Thành có thể thoải mái trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu bé.

Nhưng hai người lại không trao đổi với nhau dù chỉ một câu.

Nhạc Cận Thành lấy ra hộp kẹo mà mình mang về sau khi đi công tác Thụy Sĩ hồi tuần trước để an ủi và khen ngợi con trai, còn dặn dò: “Một ngày con chỉ được ăn hai viên thôi đấy.”

Nhạc Gia Nhất trả lời vâng dạ, sau đó vội vàng ăn thử.

Đúng lúc này, di động của Phó Giai Hi reo lên, Bạch Đóa gọi tới.

Cô bắt máy: “Tớ không sao, đã xử lý ổn thỏa rồi.

Tớ xin công ty cho nghỉ nửa ngày.”

“Ba.” Nhạc Gia Nhất kéo ống tay áo của Nhạc Cận Thành: “Ba cũng cho mẹ ăn một viên kẹo đi ạ.”

Nhạc Cận Thành quay sang nhìn Phó Giai Hi.

Phó Giai Hi thả lỏng tựa lưng vào ghế, gương mặt trắng nõn hiện lên màu đỏ ửng một một cách tự nhiên, tựa như cành hồng thấm đẫm sương sớm, lộ rõ sự mềm nhũn vì uể oải, không giấu nổi vẻ mệt mỏi.

Nhạc Cận Thành cầm hai viên kẹo đưa cho cô.

Phó Giai Hi sửng sốt trong chốc lát rồi ngồi thẳng lưng, chuẩn bị tinh thần nhận lấy.

Đầu dây bên kia, Bạch Đóa lớn tiếng gào lên: “Tối mai nhớ đi xem mắt nhé! Cậu đừng quên đấy đừng có đến trễ!”

Phó Giai Hi đã sắp cầm được viên kẹo, bỗng Nhạc Cận Thành khựng lại rồi khép năm ngón tay, giấu kẹo trong lòng bàn tay của mình.

“…”

Vừa thất thường vừa bủn xỉn, vừa sớm nắng vừa chiều mưa.

Sao Nhạc Cận Thành lại biến thành thế này.

Đặt mình vào vị trí của người khác, Phó Giai Hi thầm nghĩ chắc là do công việc nhiều quá nên phiền lòng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương