Trong sân thể dục, khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trước mặt, khóe môi Tần Nghê hơi cong lên, biểu cảm trên gương mặt của cô có phần ngơ ngác. Nếu đoán không lầm, đó hẳn là người bạn thứ hai của cô.

Gần như cùng lúc với việc nhìn thấy gương mặt của chàng trai trẻ, đầu Tần Nghê bắt đầu quay cuồng: Cậu bé này đã trưởng thành chưa?

Thấy Tần Nghê ngẩn ra đứng im một chỗ, thanh niên kia thản nhiên đi về phía cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tôi tên là Đoạn An Vũ.” Chàng trai đến trước mặt Tần Nghê, tươi cười tự giới thiệu.

Lúc này Tần Nghê mới hoàn hồn lại.

Cô ngước nhìn người đang đứng trước mặt mình, chàng trai trẻ này có làn da cực kỳ trắng, dáng người cao và đôi mắt sáng ngời.

"Cậu đã trưởng thành chưa?" Câu đầu tiên Tần Nghê hỏi Đoạn An Vũ khiến toàn bộ khán giả có mặt trong buổi phát sóng trực tiếp ngạc nhiên bởi họ đều đang cùng suy nghĩ với cô.

Câu hỏi trực tiếp này khiến Đoạn An Vũ ngây người ra một lúc, sau đó má trái của cậu ấy xuất hiện lúm đồng tiền: "Tất nhiên là tôi trưởng thành rồi."

"Tôi mười chín tuổi."

Tần Nghê hít một hơi thật sâu sau khi nghe con số chính xác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó...

Tổ sản xuất chương trình thật điên rồ!

Tìm một em trai mười chín tuổi kết bạn với cô?

Tuy rằng trong lòng đang rất rối loạn nhưng Tần Nghê vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô cười hỏi: "Vậy bây giờ em vẫn đang đi học đúng không? Đang học ngành gì thế?"

Đoạn An Vũ: "Đang học năm hai, là sinh viên thể dục."

Tần Nghê nghe xong chỉ thấy thái dương giật mạnh.


Cô chưa bao giờ có cảm giác phạm tội dữ dội như bây giờ, đồng thời cũng vô cùng khâm phục năng lực tìm kiếm khách mời của tổ tiết mục.

Tần Nghê bỗng rơi vào tình trạng bối rối khi đứng trước cậu sinh viên nhỏ hơn mình bốn tuổi.

Trước đây, luật sư Lục là một quý ông trưởng thành nên về cơ bản trong nhiệm vụ kết bạn cô thường ở vị trí được quan tâm chăm sóc. Bây giờ gặp một cậu em trai còn đang học đại học, thân là đàn chị, cô nên hướng dẫn cậu ấy như thế nào?

Cô chưa bao giờ chăm sóc bất cứ ai kể từ khi cô còn nhỏ.

Tần Nghê quay đầu nhìn về phía đạo diễn, cô gần như đang cầu cứu.

Đoạn An Vũ trông thấy Tần Nghê quay đầu nhìn về phía đạo diễn, dường như nhận ra điều gì đó, cậu ấy hỏi: "Chị, không phải chị... Không muốn làm quen với em đấy chứ?"

Tần Nghê bị tiếng "chị" làm cho giật mình, cô lập tức quay người lại, có hơi luống cuống trả lời: "Không, không phải đâu."

Cô không biết phải giải thích thế nào với em trai này về việc cậu ấy còn quá nhỏ.

Ngược lại Đoạn An Vũ nghe được câu trả lời “không phải” của Tần Nghê thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì tốt."

"Em còn tưởng rằng chị không thích em."

Tần Nghê nóng lòng chờ đạo diễn giải cứu, nhìn Đoạn An Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô chỉ có thể cười theo.

Sau đó cô chống tay lên má, tự nhủ cùng lắm thì mấy ngày tới cô sẽ coi như đang chăm sóc cho em trai của mình.

“Nếu em là sinh viên thể thao, vậy môn thể thao chính của em là gì?” Tần Nghê chủ động đặt câu hỏi bởi vì Đoạn An Vũ đang mặc quần áo thể thao.

So với chiếc váy đỏ cổ điển theo phong cách Hồng Kông gần như có thể mặc đi dự tiệc tối nay luôn mà cô đang mặc, hai người họ đứng cạnh nhau mà như ở hai thế giới.

Khi Tần Nghê hỏi, cô nhẹ nhàng nhấc chân phải của mình.

Để phối đồ hợp với bộ váy này, hôm nay cô còn đi một đôi giày cao gót nhọn, sau khi phải đứng một lúc lâu thì bắp chân đã hơi đau nhức nên chỉ có thể âm thầm nghỉ ngơi bằng cách đổi chân.


“Em chủ yếu chơi cầu lông.” Đoạn An Vũ trả lời câu hỏi của Tần Nghê, tầm mắt cậu ấy rơi xuống đôi chân của cô.

Tần Nghê gật đầu: "Cầu lông à."

“Vậy chúng ta vừa đi dạo vừa nói chuyện nhé.” Sau đó cô nói.

Nhưng Tần Nghê còn chưa đi được một bước, đột nhiên Đoạn An Vũ nói: "Chờ em một chút."

Tần Nghê: "Hả?"

“Chờ em chút.” Đoạn An Vũ nói xong lập tức quay người chạy đi, bỏ lại Tần Nghê còn chưa kịp phản ứng, lúng túng tại chỗ.

Cùng lúc đó, một nhóm khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vốn cho rằng sinh viên thể dục trẻ tuổi có thể sẽ có điểm nhấn.

Bình luận trên màn hình: “Người đâu rồi? Sao lại chạy rồi? [Gió lộn xộn. jpg]”

“Cạn lời, thanh niên trẻ đúng là chưa chín chắn được mà.”

“Uổng công vừa rồi tôi còn nghĩ em trai kia cũng rất đẹp trai, nhưng bây giờ có vẻ như việc làm thân với mấy cậu trai trẻ thật sự rất mệt mỏi.”

“+1, tôi nói rồi, chị em yêu nhau thì khác gì làm mẹ của cậu ấy, chỉ có bạn phải chạy theo chăm sóc cậu ấy thôi.”

“A a a a a, vẫn là luật sư Lục tốt hơn, tổ tiết mục chó má trả luật sư Lục cho chúng tôi đi!”

“Bàn về cp, tôi chỉ chấp nhận Tần - Lục thôi!”

“Chết cũng không chấp nhận loại cp chị em cộng thêm làm mẹ già này!”

...


Trong chương trình, khi Đoạn An Vũ để lại một câu nói rồi đột nhiên biến mất. Tần Nghê bị bỏ lại một mình, không biết nên đi hay nên ở lại, cô cảm thấy có hơi khó nói thành lời.

Bàn chân trong giày cao gót của cô đau đớn như muốn nổ tung, chỉ có thể lẳng lặng chuyển trọng tâm để nghỉ ngơi.

Tần Nghê đứng đó đợi một mình, ngay khi cô quyết định đi gặp đạo diễn để hỏi xem Đoạn An Vũ đã đi đâu và chương trình có tiếp tục hay không thì cậu thanh niên vừa biến mất cuối cùng đã chạy lon ton trở lại.

Tần Nghê nhìn thấy cậu ấy quay trở lại còn cầm theo một cái túi.

“Em đi đâu vậy?” Tần Nghê vô cớ bị bỏ lại chờ một lúc lâu, sau khi đối phương quay về cô mím môi hỏi.

Đoạn An Vũ rõ ràng đã chạy một mạch, khi dừng lại cậu còn đang thở hổn hển. Đối diện với Tần Nghê đang tỏ ra không vui, cậu ấy lấy đồ vật trong túi ra.

Là một đôi giày thể thao đế bằng.

Tần Nghê hơi nhíu mày khi nhìn thấy đôi giày.

Đây là ý gì?

Sau đó Đoạn An Vũ cúi đầu: "Em xin lỗi."

Cậu ấy giải thích: "Em thấy chị đi giày cao gót hơi mỏi nên vừa rồi em đi tìm cho chị một đôi giày thể thao. Đôi giày này mới tinh, chưa đi bao giờ nhưng là giày của em, có lẽ size hơi lớn."

Tần Nghê ngỡ ngàng sau khi nghe cậu ấy giải thích.

Không ngờ cậu ấy biến mất lâu như vậy là vì để ý thấy cô đi giày cao gót mỏi chân nên chạy đi tìm giày cho cô.

Những người xem phát sóng trực tiếp cũng bất ngờ và im lặng trước cảnh tượng này. Mấy người vừa rồi bình luận như “thanh niên trẻ chưa trưởng thành”, “yêu đương với trẻ con thật mệt mỏi” và “tôi sẽ không bao giờ ủng hộ cp chị em như thế này” thì im bặt.

Sau đó, tại hiện trường, chút cảm xúc không vui vừa rồi trong lòng Tần Nghê lập tức biến mất không còn tăm tích.

Đoạn An Vũ lại nhìn trái ngó phải, ở chỗ này hình như không có chỗ ngồi để thay giày, cậu ấy bèn ngồi xổm xuống, nới lỏng dây giày rồi xỏ giày vào chân Tần Nghê, ra hiệu giúp cô đổi giày.

Khoảnh khắc cậu ấy ngồi xổm xuống cầm đôi giày, Tần Nghê cảm thấy tai mình nóng bừng lên.

Khung hình đứng yên.


Một cậu trai trẻ trung và dịu dàng ngồi xổm xuống, trên tay cầm một chiếc giày thể thao màu trắng. Cô gái có mái tóc đen mượt và làn da trắng như tuyết, trên người mặc bộ váy đỏ, chân đi giày cao gót đang đứng trước mặt cậu ấy thì quyến rũ và tươi sáng, chỉ hơi nghiêng người đã lộ ra những đường cong vô tận lả lướt mê hồn.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp lại im lặng trước khung cảnh này, những câu bình luận trên màn hình có nội dung như "tôi chỉ chấp nhận cp Tần Lục Mạn Mạn" và "tôi sẽ không ủng hộ cp chị em như thế này” đã lặng lẽ thu hồi từ lúc nào không hay.

Bởi vì bây giờ là... #Cp chị em#.

...

Những ngày này văn phòng của tổng giám đốc và thư ký vô cùng vô cùng bận rộn.

Sau những cuộc họp trực tuyến liên tiếp, cuối cùng Thương Bách Diễn cũng có chút thời gian rảnh rỗi, anh ngả người ra sau ghế và mệt mỏi xoa xoa mi tâm.

Trần Lãng gõ cửa đi vào, hỏi rằng tối nay anh có muốn chuẩn bị xe quay về Nam Hồ Số 1 không.

Thương Bách Diễn nhắm mắt trả lời "được", sau đó anh chợt nhớ ra mấy ngày nay Tần Nghê không có ở nhà, cô phải đi tham gia chương trình rồi.

“Quên đi.” Thương Bách Diễn lại nhẹ giọng nói.

Trần Lãng thoáng dừng một chút, sau đó thuận theo ý anh, gật đầu: “Vâng.”

Thương Bách Diễn mở mắt ra, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Mấy ngày tới tôi sẽ liên hệ với nhà thiết kế, bổ sung thêm một bộ thiết bị karaoke chuyên nghiệp trong phòng giải trí của nhà."

Khi Trần Lãng nhận được mệnh lệnh có hơi đường đột này, anh ấy ngờ vực nhìn vào mắt của Thương Bách Diễn, sau đó lập tức gật đầu: "Vâng."

Trần Lãng ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.

Thương Bách Diễn nhớ tới lần trước, Tần Nghê cầm điều khiển tivi hát bài hát chủ đề trong phim “Sự trả thù của người vợ”.

Lắp đặt một bộ thiết bị karaoke chuyên nghiệp để cô hát cho thoải mái.

Nếu tận dụng mấy ngày này để lắp đặt thì đến khi kết thúc chương trình, cô về nhà là có thể dùng ngay.

Thương Bách Diễn nghĩ vậy thì lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn WeChat của mình hỏi Tần Nghê thích kiểu nhẫn nào vẫn chưa có hồi âm.

Ánh mắt anh tối đi, nhưng cũng không quá lo lắng. Lần này anh quyết định đợi Tần Nghê tham gia chương trình xong rồi về nhà, như vậy mới có thể nói chuyện thoải mái với cô.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương