Sau Khi Li Hôn Truy Thê
1: Không Sinh Được Hài Tử


“Bang!”Một tiếng vang thanh thúy ở cửa Cục Dân Chính dẫn tới người qua đường xung quanh sôi nổi bàn tán, một nam Alpha với âu phục chỉnh chu, thân hình cao lớn bị một Omaga mảnh mai tặng cho tát tai.

“Ngươi đừng ở nơi này mà nổi điên, ta biết rõ tâm cơ của ngươi !” Đang lúc Thẩm Thần còn đang hồi tưởng lại, Hoắc Nam Phong đã bắt lấy tay hắn, vẻ mặt đầy phẫn nộ mà cảnh cáo.

Nếu không phải niệm tình phu phu, một Alpha khoẻ mạnh như hắn, sao có thể để Thẩm Thần vả mặt trước mặt mọi người, có khi hắn đã sớm vặn gãy tay Thẩm Thần.

Thẩm Thần nghe được lời cảnh cáo lãnh khốc của hắn, tay run lên, ngực truyền đến một cảm giác bén nhọn đau đớn.

“Ta nổi điên? Lời vừa rồi ngươi nói là tiếng người sao? Ai cũng có thể nói ta không sinh được hài tử, chỉ có ngươi là không tư cách nói những lời này!”Nếu không phải ba năm trước đây thay Hoắc Nam Phong chặn ám toán của đối thủ thương nghiệp làm túi dựng dục trong cơ thể bị hao tổn, Thẩm Thần cũng không đến mức vẫn luôn không có hài tử, vô pháp vì 3 đời đơn truyền của Hoắc gia sinh con nối dõi tông đường.

Nhưng vừa lấy được chứng nhận ly hôn, Hoắc Nam Phong thế nhưng khinh miệt nói: “Ngươi không thể sinh con, về sau tái hôn cũng khó khăn.

Căn biệt thự đông khu kia liền cho ngươi đi.

”Lời này đối với Thẩm Thần mà nói quả thực vô cùng nhục nhã!Thẩm Thần tức giận nhịn không được, lúc này mới ra tay tát Hoắc Nam Phong một cái.


“Buông tay!” Thẩm Thần chịu đựng nước mắt, dùng sức giãy giụa vài cái, “Phòng ở của ngươi ta không cần!”“Nháo đủ rồi nói không có? Ngươi thật giống đàn bà đanh đá!” Hoắc Nam Phong nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, “Hiện tại nói không cần phòng ở, đừng để đến lúc đó lại tới tìm ta nháo, phiền phức!”“Ngươi yên tâm, dù ta có lên phố ăn xin, cũng sẽ không theo Hoắc gia các người xin một phân tiền!” Thẩm Thần đôi mắt đỏ bừng, quật cường nâng cằm, không chịu yếu thế nửa phần.

“Tùy ý ngươi.

” Hoắc Nam Phong lạnh nhạt nói, sau đó lên xe, nghênh ngang mà đi.

Thẩm Thần như cũ vẫn đứng ở cửa Cục Dân Chính.

Vào đông gió lạnh thổi, làm xương khớp Thẩm Thần muốn đông lại lạnh đến run bần bật, mũi cùng đôi mắt đều hồng, như là muốn khóc.

Nhưng Thẩm Thần không khóc, cúi đầu nhìn bìa đựng chứng nhận ly hôn.

Có lẽ là bởi vì quá lạnh, cầm chứng nhận tay run đến lợi hại, cố rất nhiều lần cũng không nhét vào trong bao được, dứt khoát cứ như vậy nắm chặt trong tay.

Lang thang không có mục tiêu mà đi một đoạn đường, Thẩm Thần rốt cuộc không nhịn được, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Thấy chiếc xe bảo mã (BMW) phóng nhanh mà đi, thực mau đã biến mất ở khỏi tầm mắt.

Thẳng đến giờ khắc này, Thẩm Thần mới ý thức được, mình cùng Hoắc Nam Phong đã hoàn toàn kết thúc.

Hai người kết hôn ba năm, hai năm đầu nói là như tựa keo sơn cũng không quá, năm thứ ba lại luôn khắc khẩu, một chút việc lông gà vỏ tỏi đều có thể náo lên.

Liền ở đêm trước, bọn họ còn náo tới nửa đêm, nợ cũ trước kia cũng lôi ra, náo đến cuối cùng Hoắc Nam Phong thế nhưng lạnh lùng mà nói ra hai chữ: “Ly hôn!”Hôm nay mới sáng sớm, bọn họ liền tới Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn, so với khi lãnh giấy kết hôn còn nhanh hơn.

Có thể thấy được Hoắc Nam Phong đã sớm chịu đủ cuộc hôn nhân này, một khắc cũng không chờ được.

Buồn cười chính là Thẩm Thần còn không thấy rõ, mỗi lần sau khi cãi nhau nghĩ Hoắc Nam Phong còn đối với mình có cảm tình liền chủ động đi tìm hắn xin lỗi, ai ngờ hắn đã sớm thấy y phiền.


Vừa rồi hắn nói cái gì?Nói mình giống người đàn bà đanh đá.

Ha hả, chỉ sợ ở trong mắt hắn, chỉ có muội muội Tô Tiêu mới là ôn nhu tri kỷ nhất.

Tô Tiêu cũng là giống cái Omega, bất đồng chính là, nàng là nữ O, túi dựng dục so với nam O càng thích hợp sinh con nối dõi, hơn nữa nàng ôn như cũng làm động lòng người khác giới, Hoắc gia trên dưới không ai không thích nàng.

Nghĩ đến Hoắc Nam Phong đối Tô Tiêu thương tiếc, Thẩm Thần khóe môi nhếch lên đầy châm chọc.

Mỗi lần Hoắc Nam Phong về nhà, Thẩm Thần mong cùng Hoắc Nam Phong chia sẻ tâm sự, chưa nói được hai câu Tô Tiêu liền tới gõ cửa, luôn có cớ tìm Hoắc Nam Phong hỗ trợ.

Vì thế Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong bỏ lỡ không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần Hoắc Nam Phong đều nói: “Tiêu Tiêu tuổi còn nhỏ, ngươi là ca ca nên rộng lượng một ít.

Huống chi ngươi là nam nhân, cùng tiểu nữ hài so đo làm gì.

”Thẩm Thần nhẫn rồi lại nhẫn, nhẫn cho tới hôm nay, không đổi lấy Hoắc Nam Phong tôn trọng, ngược lại tới nông nỗi ly hôn.

Kỳ thật nếu không có Tô Tiêu, y cùng Hoắc Nam Phong cũng sẽ ly hôn, nói đến cùng vẫn là bởi vì Hoắc gia trên dưới ngại hắn không sinh được hài tử, vô pháp cấp Hoắc gia người nối dõi tông đường.


Bọn họ sớm đã quên lúc trước Thẩm Thần như thế nào bị thương dẫn tới dựng túi bị hao tổn.

Trở lại phòng trọ, Thẩm Thần cái gì cũng không nghĩ làm, ngồi ở phía trước cửa sổ phát ngốc thật lâu.

Thẳng đến bóng đêm buông xuống, hắn không nghĩ một người mãi ở căn phòng trống rỗng, liền gọi bạn tốt đi quán bar.

Sau này mỗi lần hồi tưởng lại đêm này, Thẩm Thần đều hối hận không kịp, hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào đi.

Nếu sớm biết rằng đi ra ngoài uống rượu sẽ làm Hoắc Nam Phong ném đi mặt mũi, y nên tránh ở trong phòng thuê tiếp tục ngủ.

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương