Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Trúc Mã
-
C6: Cuồng công việc
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Văn Phồn nắm tay lại, nói: "Em... Chuyện này em chưa nghĩ đến, em cũng không vội, dù sao cũng còn nửa năm lận mà."
Thiệu Dập Tuỳ: "Vậy em không thích Tô Cầm Nguyễn sao?"
Văn Phồn: "Em nói vậy hồi nào? Em nói cô ấy rất đáng yêu thôi, anh đừng có kiếm chuyện nhé."
Thiệu Dập Tuỳ: "Em thấy cô ta dễ thương, bước tiếp theo là yêu nhau à?"
Văn Phồn: "..."
Cậu cạn lời rồi, có chút khó chịu nên giơ tay đẩy hắn ra: "Anh phiền quá à? Ngày mai anh không đi làm hả?"
"Thiệu Thị là công ty rất tốt nên tất cả nhân viên đều được nghỉ mấy ngày sau khi kết hôn, ông chủ cũng không ngoại lệ."
Văn Phồn: "Nhưng em đâu có được nghỉ, ngày mai cửa tiệm vẫn phải mở cửa, nếu anh làm phiền em kiếm tiền thì phải bồi thường gấp mười lần."
"Anh đền gấp trăm lần cho em luôn."
Cậu đá hắn một cái, cười nói: "Anh nghiêm túc xíu đi, để em về ngủ đi."
Lúc này hắn mới nhận ra thời gian quả thực đã khuya nên đưa ra yêu cầu cuối cùng: "Vậy em đừng có tiếp xúc với Tô Cầm Nguyễn nữa, nhất là lúc không có mặt anh."
Văn Phồn tìm được một chỗ trống thoát ra khỏi vòng tay của hắn, không khỏi nói: "Thiệu Dập Tuỳ, chúng ta chỉ kết hôn theo hợp đồng thôi. Đừng nói là kết bạn, em nuôi trai trẻ bên ngoài cũng được nữa."
Hắn nhớ lại các điều khoản trong hợp đồng.
Trong vòng sáu tháng ký hợp đồng sẽ không can thiệp vào quyền tự do yêu đương của đối phương, cũng không cần phải làm bất kỳ hành động vợ chồng nào. Nếu một bên lựa chọn chấm dứt hợp đồng, thì bên kia sẽ hợp tác vô điều kiện.
Đúng rồi.
Văn Phồn không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nói: "Thiệu Dập Tuỳ, chúng ta cùng nhau lớn lên, anh là bạn thân nhất của em nên bây giờ sống chung cũng đừng gò bó quá. Ban đầu không phải mục đích của anh là không muốn bị ba mẹ giục cưới à? Em cũng giống vậy, chúng ta ở chung giống hồi đó là được rồi."
"Nếu trong vòng sáu tháng tới anh gặp được cô gái mình thích, thì cứ đưa cô ấy về nhà, em không ngại đâu. Hai người có thể dành thời gian bên nhau để tìm hiểu và xác nhận tình cảm của mình. Hợp đồng của chúng ta giữ bí mật với ba mẹ, nhưng với bạn đời tương lai thì không. Anh có quyền tự do yêu thương, nếu anh tìm được người mình muốn gắn bó suốt đời sau khi hợp đồng hết hạn đúng là không còn gì tốt hơn."
Thiệu Dập Tuỳ im lặng một lúc rồi đột nhiên đưa tay gõ vào trán cậu, hắn không hề bị lừa chút nào: "Em hù anh à, dù có kết hôn hay không anh cũng không cho em nuôi trai đâu nhé. Lúc trước đã nói nội dung trong hợp đồng không phải là tất cả rồi mà, chúng ta quen biết hai mươi năm cũng hứa với nhau rất nhiều thứ, anh đã nói nếu em muốn yêu ai thì phải dẫn đến đây cho anh gặp."
Văn Phồn vẫn còn muốn nói gì đó lại bị hắn nhéo mặt một cái, "Chúng ta không phải là bạn thân nhất sao? Anh không hại em, nghe anh không sai đâu, Tô Cầm Nguyễn không hợp với em."
Cậu nắm lấy tay hắn cắn một cái.
Hắn vừa tức giận vừa buồn cười: "Em là con cún à."
Cậu buông tay ra bỏ chạy.
"Không thèm cãi với anh nữa, dì Lưu nấu cháo kê rồi, mau xuống uống đi."
Hắn gật đầu, cười nói: "Anh biết rồi, đi thôi."
***
Ngày hôm sau Thiệu Dập Tuỳ vẫn phải đi làm, đêm qua hùng hồn tuyên bố ông chủ cũng được nghỉ ngơi nhưng thực tế không nhất thiết phải như vậy. Sau khi được phê duyệt khai hoang vịnh Bạch Đường, dự án cũng chính thức được triển khai. Đây là một dự án lớn trị giá hàng tỷ đồng, không cần nhân viên cũng được nhưng ông chủ nhất định không được vắng mặt.
Gần trưa, Văn Phồn nhận được điện thoại của dì Lưu bảo là đã nấu xong một bàn đồ ăn, hỏi cậu và Thiệu Dập Tuỳ khi nào về nhà.
Văn Phồn: "Chắc anh ấy còn bận, để con hỏi xem sao ạ."
Dì Lưu cười rồi nói: "Được rồi, ngài cứ hỏi đi. Ngài Thiệu mỗi khi bận rộn là quên hết thời gian, có khi còn quên ăn trưa, ngài nhớ nhắc nhở nhé."
Sau khi cúp điện thoại, cậu gọi điện cho Thiệu Dập Tuỳ nhưng không liên lạc được, gọi lại cho thư ký Tần mới biết hắn đang họp.
Thư ký Tần: "Sếp Thiệu hiện đang bận lắm ạ, sáng nay tức giận bảo tôi nói với cậu là không về đâu. Hay cậu Văn về nhà trước đi? Chắc buổi chiều sếp làm xong sẽ về thôi."
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, không biết vì sợ làm phiền người khác hay là vì Thiếu Dập Tùy đang ở bên cạnh.
Văn Phồn: "Vậy anh ấy không ăn cơm luôn à?"
Anh ta cũng đau đầu: "Lúc sếp Thiệu đang bận tôi không dám lại gần đâu."
Văn Phồn: "Vậy để tôi qua."
Dạ dày của Thiệu Dập Tùy hay bị đau kể từ khi tiếp quản công ty, bây giờ xem ra tất cả là tại hắn quá cuồng công việc.
Thư ký Tần cảm kích đến mức giọng nói cũng to hơn: "Vậy mấy giờ cậu sẽ tới…" Bị mấy người xung quanh liếc nhìn nên anh ta mới nhận ra mình quá hưng phấn, vội vàng hạ giọng xuống: "Mấy giờ cậu sẽ qua?"
Văn Phồn: "Khoảng mười hai giờ rưỡi, tôi về nhà trước. Hôm nay dì Lưu có nấu món anh ấy thích ăn nên tôi sẽ mang một ít qua."
Anh ta vội vàng đáp: "Được rồi được rồi, cậu Văn, tôi đến đón cậu nhé."
Cậu khóa cửa đi ra ngoài, sau đó bắt một chiếc taxi.
"Không cần đâu, tôi sẽ đến ngay đây."
Sau khi cúp điện thoại, thư ký Tần như được hồi sinh một lần nữa, tràn đầy sức sống như một nhành cỏ mọc lên sau mưa, hân hoan bước ngang qua bàn làm việc của nhân viên. Một nhân viên nhìn thấy anh như vậy, không nhịn được hỏi nhỏ: "Thư ký Tần, sao anh vui vẻ vậy? Hôm nay ông chủ nổi điên mà anh không sợ sao..." Nhân viên làm một cử chỉ lưỡi dao cắt ngang qua cổ.
Thư ký Tần: "Cứu tinh sắp tới rồi."
Nhân viên trợn tròn mắt kinh ngạc: "Anh Phồn..." Nói được nửa câu, cậu ta cười tủm tỉm nhanh chóng đổi xưng hô: "Vợ sếp Thiệu tới đây hả anh?"
Thư ký Tần gật đầu: "Cậu ấy sắp tới rồi, đưa cơm cho sếp đó."
Cậu nhân viên cũng vui vẻ rời đi.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp công ty, bầu không khí u ám của buổi sáng ngay lập tức tan biến hết. Người ở Vân Thành đều biết, người trong Thiệu Thị đương nhiên cũng biết ông chủ của họ là một con ngựa hung hăng, còn anh Phồn chính là người cầm cương.
Trước đây bọn họ toàn nói anh Phồn xinh đẹp dịu dàng như thế, sếp Thiệu thích hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ hai người kết hôn, bọn họ càng thích hóng hớt mấy chuyện này nhất.
Dù sao có anh Phồn ở đây thì toàn bộ nhân viên cũng khỏi phải sợ nữa.
***
Trên đường đi Văn Phồn đã gọi điện kể cho dì Lưu nghe tình hình trước, cho nên khi cậu về đến nhà dì đã chuẩn bị sẵn bữa trưa nóng hổi, toàn là món ăn yêu thích của hai người.
Dì Lưu quan tâm nói: "Phồn Phồn cũng nhớ ăn nhé, hai người cứ ăn đi, không đủ thì gọi dì mang đến."
Cậu ôm lấy dì Lưu nói: "Con biết rồi, dì Lưu cũng ăn luôn nha. Dì vất vả rồi ạ"
Dì Lưu gật đầu: "Đi đường cẩn thận nhé Phồn Phồn."
Văn Phồn và dì Lưu vẫy tay chào tạm biệt, lúc cậu đến Thiệu Thị thời gian cũng không lệch nhiều lắm so với dự kiến, lúc này thư ký Tần đã đứng đợi cậu ở sảnh từ sớm.
Anh ta vừa nhìn thấy bóng dáng của cậu đã nhanh chóng bước tới: "Cậu Văn tới rồi, sếp Thiệu vẫn còn ở trong phòng họp, để tôi đưa cậu lên."
Văn Phồn gật đầu, thư ký Tần đưa tay định cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay cậu.
"Để tôi cầm cho."
Cậu cười khẽ: "Không cần đâu, có nặng nhọc gì đâu."
Trong công ty có thang máy dành riêng cho Thiệu Dập Tuỳ, trên đường đi tới thang máy cũng có nhiều nhân viên nhìn thấy cậu với Thư ký Tần nên chào đón rất nhiệt tình.
"Chào anh Phồn! Anh đến gặp sếp Thiệu à."
Văn Phồn giơ tay: "Nhân viên giao đồ ăn thôi."
Nghe cậu tự nói mình như thế, nhân viên cũng bật cười.
"Có anh đến chắc sếp Thiệu sẽ vui lắm."
Chỉ cần sếp Thiệu vui thì họ cũng vui.
Thang máy riêng yên tĩnh và sạch sẽ, màu xám bạc bao phủ toàn bộ bức tường bên trong.
***
Rèm che chắn sáng dày cộp được kéo xuống, bên trong căn phòng chìm trong bóng tối ảm đạm. Ánh sáng rực rỡ từ máy chiếu xuyên qua nửa chiếc bàn họp, chiếu lên một bản đồ quy hoạch vịnh Bạch Thường rộng lớn. Những điểm đánh dấu tam giác màu đỏ rực rỡ bao trùm mọi ngóc ngách có thể nhìn thấy.
Lúc này trong phòng họp trên tầng 38, những tấm màn dày được kéo ra khiến căn phòng chìm trong bống tối. Chỉ có màn hình toả ra ánh sáng rực rỡ chiếu xuống nửa chiếc bàn họp. Trên màn hình đang chiếu toàn bộ sơ đồ quy hoạch của vịnh Bạch Đường, những biển báo tam giác màu đỏ rực rỡ bao trùm mọi ngóc ngách có thể nhìn thấy.
Trợ lý đang run rẩy bấm bút hồng ngoại, thỉnh thoảng lại nhìn lén người đàn ông ở vị trí chủ tịch với ánh mắt thăm dò.
Hắn ngồi bắt chéo chân, nhấc ngón tay đang cầm điếu thuốc lá mỏng đến nỗi khó nhìn thấy, trợ lý nhanh chóng chuyển qua trang khác.
Lông mày của người đàn ông đột nhiên nhíu lại, điếu thuốc chưa châm lửa kẹp giữa kẽ ngón tay.
Tim trợ lý đập mạnh, da đầu tê dại.
Quả nhiên, giây tiếp theo giọng nói thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong phòng họp, "Tôi ném một tỷ đồng vào dự án biển Trung Cảng để cho mấy người làm ăn thế này?"
Mọi người trong phòng họp đều sửng sốt, không phải đang nói về vịnh Bạch Đường à? Sao tự dưng lại chuyển qua Trung Cảng rồi?
Trợ lý cũng lo thận trọng cầm bút hồng ngoại.
Lúc này người đàn ông trung niên ngồi trong góc lau mồ hôi trên trán, "Chủ tịch Thiệu, chỉ tại... Trung Cảng đang trong tình thế đặc biệt..."
Người lên tiếng thu hút sự chú ý của một số người, ông ta là trưởng bối trong nhà họ Thiệu. Một số người có mặt tinh ý phát hiện ra hôm nay chủ tịch đến công ty có tâm trạng cũng không tệ lắm, nhưng từ khi ông ta bước vào văn phòng thì áp suất thấp ngay lập tức bao trùm toàn bộ tòa nhà.
Có dự án đã xảy ra sự cố.
Đánh giá thái độ hiện tại của chủ tịch thì đây không phải vấn đề nhỏ, nếu không sẽ không thể tổ chức cuộc họp ngay giữa buổi trưa.
Lời nói của người đàn ông nhanh chóng giải đáp những nghi ngờ của họ.
"Tình thế đặc biệt? Vậy tiền mà Thiệu Thị phân bổ cho nhóm nghiên cứu rơi hết vào túi của ông rồi đúng không?"
Thiệu Dập Tuỳ cụp mắt xoay điếu thuốc: "Chú Tư à, khi lấy tiền làm dự án thì chú làm ông chủ, nhưng chuyện vỡ lở ra chú lại trở thành con rùa rụt cổ. Xưa nay nhà họ Thiệu có truyền thống nuôi mấy tên vô dụng sao?"
Trong phòng họp im lặng đến chết người.
Thực chất Trung Cảng vốn dĩ được gọi là vành đai kinh tế ven biển vịnh Bạch Đường. Đây là dự án lớn nhất của Thiệu Thị hiện nay, ngoại trừ vịnh Bạch Đường. Dự án chính thức được đầu tư và vận hành vào 4 năm trước, đánh dấu bước ngoặt lớn đầu tiên của Thiệu Dập Tuỳ sau khi nhậm chức.
Dự án biển tại Trung Cảng là dự án phải hoàn thành trước khi bắt đầu cải tạo vịnh Bạch Đường, tập trung vào việc di dời các sinh vật biển còn sót lại ở vịnh Bạch Đường đang bị ô nhiễm nặng. Bắt đầu vào đầu năm, trong vòng chưa đầy nửa năm công ty đã đầu tư một tỷ nhân dân tệ vào đó.
Khi dự án cải tạo vịnh Bạch Đường sắp triển khai thì người phụ trách bất ngờ thông báo tình hình ở Trung Cảng rất phức tạp, công việc di cư sinh vật biển đến các vùng biển khác phải dừng lại khẩn cấp khiến dự án cải tạo vịnh Bạch Đường cũng bị trì hoãn vô thời hạn.
Nếu dự án cải tạo bị trì hoãn thì thiệt hại không chỉ dừng lại ở con số 1 tỷ.
Người chú tư mà Thiệu Dập Tùy gọi vốn là anh họ của ông Thiệu, hồi trẻ dựa vào mối quan hệ với các trưởng bối trong nhà mới bước chân vào Thiệu Thị. Sau vài năm ông ta nghiễm nhiên trở thành vị trưởng bối có chút tiếng nói trong nhà, hơn nữa còn biết nắm chặt cổ phiếu trong tay nên chuyện ông ta tỏ ra ngạo mạn không phải chuyện ngày một ngày hai.
Bốn năm trước khi Thiệu Dập Tùy nhậm chức, ông ta cũng tỏ ra rất bất mãn. Cảm thấy hắn còn quá trẻ chưa thể điều hành nổi một công ty, nên năm lần bảy lượt ông ta đều làm khó dễ hắn trong cuộc họp cổ đông. Phải đến khi hắn giành được dự án Trung Cảng mới chịu ngậm miệng lại.
Đầu năm nay Thiệu Dập Tùy đấu thầu được dự án vịnh Bạch Đường với giá 70 tỷ khiến ông ta cũng không thể ngồi yên được nữa. Vị thế của hắn trong công ty ngày càng ổn định, mọi người đều ủng hộ hắn thì người bị đuổi đi chỉ có thể là ông ta.
Vì vậy, ông ta tận dụng rất nhiều mối quan hệ để giành lấy dự án Trung Cảng cho bằng được, lúc đầu cũng muốn làm để lấy thành tích nhưng không ngờ lại gặp phải vấn đề giữa chừng.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm nửa trán, ngay cả lưng cũng cảm thấy ớn lạnh.
"Chủ tịch Thiệu, văn kiện từ phía trên đưa xuống. Chú... Chú không ngờ nhóm chuyên gia sinh vật biển đến từ Bắc Thành đã đưa ra đầy đủ bằng chứng cho thấy có những loài bị nguy cơ tuyệt chủng ở vịnh Bạch Đường, hiện giờ bọn họ đã ở Vân Thành..."
Các giám đốc điều hành cấp cao khác trong phòng họp lập tức đập bàn khi nghe thấy điều này.
"Tên chuyên gia sinh vật biển nào dám chống lại Thiệu Thị?! Chưa kể chúng ta đã cử một đội chuyên nghiệp đến kiểm tra trước khi đấu thầu rồi mà, làm gì có loài nào có nguy cơ tuyệt chủng chứ? Chính cái Vịnh Bạch Đường bị ô nhiễm như thế thì còn bao nhiêu loài sinh vật có giá trị chứ, không lẽ có kẻ cố tình thả con rồng quý vào đó!"
"Công ty chúng ta cũng có đội ngũ chuyên gia tư vấn, sao Bắc Thành còn đến làm gì?"
"Thiệu Tinh, chủ tịch Thiệu ném cho ông nhiều tiền như vậy, kết quả thành ra thế này ai mà chịu nổi."
Thiệu Tinh cũng chính là chú tư đang sợ hãi.
"Chủ tịch Thiệu... không, Dập Tuỳ, chú biết dự án này mình làm không tốt, con cho chú một cơ hội nữa..."
Thiệu Dập Tuỳ xoay người, “cạch cạch” một tiếng chiếc bậc lửa trong tay đã thắp sáng. Ngọn lửa lập tức bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt bị bóng tối che phủ của hắn.
"Cho chú một cơ hội? Đúng thôi, dự án ở vịnh Bạch Đường bị trì trệ do Trung Cảng. Trước khi cái nhóm Bắc Thành quỷ quái đó rời đi, chú phải bù đắp hết mọi tổn thất, không thể thiếu một xu."
"Tất nhiên nếu vấn đề ở Trung Cảng vẫn không thể được giải quyết đúng hạn, cánh cửa nhân sự vẫn sẽ rộng mở chào đón chú."
Sắc mặt Thiệu Tinh xám xịt như tro tàn
Thiệu Dập Tuỳ nghịch chiếc bật lửa trong tay, nói: "Tan họp đi."
Cảm giác nặng nề trong phòng họp không hề biến mất sau câu nói của hắn, mọi người đều như đang đối mặt với kẻ địch mạnh, lợi ích riêng của bọn họ gắn liền với vịnh Bạch Đường thì sao mà vui vẻ được.
Có người muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông ngước mắt lên nhìn chằm chằm lại.
Phòng họp nhanh chóng không còn ai.
Thiệu Dập Tuỳ tựa lưng vào ghế, đúng lúc này điện thoại trên bàn rung lên.
Màn hình sáng lên báo hiệu tin nhắn từ ai đó, Minh Kỷ Dương: Chúng tôi đã đến khách sạn Reston rồi. Chúng tôi sẽ ở lại đây bao lâu theo ý của ngài Thiệu.
Thiệu Dập Tuỳ liếc nhìn, từ từ châm điếu thuốc trên tay.
Nếu người khác nhìn sẽ thấy cái tên Minh Kỷ Dương này không hề xa lạ, bởi vì vị giáo sư sinh vật biển trẻ tuổi và đầy triển vọng tại Đại học Bắc Thành cũng tên là Minh Kỷ Dương.
Căn phòng trống vắng quá yên tĩnh, bụng hắn chợt đau thắt. Hắn cau mày hút một ngụm thuốc, thầm nghĩ bệnh đau dạ dày của mình lại tái phát.
Lúc Văn Phồn đi theo thư ký Tần đến tầng 38, đứng ngay cửa đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong phòng họp. Cậu xua khói thấy người đàn ông đang ôm đầu, vẻ mặt không mấy dễ chịu.
Văn Phồn ra hiệu cho thư ký Tần rồi đi vào.
"Lại hút thuốc nữa."
Người nọ quay người lại, cậu đưa tay vỗ trán hắn, "Thuốc lá có ăn được không? Hay chữa được bệnh đau dạ dày của anh?"
Cậu đặt hộp cơm xuống, đang định nói tiếp thì lại bị Thiệu Dập Tuỳ ôm lấy eo kéo lại gần, hắn vùi cả người vào trong lồng ngực cậu.
"Phồn Phồn, anh đau bụng."
Giọng nói trầm khàn.
Có lẽ vì thực sự không khoẻ nên hành động của hắn giống như đang làm nũng.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Văn Phồn nắm tay lại, nói: "Em... Chuyện này em chưa nghĩ đến, em cũng không vội, dù sao cũng còn nửa năm lận mà."
Thiệu Dập Tuỳ: "Vậy em không thích Tô Cầm Nguyễn sao?"
Văn Phồn: "Em nói vậy hồi nào? Em nói cô ấy rất đáng yêu thôi, anh đừng có kiếm chuyện nhé."
Thiệu Dập Tuỳ: "Em thấy cô ta dễ thương, bước tiếp theo là yêu nhau à?"
Văn Phồn: "..."
Cậu cạn lời rồi, có chút khó chịu nên giơ tay đẩy hắn ra: "Anh phiền quá à? Ngày mai anh không đi làm hả?"
"Thiệu Thị là công ty rất tốt nên tất cả nhân viên đều được nghỉ mấy ngày sau khi kết hôn, ông chủ cũng không ngoại lệ."
Văn Phồn: "Nhưng em đâu có được nghỉ, ngày mai cửa tiệm vẫn phải mở cửa, nếu anh làm phiền em kiếm tiền thì phải bồi thường gấp mười lần."
"Anh đền gấp trăm lần cho em luôn."
Cậu đá hắn một cái, cười nói: "Anh nghiêm túc xíu đi, để em về ngủ đi."
Lúc này hắn mới nhận ra thời gian quả thực đã khuya nên đưa ra yêu cầu cuối cùng: "Vậy em đừng có tiếp xúc với Tô Cầm Nguyễn nữa, nhất là lúc không có mặt anh."
Văn Phồn tìm được một chỗ trống thoát ra khỏi vòng tay của hắn, không khỏi nói: "Thiệu Dập Tuỳ, chúng ta chỉ kết hôn theo hợp đồng thôi. Đừng nói là kết bạn, em nuôi trai trẻ bên ngoài cũng được nữa."
Hắn nhớ lại các điều khoản trong hợp đồng.
Trong vòng sáu tháng ký hợp đồng sẽ không can thiệp vào quyền tự do yêu đương của đối phương, cũng không cần phải làm bất kỳ hành động vợ chồng nào. Nếu một bên lựa chọn chấm dứt hợp đồng, thì bên kia sẽ hợp tác vô điều kiện.
Đúng rồi.
Văn Phồn không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nói: "Thiệu Dập Tuỳ, chúng ta cùng nhau lớn lên, anh là bạn thân nhất của em nên bây giờ sống chung cũng đừng gò bó quá. Ban đầu không phải mục đích của anh là không muốn bị ba mẹ giục cưới à? Em cũng giống vậy, chúng ta ở chung giống hồi đó là được rồi."
"Nếu trong vòng sáu tháng tới anh gặp được cô gái mình thích, thì cứ đưa cô ấy về nhà, em không ngại đâu. Hai người có thể dành thời gian bên nhau để tìm hiểu và xác nhận tình cảm của mình. Hợp đồng của chúng ta giữ bí mật với ba mẹ, nhưng với bạn đời tương lai thì không. Anh có quyền tự do yêu thương, nếu anh tìm được người mình muốn gắn bó suốt đời sau khi hợp đồng hết hạn đúng là không còn gì tốt hơn."
Thiệu Dập Tuỳ im lặng một lúc rồi đột nhiên đưa tay gõ vào trán cậu, hắn không hề bị lừa chút nào: "Em hù anh à, dù có kết hôn hay không anh cũng không cho em nuôi trai đâu nhé. Lúc trước đã nói nội dung trong hợp đồng không phải là tất cả rồi mà, chúng ta quen biết hai mươi năm cũng hứa với nhau rất nhiều thứ, anh đã nói nếu em muốn yêu ai thì phải dẫn đến đây cho anh gặp."
Văn Phồn vẫn còn muốn nói gì đó lại bị hắn nhéo mặt một cái, "Chúng ta không phải là bạn thân nhất sao? Anh không hại em, nghe anh không sai đâu, Tô Cầm Nguyễn không hợp với em."
Cậu nắm lấy tay hắn cắn một cái.
Hắn vừa tức giận vừa buồn cười: "Em là con cún à."
Cậu buông tay ra bỏ chạy.
"Không thèm cãi với anh nữa, dì Lưu nấu cháo kê rồi, mau xuống uống đi."
Hắn gật đầu, cười nói: "Anh biết rồi, đi thôi."
***
Ngày hôm sau Thiệu Dập Tuỳ vẫn phải đi làm, đêm qua hùng hồn tuyên bố ông chủ cũng được nghỉ ngơi nhưng thực tế không nhất thiết phải như vậy. Sau khi được phê duyệt khai hoang vịnh Bạch Đường, dự án cũng chính thức được triển khai. Đây là một dự án lớn trị giá hàng tỷ đồng, không cần nhân viên cũng được nhưng ông chủ nhất định không được vắng mặt.
Gần trưa, Văn Phồn nhận được điện thoại của dì Lưu bảo là đã nấu xong một bàn đồ ăn, hỏi cậu và Thiệu Dập Tuỳ khi nào về nhà.
Văn Phồn: "Chắc anh ấy còn bận, để con hỏi xem sao ạ."
Dì Lưu cười rồi nói: "Được rồi, ngài cứ hỏi đi. Ngài Thiệu mỗi khi bận rộn là quên hết thời gian, có khi còn quên ăn trưa, ngài nhớ nhắc nhở nhé."
Sau khi cúp điện thoại, cậu gọi điện cho Thiệu Dập Tuỳ nhưng không liên lạc được, gọi lại cho thư ký Tần mới biết hắn đang họp.
Thư ký Tần: "Sếp Thiệu hiện đang bận lắm ạ, sáng nay tức giận bảo tôi nói với cậu là không về đâu. Hay cậu Văn về nhà trước đi? Chắc buổi chiều sếp làm xong sẽ về thôi."
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, không biết vì sợ làm phiền người khác hay là vì Thiếu Dập Tùy đang ở bên cạnh.
Văn Phồn: "Vậy anh ấy không ăn cơm luôn à?"
Anh ta cũng đau đầu: "Lúc sếp Thiệu đang bận tôi không dám lại gần đâu."
Văn Phồn: "Vậy để tôi qua."
Dạ dày của Thiệu Dập Tùy hay bị đau kể từ khi tiếp quản công ty, bây giờ xem ra tất cả là tại hắn quá cuồng công việc.
Thư ký Tần cảm kích đến mức giọng nói cũng to hơn: "Vậy mấy giờ cậu sẽ tới…" Bị mấy người xung quanh liếc nhìn nên anh ta mới nhận ra mình quá hưng phấn, vội vàng hạ giọng xuống: "Mấy giờ cậu sẽ qua?"
Văn Phồn: "Khoảng mười hai giờ rưỡi, tôi về nhà trước. Hôm nay dì Lưu có nấu món anh ấy thích ăn nên tôi sẽ mang một ít qua."
Anh ta vội vàng đáp: "Được rồi được rồi, cậu Văn, tôi đến đón cậu nhé."
Cậu khóa cửa đi ra ngoài, sau đó bắt một chiếc taxi.
"Không cần đâu, tôi sẽ đến ngay đây."
Sau khi cúp điện thoại, thư ký Tần như được hồi sinh một lần nữa, tràn đầy sức sống như một nhành cỏ mọc lên sau mưa, hân hoan bước ngang qua bàn làm việc của nhân viên. Một nhân viên nhìn thấy anh như vậy, không nhịn được hỏi nhỏ: "Thư ký Tần, sao anh vui vẻ vậy? Hôm nay ông chủ nổi điên mà anh không sợ sao..." Nhân viên làm một cử chỉ lưỡi dao cắt ngang qua cổ.
Thư ký Tần: "Cứu tinh sắp tới rồi."
Nhân viên trợn tròn mắt kinh ngạc: "Anh Phồn..." Nói được nửa câu, cậu ta cười tủm tỉm nhanh chóng đổi xưng hô: "Vợ sếp Thiệu tới đây hả anh?"
Thư ký Tần gật đầu: "Cậu ấy sắp tới rồi, đưa cơm cho sếp đó."
Cậu nhân viên cũng vui vẻ rời đi.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp công ty, bầu không khí u ám của buổi sáng ngay lập tức tan biến hết. Người ở Vân Thành đều biết, người trong Thiệu Thị đương nhiên cũng biết ông chủ của họ là một con ngựa hung hăng, còn anh Phồn chính là người cầm cương.
Trước đây bọn họ toàn nói anh Phồn xinh đẹp dịu dàng như thế, sếp Thiệu thích hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ hai người kết hôn, bọn họ càng thích hóng hớt mấy chuyện này nhất.
Dù sao có anh Phồn ở đây thì toàn bộ nhân viên cũng khỏi phải sợ nữa.
***
Trên đường đi Văn Phồn đã gọi điện kể cho dì Lưu nghe tình hình trước, cho nên khi cậu về đến nhà dì đã chuẩn bị sẵn bữa trưa nóng hổi, toàn là món ăn yêu thích của hai người.
Dì Lưu quan tâm nói: "Phồn Phồn cũng nhớ ăn nhé, hai người cứ ăn đi, không đủ thì gọi dì mang đến."
Cậu ôm lấy dì Lưu nói: "Con biết rồi, dì Lưu cũng ăn luôn nha. Dì vất vả rồi ạ"
Dì Lưu gật đầu: "Đi đường cẩn thận nhé Phồn Phồn."
Văn Phồn và dì Lưu vẫy tay chào tạm biệt, lúc cậu đến Thiệu Thị thời gian cũng không lệch nhiều lắm so với dự kiến, lúc này thư ký Tần đã đứng đợi cậu ở sảnh từ sớm.
Anh ta vừa nhìn thấy bóng dáng của cậu đã nhanh chóng bước tới: "Cậu Văn tới rồi, sếp Thiệu vẫn còn ở trong phòng họp, để tôi đưa cậu lên."
Văn Phồn gật đầu, thư ký Tần đưa tay định cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay cậu.
"Để tôi cầm cho."
Cậu cười khẽ: "Không cần đâu, có nặng nhọc gì đâu."
Trong công ty có thang máy dành riêng cho Thiệu Dập Tuỳ, trên đường đi tới thang máy cũng có nhiều nhân viên nhìn thấy cậu với Thư ký Tần nên chào đón rất nhiệt tình.
"Chào anh Phồn! Anh đến gặp sếp Thiệu à."
Văn Phồn giơ tay: "Nhân viên giao đồ ăn thôi."
Nghe cậu tự nói mình như thế, nhân viên cũng bật cười.
"Có anh đến chắc sếp Thiệu sẽ vui lắm."
Chỉ cần sếp Thiệu vui thì họ cũng vui.
Thang máy riêng yên tĩnh và sạch sẽ, màu xám bạc bao phủ toàn bộ bức tường bên trong.
***
Rèm che chắn sáng dày cộp được kéo xuống, bên trong căn phòng chìm trong bóng tối ảm đạm. Ánh sáng rực rỡ từ máy chiếu xuyên qua nửa chiếc bàn họp, chiếu lên một bản đồ quy hoạch vịnh Bạch Thường rộng lớn. Những điểm đánh dấu tam giác màu đỏ rực rỡ bao trùm mọi ngóc ngách có thể nhìn thấy.
Lúc này trong phòng họp trên tầng 38, những tấm màn dày được kéo ra khiến căn phòng chìm trong bống tối. Chỉ có màn hình toả ra ánh sáng rực rỡ chiếu xuống nửa chiếc bàn họp. Trên màn hình đang chiếu toàn bộ sơ đồ quy hoạch của vịnh Bạch Đường, những biển báo tam giác màu đỏ rực rỡ bao trùm mọi ngóc ngách có thể nhìn thấy.
Trợ lý đang run rẩy bấm bút hồng ngoại, thỉnh thoảng lại nhìn lén người đàn ông ở vị trí chủ tịch với ánh mắt thăm dò.
Hắn ngồi bắt chéo chân, nhấc ngón tay đang cầm điếu thuốc lá mỏng đến nỗi khó nhìn thấy, trợ lý nhanh chóng chuyển qua trang khác.
Lông mày của người đàn ông đột nhiên nhíu lại, điếu thuốc chưa châm lửa kẹp giữa kẽ ngón tay.
Tim trợ lý đập mạnh, da đầu tê dại.
Quả nhiên, giây tiếp theo giọng nói thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong phòng họp, "Tôi ném một tỷ đồng vào dự án biển Trung Cảng để cho mấy người làm ăn thế này?"
Mọi người trong phòng họp đều sửng sốt, không phải đang nói về vịnh Bạch Đường à? Sao tự dưng lại chuyển qua Trung Cảng rồi?
Trợ lý cũng lo thận trọng cầm bút hồng ngoại.
Lúc này người đàn ông trung niên ngồi trong góc lau mồ hôi trên trán, "Chủ tịch Thiệu, chỉ tại... Trung Cảng đang trong tình thế đặc biệt..."
Người lên tiếng thu hút sự chú ý của một số người, ông ta là trưởng bối trong nhà họ Thiệu. Một số người có mặt tinh ý phát hiện ra hôm nay chủ tịch đến công ty có tâm trạng cũng không tệ lắm, nhưng từ khi ông ta bước vào văn phòng thì áp suất thấp ngay lập tức bao trùm toàn bộ tòa nhà.
Có dự án đã xảy ra sự cố.
Đánh giá thái độ hiện tại của chủ tịch thì đây không phải vấn đề nhỏ, nếu không sẽ không thể tổ chức cuộc họp ngay giữa buổi trưa.
Lời nói của người đàn ông nhanh chóng giải đáp những nghi ngờ của họ.
"Tình thế đặc biệt? Vậy tiền mà Thiệu Thị phân bổ cho nhóm nghiên cứu rơi hết vào túi của ông rồi đúng không?"
Thiệu Dập Tuỳ cụp mắt xoay điếu thuốc: "Chú Tư à, khi lấy tiền làm dự án thì chú làm ông chủ, nhưng chuyện vỡ lở ra chú lại trở thành con rùa rụt cổ. Xưa nay nhà họ Thiệu có truyền thống nuôi mấy tên vô dụng sao?"
Trong phòng họp im lặng đến chết người.
Thực chất Trung Cảng vốn dĩ được gọi là vành đai kinh tế ven biển vịnh Bạch Đường. Đây là dự án lớn nhất của Thiệu Thị hiện nay, ngoại trừ vịnh Bạch Đường. Dự án chính thức được đầu tư và vận hành vào 4 năm trước, đánh dấu bước ngoặt lớn đầu tiên của Thiệu Dập Tuỳ sau khi nhậm chức.
Dự án biển tại Trung Cảng là dự án phải hoàn thành trước khi bắt đầu cải tạo vịnh Bạch Đường, tập trung vào việc di dời các sinh vật biển còn sót lại ở vịnh Bạch Đường đang bị ô nhiễm nặng. Bắt đầu vào đầu năm, trong vòng chưa đầy nửa năm công ty đã đầu tư một tỷ nhân dân tệ vào đó.
Khi dự án cải tạo vịnh Bạch Đường sắp triển khai thì người phụ trách bất ngờ thông báo tình hình ở Trung Cảng rất phức tạp, công việc di cư sinh vật biển đến các vùng biển khác phải dừng lại khẩn cấp khiến dự án cải tạo vịnh Bạch Đường cũng bị trì hoãn vô thời hạn.
Nếu dự án cải tạo bị trì hoãn thì thiệt hại không chỉ dừng lại ở con số 1 tỷ.
Người chú tư mà Thiệu Dập Tùy gọi vốn là anh họ của ông Thiệu, hồi trẻ dựa vào mối quan hệ với các trưởng bối trong nhà mới bước chân vào Thiệu Thị. Sau vài năm ông ta nghiễm nhiên trở thành vị trưởng bối có chút tiếng nói trong nhà, hơn nữa còn biết nắm chặt cổ phiếu trong tay nên chuyện ông ta tỏ ra ngạo mạn không phải chuyện ngày một ngày hai.
Bốn năm trước khi Thiệu Dập Tùy nhậm chức, ông ta cũng tỏ ra rất bất mãn. Cảm thấy hắn còn quá trẻ chưa thể điều hành nổi một công ty, nên năm lần bảy lượt ông ta đều làm khó dễ hắn trong cuộc họp cổ đông. Phải đến khi hắn giành được dự án Trung Cảng mới chịu ngậm miệng lại.
Đầu năm nay Thiệu Dập Tùy đấu thầu được dự án vịnh Bạch Đường với giá 70 tỷ khiến ông ta cũng không thể ngồi yên được nữa. Vị thế của hắn trong công ty ngày càng ổn định, mọi người đều ủng hộ hắn thì người bị đuổi đi chỉ có thể là ông ta.
Vì vậy, ông ta tận dụng rất nhiều mối quan hệ để giành lấy dự án Trung Cảng cho bằng được, lúc đầu cũng muốn làm để lấy thành tích nhưng không ngờ lại gặp phải vấn đề giữa chừng.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm nửa trán, ngay cả lưng cũng cảm thấy ớn lạnh.
"Chủ tịch Thiệu, văn kiện từ phía trên đưa xuống. Chú... Chú không ngờ nhóm chuyên gia sinh vật biển đến từ Bắc Thành đã đưa ra đầy đủ bằng chứng cho thấy có những loài bị nguy cơ tuyệt chủng ở vịnh Bạch Đường, hiện giờ bọn họ đã ở Vân Thành..."
Các giám đốc điều hành cấp cao khác trong phòng họp lập tức đập bàn khi nghe thấy điều này.
"Tên chuyên gia sinh vật biển nào dám chống lại Thiệu Thị?! Chưa kể chúng ta đã cử một đội chuyên nghiệp đến kiểm tra trước khi đấu thầu rồi mà, làm gì có loài nào có nguy cơ tuyệt chủng chứ? Chính cái Vịnh Bạch Đường bị ô nhiễm như thế thì còn bao nhiêu loài sinh vật có giá trị chứ, không lẽ có kẻ cố tình thả con rồng quý vào đó!"
"Công ty chúng ta cũng có đội ngũ chuyên gia tư vấn, sao Bắc Thành còn đến làm gì?"
"Thiệu Tinh, chủ tịch Thiệu ném cho ông nhiều tiền như vậy, kết quả thành ra thế này ai mà chịu nổi."
Thiệu Tinh cũng chính là chú tư đang sợ hãi.
"Chủ tịch Thiệu... không, Dập Tuỳ, chú biết dự án này mình làm không tốt, con cho chú một cơ hội nữa..."
Thiệu Dập Tuỳ xoay người, “cạch cạch” một tiếng chiếc bậc lửa trong tay đã thắp sáng. Ngọn lửa lập tức bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt bị bóng tối che phủ của hắn.
"Cho chú một cơ hội? Đúng thôi, dự án ở vịnh Bạch Đường bị trì trệ do Trung Cảng. Trước khi cái nhóm Bắc Thành quỷ quái đó rời đi, chú phải bù đắp hết mọi tổn thất, không thể thiếu một xu."
"Tất nhiên nếu vấn đề ở Trung Cảng vẫn không thể được giải quyết đúng hạn, cánh cửa nhân sự vẫn sẽ rộng mở chào đón chú."
Sắc mặt Thiệu Tinh xám xịt như tro tàn
Thiệu Dập Tuỳ nghịch chiếc bật lửa trong tay, nói: "Tan họp đi."
Cảm giác nặng nề trong phòng họp không hề biến mất sau câu nói của hắn, mọi người đều như đang đối mặt với kẻ địch mạnh, lợi ích riêng của bọn họ gắn liền với vịnh Bạch Đường thì sao mà vui vẻ được.
Có người muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông ngước mắt lên nhìn chằm chằm lại.
Phòng họp nhanh chóng không còn ai.
Thiệu Dập Tuỳ tựa lưng vào ghế, đúng lúc này điện thoại trên bàn rung lên.
Màn hình sáng lên báo hiệu tin nhắn từ ai đó, Minh Kỷ Dương: Chúng tôi đã đến khách sạn Reston rồi. Chúng tôi sẽ ở lại đây bao lâu theo ý của ngài Thiệu.
Thiệu Dập Tuỳ liếc nhìn, từ từ châm điếu thuốc trên tay.
Nếu người khác nhìn sẽ thấy cái tên Minh Kỷ Dương này không hề xa lạ, bởi vì vị giáo sư sinh vật biển trẻ tuổi và đầy triển vọng tại Đại học Bắc Thành cũng tên là Minh Kỷ Dương.
Căn phòng trống vắng quá yên tĩnh, bụng hắn chợt đau thắt. Hắn cau mày hút một ngụm thuốc, thầm nghĩ bệnh đau dạ dày của mình lại tái phát.
Lúc Văn Phồn đi theo thư ký Tần đến tầng 38, đứng ngay cửa đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong phòng họp. Cậu xua khói thấy người đàn ông đang ôm đầu, vẻ mặt không mấy dễ chịu.
Văn Phồn ra hiệu cho thư ký Tần rồi đi vào.
"Lại hút thuốc nữa."
Người nọ quay người lại, cậu đưa tay vỗ trán hắn, "Thuốc lá có ăn được không? Hay chữa được bệnh đau dạ dày của anh?"
Cậu đặt hộp cơm xuống, đang định nói tiếp thì lại bị Thiệu Dập Tuỳ ôm lấy eo kéo lại gần, hắn vùi cả người vào trong lồng ngực cậu.
"Phồn Phồn, anh đau bụng."
Giọng nói trầm khàn.
Có lẽ vì thực sự không khoẻ nên hành động của hắn giống như đang làm nũng.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook