Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Chương 233: Diễn xuất

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Livestream là chuyện do vương tộc quậy ra ngay từ đầu, nguyên nhân không gì ngoài danh vọng của A Điêu ngày xưa vang dội, hiện giờ vất vả lắm mới nhân cơ hội Quy Khư để bôi đen và vu khống Trần A Điêu. Khi danh vọng của cô sa sút và bị bôi đen tới mức túng quẫn, vương tộc nghĩ khi đó chính là lúc họ phát ra cái oai hùng.

Thử tưởng tượng Trần A Điêu bị đánh thành Ma Vương hóa thân, chính cường giả vương tộc bọn họ ào ra sân đầy hùng hồn ngăn cơn sóng dữ khi quốc gia lâm nguy, còn không phải danh vọng kia sẽ vù vù quay trở lại trên người vương tộc bọn họ, đương nhiên số vận sẽ trở về.

Bàn tính này vang lên bùm bùm, bên dòng họ nhà vua phụ thuộc vương tộc chính là đám chó săn có ngay người quản lý truyền thông, lúc ấy họ còn yêu cầu sử dụng thiết bị phát sóng trực tiếp tiên tiến nhất hòng quay lại cảnh tác chiến hoàn mỹ, để lộ ra một mặt vừa lớn mạnh lại hoàn mỹ của vương tộc. Chẳng phải Trần A Điêu dựa vào tính chất của tuồng vui để lội ngược dòng và vẻ đẹp của bản thân để nắm giữ mật mã mở ra sự nổi tiếng đấy à, kể ra con đường này hay đấy, có thể học được.

Thế là bọn họ học theo.

Nghĩ ngay tới cảnh người được thì người mất, chiếm hết chỗ ích lợi.

Đáng tiếc là đợt đầu tiên xuất hiện đã đá trúng ngay tấm sắt. Trước hết là đánh hội đồng thất bại, bị cả tộc Ma Quỷ đè ép đánh, về sau họ còn chưa kịp bọn họ chỉnh đốn lại thì ba Ma Vương vừa xuất hiện đã đâm khiến mấy cường giả vương tộc sợ tới mất lỉnh đi.

Đương nhiên cảnh này cũng bị dân chúng nhìn thấy. Khi đó họ nào còn bận tâm đối phương có phải là vương tộc hay chăng – suy cho cùng Trần A Điêu đã tới.

Cô đến, xử lý ngay hai tiểu Ma Vương.

Một đám già vương tộc thấy tiểu Ma Vương là tránh, còn một cô gái chưa tới 20 tuổi vừa tới đã đánh ngã.

Sao mà chênh lệch như trời với đất thế này.

Người trong bộ phận truyền thông không biết biên tập lại kiểu gì mới khiến nó có lợi hơn cho vương tộc, nó được chiếu trực tiếp nên họ chả làm gì được. Trái lại người bên bộ phận cố vấn muốn bộ phận truyền thông tạm dừng phát sóng trực tiếp, cứ nói là mất điện nên không thể phát sóng. Mỗi tội có vấn đề phát sinh: chợt hệ thống mất kiểm soát, không thể dừng lại.

** má!

Đây chắc chắn là những gì Trần A Điêu hoặc Trần Tốn làm.

Vì vậy đợt phát sóng trực tiếp cứ mãi phát, mặt mũi của vương tộc mất sạch, quả là người được thì người mất – đối với A Điêu.

(P1)

.....

Ở vùng biên giới, quân đội đóng quân vẫn luôn chờ mệnh lệnh của triều đình nước mình. Tại nước Liệt Tần, thái độ của Đồng Quang trong chuyện này là chờ phát động: một khi Đường Tống không chịu nổi thì họ ra quân với Nam Tấn, nhân cơ hội chiếm nội địa Đường Tống, lấy lý do bảo vệ tộc Người phân chia lãnh thổ Đường Tống. Nhưng nếu bên Đường Tống có biến cố khác, tốt nhất là ổn định đừng nhúc nhích.

Đương nhiên Quân chủ nước Liệt Tần hãy còn ổn định, đáng tiếc, chờ đợi cứ chờ đợt, tình hình ban đầu rất tốt vậy mà nào ngờ vẫn xảy ra điều ngoài ý muốn.

Điều ngoài ý muốn lớn nhất là Trần A Điêu.

“Chả lẽ người này được trời chọn?” Quân chủ nước Liệt Tần thật sự cân nhắc mãi về A Điêu rồi hỏi Đồng Quang, “Từ cấp độ gen tộc Người chúng ta mà nói, chỉ sợ là ba người sáng lập hàng đầu năm đó còn chưa từng đáng sợ tới vậy.”

Đồng Quang cúi đầu: “Bên cụ tổ tiên đang điều tra, nhưng người này tuyệt đối có chuyện giấu giếm.”

Đây là sự công nhận về giới hạn gen của tộc Người.

Suy cho cùng... Quân chủ nước Liệt Tần đăm chiêu: “Theo cô biết, cho dù Trường Đình năm đó được tộc Trời cho vào danh sách người phát ngôn, được Thần nữ trợ giúp, ông ta vẫn không cách gì có thực lực đáng sợ bực này trong thời gian ngắn. Như vậy nếu Trần A Điêu không phải là Ma Vương hóa thân, có lẽ nó có liên quan đến tộc Trời.”

Cho dù có rất nhiều khả năng chứng minh Trần A Điêu tuyệt đối không dắt dây gì đến tộc Trời. Tuy nhiên do tiến bộ của cô quá kh ủng bố, vượt qua giới hạn gen, ngược lại làm cho một số người cảm thấy việc không dắt dây này nào có quan trọng nữa, bằng không chả cách gì lý giải được cho thực lực hôm nay của cô.

Đồng Quang lặng thinh nhưng cũng đang suy nghĩ về chuyện này: dựa vào chuyện ông ta thấy vương tộc Đường Tống nhúng tay vào mà xem, hai năm rõ mười Ma Vương hóa thân nhằm vào Trần A Điêu do bọn họ thúc đẩy. Tuy nhiên chuyện này mang lại hiệu quả rất thấp. Giả dụ Côn Luân không chết, đương nhiên ông ta nhìn rõ được vấn đề, sẽ không thể để cho một Ma Vương hóa thân nắm giữ Lộc Sơn.

(P2)

Vậy nói rõ… Trần A Điêu có liên quan đến tộc Trời?

Nếu có, tìm được chứng cứ thì tốt rồi.

Bên này, Quân chủ nước Liệt Tần quyết đoán, đã bắt đầu xử lý chuyện chính: “Để bên biên giới đừng nhúc nhích, chờ hết thảy mọi người lắng xuống thì lui binh, Bộ Ngoại giao chuẩn bị.”

“Sơn trưởng các hạ, xin ngài tiếp tục điều tra Trần A Điêu và Yến Khê, cô phải biết Yến Khê kia hợp tác với nó nên giúp nó hay là bị nó kiểm soát.”

“Nếu bị nó kiểm soát vậy thì rắc rối rồi.”

Thanh Đồng Sơn quan tâm đ ến thực lực và số vận của Trần A Điêu vì căn cơ của họ là tu luyện, trong khi Quân chủ nước Liệt Tần lại biết thứ thật sự uy hiếp một quốc gia sẽ không bao giờ là sức mạnh cá nhân mà chính là quân đội.

Thành thử phản ứng đầu tiên của ông ta là liệu Trần A Điêu có được đà lấn tới nhờ chuyện này, mưu đồ tình hình chung hay không.

Lại nói tiếp, tính tình của nó còn nguy hiểm hơn đám Côn Luân kia khôn cùng.

Vì vậy, vấn đề này còn cần quan sát cẩn thận, nhìn vào bố cục tương lai của nó.

Tại thời điểm này, mặc dù Sơn trường Thanh Đồng Sơn và Quân chủ nước Liệt Tần nghĩ về những chuyện khác nhau, kết quả sau chót lại khá phù hợp: đều muốn nhìn xem tương lai Trần A Điêu này sẽ ra sao.

Ngặt nỗi về sau, bọn họ đều cảm thấy suy nghĩ khi này của mình mới lố bịch cười cỡ nào,

.....

Cuộc khủng hoảng sờ sờ của dãy núi Hoài Quang cứ như vậy được giải quyết, lòng người Đường Tống ổn định, nhất là khi người triều đình biết được tập thể quân lính nơi biên giới nước Liệt Tần và Nam Tấn đều cùng lui về phía sau ba ngàn mét sau khi Bộ Ngoại giao dối trá phát biểu. Dẫu rằng ngoài miệng quật cường tỏ vẻ coi rẻ, thực chất một đám già chính trị gia tầm thường đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Loạn trong giặc ngoài, diệt quốc không xa, may là nguy cơ đã được giải quyết.

Có chăng dựa vào Trần A Điêu này... mặt mũi triều đình mất sạch.

Còn có cả quá nhiều dân chúng Đường Tống mất hết mặt mũi. Trước kia họ xúc phạm tràn lan cỡ nào thì nay lại tràn ngập khen ngợi nghiêng về một bên; trong khi khen ngợi, họ còn nhao nhao tới |olloω làm |an. Kết quả vừa bấm vào đã thấy hệ thống nhắc nhở không thể theo dõi.

???

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

(P3)

Cẩn thận hỏi một chút, hệ thống tự động trả lời: “Đã cài đặt cấm thêm người hâm mộ, cho nên người đăng ký cút đi!”

Lịch sự lại khí phách.

Người dân: “!!!!”

Sao cô lại làm thế?

Chúng tôi đâu cố tình hiểu lầm cô.

Do hiềm nghi của cô quá lớn thật, nhưng mà, nhưng mà giờ cô đã chứng minh bản thân là người bảo vệ chúng tôi đó, tại sao lại cứng đầu tới vậy?

Bên này A Điêu ra tay tàn nhẫn khiến không ít |an quay đầu vô cùng tức giận xấu hổ, có một số |an thật sự áy náy, chung quy là một phen ồn ào.

Có người tiếp tục chửi, thậm chí chửi cô cao ngạo, có người tiếp tục ôm lòng phỏng đoán cô cố tình tẩy trắng chính mình chứ thực chất vẫn là Ma Vương hóa thân, những tiểu Ma Vương và ma quỷ này đều đang mở đường cho cô.

Tất nhiên có người chẳng nghĩ thế này, trái lại còn đổ trách nhiệm sang bên khác, cảm thấy chắc chắc đám anti-|an đang gây chuyện, làm Thiếu tông A Điêu tức giận, liên lụy đến những người vô tội như bọn họ. Ngay từ đầu bọn họ vẫn rất tin tưởng cô sờ sờ cơ mà, cuối cùng còn không phải do đám anti-|an này cố tình kích động bêu xấu cô các loại mới đâm khiến bọn họ hiểu lầm sao!

Toàn là lỗi của họ!

Dù thế nào thì hai nhóm người đã cãi nhau ỏm tỏi.

Có lẽ tâm lý ổn định nhất chính là những người một mực vững tin vào A Điêu – thực chất chính người này có nhân tố rất giống nhau, đều là nhóm học sinh, vì sao?

Bởi vì họ ở cùng một vòng tròn với A Điêu, đã chú ý và tin phục cô từ hồi ở kỳ thi Lộc Sơn, chưa kể trí thông minh và học thức đủ đầy, họ biết phân biệt thông tin.

Tất nhiên còn một lý do khác là sự đồng cảm: tất cả họ đều tự nhận mình thuộc tầng lớp cốt lõi trong tương lai của đất nước, hoặc sẽ ra chiến trường, hoặc gia nhập vào ngành nòng cốt. Đến lúc đó sẽ đáng chua xót làm sao khi nghĩ rằng qua một thời gian nữa họ vừa chiến đấu vì đất nước lại phải hứng chịu điều phỉ báng và mất lòng tin đầy vô cảm từ những người mà họ bảo vệ. Quan trọng hơn hết, bọn họ cực kỳ ghê tởm việc bị ràng buộc đạo đức, ghê tởm bị hút máu, bị nhét vào lối suy nghĩ “cần cống hiến”, nên họ là những người kiên định nhất.

(P4)

Tất nhiên, tâm lý chững chạc này đã có thêm đôi phần mừng thầm sau khi hay tin A Điêu tắt chế độ cho |an bấm nút theo dõi: Mấy người thấy đấy, vẫn là tôi khôn ngoan nhìn xa trông rộng nhất, một mực không nghi ngờ cô ấy. Mấy người rút lui từ đó không còn là người của cô ấy trong khi chúng tôi vẫn còn.

Có một cảm giác được trân trọng và thấy cao quý hơn.

Dù sao năng lực niệm lại nổ tung một đợt.

Bồn Cầu: “...”

Tạm thời không nhắc tới đây là |an kỳ cựu hay là gì khác, chung quy cô chắc chắn nắm bắt được tính người, ràng buộc lòng người ở cấp độ càng cao càng sâu, đồng thời cũng thao túng tâm lý đám cư dân mạng dễ bị lừa.

Khi trên mạng là một hồi gió tanh mưa máu, bên dãy núi Hoài Quang đã xong việc, đương nhiên vương tộc phải tỏ thái độ.

Đám vương tộc như Đàm Đài Nghiệp và trọng thần triều đình đều xuống khỏi Thuyền Vua.

Đại chiến thắng lợi, công thần lớn nhất ở ngay trước mặt, thật sự nên khen ngợi một hai.

“Vương gia Điêu Điêu, lần này cô được cô cứu giúp, giang sơn xã tắc nhờ hết vào cô, công lao lớn bực này thì cần tổ chức một bữa tiệc long trọng.”

Quân thượng sướng rên, thích thú lắm, còn thấy được đôi mắt như muốn ứa cả nước mắt, tất cả mọi người nhìn thấy mà mơ tưởng viển vông.

A Điêu có chức Vương cũng sướng rên, thích thú lắm, cô nắm lấy tay Quân thượng, vỗ vài cái.

“Được rồi, tạ ơn Quân thượng, ngài tốt quá.”

“Nên thế.”

Người bên ngoài nhìn mà chán ngấy, người vương tộc mất đi mặt mũi vừa trông tới cảnh này lại cảm thấy: vẫn cảm thấy Quân thượng nhà mình và cô Thân vương A Điêu này khá là nhàm chán. Tuy nói Quân thượng yếu đuối nhã nhặn một tí, cơ mà nữ mạnh nam nhược cũng ổn lắm, bổ sung cho nhau đấy.

Ai mà không nhìn ra mánh khóe của vương tộc, Ngư Huyền Cơ đứng phía sau cười gằn, vươn tay kéo móng vuốt của A Điêu lại: “Tiệc rượu sao, chuyện tốt, chuyện tốt, đến lúc đó người Lộc Sơn chúng tôi nhất định sẽ đến.”

Liên quan gì tới Lộc Sơn mấy người?

Đừng đến, cầu xin đừng đến.

Vương tộc và người Lộc Sơn trông như bị bệnh lác mắt. Mấy người Linh Vương như Trâm Xanh từ đầu đã có bất hòa với Linh Vương của vương tộc, lại vừa trải qua một hồi đại chiến, nay họ cười khẩy với nhau khi toàn thân đẫm máu nhưng lại không trở mặt, cứ để cho dân chúng Đường Tống nhìn thấy tất cả: vì ổn định toàn cảnh quốc gia, tất cả cừu riêng đều có thể nhượng bộ.

Đây là bức tranh lớn.

(P5)

Dường như các thiết kế trước đó nhè vào A Điêu đều tan thành mây khói.

Trần Tốn đứng trong đám trọng thần cả triều đang cười ha hả hệt như câu dùng một ly rượu bỏ qua ân oán ca hát thái bình. Anh lạnh lùng nhìn cả thảy, đáy mắt không gợn sóng; trái lại đám quý nhân như Đàm Đài Nghiệp đến trước mặt anh cúi đầu hành lễ, ánh sáng lóe lên trong mắt hệt y như lúc mỉm cười thiện ý với A Điêu.

Không hề móc mỉa.

Tại thời điểm này, Đàm Đài Nghiệp truyền âm cho A Điêu.

“Mấy người mạnh nhất của họ Đàm Đài sẽ tỉnh lại, vô địch tối cao, trừ phi Côn Luân khôi phục về lại thời kỳ mạnh nhất còn không khó lòng đảm bảo sự an toàn cho cô. Không bằng tôi và cô hợp tác, cùng hưởng thái bình.”

Thẻ đánh bạc duy nhất của y bây giờ là việc này, mà theo sự hiểu biết của y về A Điêu, mặc dù xưa nay cô ta thường báo thù ngay trong ngày đầy tàn nhẫn nhưng vẫn cân nhắc tới việc lâu dài. Cô ta có chỗ đứng thế này, mình đã không còn là uy hiếp tuyệt đối ắt cô ta sẽ bằng lòng nhượng bộ vì uy hiếp lớn hơn, biến chiến tranh thành tơ lụa với mình.

Khi A Điêu nói chuyện vui vẻ với y, cô cũng truyền âm trả lời: “Có thể.”

Một câu trả lời không thể đơn giản hơn.

Sắc mặt Đàm Đài Nghiệp khẽ nhẹ nhõm, hé tỏ một nụ cười càng thêm dịu dàng cho A Điêu.

Nhưng đúng lúc này, ai nấy bỗng đâu cảm giác được hơi thở xác chết hung hãn ùa tới. Ngay khi họ hãy còn hãi hùng, A Điêu tiến lại gần một bước trước, ngăn cản đám mây đen đánh úp trước những cường giả khác của vương tộc.

Đúng là Yến Khê, người này hệt hung thần ác sát, giận dữ quát: “Rõ ràng mi đã đàm phán hợp tác tốt với ta xong, vì sao lại bội bạc?”

Ai?

Mọi người được nhắc nhở đã xem như lời này Yến Khê nói với A Điêu.

Suy cho cùng hết thảy mọi thứ thể hiện ra thì Yến Khê đã hợp tác với A Điêu.

Mỗi tội trong lòng Đàm Đài Nghiệp có tật đấy, y cho rằng Yến Khê muốn vạch trần kế hoạch trước kia của mình ở Quy Khư. Đáy mắt nặng nề, y toan nói gì đó thì lại thấy A Điêu cho hay: “Đúng, tôi đã đồng ý với anh nhưng cũng đã cho anh lợi ích rồi. Hôm nay tôi che chở cho dân chúng Đường Tống thì ngay sau anh chính là anh hùng, có gì mà uất ức?”

Yến Khê giận dữ: “Lúc trước mi đã hứa với ta rằng sẽ thay ta lấy lại Vong Linh Thiên Đăng, thay ta trả thù người bội bạc này, sao, bây giờ mi đổi ý?”

(P6)

Biểu hiện của A Điêu thay đổi, nghiêm túc mà rằng: “Tôi không có, như tôi đã nói trước đây, Vong Linh Thiên Đăng do vương tộc giữ, nếu anh cứu Đường Tống qua cơn gieo neo, đương nhiên vương tộc sẽ cho anh Vong Linh Thiên Đăng. Đây là lời hứa giữa tôi và anh.”

Mọi người và Yến Khê nhất thời cùng nhìn về phía vương tộc.

Đám người Đại trưởng lão Vương tộc: “...”

Còn làm gì được nữa, đương nhiên là đồng ý rồi.

Livestream còn chưa đóng mẹ nó đâu!

Song, trong lòng Đàm Đài Nghiệp lại rét lạnh, Vong Linh Thiên Đăng ở trong tay y!

Trần A Điêu muốn buộc y đặt trả lại Vong Linh Thiên Đăng vào kho tàng bí mật...

Có điều y không muốn trở về Kinh Đô, chỉ muốn để cơ thể chính thoát thân trên đường về thành phố còn phân thân đi vào thay, nếu không tình hình của y sẽ quá nguy hiểm.

Chẳng lẽ Trần A Điêu cố ý ép y, không cho y thoát thân?

Đàm Đài Nghiệp vốn lo lắng A Điêu sẽ đột nhiên ra tay với y nay thấy cô ta có vẻ muốn ép y trở về chức Vua thì đã đoán được đôi phần: Chỉ sợ cô ta đã nắm bắt nhược điểm thân phận của mình, cho rằng kiểm soát mình là đủ sức gián tiếp nắm soát toàn bộ Đường Tống trong tay, thành ra cô ta mới cố ý tới vậy.

Vậy thì y còn thấy yên tâm hơn.

Con người không sợ bị lợi dụng, chỉ sợ không có giá trị, bị người ta nhổ cỏ nhổ tận gốc. Giờ đây chấp nhận thực tế là lựa chọn duy nhất, y đành phải khuất phục trước người này, huống chi...

Đàm Đài Nghiệp, một người mà trong đầu có trăm đường lắt léo, chỉ dùng vài phút để tính toán qua lại, y bị A Điêu lừa một đợt nhưng tâm trạng lại ổn định. Thành ra dưới ánh mắt ra hiệu của Đại trưởng lão, y cố tình chủ động mời Yến Khê tham gia tiệc nước, có ý mời chào khôn cùng.

Yến Khê lại từ chối, cười gằn cho hay: “Ta không dám tin lời của vương tộc bọn mi, nếu không năm đó ta đã không chết thảm. Ta sẽ chờ ở dãy núi Hoài Quang này, hy vọng bọn mi nhanh chóng cho ta một câu trả lời chắc chắn.”

Nếu như nói Yến Khê bắt được nhược điểm của Đàm Đài Nghiệp, vậy thì vương tộc đâu thể nào không có. Chuyện về 300 năm trước đâm khiến ba vương tộc nghẹn ắng trong cổ họng, sao còn dám nói thêm gì, đành phải cứ như vậy mà thôi.

Đại trưởng lão nhìn Trần A Điêu như mặt trời ban trưa, lại nhìn Yến Khê đang sở hữu chục triệu lính xác ma quỷ, nhất thời cảm thấy rét run trong lòng.

Tốt nhất là hai người này đừng có thông đồng với nhau, chứ nếu thông đồng…

(P7)

Thế là phải đưa Vong Linh Thiên Đăng cho Yến Khê, chung quy mục đích cốt lõi của Yến Khê đúng là Vong Linh Thiên Đăng, so với chỗ tốt mà Trần A Điêu đưa ra, chắc hẳn không có bất kỳ thứ nào đủ sức sánh bằng Vong Linh Thiên Đăng.

Có lẽ còn có thể lôi kéo Yến Khê một lần nữa.

Tất cả dường như kết thúc, ai nấy lộ ra khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm, dự định về nhà tắm rửa sạch sẽ đi ngủ. Suy cho cùng, canh dãy núi Hoài Quang khó nhằn quá, thây kệ đó có là mấy tu sĩ trẻ tuổi ngủ đông trong thành phố thuộc vùng biển hay những tu sĩ kỳ cựu canh giữ dãy núi, họ đều cảm thấy áp lực khủng khiếp tới từ hang quỷ.

Toàn bộ mọi người đều như vậy, mấy dân chúng bình thường còn hoảng loạn hơn, thì ra đó là lý do vì sao không khí trông tàn bạo bực này.

.....

Có bữa tiệc lớn thật, ngoại trừ những người có việc liên quan và những người ở lại bên Quân bộ giải quyết hậu quả cho xong, những người còn lại đã trở về thành phố.

Khi A Điêu trở về thành phố, cô liếc nhìn hang quỷ đã bắt đầu đóng cửa mà nhướng mày cười gằn.

Mà trong hang quỷ, có hai tồn tại không hề có hơi thở sinh linh ngụy trang thành ma quỷ đang nghiêm trang đi vào đại bản doanh hang quỷ.

Lễ bộ tài quá, ngày đó họ nhận toàn bộ trách nhiệm tổ chức một bữa tiệc lớn, toàn bộ Kinh Đô giăng đèn kết hoa, dường như vui mừng cơn khủng hoảng đã qua đi, họ lại khôi phục việc ca múa mừng cảnh thái bình như trước.

Kinh Đô là như vậy, nơi khác cũng thế.

Đương nhiên cũng có nạn nhân, nhưng với thói đời này nào có chuyện thấy đồng cảm.

Vào thời điểm đó, người từng chém giết kịch liệt trước sinh tử từ giấc sáng nay đã trở về nhà.

A Điêu trở về phủ chính nhà họ Trần, thiên hạ đều biết hôm nay nhà này sẽ nhận được chiến công cho nên đều quan sát nhà họ Trần.

Còn nhà họ Trần thì sao, vẫn là cái nhà tổ xưa cũ ấy.

A Điêu tắm rửa xong đi ra khỏi bồn tắm khoác lên mình vương bào vàng đỏ; bước chân còn vương những giọt nước trong vắt; làn da trên mắt cá chân trơn láng chực tuyết, muốn tan trong nước; đai lưng còn chưa buộc cho xong, đầy lỏng lẻo với vòng eo như không xương. Cô cứ đứng trước cửa sổ nhìn ra ánh chiều tà lộng lẫy đã nhu hòa hơn, thoáng trông đã tỏ tường toàn bộ quyền lực và sự thối nát ở trung tâm của cả đất nước.

(P8)

Bồn Cầu: “Nền văn minh đầy chói lọi của tộc Người bắt nguồn từ động lực tham vọng đi lên của tất cả mọi người. Nhưng một khi có được một môi trường an toàn, sự trì trệ và hưởng lạc đã phát sinh theo lẽ tự nhiên.”

A Điêu: “Nghĩ nhiều như vậy làm, người khác là người khác, tôi là tôi.”

Cô và thế giới này chưa từng chung hàng với nhau.

Đã mưu cầu tương lai sáng lạng hơn ắt không thể hòa tan mình trong thế tục.

Cô không bao giờ tin rằng những người cầm quyền sẽ vui chung niềm vui với dân chúng – khi đó họ đã là thánh nhân. Nhưng mà trong dòng lịch sử văn minh hàng ngàn năm qua các đời của nhân loại, từng có bao người nắm quyền là thánh nhân? Trong bao nhiêu đó vị thánh, lại có mấy vị là người cầm quyền?

Đối với người nắm quyền lực, bình tĩnh và kiềm chế mới là những phẩm chất quý giá nhất.

Cô mỉm cười, một tay chống cửa sổ, một tay nắm lấy đai lưng từ tốn cài lại.

Đã đến lúc vào hoàng cung.

.....

Trong cung điện nước Đường Tống, khách khứa như mây, cường giả cũng như mây, hễ những ai có cống hiến trong trận chiến này đều được mời. Tuy nhiên bọn Tống Linh chưa từng tham gia trận chiến này, bọn họ nói với bên ngoài là đang khổ tu trong Lộc Sơn và người bên ngoài cũng không lấy làm kỳ quái.

Song, vương tộc mời Thanh Đồng Sơn, Vu Sơn và sứ thần của hai quốc gia vì mục đích ngoại giao.

Còn về đối nội, bọn họ lại mời người nhà họ Trần.

Ngoại trừ bà cụ, những người khác trong nhà họ Trần không thể nào không đi, chung quy đây là bữa tiệc ăn mừng cấp quốc gia.

A Điêu ngoảnh đầu rời đi, người nhà họ Trần biết cô sẽ không đi cùng bọn họ vì vậy họ chuẩn bị theo nghi thức bữa tiệc.

Từ Chiêu Ẩn nhìn thoáng qua Trần Dương đang trông ngóng ở cửa thì cố tình hỏi quản gia bên cạnh: “Đại nhân đi đâu rồi?”

Quản gia cúi đầu: “Buổi sáng đại nhân chợt nhận được tấu sơ thông báo rằng Bình Thủy đang bị lũ lụt, sợ là lúc này đang bị kẹt trên đường không kịp trở về, cho nên ngài ấy đã trình bày nhận tội với triều đình từ trước ạ.”

Thời đại nào rồi mà còn đưa ra lý do giao thông thế này?

(P9)

Vậy mà Trần Đại nhân cứ dùng, mười lần như một, làm cho hiện tại toàn bộ triều đình đều biết đại nhân Trần Nhiên sợ Trần A Điêu như hổ cái.

Con gái ông đó, sao ông trốn mất dạng rồi.

Sao Từ Chiêu Ẩn lại không tỏ tường chuyện này, nhưng bà ấy muốn nói cho Trần Dương nghe, tránh cho thằng nhóc thiếu niên này nhiều lần không gặp cha ruột sẽ nhớ ông ấy.

Kết quả Trần Dương vừa nghe xong đã thở phào nhẹ nhõm, vuốt v e ngực ra vẻ may mắn cùng cực: “Vậy thì quá tốt, mình đã có thể ngồi cùng một chỗ với mẹ và Đại phu nhân rồi.”

Lão quản gia: “...”

Từ Chiêu Ẩn và Tạ Ngọc Khanh liếc nhau, biểu hiện khó tả.

Có điều Từ Chiêu Ẩn có trách nhiệm dạy dỗ con cái, bà ấy nhìn Trần Dương nói từ tốn: “Suy nghĩ như vậy không đúng, sau này cha con mà biết thì sẽ vô cùng khổ sở.”

Trần Dương: “?”

Từ Chiêu Ẩn: “Suy bụng ta ra bụng người, nếu dì hy vọng Dương Dương bị thầy giáo kêu đi học thêm vì thi rớt, vậy thì dì đã có thể ngồi cùng một chỗ với mẹ con, con thấy vui không?”

Trần Dương ngớ người, theo bản năng trả lời: “Vậy... Vậy... Vậy nếu dì và mẹ đều vui thì con cũng vui thôi ạ.”

Nếu bỏ qua khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai đang đau đớn như trái mướp đắng của nó, nói không chừng mấy bà đã tin.

Nhưng Tạ Ngọc Khanh và Từ Chiêu Ẩn đều bị chọc cười.

“Tới giờ rồi, đi thôi.”

Sau khi Từ Chiêu Ẩn nói đoạn, bọn họ đi tới hoàng cung.

Nửa tiếng sau, trong điện chật kín chỗ ngồi, vương-công quý tộc vô số, thậm chí mấy cô con cưng cũng đủ đầy.

Mấy ông lớn nước Liệt Tần và Nam Tấn cũng ở đây.

Trái lại hai người Sơn trưởng nể mặt nhau, Đồng Quang và Bách Việt Mạc Sầu cũng tới. Ban đầu họ lá mặt lá trái đầy tâm cơ cùng với Ngư Huyền Cơ, tới nghi nghe người hầu quan truyền đạt đưa tin người nhà họ Trần đến.

Lúc ấy, nhìn người ngồi xuống ghế bên nhà họ Trần, vô số người trong điện không thể không ghé mắt và cùng hùng hổ chửi trong lòng: Chó Trần Nhiên!

(P10)

Đạo Quang Tĩnh Từ ngồi bên dưới trên bục nhìn sang nhà họ Trần đối diện cũng được thu xếp ngồi trên bục, vừa khéo đối diện với đôi mắt của Trần Tốn. Cô ta cụp mắt uống nước và đang suy nghĩ: Ôi nhà họ Trần, bây giờ họ đã ở chức Vương tối cao, cao hơn cả Công tước, khoảng cách gần Đế vương nhất, chỉ cách nhau một bậc mà thôi.

Một lát sau Đàm Đài Nghiệp đến, phô trương không lớn không nhỏ, ôn hòa nhã nhặn, thật là một vị vua đoan chính hoàn mỹ. Y ngồi xuống rồi mới chính thức nói một ít lời xã giao, về sau mới bảo: “Không biết Thiếu tông A Điêu có tới không?”

Tới rồi.

Ngoài cửa mở rộng, hiện giờ Thượng Tà, người đã thăng chức lên làm thái giám đứng đầu, dẫn A Điêu vào cửa. A Điêu cụp mắt liếc gã, mỉm cười: “Cảm ơn đại nhân Thượng Tà dẫn đường.”

Thượng Tà đáp lại: “Thân vương khách sáo, mời tới bên này.”

Thượng Tà đích thân đưa A Điêu đến vị trí nhưng cô lại đi tới trung tâm đại điện để chào hỏi.

Đàm Đài Nghiệp nheo mắt, tự mình xuống bục, thậm chí còn đưa tay nâng A Điêu lên biểu hiện thân cận: “Lần này luận công ban thưởng, cô đạt được công lao to, có muốn ban thưởng gì không?”

A Điêu cúi đầu: “Bổn phận mà thôi, không dám đòi sự ban thưởng. Tuy nhiên khi trước Quân thượng từng hỏi tôi một câu, thật ra lúc đó tôi chưa nói hết.”

Tự dưng Đàm Đài Nghiệp có cảm giác bất an, song, y vẫn cười hỏi: “Là chuyện gì?”

“Là Quân thượng từng hỏi tôi có bằng lòng cùng với người… Lúc đó câu trả lời của tôi là có thể, câu sau là…”

Mẹ kiếp!

Đàm Đài Nghiệp thổ lộ? Hơn nữa A Điêu còn trả lời “có thế”?

Khi mọi người khiếp sợ, A Điêu ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo nụ cười ngượng ngùng e dè khi mới hỏi. Để rồi cô chợt ra tay, cấp tốc ngoan độc chuẩn xác, Huyết Trích Tử bay ra khỏi cơ thể đột nhiên hóa thành một cái xiên xương trắng, đây mới là bộ dáng chân chính của nó. Mà sức mạnh thực sự của nó mới đáng khiếp đảm khi vượt xa Huyết Trích Tử, uy lực tiếp cận chí bảo bảo vệ tông-giáo như Chuông Đông Hoàng – chí ít khi ấy Ngư Huyền Cơ cho là thế. Trong tích tắc nào nào có ai hay được cô xuống tay.

Hành động đó đơn giản gọn gàng, hệt Nhuận Thổ ghim lửng*.

Đàm Đài Nghiệp chính là cái con lửng trong ruộng dưa hấu đã bị cô tập trung vào từ lâu.

*Trích từ tiểu thuyết Cố Hương của Lỗ Tấn kể về tự thay đổi đến đau lòng của Nhuận Thổ khi lớn lên. Cảnh này được tả khi Nhuận Thổ còn trẻ đã dùng cái gim (cái chĩa) đi bắt con lửng trong ruộng dưa hấu.

(P11)

A Điêu cho cái xiên c ắm vào thân thể của Đàm Đài Nghiệp, không cho y cơ hội chiến đấu một trận, trực tiếp bùng nổ đòn công kích mạnh nhất mà cô biểu hiện ra trước đó – đã đủ sức giết ba Ma Vương, tự đủ sức giết y.

Dù Đàm Đài Nghiệp có lật trời cũng không cách gì tu luyện ra được thực lực tới tầng thứ cao hơn trong thời gian ngắn.

Nỗi sợ hãi của y về cô bắt nguồn từ chính nơi này.

Thế là y bị cô giết đúng y như dự đoán, dùng một cái xiên găm vào đánh bay y, cắm dính y vào trên ghế rồng.

Máu bắn tung tóe xung quanh, ngay cả ly rượu của mấy người Bách Việt Mạc Sầu còn bị nhuộm đỏ.

Đạo Quang Tĩnh Từ lau đi máu trên mặt, giật thốt cau mày, ngửi mùi máu trên đầu ngón tay, lông mày càng nhíu chặt hơn.

– Đây là máu người.

Năng lực niệm kích nổ rồi, toàn trường nổ tung, dưới việc phát sóng trực tiếp buổi tiệc, người Tam Quốc cũng thấy được cảnh này. Khi ấy… họ cho nổ một hơi tới 30 ngàn sao năng lực niệm cho A Điêu

Rất tốt, Đàm Đài Nghiệp chết có ý nghĩa.

Bồn Cầu âm thầm nghĩ.

.....

Khi ấy Ngư Huyền Cơ táng đởm, tuy nhiên bao nhiêu năm gian trá xảo quyệt đã có tác dụng. Ô ng suy bụng ta ra bụng người, với tính của ông, cho dù chán ghét vương tộc vẫn không làm hỏng tình hình chung, mang đến cho mình và Lộc Sơn tổn thất quá lớn.

Có thể chịu đựng thì nhịn, không chịu nổi vẫn phải giữ mình ngay tại giới hạn phát tác chuẩn mực, để mình đủ sức dọn dẹp mớ hỗn độn.

Tới cả ông còn như vậy trong khi A Điêu giỏi hơn ông nhiều, đương nhiên càng không thể làm những việc lớn thế này. Cho nên nếu nó đã làm ắt có nguyên nhân, có sự nắm chắc?

Bấy giờ, Ngư Huyền Cơ, thậm chí là rất nhiều rất nhiều người Lộc Sơn, đều có một cảm giác hưng phấn của |an não tàn, hoàn toàn không cảm thấy A Điêu sai chỗ nào, trái lại còn cam đoan cô có lý do. Bởi vậy khi vương tộc phản ứng, tức giận muốn ra tay công kích A Điêu, thật nhiều người Lộc Sơn cùng nhảy dựng lên, hoặc giằng co công kích, hoặc ba phải giảng hòa, kêu hãy khoan nhượng.

(P12)

Mỗi tội những người khác sẽ không cho họ thời gian, thậm chí vương tộc không muốn biết về chân tướng. Dù rằng Đại trưởng lão chẳng hiểu vì đâu A Điêu muốn tập kích Đàm Đài Nghiệp nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời, thế là ông ta ngay lập tức hét lên: “Trần A Điêu, mi dám giết Quân chủ! Mi quả là Ma Vương hóa thân. Các vị, xin cùng nhau giết cái đứa trộm này, chiến đấu vì an nguy của tộc Người chúng ta! Nếu có người còn giúp đỡ tên trộm này sẽ được xem như là kẻ phản bội tộc Người!”

Ông ta đang cảnh cáo đám phủ công-hầu họ Đoan Mộc và họ Tào ngày thường nịnh bợ, để cho bọn họ ngồi yên cái mông, đừng tìm chết.

Sức đe dọa này có tác dụng, khi đó nhiều người đã bị hãi hùng không biết phải làm gì, chẳng thể nào đứng về phía A Điêu không e dè.

Tất nhiên, A Điêu không cần vị trí của bọn họ, thậm chí chả màng tới thái độ của Lộc Sơn. Sau khi cô chém chết Đàm Đài Nghiệp thì nhìn thấy thân thể của Đàm Đài Nghiệp không lộ ra ma khí...

Bồn Cầu: “Hỏng bét, đây không phải cơ thể chính của anh ta, không có hạch ma. Toi rồi, A Điêu, cô không cách nào chứng minh thân phận y đâu!”

Không thể quay video trong cõi hang quỷ, không cách gì ghi lại những chuyện đã phát sinh, ngay cả khi họ biết Đàm Đài Nghiệp là người ma thì vẫn không có bằng chứng!

Lúc trước Bồn Cầu biết A Điêu chuẩn bị giết Đàm Đài Nghiệp nhưng nó cho rằng chém chết tên này tại chỗ sẽ lấy thi thể của y làm chứng cứ, nhưng bây giờ...

Tất cả mọi thứ đã bị xáo trộn, rõ ràng thằng chó Đàm Đài Nghiệp đã chuẩn bị, thay đổi cơ thể từ sớm!

Biết vậy thì thà giết y ở dãy núi Hoài Quang từ trước còn hơn.

Cũng không biết vì sao A Điêu còn phải đợi đến buổi tiệc trong cung…

….

Tại bữa tiệc hoàng cung, Đế vương uống máu, ngay cả bọn người Đồng Quang đều đâm hoảng trước một màn này. Cơ mà thây kệ đó là Đồng Quang hay cường giả của hai vương tộc, họ đều có phản ứng dưới sự ám chỉ mạnh mẽ của Đại trưởng lão vương tộc Đường Tống. Đồng Quang nhảy bổ ra, hơi thở cuồng bạo, gọi ra Chuông Đông Hoàng chỉ thẳng vào A Điêu: “Ma Vương hóa thân, kẻ địch của toàn tộc Người!”

(P13)

Nhưng Bách Việt Mạc Sầu vừa nhìn lướt qua A Điêu và nhận được một câu truyền âm đã suy nghĩ cấp tốc dưới cơn táng đởm, lúc ấy bà ta đã phản ứng: “Chờ đã, thi thể của Đàm Đài Nghiệp có vấn đề! Vu Sơn tôi giỏi nhất mặt này, nghe tôi một câu, Trần A Điêu, cô có gì để nói?”

Đợt cứu vãn của Sơn trưởng Vu Sơn có tác dụng, Ngư Huyền Cơ liếc mắt nhìn Bách Việt Mạc Sầu, nhìn thi thể nhân loại chân thật trờ trờ trên mặt đất, đoạn, ông trợn to mắt nói dối: “Đúng vậy, tôi nhìn ra thi thể có gì không đúng, sợ là Đàm Đài Nghiệp có vấn đề, các vị chờ điều tra ngọn ngành đã.”

Nhóm người Bách Việt Linh Tê và Trâm Xanh: “????”

Đúng vậy, ai nấy đều nhìn ra mấy người đang nói dối nhưng... Trì hoãn thời gian?

Người Nam Tấn đâu ngờ Vu Sơn lại thiên vị Trần A Điêu tới vậy, chẳng khác nào chọc vào ống phổi nhà mình. Trần A Điêu chết tiệt, có Lộc Sơn còn chưa đủ, còn cạy cả Tông hoàng Nam Tấn chúng tôi.

Người Nam Tấn và Liệt Tần hận A Điêu thấu xương. Họ cãi nhau, trận doanh đôi bên sắp phân hóa... Đồng Quang và các cường giả vương tộc Tam Quốc muốn giết ngay A Điêu, song, họ biết nếu Vu Sơn liên thủ với Lộc Sơn, cộng thêm sự kinh khủng của chính A Điêu, bọn họ hoàn toàn sẽ không có khả năng bắt được cô.

Đại trưởng lão nóng nảy, lúc này gửi ngay tin cho một người ẩn mình tại một nơi nào đó trong cung: Tăng liều lượng, không thể để Trần A Điêu chạy trốn, sức uy hiếp của nó quá lớn, họa về sau vô tận, phải chém giết hôm nay!

Xui làm sao ông ta phát hiện truyền âm của mình bị cắt đứt.

Chết tiệt, là Trần A Điêu!

Nó không muốn các tổ tiên của mình thức tỉnh, nó muốn chạy trốn!

Giống như sự lo lắng của Đại trưởng lão, A Điêu quả thật muốn chạy trốn, thậm chí còn bỏ lại một câu: “Đàm Đài Nghiệp, anh tài quá, ném một người ở đây lừa tôi, coi khinh tôi không tìm được chứng cứ chứng minh thân phận của anh? Chờ đấy, tôi còn quay lại...”

Ngay khi cô muốn xé không gian, có lẽ một ít người cuống lên, và rồi chiếc nhẫn trữ đồ của cô đột nhiên nổ tung.

Hai thi thể của tiểu Ma Vương bay ra, hạch ma kiểm soát, dung hợp thành một, máu thịt tái tổ hợp, tạo thành một không gian triệu hoán. Đoạn, một bàn tay nhợt nhạt vươn ra, một người tái nhợt và tuấn mỹ cứ như vậy xuất hiện.

(P14)

Đây không phải con người mà là tiểu Ma Vương, mà lại là một trong 24 tiểu Ma Vương: Cung Thương!

Sau khi Cung Thương xuất hiện, ma khí bùng nổ, toàn bộ Kinh Đô trông như bị ma khí kh ủng bố bao trùm, nhiệt độ không gian lạnh buốt thấu xương. Tiểu Ma Vương này làm như e sợ, quay sang, vảy rồng khi ẩn khi hiện trên gương mặt tuấn tú. Gã nói với A Điêu: “A Điêu, quả nhiên mi giữ lời, gọi ta đến nhân gian, giết Quân chủ Đường Tống này, thậm chí còn giúp ta tụ tập đám tinh anh của tộc Người. Hôm nay ta và mi giết trên diện rộng, nước Đường Tống này của chúng ta.”

Bấy giờ có lẽ chỉ có Bồn Cầu giác ngộ: đây là kế hoạch của Đàm Đài Nghiệp và Cung Thương. Ngay từ đầu, Đàm Đài Nghiệp đã không có dự tính liên thủ với A Điêu. Còn Cung Thương thì sao, mặc dù gã ôm lòng muốn giết Đàm Đài Nghiệp nhưng lại biết cách tối đa hóa lợi ích của Đàm Đài Nghiệp. Thây kệ phải chăng khi trước Đàm Đài Nghiệp giết hai người Ngân Dực vì lòng riêng hay chăng, sau này y sẽ không được cung Ma Vương tín nhiệm, vậy thì nghiền ép cho xong giá trị của y. Thế là hai người đều ôm sự trù bị riêng, hợp sức bẫy A Điêu một đợt.

Ít nhất là trong việc giết A Điêu, họ có cùng chung lợi ích.

Tức sẽ bêu xấu cô.

Cung Thương vừa thốt ra, hết thảy đã xác thực thân phận Ma Vương hóa thân của A Điêu, xác thực cô là kẻ phản bội tộc Người, hôm nay tự có tộc Người giết A Điêu. Tộc Người sẽ không cách gì tăng thêm thực lực của mình được nữa nhờ sự tồn tại của A Điêu.

Không so đo mối đe dọa của Đàm Đài Nghiệp, lựa chọn lợi dụng y để diệt trừ uy hiếp lớn hơn, độc quá, Cung Thương này tài giỏi tợn, quả xứng với cái danh tiểu Ma Vương hạng nhất.

Hiệu quả rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều chấn động, do vậy người nhà họ Trần càng bị người ta tập trung vào. Trần Dương không phải người tu hành, không biết ý nghĩa này, phản ứng đầu tiên của nó là mở miệng tranh luận cho A Điêu: “Anh tào lao, còn lâu chị của tôi mới phải...” Tay Từ Chiêu Ẩn và Tạ Ngọc Khanh chồng lên nhau che miệng nó. Khi mu bàn tay đôi bên chạm vào lòng bàn tay, hai người liếc nhau, Từ Chiêu Ẩn thu tay lại, trấn tĩnh tự nhiên nhìn về phía trước, vừa không động đậy cũng chả nói gì, chỉ quan sát cả thảy.

Trong nháy mắt Cung Thương xuất hiện tại nhân gian, Côn Luân trong phòng đọc sách Lộc Sơn nhíu mày: “Thuật chuyển sinh Ma Vương, tâm cơ thật.”

(P15)

Đây là thuật chuyển sinh Ma Vương, chính nhóm người Côn Luân từng giết kha khá Ma Vương ở đời đầu tiên mới biết được. Nó lợi dụng thân thể Ma Vương khác lập khế ước, một khi bọn họ bị chém giết, thể và hạch ma tạo của họ thành nguồn năng lượng nuôi dưỡng, hình thành việc dịch chuyển bởi khế ước, triệu hoán Ma Vương mạnh hơn vốn không cách nào đi tới nhân gian.

Đây là phương pháp phủ xuống thứ hai của cả tộc Ma Quỷ ngoại trừ hang quỷ, thường dùng cho cường giả cấp Ma Vương. Có điều cái giá phải trả quá lớn, Ma Vương thường chẳng bằng lòng, cho nên Côn Luân chỉ gặp được loại cấm thuật này có một lần nhưng vẫn đề cập trong những cuốn sách chú ấy viết cho A Điêu.

Vậy tại sao nó còn bị lừa?

Bây giờ tình hình không tốt lắm.

Côn Luân dùng hình dáng của con gấu chống cằm đầy lông (thật ra không có cằm), nhìn gương nước phía trước không nhúc nhích, tuy nhiên Nhóc Nguyên Bảo nhìn thấy trong tay chú ấy có một vòng xoáy dịch chuyển.

Rõ ràng nếu cần thiết, cái cụ tổ gấu trúc này sẽ đi qua cấp kỳ.

.....

Cảnh tượng hết sức căng thẳng, sát khí tung hoành. Mà lúc mọi người đâm hoảng mờ mịt, Cung Thương thành công hắt nước bẩn vào A Điêu, người vương tộc Tam Quốc còn chưa kịp nắm lấy cơ hội chỉ trích A Điêu gì đó, Cung Thương lựa chọn trực tiếp ra tay!!

Ầm!

Đại chiến nổ ra ngay!

Nhóm có sức chiến đấu đỉnh cao, nhất là các cường giả trung Linh Vương trở lên, lựa chọn tiến công dữ dội. Song, Cung Thương trí trá cỡ nào, một mình gã không đủ sức đối phó nhiều cường giả như vậy, gã lựa chọn tấn công người Lộc Sơn và Vu Sơn, để cho cao thủ khác đi giết A Điêu.

Gã muốn ăn sạch!

A Điêu bên này lập tức bị đám người Đồng Quang vây quanh. Tu vi của cái tên Đồng Quang này có tiến bộ, đủ sức so với đại Linh Vương, hơn nữa Chuông Đông Hoàng vừa ra đã làm không gian chấn động, lao ngay tới trên đầu A Điêu và ụp xuống.

(P16)

Đôi mắt Hoàng Tuyền mở ra, A Điêu né tránh ngay, ngoài miệng giải thích mình không cấu kết với Cung Thương, mình bị hãm hại vân vân.

Đương nhiên những người khác nào có chịu tin, chung quy không cho A Điêu cơ hội nói chuyện, mãnh liệt tiến công dữ dội; còn Cung Thương thì đè ép và đánh nhau với bọn Ngư Huyền Cơ và Bách Việt Mạc Sầu.

Một người đủ sức đánh ngang hai bên Tông hoàng?

Quá kinh khủng.

Ù, lĩnh vực năng lượng khổng lồ và lĩnh vực tinh thần xuất hiện bất thình lình, thẳng thừng bảo vệ những người khác, nhất là những vị khách vô tội. A Điêu giơ tay lên thay đổi cấu tạo không gian, chuyển không gian chém giết của các cao thủ lên cao, tránh đi khu vực yến tiệc bên dưới.

Đám người Trần Dương vừa ngẩng đầu đã thấy trên cao là giông tố ngay tức thì. Trong trường năng lượng màu bạc khổng lồ, chỉ riêng Linh Vương đã có gần trăm người và đây đều là cường giả đến từ Tam Quốc.

Nhiều cường giả bực này đều nằm trong lòng bàn tay A Điêu bấy giờ.

Lĩnh vực kép, cô kiểm soát chúng cùng một lúc.

Người duy nhất không nằm trong sự kiểm soát của cô chỉ có Cung Thương vì gã mạnh hơn cô. Mỗi tội gã không cách gì chém giết cô trong nháy mắt, không khỏi để cô chạy mất, cho nên lúc này gã mới lợi dụng những người khác quấn lấy cô, chính bản thân gã thì toàn lực đối phó Vu Sơn và Lộc Sơn.

Gã đã lợi dụng mâu thuẫn của nội bộ Tam Quốc trong tộc Người, nắm bắt được nỗi sợ hãi của bọn họ dành cho A Điêu. Nếu thuận lợi, hôm nay gã đủ sức một hơi diệt trừ hai tông-giáo và một A Điêu, làm tổn thương thế lực tộc Người, tiếp theo lại cho hang quỷ lớn tiến công một lần nữa, tộc Người xong đời.

Mà nếu gã mang theo cả tộc Ma Quỷ bắt được tộc Người dưới tình huống đại Ma Vương còn chưa thức tỉnh, vậy số vận của gã sẽ đạt tới đỉnh cao, vượt xa đại Ma Vương!

Vào lúc này dã tâm của Cung Thương đã lộ rõ ràng nhưng gã lại có dạng bất an mơ hồ, nhất là khi nhìn vào đôi mắt A Điêu...

(P17)

Gã thấy người này mỉm cười.

“Cung Thương, thuật chuyển sinh của Ma Vương của bọn mi là một bug đúng không. Thực chất nó là thuật phân liệt, giống như cho linh hồn thoát xác theo cách thế tục của tộc Người chúng ta hiểu. Mi chuyển linh hồn mình đến nhân gian, rót nó vào trong thân thể đã được tái tổ chức của hai Ma Vương, tuy nhiên cơ thể chính của mi mất đi sự kiểm soát của linh hồn nên tất nhiên mi đang ở thời điểm suy yếu nhất. Ở trạng thái này, hiển nhiên mi không tin bất kỳ Ma Vương nào hộ pháp cho mi, một khi hồn phách của mi ở nhân gian xảy ra chuyện gì đó, những Ma Vương kia có lý do nuốt chửng thân thể của mi nhằm tiến hóa, sau đó chiếm cứ địa vị của mi. Vì vậy, mi sẽ giấu nó, giấu nó ở nơi mà mi nghĩ những người khác không cách gì tìm thấy.”

“Cơ mà mi vẫn bị tìm thấy rồi.”

Vừa thốt xong lời này, sắc mặt Cung Thương thay đổi dữ dội, đúng tại thời điểm này, trong thế giới hang hang quỷ.

Trong hang ổ bí ẩn của Cung Thương, trong một không gian u ám nào đó mà các tiểu Ma Vương khác hoàn toàn không biết, thân thể Cung Thương ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Không gian khép kín này bị lớp ngăn cấm rậm rạp bao vây, một khi có người tới gần sẽ bị công kích, nhưng...

Ầm!

Nó không chỉ bị tìm thấy mà còn bị cho nổ tung.

Có hai người cho nó nổ.

Tổng thể mà nói cũng không được tính là người.

Vận áo choàng trắng hoàn mỹ, Khúc Hà Nhĩ lạnh lùng trác tuyệt đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn thân thể Cung Thương phía trước; còn Khúc Giang Nam phía sau điều khiển một cây đàn, tiếng đàn mê hoặc một lượng lớn linh hồn bù nhìn xuất hiện sau khi lớp ngăn cấm kích hoạt, khiến chúng không thể tới gần tấn công.

Hai chị em ra tay, đánh tới ngay hạch tâm. Bấy giờ Khúc Hà Nhĩ hoàn toàn không nói nhảm, giơ ngay tay lên khi nhìn thấy thân thể Cung Thương…

Cô sử dụng đòn tấn công mạnh nhất cho nên đã để lộ hơi thở xác chết khổng lồ.

Toàn bộ cõi hang quỷ đều cảm ứng được, mười mấy tiểu Ma Vương tức giận, bay lên trời lao về phía nơi có hai người, mà Cung Thương lớn mạnh cỡ nào thì cơ thể vẫn không cách gì là đối thủ của Khúc Hà Nhĩ dưới tình huống mất đi hồn phách.

Cho nên… hạch ma của gã đã nổ tung.

(P18)

.....

Phụt!

Trong nháy mắt hạch ma của Cung Thương nổ tung, linh hồn cũng chính là biển tinh thần của Cung Thương tại nhân gian xa xôi nổ tung toàn bộ!

Lúc đầu gã và bộ cơ thể này không phù hợp hoàn mỹ, một khi biển tinh thần nổ, thân thể rẻ tiền này của gã sẽ nổ tung theo đó, mà lúc này... A Điêu ngang nhiên ra tay.

Cung Thương biết A Điêu muốn giết gã, hiện tại do hạch ma của gã nổ, hồn phách của gã hoàn toàn không thể trở về hang quỷ, cho nên gã đành phải trốn chạy ở nhân gian.

Không, gã không thể chết ở đây!

Cho nên gã cuồng điên thiêu đốt máu tươi của thân thể này: tự nổ!

Tất cả năng lượng và máu thịt của cơ thể Ma Vương tự nổ để mong phần tinh thần thoát đi trong vụ nổ.

Sóng xung kích khổng lồ phóng ra, thậm chí phạm vi sát thương của nó đạt tới cấp trung tối đa của đại Linh Vương... Tại thời điểm đó, mọi người gần như nghĩ mình sẽ vùi thây.

Trước hết Đồng Quang mở rộng Chuông Đông Hoàng che chở cho người Thanh Đồng Sơn.

Ngay tích tắc này, tất cả các phân tử vật chất trong phạm vi cung điện đang được tổ chức lại, tính linh và năng lượng khổng lồ đều bị tìm tòi… Khi Đại trưởng lão nhìn thấy không gian bên cấm địa vặn vẹo, ông ta mới ý thức được quỷ kế của A Điêu, giận dữ quát: “Dừng...”

Không còn kịp nữa rồi.

A Điêu rút ra một hơi những năng lượng này, nhất là các dạng năng lượng trong cấm địa điện dưới lòng đất dùng để cung cấp cho việc thức tỉnh của cường giả vương tộc Đàm Đài. Cô rút ra sạch, cộng thêm năng lực niệm của mình – tổng cộng 50 ngàn sao năng lực niệm, đoạn, cô điều động 40 ngàn.

Sau cơn bùng phát... Thần binh từ tinh thần thập hợp nhất dung nhập vào cái xiên xương trắng, mà phân tử không gian đã tổ chức lại bọc lấy cây xiên, khuếch trương hình thể nó lên hàng trăm lần. Tiếp đó ngón tay A Điêu vạch một đường.

(P19)

Đi!

Xoát… Một kiếm nhập vòm trời, phá mây hồng, chém nứt nguồn sáng.

Một kiếm này qua đi, sóng xung kích từ năng lượng tự nổ của Cung Thương như cơn sóng nước bị chém ra... Nó lao thẳng về phần tinh thần của Cung Thương đang trà trộn vào và toan trốn chạy.

Không!

Khi Cung Thương la hét, kiếm này đâm trúng gã; khi gã thụ thương nặng, thần binh tinh thần đâm vào.

Tinh thần phồng lên nổ tung.

Mặc dù thân rồng ở hang quỷ thật nhưng khi bị chém giết chân chính, là tên thuộc loài đại Ma Vương đỉnh cao, phần tinh thần của gã khi nổ tung và cho thấy hiện tượng rồng đen cuộn mình vào biển lớn.

Gã ôm lòng muốn chết chùm, con rồng đen khổng lồ này nhào xuống đám khách mời bên dưới khi nó ngã xuống.

Với trạng thái thế này, có muốn giết A Điêu cũng không còn khả năng, giết những cường giả khác không còn khả năng, nhưng vẫn đủ sức hủy diệt tinh anh cao cấp của tộc Người, rất nhiều người bên dưới đều là nòng cốt trẻ của tộc Người.

Vì vậy...

Ngay khi rồng đen khổng lồ muốn nuốt chửng một hơi mọi người bên dưới, Đoan Mộc Biệt Tuyết che mắt cô nhóc thế hệ sau trong tộc, đoạn, nhìn thấy bên người nhà họ Trần chẳng có một ai che mắt hay nhắm mắt.

Thậm chí Trần Tốn còn bưng ly uống nước trái cây.

Cứ bình tĩnh bực này, bình tĩnh xem… rồng đen rơi xuống bị A Điêu hóa thân thành Ứng Long khổng lồ chặn giết.

“Trần A Điêu, mi giết ta nhưng cũng phải tặng thí luôn hai người Khúc Hà Nhĩ, mi không tính là thắng!!!”

“Óc chó, Trần A Điêu ta chưa từng chịu thiệt, chỉ có mỗi mi mà xứng để ta đổi sư phụ và dì cả của ta? Đi chết đi!”

Chín vuốt ngang trời xé rách, xé toạc triệt để tinh thần lực của rồng đen, sau chót nuốt chửng hết thảy.

Hung tàn như vậy, điên rồ tới thế.

Nuốt vào rồi còn bật ra tiếng rồng gầm càn rỡ.

Đáng tiếc con rồng đã chết.

Rồng giết rồng.

Và đằng sau cảnh giết rồng khủng khiếp này, cung đình của vương tộc Đàm Đài sụp đổ nơi nơi, là một mớ hỗn độn.

Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh quay đầu nhìn lại, thấy cấm địa và miếu tổ đều sụp đổ.

Cô ta cố tình.

Cô ta hoàn toàn cố ý.

(P20)

Để chặt đứt căn cơ của vương tộc họ Đàm Đài bèn mượn cảnh Cung Thương đại náo cung đình – đây là cơn cớ vì đâu cô không ra tay ở dãy núi Hoài Quang. Cô muốn dẫn Cung Thương đến hoàng cung, không phải vừa lúc Cung Thương cũng muốn mượn chuyện này khiến cao thủ tộc Người bị thương nặng à? Thế thì cô vui lòng làm theo, còn cho Đàm Đài Nghiệp cả thời gian để thiết kế.

Đương nhiên, quan trọng hơn là Khúc Hà Nhĩ Và Khúc Giang Nam cần có thời gian. Chỉ e các cô ấy chạy vào cõi hang quỷ thông qua lỗ hổng khi mọi người hãy còn chém giết ở dãy núi Hoài Quang. Khúc Hà Nhĩ không phải sinh vật sống, toàn tộc Ma Quỷ hoàn toàn không phát hiện được; trong khi Khúc Giang Nam nửa người nửa xác sống, tự do chuyển đổi, cũng có thể cùng đi. Thế là hai cô tiến vào, thành công tìm được Cung Thương.

Về phần tìm được như thế nào: Cung Thương từng dùng hạch ma của mình ký khế ước với Ngân Dực để sục sạo ký ức, mà thi thể Ngân Dực ở trong tay A Điêu. A Điêu xảo quyệt như thế nào cơ chứ. Từ lúc đi ra khỏi hang quỷ và ẩn mình kia, cô đã phân tích thi thể của Ngân Dực trước hết, lấy ra cả hạch ma, tìm cảm ứng của nó với Cung Thương.

Bởi cảm ứng ra gã ở gần đây, hãy còn rất mới, A Điêu đã giao hạch ma này cho Khúc Hà Nhĩ.

Sở dĩ làm như vậy là vì Khúc Hà Nhĩ cho cô cảm hứng. Hệt như khi trước cô ấy nuốt vào nửa hạch xác của Yến Khê đã cảm ứng được gã, thế ắt Khúc Hà Nhĩ sẽ cảm ứng được Cung Thương.

Vậy nên cô mới có một kế hoạch tuyệt vời.

Vậy nên mấy cô mới cùng nhau giết Cung Thương.

Giết một siêu cường giả tộc Ma Quỷ hiện đang là tên mạnh nhất và có tiềm lực lên cấp đại Ma Vương nhất.

.....

Đàm Đài Thịnh kinh hồn bạt vía, lại thấy phần tinh thần đã hóa rồng nọ quay về trong cơ thể A Điêu. Trong lúc nhất thời, hơi thở của cô đạt tới đỉnh cao như sắp đột phá lên cấp Linh Vương, song cô lại đ è xuống, lặng lẽ nhìn đảo qua toàn trường. Mọi người thấy thế thì cúi đầu thật thấp, ngay cả Ngư Huyền Cơ còn như thế.

Thật kinh khủng.

Quá điên rồ.

Nó là ma quỷ.

Mà cái nhìn này cũng được phát sóng trực tiếp khắp Tam Quốc... Khu bình luận vốn náo nhiệt sôi trào và đầy mưa bình luận nay đã là một vùng tĩnh mịch, chực một bãi tha ma.

Ai còn dám nói cô bất trung bất tín bất nghĩa?

Người mạnh mẽ không cần những thứ này.

Kẻ thắng làm vua thằng bại.

Giống như chuyện vương tộc ba nước làm năm đó... Bây giờ cô đang làm điều tương tự.

(P21)

Đám người Đại trưởng lão Đàm Đài run lẩy bẩy, cho rằng bọn họ chết chắc, Trần A Điêu nhất định sẽ gi ết chết bọn họ vì giờ đây vương tộc Đàm Đài đã bị cô rút củi dưới đáy nồi.

Người của hai nước khác cũng run rẩy, da đầu Đồng Quang tê dại, ngay cả khi tay nắm giữ bảo vật phòng thủ hạng nhất thiên hạ vẫn không làm ông ta thấy có tí cảm giác an toàn.

Người Thanh Đồng Sơn nhìn về phía Vu Sơn đang thẳng lưng, trong lòng hết sức khó tả: Bọn họ đứng đúng vị trí? Chúng ta sai rồi?

Tuy nhiên người tên A Điêu này có một đặc điểm đó là thường cô sẽ đạt được những gì muốn lấy được, tuy nhiên cô vẫn hay khều ra được một cuộc khủng hoảng còn lớn hơn, chẳng hạn như... Đột nhiên A Điêu khẽ biến sắc, nhìn vào một chỗ đầy khó tin.

Không, cô đen cỡ đó à? Hay cô đã đánh giá thấp vương tộc họ Đàm Đài? Kế hoạch ban đầu hoàn hảo lắm, nếu có chuyện ngoài ý muốn…

Bấy giờ đầu óc A Điêu tính toán thực nhanh.

Chợt ngay thời điểm này, các cột ánh sáng nóng bỏng trong cung điện phóng lên tận trời.

“Là cụ tổ tiên muốn thức tỉnh!”

“Là cường giả cấp đại Linh Vương!”

“Chẳng lẽ là là Đàm Đài...”

Khi mọi người rung động, A Điêu nhìn thấy một cột ánh sáng nóng bỏng chia ra một tia laser bắn thẳng vào cô.

Đại Linh Vương đỉnh cao công kích.

Thề phải tiêu diệt cô!

Hơn nữa lực sát thương mạnh đến mức đủ sức diệt sạch toàn bộ người Lộc Sơn và Vu Sơn cách đó không xa.

Kết quả là A Điêu không nhúc nhích, đưa mắt lạnh lùng nhìn một đòn này. Đoạn, cô thò tay vào hư không, trong không gian xuất hiện một phân thân xách theo một thân người nào đó, và nó chắn trước đòn này.

Ầm!!

Cú đánh này rơi vào thân người ta.

Mọi người nhìn thấy, đồng loạt sững sờ.

“Là Đàm Đài Nghiệp!”

“Đây là?”

(P22)

A Điêu lạnh lùng nhìn Đàm Đài Nghiệp ăn trúng một đòn này thì Vong Linh Thiên Đăng bật ra ngoài cơ thể, che lấy biển tinh thần của y, mỗi tội cơ thể y bị thương nặng, ma khí ngập trời tiết ra ngoài.

Thứ này quả là mạnh mẽ, thảo nào Yến Khê muốn có được.

“Ma khí? Đàm Đài Nghiệp...” Mọi người dường như sáng tỏ, song, A Điêu đâm khiến họ càng hiểu rõ hơn, cô không nói gì cả ngoài làm hai việc.

Đầu tiên, ngón tay c ắm vào bụng của Đàm Đài Nghiệp, móc ra hạch ma trờ trờ.

Thứ hai, y cô lấy ra lệnh thế giới khỏi cơ thể y, một vật thể dịch chuyển không gian bằng cách dùng khế ước, rồi đưa nó vào không gian thứ cấp...

Món đầu tiên là bằng chứng sắt, món kế tiếp dùng để giúp đỡ cho kế hoạch của hai người Khúc Hà Nhĩ.

Giết xong thì rút lui, nhưng không có lệnh thế giới, các cô ấy sẽ chết là cái chắc.

Mà giết Đàm Đài Nghiệp là bắt buộc, cho nên phân thân và cơ thể chính của y đã nằm dưới sự giám sát của A Điêu từ lâu.

Bồn Cầu giật thót, bảo sao cô không vội vàng chút nào. Đúng, chỉ cần có bằng chứng thép chứng minh Đàm Đài Nghiệp là người ma, những gì cô làm hôm nay là vàng không sợ lửa, không ai giết được cô!

Mà đối với Đàm Đài Nghiệp, trước kia cô đã có thể hoàn toàn giám sát y thì làm sao hiện tại không tỏ tường thằng chó này dùng phân thân này hoán đổi với cơ thể chính, chẳng qua là diễn kịch theo y mà thôi.

Mày diễn đi, bà còn diễn hơn cả mày nữa.

Đàm Đài Nghiệp cười khổ sau khi khiếp sợ.

Vốn tưởng cưỡi mây chín vạn dặm, ai ngờ chỉ là gà trong lồng.

Y lựa chọn đối địch với người như vậy? Đơn giản là tìm đường chết.

(P23)

Tuy nhiên chỉ sợ hôm nay Trần A Điêu khó lòng thoát thân. Cô nào có ngờ mình đã hủy diệt cấm địa của tộc Đàm Đài vậy mà dòng chính Đàm Đài còn có một nơi khác giấu đi cơ thể cường giả, hơn nữa những cường giả này mới là người quan trọng nhất của cả họ Đàm Đài, thuộc về thế hệ khai quốc, toàn bộ đều là đại Linh Vương đỉnh cao, ở cùng một cấp với bọn Côn Luân, khó đối phó tợn.

Đàm Đài Nghiệp thầm cười gằn, không biết cô sẽ ứng phó tất cả ra sao.

Thỏ khôn có ba hang, hoàng cung vương tộc Đàm Đài này được chia thành ba khu, khu sâu nhất và kiêng kỵ nhất chính là nơi vừa b ắn ra laser.

Và bây giờ đối phương vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng đã có hiện tượng pháp thuật to lớn hiện hình; nhìn xuống A Điêu, nhìn cả thảy đầy lạnh lùng, hiển nhiên hắn nhìn thấy hạch ma, nhưng vẫn ra tay!

Đằng ấy nhìn xem, trên dưới một dòng Đàm Đài đã có lòng dạ ác độc tổ truyền, hơi đâu màng tới chân tướng đúng sai, thứ người này muốn là tiêu diệt sự uy hiếp, bảo vệ lợi ích nhà mình.

Thế là... việc A Điêu làm đã công cốc?

Nhưng mà!

Tại khoảnh khắc này... chân trời chiếu tới ánh sáng đỏ.

Không gian bị xé toạc.

Người xé toạc không gian ở phía Nam tới đây chính là người sáng lập Vu Sơn, là một bà cụ; chốn phía Bắc là người sáng lập Thanh Đồng Sơn, là một ông già.

Duy chỉ có mỗi một người xé rách không gian đi ra phía sau A Điêu...

Là một con gấu trúc khổng lồ.

Vóc dáng mập mạp của gấu trúc khổng lồ đứng đằng sau A Điêu, làm nổi bật nét mắc cỡ tột cùng nơi cô. Con gấu trúc vươn ra móng vuốt béo múp, ngăn được một đòn này.

Không nói lời nào, cứ như vậy nhìn u ám vào hình ảnh pháp thuật của vương tộc Đàm Đài, hình ảnh đó cũng có thay đổi, tựa hồ đang nhớ lại xem con gấu trúc này là ai.

Lộc Sơn còn nuôi gấu trúc thành tinh?

Người sáng lập Vu Sơn và Thanh Đồng Sơn giật mình!

Tất cả mọi người đều bối rối nhìn con gấu trúc khổng lồ...

Không đúng, có vẻ người Lộc Sơn còn ngạc nhiên hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương