Những tiếng a a mang theo mục đích lấy lòng

*

Một ngày cuối tháng ba, kinh nguyệt của Vân Khê đến đúng giờ.

Cô ở trong hang, không theo Thương Nguyệt ra ngoài.

Những ngày qua, Thương Nguyệt không ra ngoài trừ đi săn, ở trong động cùng Vân Khê.

Cho dù trong mấy ngày đó, tốc độ đi săn của Thương Nguyệt trở nên cực kỳ nhanh, sau khi Vân Khê đơn giản dọn dẹp trong hang động một lúc, Thương Nguyệt đã bắt được con mồi.

Cả hai đốt lửa trong hang và nướng thịt.

Vân Khê ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng và làn khói trắng không ngừng bay lên, nghĩ thầm, nếu Miểu Miểu ngửi và nhìn thấy, liệu nó có lần theo mùi đó không?

Tiếc là không có.

Con mèo lông dài đó đã vĩnh viễn biến mất, trong tháng này cô theo Thương Nguyệt đi khắp lãnh thổ phụ cận cũng không gặp được nó.

Hòn đảo này lớn đến mức con người phải mất ba ngày ba đêm mới đi hết được, cô không biết nó sống ở đâu.

Dù sao, trên hòn đảo này, nếu có duyên sẽ gặp lại nhau.

Buổi tối khi đi ngủ, Vân Khê có hơi đau bụng.

Là loại đau bụng trong kỳ kinh nguyệt, Vân Khê ôm bụng xoa xoa, không thể ngủ được.

Thương Nguyệt thì thầm vào tai cô an ủi, định đưa tay xoa bụng cô, nhưng móng tay của Thương Nguyệt quá sắc, vô tình làm xước thành một vết máu trên bụng.

Thương Nguyệt nhìn thấy, vội vàng nằm xuống li3m li3m da bụng cô, trong cổ họng phát ra những tiếng a a mang theo mục đích lấy lòng.

Vân Khê:...

Lần này còn đau hơn nữa.

Bụng cô có cảm giác ươn ướt và nhờn, Vân Khê véo tai Thương Nguyệt, kéo nàng ra, yếu ớt nói: "Nằm xuống cho tôi nhờ đi, chút nữa sẽ hết đau..."

Thương Nguyệt xoa xoa tai, tiếng a a của nàng trở nên khó chịu.

Đôi tai của nàng nhọn, hơi giống tai người Navi trong phim "Avatar", có thể xoay 360 độ giống như tai mèo.

Lúc này, Vân Khê dùng sức véo nàng một cái, tai nàng đỏ ngầu, hơi tái xanh.

Vân Khê nằm trên giường nhìn thấy, mỉm cười, sau đó kéo tay Thương Nguyệt: "Nằm xuống ngủ đi. Tôi không sao, ngày mai sẽ ổn thôi."

Cô hầu như không bao giờ bị đau bụng kinh trong thời kỳ kinh nguyệt, không biết tại sao lần này lại có cảm giác đau âm ỉ.

Có lẽ hôm qua cô lười đun nước nên uống chút nước lạnh.


Cô nhớ lại ngày xưa, trước kỳ kinh một ngày, cô ăn một miếng dưa hấu lạnh như đá, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì đã đến kỳ kinh, bụng cô đau như bị dao đâm vào.

Thương Nguyệt kêu a a rồi nằm xuống, ánh mắt vẫn nhìn Vân Khê không chớp.

Vân Khê đau đến không ngủ được, lập tức nhìn chằm chằm vào mặt Thương Nguyệt, cẩn thận quan sát.

Ngoại trừ đôi tai, mắt, mũi và miệng của Thương Nguyệt giống hệt con người.

Đôi mắt xanh nhạt trong suốt của nàng phản chiếu gương mặt của Vân Khê.

Vân Khê lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của nàng, nàng đến gần, vuốt v e đầu mũi Vân Khê một cách trìu mến.

"Cô rất đẹp." Vân Khê chân thành khen ngợi.

Nhưng có vẻ như cô vẫn chưa dạy Thương Nguyệt ý nghĩa của "đẹp".

Thương Nguyệt không hiểu, chỉ a a một tiếng.

Vân Khê không có ý định giải thích. Cô khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại nói: "Ngủ đi, tôi đi ngủ. Chúc ngủ ngon, Thương Nguyệt."

Thương Nguyệt a a một tiếng, lắp bắp nói: "Ngủ, ngon... Vân Khê."

Hầu như mỗi đêm Vân Khê đều nói chúc ngủ ngon với nàng, cho dù cô không dạy nàng nói, nàng cũng dần học nói từ này, dần hiểu rằng mỗi khi Vân Khê chuẩn bị đi ngủ, cô sẽ nói từ này.

Có lẽ nàng hiểu từ này có nghĩa tương tự như "ngủ".

Vân Khê không có ý định giải thích quá nhiều về điểm này, những từ ngữ lễ nghi như "chúc ngủ ngon" và "chào buổi sáng" là những ngôn ngữ chỉ cần trong xã hội văn minh, ở đây chúng không có nhiều giá trị thực tế.

Thương Nguyệt có thể hiểu nó theo cách nàng muốn.

Vân Khê chỉ quen nói câu đó trước khi đi ngủ như một nghi thức trước lúc ngủ.

Có lẽ là bởi vì trước khi đi ngủ nghĩ tới bộ phim "Avatar", trong lúc ngủ Vân Khê mơ thấy mình trở về thế giới văn minh, cô đang ở trong rạp chiếu phim, trên màn ảnh rộng đang chiếu bộ phim "Avatar". Hơn nữa xung quanh cô còn có người, nhưng trong ánh sáng mờ ảo, Vân Khê nhìn không rõ gương mặt của những người đó.

Sau khi bộ phim kết thúc, cô bước xuống phố một mình.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi cô thường đi xem phim một mình.

Nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ gương mặt của từng người qua đường, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào.

Tiếng ồn và sự sống động đã mất từ ​​​​lâu.

Cô đang đi chậm trên phố, định tận hưởng chút thời gian riêng tư thì có cuộc gọi đến. Đó là lãnh đạo công ty yêu cầu cô giải quyết một việc khẩn cấp ở cơ quan.

Cô vội vã lái xe tới đó, làm việc suốt đêm, hôm sau uống cà phê, ngáp dài rồi đi làm như thường lệ.

Trong cuộc họp, người lãnh đạo đã có bài phát biểu rằng: "Chúng ta nên coi công ty như nhà của mình" và "Là người một nhà, chúng ta phải làm việc chăm chỉ". Cô ngồi xuống, cảm nhận được sự rung động của điện thoại, lén click vào để xem —— Là một đồng nghiệp thân thiết đã gửi tin nhắn phàn nàn cho cô: "Nhà tư bản độc ác! Chỉ cần sớm giàu có, tôi sẽ từ chức ngay lập tức và không bao giờ làm việc nữa!"

Cô trả lời: "Nếu tôi phất nhanh, tôi sẽ mua một căn nhà, cho thuê và chỉ thu tiền thuê nhà hàng tháng là được."


Một đồng nghiệp nói: "Không phải cô vẫn muốn đi du học sao? Sau khi học xong, cô có muốn tiếp tục làm việc không?"

Cô tâm sự: "Đi làm hay không là tùy tâm trạng. Nếu không vui, tôi sẽ nghỉ việc và mua một mảnh đất, một ngôi nhà có sân rộng. Tôi có thể trồng rau, hoa, cỏ, mèo và chó con, đồng thời trau dồi tính cách của mình."

Giấc mơ kết thúc đột ngột ở đây.

Ý thức của Vân Khê bừng tỉnh, nhưng cô không muốn mở mắt, cố gắng tiếp tục ngủ để quay lại thế giới trong giấc mơ vừa rồi.

Cô đã nhận ra rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nhưng không muốn tỉnh dậy.

Nhưng nhắm mắt lại, cô không thể chìm vào giấc ngủ sâu được nữa.

Vân Khê mở mắt ra, hốc mắt ươn ướt.

Mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng lại không phải là một giấc mơ.

Đó là một ngày trong quá khứ của cô, một ngày rất bình thường, một khoảnh khắc rất bình thường và cũng là một ngày mà cô không bao giờ có thể quay trở lại.

*

Ngày hôm sau, lúc bình minh thức giấc, Vân Khê ngồi trong hang động, sưởi ấm bên đống lửa và đun nước nóng để uống.

Cơn đau bụng của cô đã dịu đi, nhưng Thương Nguyệt lại thấy mắt cô hơi sưng lên. Nàng a a a a vài tiếng, như muốn hỏi có chuyện gì vậy.

Vân Khê phớt lờ nàng.

Nàng nhích lại gần, nghĩ đến việc li3m cô.

Vân Khê nhẹ nhàng đẩy ra, nói đùa: "Con cá này thật là, nhìn thấy gì tổn thương hay sưng cũng muốn li3m. Nếu có một ngày tôi bị rắn cắn, cô có đến li3m một chút không?"

Thương Nguyệt a a rất nhiều, không biết đang nói gì.

Vân Khê không để ý đến, pha một ít trà lá thông để uống.

Vừa nhấm nháp vị trà ngọt ngào, cô vừa nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Cô thực sự đã sống một cuộc sống không bao giờ phải đi làm nữa.

Thật ra, hai tháng qua, cô rất ít khi nghĩ về quá khứ.

Nhưng mỗi tháng, Vân Khê đều mơ về người và sự việc trong quá khứ ít nhất một lần.

Những người cô biết dường như đều xuất hiện trong giấc mơ của cô. Gương mặt của một số người đã bị mờ đi, trong khi những người khác vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Trong suốt quãng đời còn lại, cô chỉ có thể nhìn thấy họ trong giấc mơ.

Có một mảnh đất, một ngôi nhà có sân để trồng rau đã trở thành mục tiêu của cô trong mười năm tới.


*

Ngày thứ tư của kỳ kinh, sau khi lượng máu ra không nhiều, Vân Khê lại xuống nước.

Cô đã không xuống nước trong ba ngày đầu tiên chỉ vì không muốn để lại vệt máu hoặc làm ướt đai kinh nguyệt.

Ngoại trừ ngày đầu tiên đau bụng, những ngày còn lại trong cơ thể không có gì bất thường. Vân Khê không muốn lãng phí thời gian trong hang động nên cầm theo dụng cụ, đi theo Thương Nguyệt, ra khỏi hang động và thực hành săn bắn.

Nửa đầu tháng ba, sau khi Thương Nguyệt chiếm lại lãnh thổ đã đánh dấu, hầu như ngày nào nàng cũng tuần tra ở đó.

Nửa cuối năm, nàng chuyển sang kiểm tra 6 hoặc 7 ngày một lần.

Có lẽ, vào mùa hè và mùa thu, thay vào đó cô sẽ tuần tra mỗi tháng một lần.

Khi đi săn vào mùa xuân, Thương Nguyệt sẽ dẫn theo Vân Khê.

Vân Khê sẽ mang một chiếc giỏ rơm trên lưng và một cây cung tên tự chế, khi nhìn thấy chim và động vật nhỏ trên cây, cô sẽ bắn một mũi tên vào chúng để rèn luyện khả năng săn mồi của mình.

Hiếm khi cung tên bắn trúng cành cây cao, Vân Khê gần như không nhặt được, cô đành phải trèo lên vai Thương Nguyệt để Thương Nguyệt đứng thẳng lên, vươn tay ra mới với tới.

Khu rừng cuối tháng 3 trở nên rất sống động.

Có những con giống lửng, những con giống cáo, những con giống khỉ và những con chim đầy màu sắc.

Một số loài động vật ngồi xổm trên cành cao, Thương Nguyệt không thể trèo cây và không thể bắt chúng, Vân Khê sẽ dùng cung, bắn một mũi tên vào chúng.

Thương Nguyệt coi hành động của cô như trò đùa, im lặng quan sát, thỉnh thoảng giúp đỡ nhặt mũi tên.

Đôi khi, khoảnh khắc mũi tên của Vân Khê được bắ n ra, Thương Nguyệt đã nhào tới.

Những con vật đó tưởng rằng Thương Nguyệt sẽ bắt được chúng nên chúng bỏ chạy nhanh nhất có thể.

Một mũi tên đã trượt.

Thương Nguyệt nhặt nó lên như báu vật, trả lại trong tay Vân Khê. Vây đuôi của nàng vẫy trái vẫy phải, giống như một chú cún ngoan ngoãn đang chờ đợi Vân Khê khen ngợi.

Vân Khê vừa tức giận vừa buồn cười, liên tục nói với nàng: "Khi mũi tên của tôi chạm đất, cô có thể giúp nhặt nó lên, nếu không những con vật nhỏ sẽ bị cô dọa bỏ chạy mất."

Thương Nguyệt ngờ nghệch gật đầu, còn trả lời một câu: "Như vậy à."

Đi được một đoạn, Vân Khê lại nhìn thấy con mồi yêu thích của mình.

Đó là một con gà lôi đủ màu sắc với bộ lông sáng màu, đang đứng trên thân cây cách đó không xa, kêu cục cục.

Vân Khê thầm mắng: Trông nó lòe loẹt quá, ở trong rừng rậm như thế này, vừa nhìn đã biết không sống lâu được.

Cô đang chuẩn bị giương cung, bắn một mũi tên thì thoáng nhìn thấy Thương Nguyệt háo hức muốn thử. Cô nhanh chóng đặt cung tên xuống, bẻ đầu Thương Nguyệt, khiến Thương Nguyệt nhìn vào thân cây như thể nàng đang đối mặt với một bức tường.

"Không được lộn xộn." Cô nhẹ nhàng cảnh cáo bên tai Thương Nguyệt.

Nói xong, cô cầm chặt cung, nhắm vào con gà lôi đang đứng trên thân cây phía xa, kéo dây, phát ra một tiếng "vút", mũi tên rời khỏi dây, bắn về phía con mồi.

"Phập" một tiếng, con gà lôi đủ màu sắc lăn xuống từ cành cây.

Vân Khê sửng sốt một lúc, sau đó mới ý thức được mình đã bắn trúng mục tiêu.

Cô hoan hô, chạy nhanh về phía con chim.


Khi chạy đến đích, cô nhìn thấy con gà lôi đang treo mình trong bụi cây thấp, với một mũi tên sắc nhọn xuyên qua ngực, hai móng vuốt của nó vẫn còn hơi co giật.

Vân Khê nhấc chân nó lên, lúc quay đầu lại, Thương Nguyệt cũng không đi theo cô.

Vân Khê chạy lại, nhìn thấy Thương Nguyệt giữ nguyên tư thế hướng về cây đại thụ, bất động.

Cô véo má Thương Nguyệt, cười nói: "Đồ ngốc, đi thôi, tôi làm gà nướng cho cô."

Lúc này Thương Nguyệt mới quay người lại, cúi đầu nhìn con gà lôi trong tay Vân Khê, kêu vài tiếng, sau đó bắt chước âm thanh "ku ku ku ku" của con gà lôi.

Vân Khê nhảy lên lưng Thương Nguyệt: "Đi thôi, chúng ta quay về cửa hang."

Thương Nguyệt ngoan ngoãn bế cô về.

Vân Khê hỏi: "Đây là loại gà lôi gì thế?"

Thương Nguyệt lại phát ra một tiếng "ku ku ku".

Vân Khê nói: "Vậy thì hãy gọi nó là gà Kuku đi, chút nữa tôi làm món gà ăn mày cho cô ăn."

Đang đi, Vân Khê đột nhiên nhìn thấy có một bóng đen nằm trong bụi cây trước mặt mình, đang kêu lặp cà lặp cặp như đang ăn lá cây.

Vân Khê lập tức im lặng, bịt miệng Thương Nguyệt, "suỵt" vào tai nàng.

Trông giống như một con lợn rừng, nói là lợn nhưng thực ra nó to gấp đôi sư tử và hổ hiện đại, không có răng nanh hay móng vuốt sắc nhọn nhưng lại chạy cực kỳ nhanh.

Bởi vì nó chỉ ăn cỏ và lá cây, không ăn thịt, cũng không hung dữ nên Thương Nguyệt không đuổi nó ra khỏi lãnh thổ này.

Nó nằm ở cuối chuỗi thức ăn của người cá.

Loại con mồi lớn này đáng lẽ phải giao cho Thương Nguyệt xử lý, nhưng con gà lôi này lại khiến Vân Khê vô cùng tin tưởng.

Cô ném con gà lôi vào giỏ rơm, xuống lưng Thương Nguyệt, yêu cầu Thương Nguyệt quay mặt vào cái cây lớn như trước, không được cử động.

Sau đó, cô nhặt một mũi tên khác, lắp vào cung, nhắm vào con lợn rừng, kéo dây và bắn.

"Phập" một tiếng, mũi tên này cũng trúng vào con lợn rừng.

Nhưng con lợn rừng không dễ dàng ngã xuống đất như vậy, nó kêu thảm thiết rồi bỏ chạy.

Vân Khê còn chưa kịp hối hận bản thân ngu ngốc, vội vàng đuổi theo: "Mũi tên của tôi!"

Lợn rừng còn sống hay không cũng không sao, nhưng đừng mang theo mũi tên của cô đi.

Cô đã tốn rất nhiều công sức mài răng động vật để làm ra chúng, nhưng tổng cộng chỉ làm được ba chiếc.

Chạy được mấy bước, dưới chân trống rỗng, Vân Khê cảm giác được cơ thể nặng nề trong chốc lát, sau đó trực tiếp khụy xuống.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: Bạn đời nói không được di chuyển, tôi lập tức không di chuyển! Ôi, không thấy ban đời đâu nữa ——

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương