Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Văn Phồn cũng chẳng nỡ nói lời trách móc hắn.

Căn bệnh đau dạ dày của Thiệu Dập Tuỳ bị nặng hơn nhiều trong hai năm qua, cậu đã hơn một lần nhìn thấy hắn đau bụng. Tính tình của người đàn ông vốn đã rất tệ, khi đau bụng càng không muốn bị ai quấy rầy nên thường xuyên ở một mình hút thuốc, nếu bị cậu bắt gặp chắc chắn sẽ mắng một phen.

Hắn phải ăn cháo kê do cậu nấu mới thấy đỡ hơn.

"Trong phòng nghỉ có dụng cụ làm bếp không? Em muốn đi nấu chút cháo."

Hắn không nhúc nhích, ôm lấy cậu nói: "Ôm thêm chút nữa đi."

Văn Phồn cụp mắt nhìn hắn: "Anh đỡ hơn chưa? Có đau lắm không?"

Thiệu Dập Tuỳ: "Hết rồi."

Cậu không tin lời hắn nói bậy, cúi đầu nói: "Hôm nay dì Lưu nhờ em nhắc anh đừng có làm việc tới mức quên luôn giờ giấc, dì sợ anh bị đau bụng, em chưa kịp nhắc thì bị luôn rồi."

"Nếu anh cứ làm việc kiểu này, đến khi hợp đồng hết hạn đừng nói đến chuyện hẹn hò với ai, việc anh có thể trụ được đến lúc đó hay không cũng là vấn đề rồi đấy. Anh mới 30 tuổi mà sức khỏe đã như ông già 60 tuổi, anh còn chưa tỉnh ngộ à?"

Hắn nghe cậu nói mà dựa vào lồng ngực cậu cười khúc khích.

"Được rồi, vậy anh sẽ ở lại với em luôn nhé."

Văn Phồn: "Anh tính toán thật đấy, bảo em làm bảo mẫu miễn phí cho anh à."

Thiệu Dập Tuỳ: "Vô lương tâm, nấu một bát cháo mà em biến thành bảo mẫu luôn rồi. Nửa đời sau ông chủ Phồn nuôi anh, chẳng lẽ mỗi ngày đều mắng anh là kẻ ăn bám à?"

Từ khi Văn Phồn mở cửa tiệm đàn, hắn thỉnh thoảng vẫn trêu chọc cậu là ông chủ Phồn, bị cậu nói hoài cũng không chịu sửa. Cậu mỉm cười đáp một câu: "Sếp Thiệu cao quý ngàn vàng, sao em nuôi nổi…"

"Chủ tịch Thiệu, kế hoạch..."

Trong lúc hai người đang nói chuyện đùa giỡn, trước cửa phòng họp xuất hiện một người chính là thư ký Tần vừa đưa Văn Phồn lên đây.

Anh ta không biết nhiệm vụ của mình là phải báo cáo cái gì nên giọng nói đột ngột dừng lại, nhìn thấy sếp Thiệu nghiêng đầu để lộ đôi mắt. Thư ký Tần thấy ông chủ cau mày, chân run rẩy, vội vàng nói: "Xin lỗi chủ tịch Thiệu, hai người tiếp tục đi ạ."

Nói xong anh ta nhanh chóng quay người lại, còn không quên đóng cửa lại.

Văn Phồn: "..."

Hình như thư ký Tần đã hiểu lầm điều gì đó.

Vậy mà Thiệu Dập Tuỳ còn cố tình trêu chọc cậu: "Tiếp tục nào."

Cậu trừng mắt nhìn hắn: "Bụng anh hết đau rồi đúng không? Nói nhảm nhiều quá."

Bàn tay to của hắn vẫn còn nắm chặt eo cậu, Văn Phồn vỗ nhẹ nói: "Em đi nấu cháo, nếu khó chịu thì uống chút nước nóng trước đi, đừng hút thuốc nữa."

Hắn ậm ừ: "Ừm."

Văn phòng của Thiệu Dập Tuỳ nằm ở trên tầng 39 nên rất rộng rãi và sang trọng, xuống dưới tầng 38 còn có một phòng nghỉ cạnh phòng trà, Văn Phồn không muốn phiền phức lại lãng phí thời gian nên đi đến đó luôn.

Bây giờ đã là buổi trưa, phòng trà đầy đủ tiện nghi có đông đủ nhân viên đến đây nghỉ ngơi.


"Tôi không có nói quá lên đâu, chủ tịch Thiệu thế này ít nhất cũng phải bảy lần một đêm!"

"Anh cũng tự biết mình nói quá, chủ tịch Thiệu làm được nhưng anh Phồn không có làm nổi đâu, bảy lần làm cho chết luôn à."

Bước chân của Văn Phồn đột nhiên dừng lại ở ngoài phòng trà.

"Vợ chồng son phải khác chứ, bọn họ dính chặt như sam. Không có quên thồn thức ăn cho chó cho mọi lúc mọi nơi đâu."

"Không biết còn phải đợi sếp Thiệu bao lâu nữa. Vừa rồi thư ký Tần lên nói chuyện kế hoạch hả? Chiều hai giờ còn một cuộc họp."

"Bây giờ chưa đến một giờ mà? Đủ rồi."

"Một giờ? Xem thường thế? Tôi cược sếp Thiệu làm hai giờ."

"Vậy tôi cược ba giờ, mười xu đây."

"Anh Phồn, anh đến muốn uống nước à?"

Giọng nói bên cạnh vang lên đột ngột khiến Văn Phồn giật mình, vội vàng nói: "Không có, tôi đến nấu cháo."

Mấy người nhân viên đang nói chuyện trong phòng trà im lặng ngay lập tức.

Văn Phồn đành phải gượng gạo bước vào, một cô gái ngượng ngùng cười với cậy: "Anh Phồn, sao sếp Thiệu nhanh vậy." Bị người bên cạnh dùng cùi chỏ chọc vào mới sợ hãi che miệng lại.

Lỗ tai cậu hơi đỏ lên, giải thích với bọn họ: "Hắn bị đau bụng thôi."

"Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu mà. Anh Phồn, anh có cần gì thì cứ gọi chúng tôi!"

Càng giải thích lại càng không ổn nên Văn Phồn không nói nữa, vội vàng mở cửa đi vào phòng nghỉ.

Cậu không hề biết ngay khi thư ký Tần rời khỏi phòng họp, anh ta đã nghiêm túc ra lệnh cho tất cả nhân viên là sếp Thiệu và anh Phồn đang ở bên trong, không ai được vào làm phiền họ nếu không sự cho phép.

Tin tức nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Nửa giờ sau Văn Phồn đi ra từ phòng nghỉ, cảm giác được ánh mắt nhìn mình càng thêm mãnh liệt. Cậu bưng bát cháo nói: "Tôi nấu cũng nhiều, mọi người vào ăn luôn nha."

Mấy người đang ở trong phòng trà giả vờ bận rộn nhìn móng tay bỗng trở nên hăng hái hơn hẳn.

"Cảm ơn anh Phồn!"

"Anh Phồn vất vả rồi!"

"Anh Phồn mau tới chỗ sếp Thiệu đi. Anh ấy bị đau bụng, cần bát cháo này hơn chúng tôi."

Văn Phồn gật đầu rời đi: "Ừ."

Các nhân viên phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu thở dài.

"Nếu anh ấy không kết hôn chắc tôi còn mơ mộng được ít nhất hai năm nữa."

"Dịu dàng quá, tôi rất thích, dịu dàng quá, tôi rất thích, dịu dàng quá, tôi rất thích."


"Anh Phồn đã đánh cắp trái tim của rất nhiều người hồi sinh viên rồi."

***

Sau khi Văn Phồn trở về, tình trạng của Thiệu Dập Tuỳ dường như còn trở nên nặng hơn, môi hắn biến thành màu trắng bệch nhưng vẫn nhíu mày không nói một tiếng.

"Em sẽ gọi bác sĩ Trần."

Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của hắn.

"Phồn Phồn." Hắn ngồi xuống ghế, cúi người nắm tay cậu: "Ở lại với anh."

"Em tới đây." Cậu múc cháo ra: "Anh uống một chút trước đi, em sẽ gọi bác sĩ."

Thiệu Dập Tuỳ lúc này lại bướng bỉnh ôm lấy cậu không chịu buông ra, bám dính lấy cậu như một món đồ trang sức cỡ lớn. Văn Phồn đặt bát cháo xuống xoa đầu hắn, tay kia lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Trần.

Đối phương nhanh chóng nghe điện thoại, cậu kể lại đại khái tình huống của Thiệu Dập Tuy, bác sĩ Trần bày tỏ đã hiểu rõ.

Lúc Thiệu Dập Tuỳ cảm thấy không khỏe, tính khí của hắn còn cáu kỉnh hơn bình thường. Hắn trông giống như một con thú hoang đang trong trạng thái điên cuồng, chỉ có mỗi Văn Phồn mới xoa dịu được.

Khi bác sĩ Trần đến nơi, Văn Phồn đang ngồi trên ghế sofa ôm một người đàn ông có vóc dáng cao lớn hơn cậu rất nhiều. Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu nên cứ bồn chồn cọ xát vào người thiếu niên, cằm cọ vào cổ của cậu.

Bác sĩ Trần theo Thiệu Dập Tuỳ đã nhiều năm nên cũng hiểu rõ tình trạng của hắn. Thấy vậy, ông nói: "Năm nay ngài Thiệu tái phát bệnh đau dạ dày rất nhiều lần, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bệnh sẽ càng nặng hơn. Đau bao tử không có thuốc chữa tận gốc mà phải từ từ chăm sóc, ngài phải chú ý đến sức khỏe của mình thôi."

Văn Phồn: "Bác sĩ Trần yên tâm đi ạ, có tôi ở đây."

Thiệu Dập Tuỳ nhắm mắt lại, thầm thì vào tai cậu: "Hôm nay em chê anh mà, nói không muốn làm bảo mẫu miễn phí cho anh, em thấy anh phiền lắm à?"

Văn Phồn biết hắn mỗi khi không khoẻ lại giở cái tính xấu ngang ngược của mình ra, cậu làm lơ hắn tiếp tục nói chuyện với bác sĩ Trần: "Bác sĩ nói cho tôi biết tất cả những điều cần chú ý là được, tôi sẽ giám sát anh ấy."

Bác sĩ Trần mang đến một số loại thuốc giảm axit dạ dày, tất cả đều được để trong một hộp dụng cụ y tế nhỏ.

"Tôi đã ghi chú liều lượng và cách sử dụng cho từng loại thuốc bên trong, cậu chỉ cần mang về xem là được. Hồi nãy tôi cũng đã nói đau dạ dày không thể chữa khỏi tận gốc, tình trạng của ngài Thiệu là do thói quen sinh hoạt và ăn uống không điều độ gây ra. Bình thường phải chú ý tới việc ăn uống, không thể ăn bữa này rồi bỏ bữa nọ được, ăn uống đúng giờ bệnh mới có thể thuyên giảm."

"Ngày thường có thể ăn nhiều loại rau củ như bắp cải, bí đỏ, khoai lang. Cố gắng không hút thuốc và uống rượu, đồ cay cũng nên kiêng cữ, có thể ăn nhiều mì tươi vì đây là món tốt cho dạ dày."

Văn Phồn bị Thiệu Dập Tuỳ ôm chặt, khó nhọc giơ tay viết ghi chú trên điện thoại. Hắn ngước mắt lên thấy vậy bèn nói: "Nhiều quá anh không nhớ nổi."

Văn Phồn thầm cười trong lòng, mỗi lần hắn cáu kỉnh đều cực kỳ ấu trĩ, cậu dỗ dành: "Em nhớ mà."

Hắn nói vậy chỉ vì muốn nghe cậu đáp thế thôi.

Mỗi lần gặp bác sĩ Trần khiến hắn cứ cảm thấy khó chịu, cho nên lần nào hắn cũng tỏ ra trẻ con và khó chiều nhiều tới nỗi bác sĩ cũng thấy quen rồi.

Bác sĩ lại dặn dò Văn Phồn thêm rất nhiều điều, nói rằng sau khi về sẽ gửi cho cậu danh sách thực đơn. Cậu gật đầu đồng ý, bác sĩ Trần cũng không ở lại lâu mà nói thêm vài câu rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Văn Phồn mở hộp tìm một ít thuốc, đưa cho hắn một viên thuốc giảm đau. Thiệu Dập Tuỳ ngồi gác tay lên vai cậu như tên đại gia thứ thiệt, để cậu đút nước đút thuốc cho mình.


Văn Phồn chật vật phục vụ hắn.

Vừa đặt cốc nước xuống hắn lại ôm chặt lấy cậu.

"Phồn Phồn."

Văn Phồn: "Hả?"

"Anh là bạn thân nhất của em phải không?"

Cậu bật cười: "Lại bắt đầu rồi, lần nào cũng phải hỏi, hỏi hoài không thấy chán sao?"

Thiệu Dập Tuỳ đương nhiên không thấy chán, hắn thích nhất nghe Phồn Phồn nói ra những từ ngữ độc đáo chỉ dành cho một mình hắn, dù có nghe bao nhiêu lần cũng không bao giờ chán. Thiếu niên có giọng nói ấm áp và dễ nghe, cậu mỉm cười nhìn hắn nói: "Chúng ta là bạn thân nhất", lúc đó hắn cảm giác mình có thể moi tim mình ra trao cho cậu luôn cũng được.

Sao Phồn Phồn của hắn lại khiến người ta thích đến vậy.

Hắn rất thích Văn Phồn, đã quen biết cậu hai mươi năm vẫn cảm thấy mới mẻ như mới gặp ngày hôm qua, nếu cậu chỉ cười không trả lời câu hỏi của hắn sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Hắn véo mặt cậu ép hỏi: "Có phải vậy không?"

Văn Phồn vỗ vỗ hắn: "Anh đừng quậy, nghe lời, ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn phải làm việc mệt lắm, buổi tối anh về nhà sớm đi."

Thiệu Dập Tuỳ cắn cậu.

Hắn cậy mình bị bệnh nên làm xằng làm bậy cắn vào tai cậu.

Nhưng chỉ cắn một cái nhẹ.

"Em nói cho anh biết, anh có phải là bạn thân nhất của em không?"

Văn Phồn bị chiếc lưỡi và hàm răng ấm áp chạm vào, toàn thân run lên rồi phía sau lưng cũng nổi da gà.

"Rồi, Thiệu Dập Tuỳ, anh là bạn thân nhất của em."

Hắn vừa lòng, bắt đầu chuyển sự chú ý sang đôi tai đỏ bừng của cậu.

"Lại ngượng ngùng à? Bị anh cắn thôi cũng ngại à?"

Văn Phồn lắc đầu: "Đâu có, tai của em nhạy cảm đó giờ, anh đừng có mà kiếm chuyện nữa."

Thiệu Dập Tuỳ: "Lỗ tai em nhạy cảm lắm hả? Anh không tin, để anh kiểm tra coi."

Đương nhiên Văn Phồn không chịu để hắn chạm vào, cậu đứng dậy định rời đi lại bị hắn tóm lại.

"Kiểm tra nào."

Đôi tai của thiếu niên vừa nhỏ vừa trắng, khi ngậm vào miệng có cảm giác như chiếc đậu phụ mềm mại. Thiệu Dập Tuỳ thường xuyên véo vành tai của cậu chơi đùa đã thấy vui rồi, hôm nay cắn một cái mới thấy còn thú vị hơn nữa.

Thiếu niên bị hắn giữ chặt, cắn vào vành tai vài lần.

Lúc thì cắn, lúc thì mút.

"Phồn Phồn ngọt quá."

Nhận được lời khen chân thành nhưng Văn Phồn bị kích thích đến không chịu nổi nữa, sợ sau này mình thật sự sẽ mất khống chế.

"Thiệu Dập Tuỳ! Anh làm nữa là em giận đó!"

Đuôi mắt của thiếu niên ửng đỏ, đôi mắt mèo sáng ngời nhìn hắn đáng thương vô cùng. Thiệu Dập Tuỳ cũng không biết tại sao dù biết rõ cậu không vui, biết rõ mình đã quá đáng nhưng hắn vẫn không kiềm được muốn làm chuyện quá trớn hơn nữa.

May mà kiềm chế được.


Hắn buông lỗ tai của cậu ra, sau khi thả cậu ra lại giữ tư thế ôm thiếu niên trong tay, xoa xoa cái tai đỏ bừng vì bị cắn.

"Đừng giận nữa, anh không chọc em nữa."

Văn Phồn bịt ​​tai lại, trừng mắt nhìn hắn: "Được rồi, anh nghỉ ngơi một lát đi. Hồi nãy bác sĩ Trần nói gì chắc anh cũng nghe rồi, sau này không được phép tái phạm nữa, dù có bận cỡ nào cũng phải tranh thủ ăn trưa. Buổi tối anh đừng có ham tăng ca, nếu bận cũng không thể về nhà sau chín giờ. Trước khi hợp đồng hết hạn ít nhất anh cũng phải lo cho cái bụng của mình trước."

Thiệu Dập Tuỳ nghiêm túc nhìn cậu một lúc.

"Em thực sự coi mình là bảo mẫu rồi sao? Đồ ngốc, anh đùa thôi mà em coi là thật à. Em lo chăm sóc bản thân thật tốt là được."

Văn Phồn: "Anh mới ngốc á..."

"Hôm qua nhà thiết kế đã gửi hơn chục bản vẽ thiết kế, có vài cái rất đẹp nên em cứ xem đi, nếu có ý tưởng gì thì có thể bàn với nhà thiết kế."

Cậu bất đắc dĩ: "Lại đổi chủ đề nữa... Thiết kế nhiều đồ như vậy làm gì? Em mặc không hết đâu, anh sửa cái tính xa hoa lãng phí của mình được không?"

Thiệu Dập Tuỳ dùng ngón trỏ và ngón giữa búng trán cậu.

"Cho em thì sao gọi là lãng phí được? Cứ mặc đi, em mặc mới đẹp nhất."

Văn Phồn: "Bây giờ anh hết đau rồi phải không?”

Hắn lập tức nói: "Đau."

"Nói nhảm." Cậu cười nói: "Không đau thì ăn đi."

Hắn cuối cùng cũng chịu buông cậu ra, nhưng vẫn không chịu thừa nhận mình hết đau nên cứ bám lấy Văn Phồn đòi cậu đút cho mình mới hài lòng.

Hắn lại ra lệnh mình muốn ăn hai cây bông cải xanh.

Văn Phồn cầm đũa gắp đồ ăn lên, không ngần ngại nhét thẳng vào trong miệng hắn.

"Không có chi."

Thiệu Dập Tuỳ: "Anh cũng nên lịch sự chút chứ? Anh có nên nói cảm ơn vợ vì đã săn sóc không nhỉ?"

Văn Phồn đang nhai cần tây cũng hết nuốt nổi. Hắn nhìn thấy cậu đỏ mặt, càng lấy cái xưng hô này ra trêu chọc cậu. . truyện xuyên nhanh

"Mọi người đều khen vợ chủ tịch Thiệu xinh đẹp lắm."

Văn Phồn đánh hắn.

Xấu tính.

Lúc cậu đi ra khỏi công ty, khuôn mặt vẫn nóng bừng.

Thiệu Dập Tuỳ lúc nào cũng thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình, hắn sẽ không cảm thấy xưng hô đó có gì sai, đặc biệt khi liên quan đến cậu nên hắn chỉ nghĩ đó là một cách khác chọc ghẹo cậu thôi.

Bên ngoài tung tin đồn nhảm nhí thế nào hắn cũng không thèm quan tâm, dù có bao lâu trôi qua thì cuộc hôn nhân này cùng lắm cũng chỉ là một hợp đồng, một trò chơi và một lần hợp tác giữa hai người. Ngay cả khi bây giờ Văn Phồn chủ động hôn hắn, Thiệu Dập Tuỳ cũng sẽ không ngần ngại kéo cậu lại hôn một cái.

Có lẽ còn so sánh kỹ năng hôn của hai người.

Văn Phồn có chút khó chịu.

Người này thiệt tình luôn.

Cậu thầm nghĩ trong lúc lo cho căn bệnh đau dạ dày của Thiệu Dập Tuỳ, cũng phải chú ý giữ khoảng cách ở một số phương diện.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương