Tuy thân hình Hạ Trĩ có phần gầy gò, nhưng cánh tay và bụng của cậu đều có chút cơ bắp, đường nét cũng rất đẹp.
Đẹp nhưng không mất đi vẻ mạnh mẽ.
Vì áo choàng ngủ vừa dài lại vừa rộng nên gần như nửa tấm lưng của cậu đã lộ ra ngoài, mà cậu lại vừa mới tắm xong nên tấm lưng ấy lại càng thêm ửng hồng.
Yết hầu của Thẩm Thời Kiêu chợt di chuyển.

Thoáng chốc, một cảm giác ham muốn xuất hiện nơi đáy mắt hắn, khiến đôi mắt hắn đen như mực.
Nhưng ánh mắt hắn chẳng hề lảng tránh, mà lại nhìn thẳng Hạ Trĩ, chầm chậm đến gần cậu.
Giọng nói khàn khàn quấn quýt bên tai Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu đỡ bả vai trần trụi của cậu, hỏi: "Ký bằng cái gì?"
Hạ Trĩ nheo mắt, lộ ra chút thăm dò: "Dùng bút marker hoặc là bút bi đều được."
Thẩm Thời Kiêu: "Sẽ đau không?"
Hạ Trĩ nghiêm túc suy nghĩ, cậu thì thầm: "Chắc sẽ không đau.

Nhưng cho dù có đau, em cũng sẽ chịu đựng."
Khi Hạ Trĩ nói những lời này thì cậu chẳng có ý gì khác, nhưng khi Thẩm Thời Kiêu nghe được, hắn giống như được tiêm một chất xúc tác, nghiền nát sự lanh trí cuối cùng của hắn.
Đau cũng chịu đựng à?
Thật ngoan.
Thẩm Thời Kiêu nắm cổ tay Hạ Trĩ, dẫn cậu đến trước bàn làm việc.

Hắn thong thả ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn cậu.
Vì phần lớn da thịt đều bị lộ ra ngoài nên Hạ Trĩ có hơi lạnh, cậu khẽ kéo kéo áo choàng ngủ.
Thẩm Thời Kiêu như đang chọn quà, hắn thong thả lấy ra một cây bút marker đầu mảnh rồi dùng tay đỡ eo Hạ Trĩ.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Hạ Trĩ vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Làn da bị Thẩm Thời Kiêu chạm vào bỗng trở nên ngứa ngáy, nó khiến lòng cậu xuất hiện một cảm giác lạ thường.
Bút marker lướt nhẹ trên làn da mịn màng, cậu tựa một miếng ngọc thạch trắng ngần được nghệ thuật gia chạm trổ tỉ mỉ.
Vài giây sau, một chữ "Kiêu" được viết lên trên vị trí tim của Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ cầm gương nhìn một lúc lâu, phần chóp tai của cậu khẽ ửng hồng.
Hạ Trĩ vừa định khép vạt áo choàng ngủ thì Thẩm Thời Kiêu đè tay cậu lại, hắn kéo nhẹ cậu về phía trước.
"Trĩ Trĩ, anh muốn ký thêm một thứ gì đó đặc biệt hơn, một thứ chỉ thuộc về mình anh."
Hạ Trĩ ngoan ngoãn trả lời: "Được."
Trong nháy mắt, một nụ hôn ấm áp được đặt lên nơi trái tim.
Nụ hôn này cũng chẳng mấy dịu dàng, thậm chí nó còn có chút mạnh bạo.
Rất đau.
Mặt Hạ Trĩ bỗng chốc đỏ ửng, cậu lắp bắp nhìn sang một bên.

Cậu mím chặt đôi môi mỏng, lòng cậu dấy lên một cảm giác thẹn thùng không thể giải thích được.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thời Kiêu mới miễn cưỡng rời đi.

Ngón tay hắn sờ lên chữ ký, lẩm bẩm nói: "Rất đẹp."
Hạ Trĩ vội vàng cột dây áo ngủ lại, cậu cúi gầm mặt rồi nói: "Nếu anh đã viết xong rồi thì em đi nhé."
Không đợi Thẩm Thời Kiêu trả lời, cậu đã chạy như bay ra khỏi phòng, nhào lên chiếc giường mềm mại rồi quấn chăn quanh mình.
Thẩm Thời Kiêu cũng quá lưu manh rồi!
Hôn mình mạnh như vậy!
Làn da đều ửng đỏ cả rồi.
Hạ Trĩ nhẹ nhàng kéo áo ngủ ra, vành tai cậu trở nên nóng bừng.

Cậu cũng chẳng hiểu sao mình lại xấu hổ nữa.
Huhu! Cầm thú!
Cậu thích lắm!
Hạ Trĩ rúc vào chăn, khóe miệng cậu không ngừng cong lên, cậu ngây ngốc nhìn trần nhà.
Đời này, cậu không ngờ lần đầu được người ta hôn.
Lại là hôn ở chỗ đó!
Trước khi ngủ, Hạ Trĩ mở weibo ra, cậu phát hiện fans của mình lại tăng thêm rất nhiều.

Trên hotsearch của weibo cũng có tên cậu, một cái là về việc cậu giành được giải quán quân, cái còn lại thì liên quan đến việc cậu hợp tác cùng bốn vị đạo diễn.
Nhấp vào hotsearch 【 Hạ Trĩ và bốn vị đạo diễn 】này, không ngoài dự đoán, phía dưới tụ tập rất nhiều anti-fan.
Nếu người qua đường tỏ ý khen ngợi Hạ Trĩ, cảm thán rằng cuối cùng giới giải trí cũng có một người mới có kỹ thuật diễn đạt chuẩn, thì anti-fan lại trái ngược với bọn họ.
Giọng điệu của bọn họ cực kì chanh chua, có người thì hâm mộ, có người thì ghen ghét.

Thậm chí còn có người nói Hạ Trĩ nổi như vậy thì có là gì? Không phải chồng cậu vẫn là một thằng bám váy vợ à, anh ta thiếu người ta nhiều tiền như thế mà.
Bấm mở đại một cái hotsearch trên weibo ra, toàn là anti-fan móc mỉa ác ý nhằm dẫn dắt dư luận.
Hoàng tử bóc lột: Như tôi đã nói, tuy rằng hội chợ văn hóa là do bản lĩnh thật sự của Hạ Trĩ giành được, nhưng thế lực của "bố đường" sau lưng vẫn không thể khinh thường.

Mọi người suy nghĩ cẩn thận lại xem, các minh tinh tham gia Diễn viên tốt nhất đợt này, trừ Hạ Trĩ ra thì tất cả đều do có công ty đề cử hoặc đều có chút danh tiếng.

Chỉ có duy nhất cậu ta là một "tờ giấy trắng", cả việc ký với công ty giải trí của nhà họ Thẩm cũng là nhờ chương trình.


Chúng ta bàn về hội chợ văn hóa nhé, các minh tinh phỏng vấn đều là nghệ sĩ cốt cán, rất có sức ảnh hưởng.

Hạ Trĩ thì sao? Cậu ta dựa vào cái gì mà tham gia phỏng vấn hội chợ văn hóa?
Hạ Trĩ đánh giá cẩn thận bài đăng weibo này, cậu cảm thấy quả thật anh ta nói chuyện rất có lý.
Có chuyện gì sao? Chồng mình cưng chiều mình thì có gì sai à?
Kiêu ngạo jpg!
Cậu tiếp tục xem bình luận phía dưới.
「Ui, tôi thấy suy luận của chủ thớt rất rõ ràng, chuyện chính xác là như thế này.」
「Bọn mày nói xem có khi nào là ông chồng phá sản nghèo kiết xác của Hạ Trĩ giúp cậu ấy lót đường trong giới giải trí không? Dù sao lúc đầu cũng là kẻ lắm tiền mà.」
「Lầu trên đoán sai rồi, tôi tìm ra cái công ty đầu tư của chồng Hạ Trĩ rồ.

Chỉ là một công ty nhỏ thôi, chẳng cần đầu tư bao nhiêu.

Cho nên kinh tế của chồng Hạ Trĩ cũng chỉ thuộc dạng thường thôi.」
Lúc này, wechat trên điện thoại Hạ Trĩ chợt sáng lên.
Người đại diện nhắn cho cậu một tin, nói rằng hotsearch đêm nay là do có ekip của một nam diễn viên trẻ khác muốn dìm hàng cậu nên đã dẫn dắt hướng gió dư luận.
Hạ Trĩ: Chẳng lẽ em chắn đường của bọn họ hả?
Người đại diện: Ừ.

Mấy bộ phim của các vị đạo diễn kia đều là tài nguyên rất tốt.

Nếu họ hợp tác với cậu thì mấy nam diễn viên trẻ đang chú ý đến cậu có thể không sốt ruột à?
Hạ Trĩ: Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Người đại diện: Trước tiên, chị sẽ quan hệ công chúng để công ty nắm được chiều hướng dư luận.
Thật ra, tuy rằng mấy cái hotsearch này nọ trên weibo chẳng hề ảnh hưởng gì đến Hạ Trĩ, nhưng dù sao cậu vẫn cảm thấy vị bác sĩ của đại học B oan quá, tự dưng vô duyên vô cớ lại bị mắng chửi.
Vì thế, cậu bảo người đại diện chuẩn bị một bản thanh minh để làm sáng tỏ chuyện này.
Người đại diện tuy rằng đồng ý nhưng cô cũng bảo cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.

Dù sao bây giờ họ cũng đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió.

Lúc này mà bên Hạ Trĩ tung ra bản thanh minh thì sẽ chỉ càng làm cho mọi người nghi ngờ cậu chê nghèo yêu giàu, cố ý giấu giếm chân tướng mà thôi.
Hạ Trĩ trả lời: Em biết rồi ạ.
Suốt cả đêm, cậu lăn qua lộn lại trên giường.

Một mặt là do cuối cùng thì cậu cũng được tự mình trải nghiệm thế nào là người nổi tiếng thì nhiều thị phi, mặt khác là do Thẩm Thời Kiêu hôn cậu.
Mắc cỡ, mắc cỡ!
Trong bóng tối, Hạ Trĩ đột nhiên mở hai mắt.

Trước khi cậu và Thẩm Thời Kiêu thỏa thuận kết hôn, cậu nghe rất nhiều chuyện về Thẩm Thời Kiêu, nhưng thực tế ảnh lại chẳng hề thô bạo hay lạnh lùng như lời đồn.
Chỉ là...!chuyện của bạch nguyệt quang làm cậu hơi nghi ngờ.
Có chắc là Thẩm Thời Kiêu vẫn còn yêu bạch nguyệt quang không?
Nếu không thì tại sao mới kết hôn với cậu có ba tháng mà Thẩm Thời Kiêu đã đối xử tốt với cậu như thế?
Mặc dù là cậu chủ động thổ lộ, nhưng trước khi cậu tỏ tình đã làm hư áo sơ mi trắng và đồng hồ của Thẩm Thời Kiêu, sao anh ấy chẳng làm gì cậu thế?
Trước giờ cậu vẫn luôn cho rằng Thẩm Thời Kiêu chỉ đơn thuần cảm thấy cậu đáng yêu quyến rũ nên mới đối xử với cậu dịu dàng đến vậy.
Nhưng vừa rồi, ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu lúc hôn cậu tràn ngập dịu dàng và cưng chiều.
Không phải Hạ Trĩ tự luyến đâu, ánh mắt kia thật sự khắc cốt ghi tâm.
Lại nghĩ về câu nói "không cần bạch nguyệt quang" vào ngày đó của Thẩm Thời Kiêu, lòng Hạ Trĩ dấy lên một suy đoán cực kì to gan lớn mật.
Chắc chắn là như cậu đoán!
Phỏng đoán này đã khiến cậu hưng phấn cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Hạ Trĩ tham gia vào đoàn phim 《Kinh Hồng》để bắt đầu tập trung quay bộ phim đầu tiên của cậu.
Trong phim, cậu đóng vai Trình Dục – em trai của nam chính Trình Nam Khanh, đó là một vai phản diện.

Vì thiết lập của vai ác là đẹp – mạnh – số phận thảm thương, nên y rất được lòng người.
Là cái kiểu cái đẹp đè bẹp cái nết.
Theo kịch bản, ngày mai cậu có một cảnh ngâm trong suối nước nóng được rải hoa hồng.

Trong kịch bản tả rằng khuôn mặt Trình Dục đẹp như một viên ngọc, là một chàng thiếu niên vô cùng thanh tú, trông y còn xinh đẹp hơn cô nương nhà người ta.
"Tắm suối nước nóng hoa hồng." Hạ Trĩ lẩm bẩm, "Phải dùng nhiều hoa hồng lắm nhỉ? Sang thế."
Lúc nghỉ trưa, ánh mắt Tiểu Bàn nhìn cậu rất kỳ lạ, tựa như có chuyện muốn nói, nhưng vẫn cứ kìm chế không nói.
Rốt cuộc, Hạ Trĩ buông đũa: "Nói đi, có chuyện gì sao?"
Tiểu Bàn ấp úng nói: "Trĩ Trĩ, rốt cuộc cậu và sếp Thẩm có quan hệ gì vậy? Hôm qua tôi đi theo sau hai người, nghe hai người nói gì mà công khai các kiểu ấy."
Hạ Trĩ: "Cậu thấy sao?"
Tiểu Bàn: "Tôi nghĩ, không phải chồng của cậu là chủ tịch Thẩm đó chứ?"
Hạ Trĩ nhướng mày, cười nói: "Ừm."
Tiểu Bàn thốt lên một tiếng "vãi", cậu ấy đứng bật dậy làm cho chiếc bụng bia mũm mĩm run lên.

Tiểu Bàn kinh ngạc nhìn Hạ Trĩ, sau đó cậu ấy quay người chạy tới ngồi xổm bên cạnh cậu.
"Bây giờ tôi nhận cậu làm ba thì có kịp không?"

Hạ Trĩ dở khóc dở cười: "Chắc là muộn rồi."
Tiểu Bàn chậc chậc hai tiếng.
Ôm đùi không được, buồn.
Tiểu Bàn: "Trĩ Trĩ, cậu với chủ Thẩm kết hôn như thế nào? Lúc trước, cậu có hỏi tôi về chuyện bạch nguyệt quang, chuyện đó cũng liên quan đến chủ tịch Thẩm à?"
Hạ Trĩ suy nghĩ trong chốc lát, cậu quyết định nói ra suy đoán tối qua của bản thân cho Tiểu Bàn.
"Tôi nghĩ có lẽ Thẩm Thời Kiêu yêu thầm tôi, vì thế ảnh mới cố ý kết hôn với tôi." Hạ Trĩ phân tích từng hành động của Thẩm Thời Kiêu, cuối cùng đi đến kết luận: "Trước kia, quả thật là ảnh nhớ thương bạch nguyệt quang khôn nguôi, nhưng rồi cũng từ từ phai nhạt.

Mãi đến lúc gặp tôi, sóng tình trong lòng anh ấy lại dâng lên lần nữa.

Vì thế ảnh đã mượn việc kết hôn để ở bên tôi."
Tiểu Bàn ngớ người nghe cậu nói, sau đó cậu ấy gật đầu thật mạnh.
Hình như là vậy!
Thấy Tiểu Bàn cũng tán đồng, Hạ Trĩ càng tin vào suy đoán của mình.
Làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu.
Toàn bộ đều có chủ mưu từ trước.
Thẩm Thời Kiêu thích cậu lắm nhỉ?
Thích cậu từ lúc nào?
Chẳng lẽ từ ngày cậu kéo xe ở phim trường cũ?
Hạ Trĩ gật gật đầu, quả thật hôm đó mình rất đáng yêu.
Bé đáng thương đã ngoan cường, bất khuất trong cơn bão tuyết đương nhiên là xứng đáng được yêu!
Lúc cậu đang hăng say tán gẫu với Tiểu Bàn thì Lương Tư Việt đã thay quần áo xong và đang đi về phía bọn họ.
《Kinh Hồng》 là một bộ phim truyền hình cổ trang.

Lương Tư Việt trong bộ trường bào màu đen quả thật rất có khí chất, Tiểu Bàn kích động đến mức sắp chảy nước miếng.
Hạ Trĩ gật đầu chào Lương Tư Việt, cậu thấy anh ta ngồi vào chỗ đối diện mình thì không nói thêm gì nữa mà bắt đầu tập trung ăn cơm.
Lương Tư Việt chủ động hỏi: "Vừa rồi nói gì mà vui thế?"
Hạ Trĩ chậm chạp cắn đùi gà: "Bàn về chồng tôi."
Vẻ mặt Lương Tư Việt thoáng phức tạp, khiến cho người khác khó đoán được, "Xem ra tình cảm của cậu và anh nhà tốt lắm."
Hạ Trĩ gật đầu phụ họa: "Vâng, ngày hôm qua anh ấy cứ một hai đòi hôn tôi.

Không cho hôn thì lại dỗi tôi, cứ như một đứa trẻ vậy."
Tiểu Bàn ở bên cạnh ngây ngốc, bọn họ bàn về đề tài khủng như thế bao giờ?
Lương Tư Việt mấp máy môi, có chút xấu hổ.
"Đúng rồi, dạo gần đây chồng cậu vướng vào vấn đề gì à? Nhà tôi có công ty y dược, có lẽ sẽ giúp được chồng cậu."
Tuy Lương Tư Việt có lòng hảo tâm muốn giúp cậu, nhưng Hạ Trĩ vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm, cậu khẽ nhíu mày.
Lương Tư Việt chưa biết phải trái thế nào đã thẳng thừng đưa ra kết luận về cậu ⁽¹⁾.

Anh cảm thấy vị bác sĩ ở trên mạng kia chính là chồng cậu, anh còn tin vào những lời đồn đại đó.
(1) 盖棺定论 (cái quan định luận): là tục ngữ TQ, ý nói là sau khi chết mới có thể bàn luận đúng sai về một con người.

Thật ra đoạn này mình không hiểu lắm nên mọi người cứ góp ý nhe.

QT là LTV trực tiếp cho hắn cái quan định luận.
"Cảm ơn anh, có điều chồng tôi rất lợi hại.

Anh ấy và tôi sẽ cùng giải quyết khó khăn." Nói xong, Hạ Trĩ dời hộp cơm lại gần mình, cậu tỏ vẻ từ chối giao lưu.
Nhận ra được bản thân quá đường đột, Lương Tư Việt vội vàng nói: "Xin lỗi, là tôi xúc phạm rồi."
Hạ Trĩ lắc đầu: "Không, tôi phải cảm ơn anh."
Bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng, Lương Tư Việt tùy tiện ăn một vài muỗng cơm, sau đó anh ta tạm biệt Hạ Trĩ rồi rời đi.
Tiểu Bàn khều khều cậu: "Trĩ Trĩ, cậu không vui hả?"
Hạ Trĩ buồn bực đáp: "Ừm, cậu không thấy anh ấy đang cho rằng những tin vịt trên mạng là thật y như những người khác à? Chính anh ấy cũng là một ngôi sao, chẳng lẽ anh ấy lại không biết những lời đồn đại ác ý có thể đả kích một người đến mức nào sao?"
Tiểu Bàn: "Đúng vậy, quả thật Lương ảnh đế chưa cân nhắc kĩ, nhưng ý định ban đầu của anh ấy cũng là ý tốt."
Hạ Trĩ: "Chắc là vậy."
Tiếp tục ghi hình, thường ngày, vào lúc diễn thử, Lương Tư Việt đều trò chuyện đôi ba câu với Hạ Trĩ.

Nhưng hôm nay lại khác mọi ngày, nhìn bọn họ có vẻ xa lạ.

Cho dù hai người có cảnh diễn chung, thì người nào cũng ngồi ở chỗ nghỉ của mình, yên lặng nhẩm lời thoại.
Lúc trời chập tối, khi đoàn phim mới vừa quay xong, một chiếc xe chở hoa tươi đậu ở cạnh bọn họ.
Tài xế là chủ của một cửa hàng hoa, y tự lái xe đến để giao hoa.
Logo của cửa hàng hoa trên xe bọn họ trông khá bắt mắt, là một hiệu rất nổi tiếng, được mệnh danh là đồ trang trí xa xỉ giữa các loài hoa.
Thấy ông chủ đi về phía mình, đạo diễn nghĩ thầm: Cửa hàng này bán hoa đắt như vậy, bọn họ lấy đâu ra tiền mua nhiều hoa thế?
Ông chủ nhìn ông cười, "Chồng của anh Hạ nói rằng da của anh Hạ rất nhạy cảm, nếu anh ấy ngâm trong nước hoa hồng có nhiều hóa chất thì sẽ bị dị ứng.


Vì chồng anh ấy tin tưởng chúng tôi nên đã đặt 99 bó hoa hồng ở chỗ chúng tôi để cho đoàn phim sử dụng ấy ạ."
Nghe ông chủ nói xong, ánh mắt của những người khác nhìn Hạ Trĩ đều thay đổi.
Hạ Trĩ khẽ ho khan một tiếng.
Da cậu nhạy cảm khi nào?
Sao cả cậu cũng không biết vậy?
Cậu cũng có phải là hoàng tử hạt đậu với làn da mỏng manh đâu!
Có điều, hoa hồng rất đẹp.
Cậu rất thích.
"Quả thật là da tôi rất dễ bị dị ứng, vì vậy chồng tôi mới mua tới đây.

Đạo diễn, có thể dùng không?"
Thấy Hạ Trĩ hỏi vậy, đạo diễn vội nói: "Đương nhiên là được."
Chuyện này khiến khắp nơi trong đoàn phim xôn xao, trong đoàn có người len lén tính toán.
Một xe toàn là giống hoa hồng quý hiếm như này kiểu gì cũng hơn một trăm nghìn.
"Tôi nghe trên mạng nói không phải chồng Hạ Trĩ nghèo lắm hả? Sao lại có tiền làm việc này thế?"
"Có lẽ là bề ngoài thôi."
Đêm nay, lúc nhân viên công tác ôm bó hoa hồng chạy qua chạy lại giữa suối nước nóng, Hạ Trĩ tiện tay rút ra một bông hồng, sến sẩm đưa lên mũi ngửi.
Lúc ngẩng đầu lại trùng hợp thấy Lương Tư Việt đang nhìn cậu.

Hạ Trĩ cười ngọt ngào: "Chồng tôi mua cho tôi hoa hồng thơm lắm, anh có muốn lấy mấy cành không?"
Lương Tư Việt: "Không cần, cảm ơn."
Tâm trạng Hạ Trĩ khá tốt, cậu nói: "Anh Lương còn độc thân ạ? Anh xem, tôi với anh nhà tôi ngày nào cũng rất lãng mạn, anh cũng nên mau mau tìm người yêu thì tốt hơn."
Lương Tư Việt cụp mắt: "Ừ, cậu nói đúng."
Đến 11 giờ tối, Hạ Trĩ mới về đến nhà.

Cậu vốn tưởng rằng Thẩm Thời Kiêu và những người khác đều đã ngủ, nhưng cậu không ngờ, toàn bộ hành lang trên lầu một lại sáng đèn.

Cậu đẩy cửa phòng ngủ của mình ra thì thấy Thẩm Thời Kiêu đang ngồi ở trong đó.
Thẩm Thời Kiêu quay đầu thấy cậu cầm hoa hồng, hỏi: "Em lấy ở đâu ra vậy?"
Hạ Trĩ chắp tay sau lưng: "Có người nào đó ghen nên cố ý tặng đó."
Thẩm Thời Kiêu mỉm cười: "Thật không? Họ gì? Tên gì?"
Hạ Trĩ khẽ hừ nhẹ một tiếng, cậu thấy hắn cầm mấy bộ áo ngủ trong tay, hỏi: "Đây là?"
Thẩm Thời Kiêu: "Mua áo ngủ mới cho em.

Anh thấy tối qua em mặc áo choàng ngủ trông đẹp lắm, vậy nên anh mới mua thêm cho em."
Nhắc tới tối hôm qua, gương mặt Hạ Trĩ đỏ lên, cậu mất tự nhiên mà ngồi xuống.
Thẩm Thời Kiêu lại cứ cố tình cái hay không nói, lại nói cái dở, hỏi cậu: "Chữ ký tối qua mất rồi hả?"
Hạ Trĩ: "Hơi hơi, bởi vì hôm nay em ra rất nhiều nhiều mồ hôi.

Nhưng mà, chắc là vẫn còn chút gì đó."
Thẩm Thời Kiêu khàn giọng cười: "Cho anh xem được không?"
Hạ Trĩ che ngực lại: "Không được!"
"Được, đừng lo lắng."
Đưa quần áo xong, Thẩm Thời Kiêu đứng dậy định rời đi.

Lúc hắn đến gần cửa thì bỗng nhiên bị Hạ Trĩ gọi lại.
Giọng Hạ Trĩ nhẹ nhàng, như đang nói giỡn, "Này, chẳng lẽ anh đã yêu thầm em từ lâu rồi ư?"
Thẩm Thời Kiêu đang giữ tay nắm cửa bỗng ngẩng ra, hắn chợt quay đầu lại: "Em ——"
Hạ Trĩ âm thầm phân tích vẻ mặt của hắn, cậu càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Vì thế, cậu tiếp tục nói: "Lúc em vừa đến nhà họ Thẩm, em đã làm hư đồ của bạch nguyệt quang.

Tại sao lúc đó anh lại chẳng hề giận em chút nào, vẫn đối xử tốt với em như cũ? Hơn nữa em cảm giác, anh càng ngày càng yêu em.

Rõ ràng là chúng ta chỉ mới quen nhau có mấy tháng mà thôi."
Lúc nói chuyện, giọng nói của Hạ Trĩ phảng phất sự bất an và thấp thỏm.

Cậu tràn ngập mong đợi mà nhìn Thẩm Thời Kiêu, như thể đang xác định đáp án của hắn.
Thảo nào Thẩm Thời Kiêu nói, nếu phải xem xét về một mối quan hệ mới, thì chỉ mình cậu là có thể, người khác không được.
"Đoán đúng một nửa." Sau một lúc lâu, Thẩm Thời Kiêu thấp giọng trả lời.
Hạ Trĩ nghĩ thầm: Quả nhiên là một tình yêu được âm mưu từ lâu!
"Vậy một nửa còn lại là gì?"
Đối mặt với câu hỏi của cậu, Thẩm Thời Kiêu cũng không đưa ra câu trả lời, mà nói: "Đoán xem, đoán đúng sẽ có thưởng."
Cửa phòng ngủ bị đóng lại, Hạ Trĩ nằm ở trên giường thút thít.
Sao không nói cho cậu biết!
Mà lại để cậu tò mò thế này!
Nhưng mà, biết Thẩm Thời Kiêu yêu thầm cậu, Hạ Trĩ vui vẻ đến mức muốn bay lên.
Quả nhiên! Là yêu từ hai phía!
Mấy ngày gần đây, bộ phim thứ hai của Hạ Trĩ cùng đã dần được quyết định.
Đó là《Ghi Chép Diệt Quỷ》- một tác phẩm mới của đạo diễn Đoàn Vô Nhai.

Phim của đạo diễn Đoàn Vô Nhai hầu như đều là phim thương mại, được đầu tư rất lớn, doanh thu phòng vé của mỗi bộ phim đều có thể chen vào top 10 hàng năm.
Lần này, Hạ Trĩ đảm nhiệm vai nam chính trong bộ phim của ông.
Mọi mặt trong sự nghiệp đều nở hoa.
Bộ phim《Kinh Hồng》 chưa chiếu đã nổi.

Ngoài quay phim, gần đây các diễn viên còn bận tham gia các buổi họp báo.
Vì đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của Lương Tư Việt, rất có chiêu trò để thu hút sự chú ý.

Thế nên, gameshow《Khởi Hành Vui Vẻ》đã gửi thư mời cho người chịu trách nhiệm chính của đoàn phim, hy vọng bọn họ có thể tham gia ghi hình tập mới.

Vì gameshow này có tỷ suất người xem tương đối cao nên có rất nhiều diễn viên chính trong đoàn phim muốn tham gia.

Nhưng số lượng thì có hạn, cuối cùng, đạo diễn chỉ dẫn theo hai cặp nam nữ chính và phụ.
Các fan nhanh chóng nắm được tin tức, họ lập tức mua vé vào gameshow để chuẩn bị cổ vũ cho Hạ Trĩ.
Dù sao đây cũng là gameshow đầu tiên của con trai Trĩ Trĩ nhà bọn họ kể từ khi bước ra từ chương trình《Diễn Viên Tốt Nhất》mà.
Lúc ghi hình, người dẫn chương trình để bốn vị khách mời tự giới thiệu trước, sau đó dẫn dắt mọi người chơi hết trò chơi nhỏ này đến trò chơi nhỏ khác.
Gần đây, Hạ Trĩ là một trong những người nổi tiếng nhất nhì giới giải trí, vì vậy lúc ghi hình, người dẫn chương trình thường "quăng miếng" cho Hạ Trĩ.

Tiếng hoan hô dưới sân khấu chứng minh rằng người dẫn chương trình đã đúng, độ nội tiếng của cậu tại trường quay ngày hôm nay đã gần bằng Lương Tư Việt.
Phần thứ hai của trò chơi là đố vui kiến thức.

Có rất nhiều chủ đề khác nhau, ví dụ như nghệ thuật, văn học, toán – lý – hóa và đời sống.

Người nào không trả lời được thì phải chịu trừng phạt.

Hình phạt chính là mặc áo mưa đi qua thảm gai massage, dọc theo đường đi sẽ bị đổ mưa nước đá, lạnh đến mức thấu tim gan.
Trước đây, Lương Tư Việt đã từng tham gia gameshow này nên anh ta cũng biết hình phạt này kinh khủng đến mức nào.
Trò chơi bắt đầu, mỗi cặp khách mời phụ trách một đội nhỏ, cộng với người dẫn chương trình thì mỗi đội có 5 người.
Hạ Trĩ và Lương Tư Việt được xếp vào cùng một nhóm.

Còn về lý do cùng nhóm thì khiến người khác không thể bới ra được lỗi nào.
Bởi vì trong phim hai người đóng vai anh em ruột.
Trừ mấy chủ đề toán – lý – hóa ra, thì những cái còn lại đều không phải là vấn đề lớn đối với Hạ Trĩ.

Vì thế, lúc cậu đại diện cho nhóm nhỏ lên sân khấu, cậu thầm cầu nguyện mình sẽ không rút ra câu hỏi về toán – lý – hóa.
Hễ bạn càng lo sợ điều gì, thì điều đó sẽ càng dễ xảy ra.
Chủ đề cậu rút ra: Kiến thức về toán – lý – hóa.
Hạ Trĩ: Thà chết cho rồi.
Câu hỏi thứ nhất có độ khó vừa phải.

Đó là một đề lý cấp hai đơn giản, Hạ Trĩ đã trả lời được.
Tới câu hỏi thứ hai đã hoàn toàn làm khó cậu.
Một nhóm sơ đồ thí nghiệm phức tạp và xa lạ xuất hiện trên màn hình, câu hỏi là chất B thu được cuối cùng là chất khí gì.
Hạ Trĩ sống không còn gì luyến tiếc.
Chất khí gì? Làm sao cậu biết hả?
Lúc này, màn hình lớn cố ý chiếu cảnh đặc tả Hạ Trĩ, Hạ Trĩ nghiêm túc trả lời: "Chắc là khí phách của anh đã khiến em mê đắm."
Các fans nghe xong thì cười nắc nẻ.
Đây là câu thả thính sến súa gì vậy trời?
Người dẫn chương trình ôm bụng cười: "Không còn cách nào nữa, Trĩ Trĩ phải chịu phạt thôi."
Hạ Trĩ thở dài: "Con người kiểu gì cũng phải thử đi trên thảm gai thôi, đề này không thử thì đề sau cũng phải thử."
Chân phải vừa mới giẫm lên mép thảm, Hạ Trĩ đã đau đến độ phải rút chân lại ngay.

Mặt mũi cậu nhăn nhó hết cả lên, không còn chút hình tượng nào.
Huhuhu, đau quá.
Lúc này, Lương Tư Việt ở bên cạnh nói: "Chúng tôi cùng một đội, không thì để tôi chịu phạt thay Trĩ Trĩ."
Lời này vừa nói ra, các fans có mặt ngay lập tức lớn tiếng phản đối.

Hạ Trĩ xua xua tay, ý bảo mình có thể.
Người dẫn chương trình cười sảng khoái: "Nếu cậu không muốn chịu phạt, thì ở đây chúng ta vẫn còn một cơ hội xin giúp đỡ.

Cậu có thể chọn sử dụng hay không."
【 Cơ hội xin giúp đỡ, ekip chương trình sẽ gọi ngẫu nhiên một số điện thoại để kết nối với phía ngoài trường quay, khách mời có thể xin trợ giúp câu hỏi liên quan.

Nếu khách mời bên ngoài không thể trả lời được, thì khách mời ở trường quay phải chịu gấp đôi hình phạt ban đầu.


"Trĩ Trĩ có muốn thử không?"
"Được, thử xem sao."
Trường quay rơi vào im lặng, trên màn hình lớn, các dãy số được quay ngẫu nhiên đã tác động đến tâm trạng của mọi người.
Bỗng nhiên, dãy số dừng lại.
Mấy chữ "Chủ tịch" xuất hiện ở trên màn hình.
Người dẫn chương trình giải thích: "Đây là một đối tác đã hợp tác nhiều lần với đài truyền hình chúng tôi, là thành viên của Câu lạc bộ trăm tỷ, tạm thời danh tính của ngài ấy sẽ được giữ bí mật."
"Đậu mẹ! Chơi lớn vậy?"
"Đây là sếp lớn thần bí à?"
"Đại gia à? Chỉ là không biết kiến thức toán – lý – hóa thế nào?"
Bấm số điện thoại xong, mọi người cùng chờ đợi sếp lớn bắt máy.

Sau khoảng mười mấy giây, phía bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.
"Alo, đài truyền hình đó à?"
Trái tim Hạ Trĩ đập nhanh hơn nửa nhịp.
Giọng nói này là của Thẩm Thời Kiêu mà?
Dựa theo quy trình, trước hết, người dẫn chương trình phải nói với Thẩm Thời Kiêu rằng bọn họ đang chơi một trò chơi, kế tiếp người dẫn chương trình sẽ để Hạ Trĩ đặt câu hỏi.
Nhưng đầu óc Hạ Trĩ vẫn cứ lag lag, cuối cùng cậu nhớ đến việc phải giữ bí mật về tình cảm của hai người bọn họ thì đột nhiên làm bộ không quen hỏi: "Quấy rầy ngài rồi.

Sếp tổng ơi, ngài có đang bận làm việc gì không ạ?"
Sau khi Thẩm Thời Kiêu nghe ra giọng Hạ Trĩ, hắn im lặng một lát.
"Giặt áo ngủ tối qua cho em.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương