Sau Khi Linh Khí Sống Lại
-
Chương 213: Chinh phục
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Sự bối rối cần phải được phá vỡ, có người trong vương tộc Tam Quốc bên này nhìn về phía A Điêu với ánh mắt khó tả, như thể mong đợi cô – người không biết ngại là gì – tới làm kẻ phản bội của tộc Người này, kế đó những người tốt như họ “bị ép” phải tham gia.
Có điều A Điêu ước gì chuyện này thất bại. Cô chột dạ, sợ để lộ chuyện huyết thống tộc Trời, thành ra hơi đâu màng tới những người này, họ đành gửi hy vọng vào nhau.
Trong bầu không khí yên tĩnh và im lặng này.
Đột nhiên, bùm!
Tiếng nổ này làm kinh động tất cả mọi người, người ta nhìn về phía khu vực có vụ nổ với nguồn năng lượng bùng nổ.
Chỉ thấy A Điêu dùng hai tay đập vỡ túi khoai tây chiên: “?”
Cô nhận ra điều gì đó, sợ bị cướp, thế là gấp rút chụm ngón tay lại, dùng thuật pháp chĩa về miệng túi khoai tây chiên, nghiền nát một đống khoai tây chiên lộn xộn bên trong thành bột và há miệng ra.
Nuốt sạch.
Một khuôn mặt tuyệt đẹp và siêu phàm là thế mà ngay lập tức có hai cái má căng phồng, cô vừa phồng má vừa gắng sức nhai nuốt như một con cá nóc.
Tâm lý của mọi người tê dại.
Bách Việt Linh Tê ngây người ba giây là có ngay một suy nghĩ trong đầu: Vậy mà mình lại ngã vào trong tay hạng người này?
Ông Trời mù rồi sao?
Mắc gì cô ta lại mạnh mẽ như vậy? Chỉ vì biết ăn?
Bách Việt Linh Tê vẫn nhìn chằm chằm, Bách Việt Mạc Sầu cũng nhìn chằm chằm, hình như mê mang.
Thiếu tông Lộc Sơn đời này cứ hệt vậy?
Cho đến khi Trâm Xanh nhìn không được, giơ tay xẵng ngay kéo A Điêu ra sau lưng: “Ăn từ từ thôi, không ai giục em đâu.”
Khi không đánh nhau, cô giáo này thật nhã nhặn và tài trí khôn cùng, cô ấy nhân tiện cản cái nhìn của Bách Việt Mạc Sầu.
Bà ta cười một cái nhưng nụ cười này như có như không, đồng thời dời mắt đi.
“Cảm ơn cô giáo, cô tốt quá.”
Sau đó, cô lấy ra một ly trà sữa mới và đổ trà sữa vào dạ dày.
Trâm Xanh: “...”
Bỗng nhiên sợ Thiếu tông nhà mình bị bệnh tiểu đường.
(P1)
Cuối cùng người kiểm soát vương tộc kiên trì đứng ra: “Đã liên quan đến vận mệnh tộc Người chúng ta thế này, thôi vậy, để cho tôi gánh cái danh tội nhân này đi. Kính xin các vị cân nhắc vì vận mệnh tộc Người chúng ta, tuyệt đối không nên kiêng dè chi vì truyền thừa tộc Trời. Hết thảy chú trọng vận mệnh tộc Người chúng ta hơn cả.”
“Vị tiền bối này, làm sao tìm hiểu bản ghi bí mật?”
Nền văn minh lộng lẫy của tộc Người hãy còn hữu ích, những lời này hào hùng tột cùng; vương tộc Tam Quốc là sự hiện hữu cao quý nhất đã cố miễn cưỡng đồng ý tại lúc này.
Thương Ngô lạnh lùng nhìn, trong mắt hiện vẻ trào phúng.
Có lẽ vì anh mang thân phận dị tộc, có lẽ vì rành rẽ chuyện cũ, chung quy không quan trọng.
Ông già: “Tự mình đi đến vách đá phía trước, nó sẽ tự đăng ký cho, kế đó chính bọn mi tìm hiểu, tiến độ có thể nhìn thấy trên bảng xếp hạng.”
Đề cập tới thật giản đơn, nếu ai nấy đã bước ra một bước này chứng tỏ họ sẽ chạy theo chuyện này như vịt, phần đông chẳng còn ai bận tâm đây là truyền thừa từ kẻ thù không đội trời chung với tộc Người.
Đói bụng thì có là sói hoang cũng bị bắt làm thịt ăn.
Dù sao tộc Trời bị diệt, tộc Người xưng bá, kế thừa hết thảy thì có vấn đề gì à?
Không có.
Thuyết phục bản thân như vậy, hoặc không cần thuyết phục chút nào, chung quy những người có mặt về đều chạy đến trước vách núi, nhưng vẫn né tránh những người có thân phận cao nhất.
Kỳ quặc là ba Sơn trưởng không vội vã đi qua, người lên trước là người đại diện của mấy vương tộc.
Những đại biểu vương tộc này, nhất là sau đợt Thái tử nước Liệt Tần và Nam Tấn, đều đăng ký xong, thì mặt tường đen như gương hiện ra bóng dáng của bọn họ.
Ai nấy thấy một con sư tử đực đang cháy trong máu và lửa cùng với một con công xòe lông.
Thái tử nước Liệt Tần: “?”
Thái tử Nam Tấn: “...”
(P2)
Hình như vừa nãy ông già đã đề cập đến vách núi này có thể nhìn thấu bản chất của con người.
Chẳng lẽ là huyết thống?
Có điều hình như không phải, huyết thống thiên phú của nước Liệt Tần và Nam Tấn không phải cái này.
Đó có phải là bản chất?
Một con sư tử dũng mãnh, một con công thành tinh?
Trước mắt bao người, Thái tử Nam Tấn anh tuấn đầy sức hút lúng túng, theo bản năng phe phẩy cây quạt. Có điều tới khi hắn đi qua một bên, vách đá bắt đầu hiện ra một mảng hoa văn lớn đầy bí ẩn màu vàng kim, có chữ viết có tranh vẽ, trên đầu bức tranh có chữ nhưng mờ lắm, chỉ có thể thấy rõ nhất ba chữ trên là: phần đầu tiên.
Xem như đây là nội dung phần đầu tiên, kế đó sẽ có phần hai phần ba này nọ. Người chưa đăng ký vẫn có nhìn thấy được toàn cảnh nhưng dường như họ bị một sức mạnh vô hình che khuất, không thể nhìn thấy rõ rành, có lẽ chỉ có những người đăng ký mới nhìn thấy.
Có là gì thì nhóm của hai Thái tử đã khẩn cấp đi sang một bên ngồi xếp bằng tìm hiểu.
Bấy giờ A Điêu thì thầm bên tai Trâm Xanh: “Cô ơi, dám cá Thái tử gia Nam Tấn này là một tên sở khanh, là thứ đàn ông cặn bã đấy.”
Trâm Xanh: “Em lại biết nữa?”
A Điêu: “Xời, cô nói thừa, nếu hắn bày ra con gà móng đỏ thì em đã không nghĩ như thế rồi. Cơ mà cái vách đá này là kính chiếu yêu sao ạ? Kiểu gì em cũng thấy nó là lạ, đừng nói nó sẽ làm lộ bí mật tu hành của chúng ta luôn đi đấy.”
Cách đó không xa, Thái tử Nam Tấn đành phải duy trì nụ cười lễ phép: Cảm ơn, tôi nghe thấy rồi, bây giờ tôi nói tôi thật sự không gần nữ sắc thì còn có ai tin không?
A Điêu mồm mép tép nhảy bên ngoài là thế chứ thực chất trong lòng cô đang không vững, đang suy nghĩ làm cách gì để rút lui.
Lỡ như đợi một tí nữa nó chiếu ra bản chất tộc Trời của mình thì nên làm cái gì đây?
Song, trông đám nội dung kia thật ghê gớm, cô muốn tìm hiểu phải biết.
Nhất thời rối rắm.
Bị A Điêu nhắc nhở như vậy, Trâm Xanh nhìn cô: “Hay là em không tham gia?”
Quái lạ, lợi ích lớn như vậy mà con nhóc này lại từ chối?
A Điêu bóp cổ tay thở dài: “Công danh lợi lộc chỉ là mây bay đối với em thôi, vì trong lòng em có người yêu, nguyện làm gió lốc đưa cô ấy lên mây xanh.”
(P3)
Có điều cô biết chắn hôm nay mình không tránh được, bằng không quá đáng ngờ, làm cho những con cáo già này hoài nghi.
Vừa thốt xong lời này, không ít người lướt qua Bách Việt Linh Tê.
Bách Việt Linh Tê và Thương Ngô đang đi lên đăng ký một đợt, nghe vậy, cô ta quay đầu nhìn về phía A Điêu, không tức giận gì cả chỉ mỉm cười: “Tôi chỉ thấy Đại nhân Thiếu tông đưa người lên trên Tây Thiên thật chuyên nghiệp, không biết lúc nào mình mới được đi lên?”
A Điêu thẹn thùng: “Tây Thiên? Ai đi qua thế giới bên kia?”
Qua… thế giới bên kia (Tây Thiên).
Bách Việt Linh Tê, người nhất thời không nói lại bị còn trêu chọc, hơn nữa còn chủ động đi tới cửa: “...”
Đúng là tên lưu manh nhà nghề.
Chọc Bách Việt Linh Tê một thoáng, A Điêu nhận ra mấy người Bách Việt Mạc Sầu nhìn về phía mình, đại khái muốn biết bản chất của cô hay là hoài nghi?
Dù sao A Điêu đành phải thuận thế đi lên, len vào giữa Thương Ngô và Bách Việt Linh Tê.
“Hai người đừng bao giờ đánh nhau vì em đấy.”
“Em sẽ đau lòng lắm.”
Hai người: “?”
A Điêu: “Hai người không cần phải giải thích che giấu và phủ nhận, em hiểu, suỵt…”
Trước khi hai người mở miệng, cô đặt một ngón tay lên miệng của mình và nũng nịu: “Vì em, xin hai người chịu đựng sự tức giận và ghen tuông của đôi bên.”
Vua độc Tam Quốc.
Cô thật sự quá độc.
Độc hơn cả vu cổ của Vu Sơn.
Bách Việt Linh Tê thật sự nhịn không được, truyền âm cho mẹ ruột: “Mẹ ơi, con có được đánh nó không? Tát một cái là được. Mẹ có đánh thắng được Sơn trưởng Lộc Sơn không?”
Bách Việt Mạc Sầu: “...”
May sao A Điêu làm một đợt này đã hợp lý chèn mình vào giữa hai người. Nguyên do cũng vì cô chú trọng tới thiên phú thần sầu và một ít số vận mang thêm ở trên hai người này, thậm chí chất lượng bên trong của họ còn cao hơn cả Đồng Tước.
Cô cân nhắc hai chuyện: trước hết vách núi đá này là sản phẩm của tộc Trời, nó sẽ nhằm vào người tìm hiểu từ tộc Người, sẽ không đưa vào đó bản chất huyết thống người nhà mình để kiểm tra uy lực. Còn nếu nó là sản phẩm từ dòng chính tộc họ Lang Gia, vậy dựa vào người được họ thờ phượng, họ cũng không dám phạm thượng tộc Trời tạo ra sức mạnh này. Giả như cả hai điều cùng không có khả năng xảy ra, nó nhìn ra được bản chất huyết thống tộc Trời của cô, chứng tỏ bản thân vách núi đá này có vấn đề mẹ nó rồi, hoàn toàn không do tộc Trời hay Lang Gia làm ra mà có người thiết kế làm một đợt hôm nay. Thành thử nếu cô bị phát hiện mang huyết thống tộc Trời, đúng lúc cô sẽ đổ vấy lên bên người này, bảo đối phương vu khống mình. Thứ hai, số vận chịu ảnh hưởng trộn lẫn, có thể che giấu hết thảy, ở một mức độ nào đó số vận của cô trộn lẫn số vận của hai người Thương Ngô sẽ có sức áp chế uy lực, ảnh hưởng lẫn nhau.
Cho nên…
(P4)
Bấy giờ A Điêu mới chen vào giữa hai người, hơn nữa còn trực tiếp đăng ký.
Điều này làm cho ba Sơn trưởng nhạy cảm và mấy tên cáo già bên vương tộc đã bớt nghi ngờ, trước đây họ gần như nghĩ Trần A Điêu kháng cự vách núi này.
Không có gì đáng ngạc nhiên, suy cho cùng đã là siêu thiên tài ắt sẽ có có một số bí mật tu luyện sợ bị nhìn thấy, không phải chính bản thân họ cũng thế sao.
Chẳng qua có khi nhìn thấy được một số bí ẩn đấy.
Hậu duệ của Trần Khuê, hậu duệ bị nguyền rủa, sao lại mạnh bực này?
Đại trưởng lão vương tộc Đường Tống thầm nghĩ: Nếu không phải đã xem xét nhà họ Trần vô số lần, ông ta thật sự hoài nghi Trần A Điêu là con gái của Trần Khuê và Thiên nữ ngày ấy, song, vách ngăn sinh sản và kết quả DNA đã bày ra đó.
Đành phải nói Trần A Điêu là quái thai ra đời trong thời đại có hàng chục tỷ dân này, không có lời giải thích nào khác.
Mọi người đang chú ý.
Vách núi trước mặt Thương Ngô Tử hiện ra một con phượng hoàng băng xinh đẹp đến cực hạn.
Còn Bách Việt Linh Tê là con bướm đỏ rực xinh đẹp mà bí ẩn.
Tất cả đều đẹp không gì sánh được, một đỏ một xanh, nóng lạnh giao nhau, vách núi trước mặt Trần A Điêu ở giữa cũng xuất hiện bóng hình.
Dẫu cho có thân phận gì, tất cả mọi người ở đây đều nghểnh dài cổ mở to mắt, mấy Sơn trưởng cũng không ngoại lệ.
Sau đó, họ thấy... Ánh sáng vàng đột nhiên bùng nổ, thậm chí đè bẹp phượng hoàng và bướm, và rồi trong ánh sáng vàng làm lòa cả mắt, họ thấy... rồng?
A Điêu còn tưởng đâu là rồng.
Kết quả thấy…
“Phụt...” Bách Việt Linh Tê không nhịn được, khẽ nhếch khóe miệng để rồi phụt cười thành tiếng.
Thương Vô nhịn xuống, quay mặt đi, cố gắng không gây hấn với A Điêu.
Có điều trên vách núi thật sự... là một con heo tròn vo, hoặc là nói một con heo vàng y như một con heo đất nhét tiền thông thường, nó được nhân cách hóa, đang ngồi ở kia thật dễ thương.
A Điêu: “?”
Ai đây? ** mẹ, số vận đen rầm của hai người đã làm ô uế tôi như vậy?
Phản ứng đầu tiên của A Điêu là vui mừng, vui mừng cho bản chất tộc Trời của mình không bị lộ, ngặt nỗi phản ứng thứ hai là... chả lẽ bản chất tộc Trời là heo?
Hay là có chỗ nào không ổn.
(P5)
Khuôn mặt A Điêu sững lại như chữ quýnh (囧), vô thức dời bước, và con heo cũng né theo.
A Điêu: “!”
Có thể xem như Bách Việt Linh Tê mang mặt mày hớn hở, mỉm cười mà rằng: “Đại nhân Thiếu tông đừng căng thẳng quá, cô phải học cách đón nhận chính bản thân mình.”
Cứt!
Có thế nào A Điêu vẫn không chấp nhận, vì thế thăm dò dựng thẳng một ngón giữa...
Con heo vàng cũng giơ móng heo lên.
Ôi, thôi!
A Điêu tức thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói với mọi người: “Không phải tôi đâu, mọi người thấy không, nó không có ngón giữa.”
Móng giò heo cơ mà, lấy đâu ra ngón giữa.
Dù sao thì cô cũng đã chứng minh được mình vô tội và không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào.
Thậm chí cô còn trả đũa, hỏi ông già kia: “Vách đá này không đứng đắn lắm, tỷ lệ sai có vẻ khá cao đấy ạ.”
Lúc trước cô nói Thái tử người ta là con công chứng tỏ sở khanh đâu có trưng ra thái độ này.
Tiêu chuẩn kép?
Ông già: “Nó chưa từng sai, hay mi thử lại lần nữa.”
A Điêu không muốn thử xoay người muốn đi. Mỗi tội khi cơ thể cô lắc lư, hình ảnh trên vách núi cũng lắc lư, con heo biến thành một cuốn sách ngay lập tức.
Mẹ nó, thật là một cuốn sách lớn.
Sách Văn Minh?!
Tộc quần nào có được bản chất của Sách Văn Minh, ngoại trừ vương tộc và tộc Trời, hoàn toàn không có bất kỳ tộc…
Ba Đại trưởng lão của vương tộc biến sắc, ánh mắt trao đổi, gần như ôm lòng muốn gi ết chết đầy trí mạng với A Điêu.
Có điều qua một giấy, sát khí rút lui, chỉ còn lại nỗi đờ đẫn.
Bởi vì bìa sách siêu to khổng lồ kia đang ghi một một hàng tiêu đề rồng bay phượng múa thật rõ ràng: “Bàn về cách chinh phục các nhân vật đẹp đẽ: chàng trai trẻ / thiếu nữ / phụ nữ có chồng / cậu trẻ / cô bé trẻ / chị dâu / chú út / dì / sư phụ...”
Ngon lắm, tiêu đề của cuốn sách này cũng dài mẹ nó quá, tuyệt vời nhất là ở phía sau còn ba chấm.
Ý là vẫn chưa kết thúc.
(P6)
Bầu không khí thật đáng sợ, hệt cảnh tượng khó tin năm đó nhìn thấy ba người sáng lập và ba Đại đế lập nước chém giết cùng một chỗ.
Năng lực niệm tăng vọt như một cơn bão cát.
A Điêu ngây người, đỏ mặt, vách núi kêu lên một cái bộp, lòng bàn tay cô thật nhỏ, thậm chí còn không che nổi hai từ chinh phục.
Đôi mắt của cô đỏ hoe, vội vàng muốn chết, như thể khuôn mặt của cô đang nói: Hu hu, tức quá, cái vách đá hỏng hóc gì đây, biết nói xấu tui nữa!
Có điều nội tâm bình tĩnh của cô lại nhấc lên sóng to gió lớn — ** má! Vách núi hỏng hóc này cừ ghê, rõ ràng đo được bản chất của bug Bồn Cầu.
Bồn Cầu: “???”
Tôi là một cái máy thứ dữ siêu cao, cô mãi nghĩ về tôi thế cơ à?
Những người ở Lộc Sơn đều im lìm như bụt... Nhất thời không biết nên giải thích hay nên lập mối quan hệ xã hội.
Chủ yếu do dấu vết làm việc của Đại nhân Thiếu tông quá vững chắc.
Có là gì thì nhất định cảnh tượng này sẽ là cảnh nổi tiếng, ánh mắt Bách Việt Linh Tê nhìn A Điêu giống như đang nhìn một tên cặn bã, nhưng lại không muốn đọ hơn thua ở câu chữ với A Điêu vì dám cá cô ta không thắng nổi. Bởi vậy cô ta chỉ cười khẽ, xoay người muốn đi.
Không ngờ cơ thể cô ta vừa lắc lư, thì bóng bướm lắc lư, bóng sách lắc lư... Phượng Hoàng Băng cũng lắc lư.
Sau khi lắc lư thì đứng im, có thêm hai mũi tên và vài từ.
Trên đầu con bướm cắm một mũi tên, mũi tên có đánh dấu: cô bé trẻ.
Trên đầu con Phượng Hoàng Băng cắm một mũi tên, mũi tên có đánh dấu: chàng trai trẻ.
A Điêu: “?”
Những người khác: “?”
Hai người Thương Ngô và Bách Việt Linh Tê đỏ cả mặt, đúng vậy, thật sự đỏ mặt, có điều người trước thì đỏ mặt vì thẹn thùng, còn người sau thì… nhồi máu cơ tim.
Hả, cái này? Cái này cái này cái này!!!
Ông lão ngạc nhiên, nhìn A Điêu một hồi lâu: “Mi là quái thai có tư chất tự nhiên đáng sợ nhất mà ta từng gặp, có sức kiểm soát thiên tài cấp bậc cỡ này thì có thể nói là bi3n thái.”
Bi3n thái dữ phải biết.
Không biết những người được chính thức công nhận là bị “kiểm soát” nghĩ như thế nào trong đầu.
A Điêu hiếm khi có vài phần lúng túng. Trước ánh mắt phức tạp của mọi người, cô coi như mình bị mù, không thấy gì cả, trưng vẻ xám xịt chạy sang một bên tìm hiểu. Tuy nhiên mông cô vừa đặt xuống…
(P7)
Bọn Tống Linh đến.
Đến thì đến thôi. Là thế hệ trẻ, làm sao lại bỏ lỡ chuyện lớn ngần này. Thành ra họ cũng đăng lý, lúc đăng ký thì có thêm mấy mũi tên.
Hạ Tam Lộc: “Kỳ lạ, tại sao trên đầu mấy người lại có mũi tên rồi còn có cả chữ viết. Để tôi coi một tí xem. Chàng trai trẻ, thiếu nữ, cô bé trẻ gì đây? Ủa, cái này còn đo tuổi nữa? Nhưng tôi mới 20 thôi mà, sao không cho tôi mũi tên?”
Họ nào hay lúc trước có một cuốn sách xuất hiện, nhưng mấy người khác thì tỏ tường cho nên đã ngỡ ngàng vào lúc đó.
Tống Linh nhìn mũi tên “thiếu nữ” của mình, sửng sốt một thoáng và liếc sang A Điêu.
Lại làm chuyện xấu nữa rồi?
“Không phải chứ, con nhỏ đó thực sự đã đi tìm hiểu hết mọi người rồi?”
“Cuốn sách kia đáng sợ cỡ đó?”
“Không biết nữa, có lẽ hiệu quả chỉ nhắm vào những thế hệ trẻ này?”
“Đừng để ý nữa, Trần A Điêu kia luôn luôn kỳ lạ, có khi là thủ đoạn cô ta cố tình làm ra vì muốn quấy rầy tâm trạng của bọn Bách Việt Linh Tê.”
Khi mọi người bàn tán sôi nổi, dù các ông lớn thấy quái lạ nhưng chẳng để ý nhiều, đi đăng ký ngay với các cao thủ tiểu Linh Vương khác như Trâm Xanh.
Và rồi... Trâm Xanh phát hiện mình cũng có mũi tên, trên mũi tên là: cô giáo.
À không có gì, chỉ là cô giáo mà thôi.
Chỉ cần không bị chinh phục là được.
Tâm trí của cô ấy ổn định lắm, có điều cô đã cảm thấy sai sai ngay khi chợt nhìn qua những người khác.
Trong nhóm của họ, chỉ có cô và một người khác có mũi tên.
“Chuyện gì đây, vì sao tôi không có mũi tên, tôi cũng là sư phụ nó đấy.”
Phản ứng đầu tiên của Ngư Huyền Cơ là điên tiết, Cò Trắng nhịn không được đã nhắc nhở: “Sơn trưởng, phía trước cuốn sách còn có tính từ: đẹp đẽ.”
** má, đúng rồi!
Lúc này khối kẻ mới bừng tỉnh, theo bản năng nhìn về phía một người.
Sơn trưởng Vu Sơn, Bách Việt Tương Tư, rành rành là Sơn trưởng mà trên đầu cũng bị cắm mũi tên: phụ nữ có chồng.
(P8)
“Mẹ kiếp, mẹ con cũng không thoát…” Không biết ai không dằn lòng nỗi đã thì thầm một tiếng, đoạn, người này ngã xuống đất sùi nước bọt.
Phụt!
A Điêu đang uống trà sữa khi đó cũng phun ra, cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, mình trong trắng mà hứng tội oan cỡ này.
Cô không muốn lấy được dạng năng lực niệm này đâu! Muốn sống thêm vài năm nữa! A!!
Bầu không khí lúc đó xấu hổ tột cùng, vương tộc Tam Quốc đều cho rằng Bách Việt Tương Tư sẽ tức giận tới nỗi giết A Điêu. Hên sao tính tình Bách Việt Tương Tư rất tuyệt vời, chỉ hời hợt liếc A Điêu và phất tay áo bỏ đi.
Trông như là một trò đùa, ai nấy trêu chọc ngoài miệng thế thôi chứ thật chất trong lòng họ hãi hùng phải biết.
Phải chăng bản chất tư chất tự nhiên của Trần A Điêu đã đáng sợ đến mức có thể bao trùm ảnh hưởng đến Sơn trưởng rồi?
Thật đáng sợ, chẳng phải có nghĩa là nó sẽ đuổi kịp trình độ của ba Sơn trưởng nhanh thôi?
Ít nhất hiện tại mấy người như Trâm Xanh cùng với các trưởng lão phổ thông của vương tộc đã không còn là đối thủ của cô.
Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn nhìn A Điêu, truyền âm về Thanh Đồng Sơn, dặn dò một câu, bên đó táng đởm lắm nhưng vẫn làm theo cấp kỳ.
Ở bên này, việc tìm hiểu phần đầu tiên đã bắt đầu.
Hiện nay xem ra ba vương tộc Tam Quốc có cường giả nhiều nhất, song, nhân vật tài giỏi tại Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn nhiều như mây, dạng cường giả có thiên phú chiếm số lượng nhiều nhất; còn Lộc Sơn lại có thế hệ trẻ hưng thịnh nhất, nhờ Trần A Điêu đã chiếm được chỗ tốt của số vận. Cho nên kế tiếp ai chiếm thế thượng phong còn chưa tỏ.
Tuy nhiên sóng ngầm đang mãnh liệt, Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn đều có chuẩn bị, cho nên truyền tin tức về.
Ngư Huyền Cơ cũng muốn truyền, nhưng đời đầu Lộc Sơn đã tổn thất thảm phải biết, việc không có người kế thừa cũng nặng nề, nếu gọi người tới cùng lắm chỉ gọi được hai người họ Lý bên tộc họ Lý. Lúc liên lạc với Đại trưởng lão, người này đã hỏi ông có muốn liên lạc với người sáng lập hay không.
“Quên đi, chỉ sợ người đó cũng biết, không xuất hiện tức là không có hứng thú.”
Trong nước Liệt Tần, Quân vương nước Liệt Tần đang phê duyệt tấu chương. Tới khi nhận được hình ảnh về cảnh trên hòn đảo do cấp dưới truyền lại, ông ta nhìn một hồi và hỏi Thủ tướng bên cạnh.
“Hãy để tổ chức nội bộ viện ra một kế hoạch, nếu không có cách nào khiến Đường Tống chia rẽ làm Trần A Điêu rời khỏi Đường Tống, thì chóng vánh g iết chết nó, bất kể giá nào.”
“Thông thể để Đường Tống xuất hiện Lang Gia Côn Luân thứ hai.”
(P9)
“Còn nữa, liên hệ với tất cả thiên tài có tố chất tốt, đưa qua, phải nắm bắt cơ hội này với khả năng lớn nhất.”
Biểu cảm của vị Đế vương này hết sức cương quyết lạnh lùng, có uy quyền của bậc Đế vương hơn cả đám con của ông ta.
Trong nước Đường Tống và Nam Tấn cũng vậy.
Có điều khi bọn họ nóng lòng tập hợp thiên tài và cường giả, tại khu nguy hiểm trên hòn đảo, Tiêu Cận lại không vội vàng chút nào. Sau khi liên lạc với Tiêu Khiết La ở Đường Tống xa xôi, cô phân tích các loại đất trên hòn đảo, gửi mẫu phân tích đi, tiếp đó mới chậm rãi đi tới khu hạch tâm.
Có điều mục đích của cô không phải để tìm hiểu bất cứ điều gì, tu luyện không phải sở thích và sở trưởng của cô.
Mục đích thật sự của cô là chính hòn đảo này.
Hòn đảo này thật thú vị.
.....
A Điêu nào gấp rút tìm hiểu, cô phân tích những nội dung này, xác định liệu nó có đúng là bản ghi bí mật năm đó Thần nữ tộc Trời truyền xuống hay chăng.
Cô không biết nhiều về tộc Trời, nhưng thông qua những lần diễn tập với nó, sau chót cô đã xác định được tính xác thực của nó.
Xem ra là cô nhạy cảm.
Đúng, nếu đằng sau chuyện này có bí ẩn, những ông lớn vương tộc và cao thủ Tông hoàng này nhất định sẽ nhìn ra. Chung quy bọn họ hiểu rõ tộc Trời hơn hẳn, ba Sơn trưởng này không phải đèn đã cạn dầu.
A Điêu yên tâm, bắt đầu quá trình tìm hiểu.
Có điều ngay sau khi cô nghiêm túc tìm hiểu, cô mơ hồ cảm thấy - hai cuốn sách Văn Minh tách ra trong tâm trí đã rung động.
Hả? Chả lẽ bọn chúng hứng thú với nội dung này?
A Điêu đăm chiêu, cô phát hiện một khi mình chinh phục được một cấp bậc nào đó, sự dẫn dắt mà cô có được với vách núi sau khi đăng ký sẽ được nó cảm nhận và quyết định thứ hạng.
Bây giờ xem ra.
Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn đứng đầu.
80% phần đầu tiên.
Thôi nào, nhanh quá!
(P10)
Mà ông già Ngư và Bách Việt Tương Tư không kém nhau là bao, ba người dùng tốc độ cực nhanh giải quyết phần đầu tiên. Đằng sau là mấy Đại trưởng lão vương tộc như No.1, tiếp theo là đám người Trâm Xanh, tuy nhiên bọn người Bách Việt Linh Tê và Thương Ngô cũng tìm hiểu rất nhanh.
Gần như ngang hàng với những người như Trâm Xanh.
Điều đáng ngạc nhiên là A Điêu vẫn còn ở phía sau họ, chỉ cao hơn nhóm Thái tử.
Có điều không ai tin bản lĩnh của cô chỉ có chừng này.
Chỉ thấy A Điêu này không hoảng hốt, lấy ra trà sữa và một đống đồ ăn theo nghi thức, vừa ăn vừa tìm hiểu.
Tốc độ của cô không nhanh không chậm, ổn định tợn, duy trì chênh nhau một cấp với bọn Bách Việt Linh Tê.
Lúc đầu mọi người nghĩ cô cố ý, nhưng về sau phát giác cô thật sự không gợn sóng, thành ra họ dần dà không chú ý theo thời gian dần trôi, cố gắng tiếp tục tìm hiểu.
Những người khác cuối cùng cũng là người khác, chỉ có chính mình mới là thứ chân thật nhất.
Song, hiện tại A Điêu đang bối rối. Coi bộ Sách Văn Minh đang hút vào nội dung bí mật mà cô tìm hiểu ra, sức thèm ăn rất lớn, cô cần phải tìm hiểu lặp đi lặp lại, sáng tạo ra nhiều giá trị nội dung hơn để cho nó hút vào. Mãi tới khi nó thỏa mãn, cô mới có thể tiếp tục đến giai đoạn tìm hiểu tiếp theo.
Ban đầu A Điêu không cần làm như vầy, song, cô nhận ra sự khủng khiếp của hai cuốn Sách Văn Minh, đang khổ sở vì hết cách nuôi chúng một cách hiệu quả, cho nên giờ đây có chậm hơn thì cứ để chậm hơn.
Hai cuốn Sách Văn Minh bí ẩn đến từ tộc Trời là lợi ích thực chất nhất của cô bây giờ.
Còn cơ hội tìm hiểu bản ghi bí mật này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
(P11)
.....
Nửa tiếng sau.
Tiêu Cận đã phân tích thành phần của hòn đảo dựa trên phân tích của chính mình và tìm thấy một khu vực mà cô cho là thú vị hơn.
Đó là một khe nứt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ một cái nhìn này thôi đã làm cô choáng váng thiếu điều rơi xuống. Cô đột nhiên bừng tỉnh, lùi lại, cúi đầu sờ làn da, cảm nhận được cái lạnh khó hiểu trên đó mà hãi hùng trong lòng: phía dưới có chỗ không đúng, cam đoan có tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Cô quyết định lùi lại, một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí.
“Phải nói với Trần A Điêu chuyện này, nếu không chỉ e không giải quyết được với năng lực của mình.”
Tiêu Cận quyết đoán quay trở lại mà nào có hay tại nơi thấp nhất sâu thẳm dưới khe nứt, trong đám hài cốt hoang tàn, có một đoạn xương tay đen kịt đã bị gãy tự dưng nhúc nhích.
Ngay sau đó, hơi thở xác chết chốn u minh sâu trong khe nứt dao động và rồi khôi phục lại sự yên tĩnh cấp kỳ.
.....
Ông, tại khu hạch tâm trước vách núi tìm hiểu, một Trận Dịch Chuyển xuất hiện bất thình lình.
Bởi vì động tĩnh bất chợt thành ra mọi người vô thức bị hấp dẫn. A Điêu vừa quay đầu thấy ngay một thanh niên mặt chữ điền.
Mặc quần áo Thanh Đồng Sơn, trông xa lạ, nhưng rõ ràng người của 300 năm trước biết anh ta.
“Đồng Hoàng!!”
“Sao lại là hắn!”
“Trời đất ơi!”
Trong sự ồn ào và chấn động nơi nơi, A Điêu ngỡ ngàng.
Không phải tên trẻ tuổi này đã chết sao? Xác chết vùng dậy hay gì?
Cô quay đầu nhìn về phía Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn, phát hiện người này im lìm, bỗng dưng A Điêu tỏ tường được sự đáng sợ của Thanh Đồng Sơn.
Bạch Tương Thủ, Đồng Tước, đều không phải là tương lai của Thanh Đồng Sơn.
Đồng Hoàng được che giấu này mới phải.
Y chưa chết, mà còn là… tiểu Linh Vương.
A Điêu cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ y và số vận làm cho cô rung động.
Trên người Đồng Hoàng này tập hợp một tỷ lệ số vận tương đối của cả nước Liệt Tần, là con vua nổ của Thanh Đồng Sơn, cũng là sức quyết đoán của Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn khi cục diện trước mắt có trở ngại và đành phải làm y thức tỉnh trước.
………..
Sự bối rối cần phải được phá vỡ, có người trong vương tộc Tam Quốc bên này nhìn về phía A Điêu với ánh mắt khó tả, như thể mong đợi cô – người không biết ngại là gì – tới làm kẻ phản bội của tộc Người này, kế đó những người tốt như họ “bị ép” phải tham gia.
Có điều A Điêu ước gì chuyện này thất bại. Cô chột dạ, sợ để lộ chuyện huyết thống tộc Trời, thành ra hơi đâu màng tới những người này, họ đành gửi hy vọng vào nhau.
Trong bầu không khí yên tĩnh và im lặng này.
Đột nhiên, bùm!
Tiếng nổ này làm kinh động tất cả mọi người, người ta nhìn về phía khu vực có vụ nổ với nguồn năng lượng bùng nổ.
Chỉ thấy A Điêu dùng hai tay đập vỡ túi khoai tây chiên: “?”
Cô nhận ra điều gì đó, sợ bị cướp, thế là gấp rút chụm ngón tay lại, dùng thuật pháp chĩa về miệng túi khoai tây chiên, nghiền nát một đống khoai tây chiên lộn xộn bên trong thành bột và há miệng ra.
Nuốt sạch.
Một khuôn mặt tuyệt đẹp và siêu phàm là thế mà ngay lập tức có hai cái má căng phồng, cô vừa phồng má vừa gắng sức nhai nuốt như một con cá nóc.
Tâm lý của mọi người tê dại.
Bách Việt Linh Tê ngây người ba giây là có ngay một suy nghĩ trong đầu: Vậy mà mình lại ngã vào trong tay hạng người này?
Ông Trời mù rồi sao?
Mắc gì cô ta lại mạnh mẽ như vậy? Chỉ vì biết ăn?
Bách Việt Linh Tê vẫn nhìn chằm chằm, Bách Việt Mạc Sầu cũng nhìn chằm chằm, hình như mê mang.
Thiếu tông Lộc Sơn đời này cứ hệt vậy?
Cho đến khi Trâm Xanh nhìn không được, giơ tay xẵng ngay kéo A Điêu ra sau lưng: “Ăn từ từ thôi, không ai giục em đâu.”
Khi không đánh nhau, cô giáo này thật nhã nhặn và tài trí khôn cùng, cô ấy nhân tiện cản cái nhìn của Bách Việt Mạc Sầu.
Bà ta cười một cái nhưng nụ cười này như có như không, đồng thời dời mắt đi.
“Cảm ơn cô giáo, cô tốt quá.”
Sau đó, cô lấy ra một ly trà sữa mới và đổ trà sữa vào dạ dày.
Trâm Xanh: “...”
Bỗng nhiên sợ Thiếu tông nhà mình bị bệnh tiểu đường.
(P1)
Cuối cùng người kiểm soát vương tộc kiên trì đứng ra: “Đã liên quan đến vận mệnh tộc Người chúng ta thế này, thôi vậy, để cho tôi gánh cái danh tội nhân này đi. Kính xin các vị cân nhắc vì vận mệnh tộc Người chúng ta, tuyệt đối không nên kiêng dè chi vì truyền thừa tộc Trời. Hết thảy chú trọng vận mệnh tộc Người chúng ta hơn cả.”
“Vị tiền bối này, làm sao tìm hiểu bản ghi bí mật?”
Nền văn minh lộng lẫy của tộc Người hãy còn hữu ích, những lời này hào hùng tột cùng; vương tộc Tam Quốc là sự hiện hữu cao quý nhất đã cố miễn cưỡng đồng ý tại lúc này.
Thương Ngô lạnh lùng nhìn, trong mắt hiện vẻ trào phúng.
Có lẽ vì anh mang thân phận dị tộc, có lẽ vì rành rẽ chuyện cũ, chung quy không quan trọng.
Ông già: “Tự mình đi đến vách đá phía trước, nó sẽ tự đăng ký cho, kế đó chính bọn mi tìm hiểu, tiến độ có thể nhìn thấy trên bảng xếp hạng.”
Đề cập tới thật giản đơn, nếu ai nấy đã bước ra một bước này chứng tỏ họ sẽ chạy theo chuyện này như vịt, phần đông chẳng còn ai bận tâm đây là truyền thừa từ kẻ thù không đội trời chung với tộc Người.
Đói bụng thì có là sói hoang cũng bị bắt làm thịt ăn.
Dù sao tộc Trời bị diệt, tộc Người xưng bá, kế thừa hết thảy thì có vấn đề gì à?
Không có.
Thuyết phục bản thân như vậy, hoặc không cần thuyết phục chút nào, chung quy những người có mặt về đều chạy đến trước vách núi, nhưng vẫn né tránh những người có thân phận cao nhất.
Kỳ quặc là ba Sơn trưởng không vội vã đi qua, người lên trước là người đại diện của mấy vương tộc.
Những đại biểu vương tộc này, nhất là sau đợt Thái tử nước Liệt Tần và Nam Tấn, đều đăng ký xong, thì mặt tường đen như gương hiện ra bóng dáng của bọn họ.
Ai nấy thấy một con sư tử đực đang cháy trong máu và lửa cùng với một con công xòe lông.
Thái tử nước Liệt Tần: “?”
Thái tử Nam Tấn: “...”
(P2)
Hình như vừa nãy ông già đã đề cập đến vách núi này có thể nhìn thấu bản chất của con người.
Chẳng lẽ là huyết thống?
Có điều hình như không phải, huyết thống thiên phú của nước Liệt Tần và Nam Tấn không phải cái này.
Đó có phải là bản chất?
Một con sư tử dũng mãnh, một con công thành tinh?
Trước mắt bao người, Thái tử Nam Tấn anh tuấn đầy sức hút lúng túng, theo bản năng phe phẩy cây quạt. Có điều tới khi hắn đi qua một bên, vách đá bắt đầu hiện ra một mảng hoa văn lớn đầy bí ẩn màu vàng kim, có chữ viết có tranh vẽ, trên đầu bức tranh có chữ nhưng mờ lắm, chỉ có thể thấy rõ nhất ba chữ trên là: phần đầu tiên.
Xem như đây là nội dung phần đầu tiên, kế đó sẽ có phần hai phần ba này nọ. Người chưa đăng ký vẫn có nhìn thấy được toàn cảnh nhưng dường như họ bị một sức mạnh vô hình che khuất, không thể nhìn thấy rõ rành, có lẽ chỉ có những người đăng ký mới nhìn thấy.
Có là gì thì nhóm của hai Thái tử đã khẩn cấp đi sang một bên ngồi xếp bằng tìm hiểu.
Bấy giờ A Điêu thì thầm bên tai Trâm Xanh: “Cô ơi, dám cá Thái tử gia Nam Tấn này là một tên sở khanh, là thứ đàn ông cặn bã đấy.”
Trâm Xanh: “Em lại biết nữa?”
A Điêu: “Xời, cô nói thừa, nếu hắn bày ra con gà móng đỏ thì em đã không nghĩ như thế rồi. Cơ mà cái vách đá này là kính chiếu yêu sao ạ? Kiểu gì em cũng thấy nó là lạ, đừng nói nó sẽ làm lộ bí mật tu hành của chúng ta luôn đi đấy.”
Cách đó không xa, Thái tử Nam Tấn đành phải duy trì nụ cười lễ phép: Cảm ơn, tôi nghe thấy rồi, bây giờ tôi nói tôi thật sự không gần nữ sắc thì còn có ai tin không?
A Điêu mồm mép tép nhảy bên ngoài là thế chứ thực chất trong lòng cô đang không vững, đang suy nghĩ làm cách gì để rút lui.
Lỡ như đợi một tí nữa nó chiếu ra bản chất tộc Trời của mình thì nên làm cái gì đây?
Song, trông đám nội dung kia thật ghê gớm, cô muốn tìm hiểu phải biết.
Nhất thời rối rắm.
Bị A Điêu nhắc nhở như vậy, Trâm Xanh nhìn cô: “Hay là em không tham gia?”
Quái lạ, lợi ích lớn như vậy mà con nhóc này lại từ chối?
A Điêu bóp cổ tay thở dài: “Công danh lợi lộc chỉ là mây bay đối với em thôi, vì trong lòng em có người yêu, nguyện làm gió lốc đưa cô ấy lên mây xanh.”
(P3)
Có điều cô biết chắn hôm nay mình không tránh được, bằng không quá đáng ngờ, làm cho những con cáo già này hoài nghi.
Vừa thốt xong lời này, không ít người lướt qua Bách Việt Linh Tê.
Bách Việt Linh Tê và Thương Ngô đang đi lên đăng ký một đợt, nghe vậy, cô ta quay đầu nhìn về phía A Điêu, không tức giận gì cả chỉ mỉm cười: “Tôi chỉ thấy Đại nhân Thiếu tông đưa người lên trên Tây Thiên thật chuyên nghiệp, không biết lúc nào mình mới được đi lên?”
A Điêu thẹn thùng: “Tây Thiên? Ai đi qua thế giới bên kia?”
Qua… thế giới bên kia (Tây Thiên).
Bách Việt Linh Tê, người nhất thời không nói lại bị còn trêu chọc, hơn nữa còn chủ động đi tới cửa: “...”
Đúng là tên lưu manh nhà nghề.
Chọc Bách Việt Linh Tê một thoáng, A Điêu nhận ra mấy người Bách Việt Mạc Sầu nhìn về phía mình, đại khái muốn biết bản chất của cô hay là hoài nghi?
Dù sao A Điêu đành phải thuận thế đi lên, len vào giữa Thương Ngô và Bách Việt Linh Tê.
“Hai người đừng bao giờ đánh nhau vì em đấy.”
“Em sẽ đau lòng lắm.”
Hai người: “?”
A Điêu: “Hai người không cần phải giải thích che giấu và phủ nhận, em hiểu, suỵt…”
Trước khi hai người mở miệng, cô đặt một ngón tay lên miệng của mình và nũng nịu: “Vì em, xin hai người chịu đựng sự tức giận và ghen tuông của đôi bên.”
Vua độc Tam Quốc.
Cô thật sự quá độc.
Độc hơn cả vu cổ của Vu Sơn.
Bách Việt Linh Tê thật sự nhịn không được, truyền âm cho mẹ ruột: “Mẹ ơi, con có được đánh nó không? Tát một cái là được. Mẹ có đánh thắng được Sơn trưởng Lộc Sơn không?”
Bách Việt Mạc Sầu: “...”
May sao A Điêu làm một đợt này đã hợp lý chèn mình vào giữa hai người. Nguyên do cũng vì cô chú trọng tới thiên phú thần sầu và một ít số vận mang thêm ở trên hai người này, thậm chí chất lượng bên trong của họ còn cao hơn cả Đồng Tước.
Cô cân nhắc hai chuyện: trước hết vách núi đá này là sản phẩm của tộc Trời, nó sẽ nhằm vào người tìm hiểu từ tộc Người, sẽ không đưa vào đó bản chất huyết thống người nhà mình để kiểm tra uy lực. Còn nếu nó là sản phẩm từ dòng chính tộc họ Lang Gia, vậy dựa vào người được họ thờ phượng, họ cũng không dám phạm thượng tộc Trời tạo ra sức mạnh này. Giả như cả hai điều cùng không có khả năng xảy ra, nó nhìn ra được bản chất huyết thống tộc Trời của cô, chứng tỏ bản thân vách núi đá này có vấn đề mẹ nó rồi, hoàn toàn không do tộc Trời hay Lang Gia làm ra mà có người thiết kế làm một đợt hôm nay. Thành thử nếu cô bị phát hiện mang huyết thống tộc Trời, đúng lúc cô sẽ đổ vấy lên bên người này, bảo đối phương vu khống mình. Thứ hai, số vận chịu ảnh hưởng trộn lẫn, có thể che giấu hết thảy, ở một mức độ nào đó số vận của cô trộn lẫn số vận của hai người Thương Ngô sẽ có sức áp chế uy lực, ảnh hưởng lẫn nhau.
Cho nên…
(P4)
Bấy giờ A Điêu mới chen vào giữa hai người, hơn nữa còn trực tiếp đăng ký.
Điều này làm cho ba Sơn trưởng nhạy cảm và mấy tên cáo già bên vương tộc đã bớt nghi ngờ, trước đây họ gần như nghĩ Trần A Điêu kháng cự vách núi này.
Không có gì đáng ngạc nhiên, suy cho cùng đã là siêu thiên tài ắt sẽ có có một số bí mật tu luyện sợ bị nhìn thấy, không phải chính bản thân họ cũng thế sao.
Chẳng qua có khi nhìn thấy được một số bí ẩn đấy.
Hậu duệ của Trần Khuê, hậu duệ bị nguyền rủa, sao lại mạnh bực này?
Đại trưởng lão vương tộc Đường Tống thầm nghĩ: Nếu không phải đã xem xét nhà họ Trần vô số lần, ông ta thật sự hoài nghi Trần A Điêu là con gái của Trần Khuê và Thiên nữ ngày ấy, song, vách ngăn sinh sản và kết quả DNA đã bày ra đó.
Đành phải nói Trần A Điêu là quái thai ra đời trong thời đại có hàng chục tỷ dân này, không có lời giải thích nào khác.
Mọi người đang chú ý.
Vách núi trước mặt Thương Ngô Tử hiện ra một con phượng hoàng băng xinh đẹp đến cực hạn.
Còn Bách Việt Linh Tê là con bướm đỏ rực xinh đẹp mà bí ẩn.
Tất cả đều đẹp không gì sánh được, một đỏ một xanh, nóng lạnh giao nhau, vách núi trước mặt Trần A Điêu ở giữa cũng xuất hiện bóng hình.
Dẫu cho có thân phận gì, tất cả mọi người ở đây đều nghểnh dài cổ mở to mắt, mấy Sơn trưởng cũng không ngoại lệ.
Sau đó, họ thấy... Ánh sáng vàng đột nhiên bùng nổ, thậm chí đè bẹp phượng hoàng và bướm, và rồi trong ánh sáng vàng làm lòa cả mắt, họ thấy... rồng?
A Điêu còn tưởng đâu là rồng.
Kết quả thấy…
“Phụt...” Bách Việt Linh Tê không nhịn được, khẽ nhếch khóe miệng để rồi phụt cười thành tiếng.
Thương Vô nhịn xuống, quay mặt đi, cố gắng không gây hấn với A Điêu.
Có điều trên vách núi thật sự... là một con heo tròn vo, hoặc là nói một con heo vàng y như một con heo đất nhét tiền thông thường, nó được nhân cách hóa, đang ngồi ở kia thật dễ thương.
A Điêu: “?”
Ai đây? ** mẹ, số vận đen rầm của hai người đã làm ô uế tôi như vậy?
Phản ứng đầu tiên của A Điêu là vui mừng, vui mừng cho bản chất tộc Trời của mình không bị lộ, ngặt nỗi phản ứng thứ hai là... chả lẽ bản chất tộc Trời là heo?
Hay là có chỗ nào không ổn.
(P5)
Khuôn mặt A Điêu sững lại như chữ quýnh (囧), vô thức dời bước, và con heo cũng né theo.
A Điêu: “!”
Có thể xem như Bách Việt Linh Tê mang mặt mày hớn hở, mỉm cười mà rằng: “Đại nhân Thiếu tông đừng căng thẳng quá, cô phải học cách đón nhận chính bản thân mình.”
Cứt!
Có thế nào A Điêu vẫn không chấp nhận, vì thế thăm dò dựng thẳng một ngón giữa...
Con heo vàng cũng giơ móng heo lên.
Ôi, thôi!
A Điêu tức thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói với mọi người: “Không phải tôi đâu, mọi người thấy không, nó không có ngón giữa.”
Móng giò heo cơ mà, lấy đâu ra ngón giữa.
Dù sao thì cô cũng đã chứng minh được mình vô tội và không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào.
Thậm chí cô còn trả đũa, hỏi ông già kia: “Vách đá này không đứng đắn lắm, tỷ lệ sai có vẻ khá cao đấy ạ.”
Lúc trước cô nói Thái tử người ta là con công chứng tỏ sở khanh đâu có trưng ra thái độ này.
Tiêu chuẩn kép?
Ông già: “Nó chưa từng sai, hay mi thử lại lần nữa.”
A Điêu không muốn thử xoay người muốn đi. Mỗi tội khi cơ thể cô lắc lư, hình ảnh trên vách núi cũng lắc lư, con heo biến thành một cuốn sách ngay lập tức.
Mẹ nó, thật là một cuốn sách lớn.
Sách Văn Minh?!
Tộc quần nào có được bản chất của Sách Văn Minh, ngoại trừ vương tộc và tộc Trời, hoàn toàn không có bất kỳ tộc…
Ba Đại trưởng lão của vương tộc biến sắc, ánh mắt trao đổi, gần như ôm lòng muốn gi ết chết đầy trí mạng với A Điêu.
Có điều qua một giấy, sát khí rút lui, chỉ còn lại nỗi đờ đẫn.
Bởi vì bìa sách siêu to khổng lồ kia đang ghi một một hàng tiêu đề rồng bay phượng múa thật rõ ràng: “Bàn về cách chinh phục các nhân vật đẹp đẽ: chàng trai trẻ / thiếu nữ / phụ nữ có chồng / cậu trẻ / cô bé trẻ / chị dâu / chú út / dì / sư phụ...”
Ngon lắm, tiêu đề của cuốn sách này cũng dài mẹ nó quá, tuyệt vời nhất là ở phía sau còn ba chấm.
Ý là vẫn chưa kết thúc.
(P6)
Bầu không khí thật đáng sợ, hệt cảnh tượng khó tin năm đó nhìn thấy ba người sáng lập và ba Đại đế lập nước chém giết cùng một chỗ.
Năng lực niệm tăng vọt như một cơn bão cát.
A Điêu ngây người, đỏ mặt, vách núi kêu lên một cái bộp, lòng bàn tay cô thật nhỏ, thậm chí còn không che nổi hai từ chinh phục.
Đôi mắt của cô đỏ hoe, vội vàng muốn chết, như thể khuôn mặt của cô đang nói: Hu hu, tức quá, cái vách đá hỏng hóc gì đây, biết nói xấu tui nữa!
Có điều nội tâm bình tĩnh của cô lại nhấc lên sóng to gió lớn — ** má! Vách núi hỏng hóc này cừ ghê, rõ ràng đo được bản chất của bug Bồn Cầu.
Bồn Cầu: “???”
Tôi là một cái máy thứ dữ siêu cao, cô mãi nghĩ về tôi thế cơ à?
Những người ở Lộc Sơn đều im lìm như bụt... Nhất thời không biết nên giải thích hay nên lập mối quan hệ xã hội.
Chủ yếu do dấu vết làm việc của Đại nhân Thiếu tông quá vững chắc.
Có là gì thì nhất định cảnh tượng này sẽ là cảnh nổi tiếng, ánh mắt Bách Việt Linh Tê nhìn A Điêu giống như đang nhìn một tên cặn bã, nhưng lại không muốn đọ hơn thua ở câu chữ với A Điêu vì dám cá cô ta không thắng nổi. Bởi vậy cô ta chỉ cười khẽ, xoay người muốn đi.
Không ngờ cơ thể cô ta vừa lắc lư, thì bóng bướm lắc lư, bóng sách lắc lư... Phượng Hoàng Băng cũng lắc lư.
Sau khi lắc lư thì đứng im, có thêm hai mũi tên và vài từ.
Trên đầu con bướm cắm một mũi tên, mũi tên có đánh dấu: cô bé trẻ.
Trên đầu con Phượng Hoàng Băng cắm một mũi tên, mũi tên có đánh dấu: chàng trai trẻ.
A Điêu: “?”
Những người khác: “?”
Hai người Thương Ngô và Bách Việt Linh Tê đỏ cả mặt, đúng vậy, thật sự đỏ mặt, có điều người trước thì đỏ mặt vì thẹn thùng, còn người sau thì… nhồi máu cơ tim.
Hả, cái này? Cái này cái này cái này!!!
Ông lão ngạc nhiên, nhìn A Điêu một hồi lâu: “Mi là quái thai có tư chất tự nhiên đáng sợ nhất mà ta từng gặp, có sức kiểm soát thiên tài cấp bậc cỡ này thì có thể nói là bi3n thái.”
Bi3n thái dữ phải biết.
Không biết những người được chính thức công nhận là bị “kiểm soát” nghĩ như thế nào trong đầu.
A Điêu hiếm khi có vài phần lúng túng. Trước ánh mắt phức tạp của mọi người, cô coi như mình bị mù, không thấy gì cả, trưng vẻ xám xịt chạy sang một bên tìm hiểu. Tuy nhiên mông cô vừa đặt xuống…
(P7)
Bọn Tống Linh đến.
Đến thì đến thôi. Là thế hệ trẻ, làm sao lại bỏ lỡ chuyện lớn ngần này. Thành ra họ cũng đăng lý, lúc đăng ký thì có thêm mấy mũi tên.
Hạ Tam Lộc: “Kỳ lạ, tại sao trên đầu mấy người lại có mũi tên rồi còn có cả chữ viết. Để tôi coi một tí xem. Chàng trai trẻ, thiếu nữ, cô bé trẻ gì đây? Ủa, cái này còn đo tuổi nữa? Nhưng tôi mới 20 thôi mà, sao không cho tôi mũi tên?”
Họ nào hay lúc trước có một cuốn sách xuất hiện, nhưng mấy người khác thì tỏ tường cho nên đã ngỡ ngàng vào lúc đó.
Tống Linh nhìn mũi tên “thiếu nữ” của mình, sửng sốt một thoáng và liếc sang A Điêu.
Lại làm chuyện xấu nữa rồi?
“Không phải chứ, con nhỏ đó thực sự đã đi tìm hiểu hết mọi người rồi?”
“Cuốn sách kia đáng sợ cỡ đó?”
“Không biết nữa, có lẽ hiệu quả chỉ nhắm vào những thế hệ trẻ này?”
“Đừng để ý nữa, Trần A Điêu kia luôn luôn kỳ lạ, có khi là thủ đoạn cô ta cố tình làm ra vì muốn quấy rầy tâm trạng của bọn Bách Việt Linh Tê.”
Khi mọi người bàn tán sôi nổi, dù các ông lớn thấy quái lạ nhưng chẳng để ý nhiều, đi đăng ký ngay với các cao thủ tiểu Linh Vương khác như Trâm Xanh.
Và rồi... Trâm Xanh phát hiện mình cũng có mũi tên, trên mũi tên là: cô giáo.
À không có gì, chỉ là cô giáo mà thôi.
Chỉ cần không bị chinh phục là được.
Tâm trí của cô ấy ổn định lắm, có điều cô đã cảm thấy sai sai ngay khi chợt nhìn qua những người khác.
Trong nhóm của họ, chỉ có cô và một người khác có mũi tên.
“Chuyện gì đây, vì sao tôi không có mũi tên, tôi cũng là sư phụ nó đấy.”
Phản ứng đầu tiên của Ngư Huyền Cơ là điên tiết, Cò Trắng nhịn không được đã nhắc nhở: “Sơn trưởng, phía trước cuốn sách còn có tính từ: đẹp đẽ.”
** má, đúng rồi!
Lúc này khối kẻ mới bừng tỉnh, theo bản năng nhìn về phía một người.
Sơn trưởng Vu Sơn, Bách Việt Tương Tư, rành rành là Sơn trưởng mà trên đầu cũng bị cắm mũi tên: phụ nữ có chồng.
(P8)
“Mẹ kiếp, mẹ con cũng không thoát…” Không biết ai không dằn lòng nỗi đã thì thầm một tiếng, đoạn, người này ngã xuống đất sùi nước bọt.
Phụt!
A Điêu đang uống trà sữa khi đó cũng phun ra, cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, mình trong trắng mà hứng tội oan cỡ này.
Cô không muốn lấy được dạng năng lực niệm này đâu! Muốn sống thêm vài năm nữa! A!!
Bầu không khí lúc đó xấu hổ tột cùng, vương tộc Tam Quốc đều cho rằng Bách Việt Tương Tư sẽ tức giận tới nỗi giết A Điêu. Hên sao tính tình Bách Việt Tương Tư rất tuyệt vời, chỉ hời hợt liếc A Điêu và phất tay áo bỏ đi.
Trông như là một trò đùa, ai nấy trêu chọc ngoài miệng thế thôi chứ thật chất trong lòng họ hãi hùng phải biết.
Phải chăng bản chất tư chất tự nhiên của Trần A Điêu đã đáng sợ đến mức có thể bao trùm ảnh hưởng đến Sơn trưởng rồi?
Thật đáng sợ, chẳng phải có nghĩa là nó sẽ đuổi kịp trình độ của ba Sơn trưởng nhanh thôi?
Ít nhất hiện tại mấy người như Trâm Xanh cùng với các trưởng lão phổ thông của vương tộc đã không còn là đối thủ của cô.
Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn nhìn A Điêu, truyền âm về Thanh Đồng Sơn, dặn dò một câu, bên đó táng đởm lắm nhưng vẫn làm theo cấp kỳ.
Ở bên này, việc tìm hiểu phần đầu tiên đã bắt đầu.
Hiện nay xem ra ba vương tộc Tam Quốc có cường giả nhiều nhất, song, nhân vật tài giỏi tại Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn nhiều như mây, dạng cường giả có thiên phú chiếm số lượng nhiều nhất; còn Lộc Sơn lại có thế hệ trẻ hưng thịnh nhất, nhờ Trần A Điêu đã chiếm được chỗ tốt của số vận. Cho nên kế tiếp ai chiếm thế thượng phong còn chưa tỏ.
Tuy nhiên sóng ngầm đang mãnh liệt, Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn đều có chuẩn bị, cho nên truyền tin tức về.
Ngư Huyền Cơ cũng muốn truyền, nhưng đời đầu Lộc Sơn đã tổn thất thảm phải biết, việc không có người kế thừa cũng nặng nề, nếu gọi người tới cùng lắm chỉ gọi được hai người họ Lý bên tộc họ Lý. Lúc liên lạc với Đại trưởng lão, người này đã hỏi ông có muốn liên lạc với người sáng lập hay không.
“Quên đi, chỉ sợ người đó cũng biết, không xuất hiện tức là không có hứng thú.”
Trong nước Liệt Tần, Quân vương nước Liệt Tần đang phê duyệt tấu chương. Tới khi nhận được hình ảnh về cảnh trên hòn đảo do cấp dưới truyền lại, ông ta nhìn một hồi và hỏi Thủ tướng bên cạnh.
“Hãy để tổ chức nội bộ viện ra một kế hoạch, nếu không có cách nào khiến Đường Tống chia rẽ làm Trần A Điêu rời khỏi Đường Tống, thì chóng vánh g iết chết nó, bất kể giá nào.”
“Thông thể để Đường Tống xuất hiện Lang Gia Côn Luân thứ hai.”
(P9)
“Còn nữa, liên hệ với tất cả thiên tài có tố chất tốt, đưa qua, phải nắm bắt cơ hội này với khả năng lớn nhất.”
Biểu cảm của vị Đế vương này hết sức cương quyết lạnh lùng, có uy quyền của bậc Đế vương hơn cả đám con của ông ta.
Trong nước Đường Tống và Nam Tấn cũng vậy.
Có điều khi bọn họ nóng lòng tập hợp thiên tài và cường giả, tại khu nguy hiểm trên hòn đảo, Tiêu Cận lại không vội vàng chút nào. Sau khi liên lạc với Tiêu Khiết La ở Đường Tống xa xôi, cô phân tích các loại đất trên hòn đảo, gửi mẫu phân tích đi, tiếp đó mới chậm rãi đi tới khu hạch tâm.
Có điều mục đích của cô không phải để tìm hiểu bất cứ điều gì, tu luyện không phải sở thích và sở trưởng của cô.
Mục đích thật sự của cô là chính hòn đảo này.
Hòn đảo này thật thú vị.
.....
A Điêu nào gấp rút tìm hiểu, cô phân tích những nội dung này, xác định liệu nó có đúng là bản ghi bí mật năm đó Thần nữ tộc Trời truyền xuống hay chăng.
Cô không biết nhiều về tộc Trời, nhưng thông qua những lần diễn tập với nó, sau chót cô đã xác định được tính xác thực của nó.
Xem ra là cô nhạy cảm.
Đúng, nếu đằng sau chuyện này có bí ẩn, những ông lớn vương tộc và cao thủ Tông hoàng này nhất định sẽ nhìn ra. Chung quy bọn họ hiểu rõ tộc Trời hơn hẳn, ba Sơn trưởng này không phải đèn đã cạn dầu.
A Điêu yên tâm, bắt đầu quá trình tìm hiểu.
Có điều ngay sau khi cô nghiêm túc tìm hiểu, cô mơ hồ cảm thấy - hai cuốn sách Văn Minh tách ra trong tâm trí đã rung động.
Hả? Chả lẽ bọn chúng hứng thú với nội dung này?
A Điêu đăm chiêu, cô phát hiện một khi mình chinh phục được một cấp bậc nào đó, sự dẫn dắt mà cô có được với vách núi sau khi đăng ký sẽ được nó cảm nhận và quyết định thứ hạng.
Bây giờ xem ra.
Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn đứng đầu.
80% phần đầu tiên.
Thôi nào, nhanh quá!
(P10)
Mà ông già Ngư và Bách Việt Tương Tư không kém nhau là bao, ba người dùng tốc độ cực nhanh giải quyết phần đầu tiên. Đằng sau là mấy Đại trưởng lão vương tộc như No.1, tiếp theo là đám người Trâm Xanh, tuy nhiên bọn người Bách Việt Linh Tê và Thương Ngô cũng tìm hiểu rất nhanh.
Gần như ngang hàng với những người như Trâm Xanh.
Điều đáng ngạc nhiên là A Điêu vẫn còn ở phía sau họ, chỉ cao hơn nhóm Thái tử.
Có điều không ai tin bản lĩnh của cô chỉ có chừng này.
Chỉ thấy A Điêu này không hoảng hốt, lấy ra trà sữa và một đống đồ ăn theo nghi thức, vừa ăn vừa tìm hiểu.
Tốc độ của cô không nhanh không chậm, ổn định tợn, duy trì chênh nhau một cấp với bọn Bách Việt Linh Tê.
Lúc đầu mọi người nghĩ cô cố ý, nhưng về sau phát giác cô thật sự không gợn sóng, thành ra họ dần dà không chú ý theo thời gian dần trôi, cố gắng tiếp tục tìm hiểu.
Những người khác cuối cùng cũng là người khác, chỉ có chính mình mới là thứ chân thật nhất.
Song, hiện tại A Điêu đang bối rối. Coi bộ Sách Văn Minh đang hút vào nội dung bí mật mà cô tìm hiểu ra, sức thèm ăn rất lớn, cô cần phải tìm hiểu lặp đi lặp lại, sáng tạo ra nhiều giá trị nội dung hơn để cho nó hút vào. Mãi tới khi nó thỏa mãn, cô mới có thể tiếp tục đến giai đoạn tìm hiểu tiếp theo.
Ban đầu A Điêu không cần làm như vầy, song, cô nhận ra sự khủng khiếp của hai cuốn Sách Văn Minh, đang khổ sở vì hết cách nuôi chúng một cách hiệu quả, cho nên giờ đây có chậm hơn thì cứ để chậm hơn.
Hai cuốn Sách Văn Minh bí ẩn đến từ tộc Trời là lợi ích thực chất nhất của cô bây giờ.
Còn cơ hội tìm hiểu bản ghi bí mật này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
(P11)
.....
Nửa tiếng sau.
Tiêu Cận đã phân tích thành phần của hòn đảo dựa trên phân tích của chính mình và tìm thấy một khu vực mà cô cho là thú vị hơn.
Đó là một khe nứt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ một cái nhìn này thôi đã làm cô choáng váng thiếu điều rơi xuống. Cô đột nhiên bừng tỉnh, lùi lại, cúi đầu sờ làn da, cảm nhận được cái lạnh khó hiểu trên đó mà hãi hùng trong lòng: phía dưới có chỗ không đúng, cam đoan có tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Cô quyết định lùi lại, một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí.
“Phải nói với Trần A Điêu chuyện này, nếu không chỉ e không giải quyết được với năng lực của mình.”
Tiêu Cận quyết đoán quay trở lại mà nào có hay tại nơi thấp nhất sâu thẳm dưới khe nứt, trong đám hài cốt hoang tàn, có một đoạn xương tay đen kịt đã bị gãy tự dưng nhúc nhích.
Ngay sau đó, hơi thở xác chết chốn u minh sâu trong khe nứt dao động và rồi khôi phục lại sự yên tĩnh cấp kỳ.
.....
Ông, tại khu hạch tâm trước vách núi tìm hiểu, một Trận Dịch Chuyển xuất hiện bất thình lình.
Bởi vì động tĩnh bất chợt thành ra mọi người vô thức bị hấp dẫn. A Điêu vừa quay đầu thấy ngay một thanh niên mặt chữ điền.
Mặc quần áo Thanh Đồng Sơn, trông xa lạ, nhưng rõ ràng người của 300 năm trước biết anh ta.
“Đồng Hoàng!!”
“Sao lại là hắn!”
“Trời đất ơi!”
Trong sự ồn ào và chấn động nơi nơi, A Điêu ngỡ ngàng.
Không phải tên trẻ tuổi này đã chết sao? Xác chết vùng dậy hay gì?
Cô quay đầu nhìn về phía Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn, phát hiện người này im lìm, bỗng dưng A Điêu tỏ tường được sự đáng sợ của Thanh Đồng Sơn.
Bạch Tương Thủ, Đồng Tước, đều không phải là tương lai của Thanh Đồng Sơn.
Đồng Hoàng được che giấu này mới phải.
Y chưa chết, mà còn là… tiểu Linh Vương.
A Điêu cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ y và số vận làm cho cô rung động.
Trên người Đồng Hoàng này tập hợp một tỷ lệ số vận tương đối của cả nước Liệt Tần, là con vua nổ của Thanh Đồng Sơn, cũng là sức quyết đoán của Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn khi cục diện trước mắt có trở ngại và đành phải làm y thức tỉnh trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook