Phòng giống kiểu căn hộ chung cư tích hợp loại nhỏ, có phòng bếp và phòng tắm, đầy đủ các loại đồ điện gia dụng.

Luồng gió ấm trong phòng được chỉnh vừa đủ, Hạ Trĩ đứng trước tủ lấy hòm thuốc xuống, tìm thuốc cảm cho Thẩm Thời Kiêu.

Trạng thái của Thẩm Thời Kiêu thoạt nhìn rất kém.

Hắn khép hờ mắt, dựa vào trên sofa, trông có chút tiều tụy.

Tối hôm qua, hắn tìm Hạ Trĩ đến nửa đêm.

Sáng sớm nhận được tin tức từ Nhan Văn Thanh, hắn vội vàng, gấp rút (1) chạy tới.

(1) Khoái mã gia tiên ẩn dụ cho việc tăng tốc.

Ngựa đã nhanh còn quất thêm roi để nhanh hơn.
Cơ thể bây giờ đã vô cùng kiệt quệ.

"Uống hai loại thuốc này vào sẽ mau khỏi, tôi hay uống lắm."
Hạ Trĩ đưa một ly nước ấm cho hắn: "Ăn xong rồi ngủ, sẽ hết cảm lạnh thôi."
Thẩm Thời Kiêu nhận lấy ly nước, "Quả nhiên, có chồng là bác sĩ nên thuốc dự phòng rất đầy đủ."
Hạ Trĩ thiếu chút nữa bị chọc cười, cậu lẩm bẩm: "Bọn họ vẫn luôn hỏi tôi, tôi cũng không thể nói chồng tôi là anh.

Dù sao thì ba năm nữa chúng ta cũng ly hôn, lỡ như sau này tôi nổi tiếng, anh không sợ bạch nguyệt quang của anh biết chuyện của chúng ta rồi nổi máu ghen hả?"
Thẩm Thời Kiêu nhấp một ngụm nước ấm, môi trông hơi khô.

"Cậu ấy...!Tôi..."
"Được rồi được rồi."
"Biết bạch nguyệt quang là báu vật, là nốt chu sa trong lòng anh rồi.

Người khác sẽ mãi mãi không thể sánh được."
Giọng điệu của Hạ Trĩ chua lòm (2), cậu đứng lên chắp tay sau lưng: "Mau uống thuốc đi, vậy thì mai mới có thể khỏe."
(2) Chua là ý chỉ mùi ghen.
"Được."
Thẩm Thời Kiêu nghe lời như thế làm trong lòng Hạ Trĩ có phần cảm thấy kỳ diệu, cậu không tránh được lớn gan hỏi: "Hôm nay anh tới đây làm gì?"
Thẩm Thời Kiêu: "Đưa đồ cho em."
Đúng vào lúc này, trợ lý của Thẩm Thời Kiêu đến gõ cửa rồi đưa cho hắn một chiếc máy sấy quần áo và một hộp bánh kem.

"Tôi thấy máy sấy bị bỏ lại ở trước cửa phòng em, cảm thấy chắc là em quên mang theo nên lập tức đem đến đây cho em."
Hắn nói không sai, cái máy sấy kia đúng thật là Hạ Trĩ muốn mang đi.

Nhưng mà hành lý quá nhiều, hoàn toàn không thể nhét vào.

Đành phải nhịn đau bỏ lại những thứ yêu thích.

Chỗ này nằm ở lưng chừng núi, thời tiết âm lại u lạnh lẽo.

Nếu khách sạn không có cái này thì rất khó phơi khô quần áo đã giặt sạch.

Nhưng Hạ Trĩ nhìn thấy chiếc máy sấy này, đáy lòng lại dâng lên cảm giác chua xót.

Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Thời Kiêu là muốn cậu ở đây dài dài.

Đậu má!
Quả nhiên đàn ông đều là đồ xấu xa.

Ngoại trừ cậu.

"Cảm ơn."
Nhận máy sấy xong, Hạ Trĩ không ừ hử tiếng nào mà đi đến đối diện giường, không nói chuyện nữa.

Thẩm Thời Kiêu có thể nhận ra được cậu không vui, nhưng hắn không biết tại sao cậu lại giận dỗi.

Suy nghĩ một lát, hắn cầm bánh kem thiên nga đen trên bàn trà đi đến trước giường Hạ Trĩ, "Tôi còn đem theo cái này cho em.

Có muốn tôi để vào tủ lạnh không?"
Hạ Trĩ bọc trong chăn chớp chớp mắt, "Anh bảo trợ lý xếp hàng mua?"
Thẩm Thời Kiêu lắc đầu: "Tôi tự mua."
Nghe hắn nói vậy, tâm trạng Hạ Trĩ không tránh khỏi cảm thấy tốt hơn, cậu ôn tồn nói: "Anh để vào tủ lạnh đi, ngày mai cùng ăn chung."
Chỉ một cái bánh kem đã dỗ cậu vui vẻ, thật không có tiền đồ!
Đến giờ ngủ, Hạ Trĩ yêu cầu quầy lễ tân của khách sạn một chiếc chăn bông để Thẩm Thời Kiêu dùng.

Sau khi đi nói chuyện xong thì cậu đi tắm.

Rất nhanh, cửa phòng đã bị gõ vang, Thẩm Thời Kiêu vừa mới tắm xong nên bèn đi mở cửa.

Tiểu Bàn ở ngoài cửa càu nhàu kêu: "Trĩ Trĩ, khách sạn đưa chăn của cậu tới chỗ tôi, cho——"
Sau khi cậu thấy rõ Thẩm Thời Kiêu thì bối rối lui về phía sau vài bước.

Chiếc bụng của Bàn Bàn khẽ run rẩy.

Cậu đi nhầm phòng!
Thẩm Thời Kiêu nhận ra cậu ấy, hắn vừa lau giọt nước trên tóc, vừa vươn cánh tay: "Cảm ơn, đưa cho tôi đi, Hạ Trĩ đang tắm."
Sau khi đóng cửa, Tiểu Bàn há hốc mồm, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Trĩ Trĩ của cậu đã bị dùng quy tắc ngầm!
Không ngờ lại bị Thẩm Thời Kiêu dùng quy tắc ngầm!
Tuy nhiên cơ thể của Thẩm Thời Kiêu vừa chuẩn, hắn lại vừa đẹp trai, vừa ngầu.

Tính ra cũng không thiệt lắm!
Nhưng không phải Hạ Trĩ có bạn trai sao?
Bất lực và suy sụp ngồi xổm ở góc tường, thân hình múp míp của Tiểu Bàn lộ ra vẻ cô đơn.

Có khi nào Trĩ Trĩ bị ép buộc hay không?
Càng nghĩ càng sợ, cậu gửi một tin nhắn wechat cho Hạ Trĩ: Trĩ Trĩ, cậu khỏe không?
Hạ Trĩ vừa mới tắm rửa xong, tiện tay trả lời cậu: "Rất tốt."
Tiểu Bàn nhẹ nhàng thở ra, nhưng nội tâm cậu lại phức tạp vô cùng (3).


Dáng người của chủ tịch Thẩm không tồi, nhưng cái tấm thân nhỏ bé kia của Hạ Trĩ, không biết có chịu được không!
(3) Ngũ vị tạp trần là ngọt, chua, mặn, đắng, cay trộn vào nhau, dùng để hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ (https://hoasinhanhca.wordpress.com/).

"Chú ý thân thể." Nội tâm lo lắng của Tiểu Bàn cuối cùng hóa thành bốn chữ này.

Hạ Trĩ sững sờ nhìn tin nhắn, trả lời: "Ừm, cơ thể tui rất khỏe."
Tiểu Bàn thở dài, hát một bài ca cho ông chồng chưa từng gặp mặt của Hạ Trĩ: Cừu vui vẻ...!Cừu xinh đẹp...(4)
(4) Hỷ dương dương...!Mỹ dương dương là nhạc phim Cừu vui vẻ và Sói xám.

Ừm thì chắc ý ảnh là có sừng í mà =))))))))
Thẩm Thời Kiêu nhận chăn xong thì tự nhiên trải nó lên sofa, định ngủ trên đó một đêm.

Hạ Trĩ đi ra từ phòng tắm sau khi sấy tóc xong, cậu cảm thấy phòng có hơi lạnh nên ngẩng đầu nhìn điều hòa, "Sao lại đóng lại? Có hơi lạnh."
Thẩm Thời Kiêu: "Đột nhiên bị hỏng rồi."
Hạ Trĩ: "Vậy giờ gọi lễ tân sửa thì có kịp không nhỉ?"
Rõ ràng vừa rồi còn chạy tốt, sao tự nhiên lại hỏng rồi.

Thẩm Thời Kiêu: "Phải đến mai."
Mùa đông ở miền bắc rất lạnh, không có máy sưởi cũng không có điều hòa thì nửa đêm chắc chết cóng thôi.

Lúc này, Thẩm Thời Kiêu nhắc cậu: "Tôi thấy trên giường em có trải chăn điện.

Em có thể bật lên."
Hiện nay có rất ít người dùng chăn điện, nhưng khách sạn vẫn chuẩn bị.

Bật công tắc lên, thảm điện có tốc độ làm nóng cực nhanh.

Dưới chân Hạ Trĩ nóng hầm hập, không hề lạnh chút nào.

Nhưng Thẩm Thời Kiêu...!
Hạ Trĩ nhìn về phía Thẩm Thời Kiêu, một lớp chăn mỏng, sofa chật hẹp lại lạnh lẽo.

Có khi nào ngày mai cảm nặng hơn không?
Cậu nắm chặt góc chăn, nhiệt độ nóng hôi hổi truyền về phía trước qua drap giường.

Cậu chợt do dự.

Tắt đèn, xung quanh tối om.

Lúc này, Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên trầm giọng nói một câu.

"Trĩ Trĩ, hôm đó tôi đề nghị em ở đây là bởi vì đường xá xa xôi mà thời tiết lại khắc nghiệt, mỗi ngày chạy đi chạy lại giữa sườn núi thì yếu tố rủi ro rất cao.

Không có ý khác, mong em đừng hiểu lầm."
Trong bóng đêm, Hạ Trĩ đột nhiên trợn mắt.

Thẩm Thời Kiêu thật sự không có ý đuổi cậu đi à?
Một lúc lâu sau, cậu mạnh miệng: "Không hiểu lầm, tôi chỉ thấy ở đây tiện nên mới rời đi."
Đợi một lúc lâu cũng không đợi được câu trả lời của Thẩm Thời Kiêu, cậu đoán Thẩm Thời Kiêu đã ngủ rồi.

Trở mình, Hạ Trĩ như đang nói với bản thân, lại như đang nói với Thẩm Thời Kiêu, "Anh có muốn lên giường ngủ không? Chỗ đó lạnh lắm."
"Được." Giữa đêm khuya tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, Thẩm Thời Kiêu trả lời nhanh nhẹn và rõ ràng.

Hạ Trĩ:???
Độ rộng của giường là 1.5m, không quá rộng rãi cho hai người nằm cạnh nhau.

Độ rộng của chăn điện càng nhỏ hơn, chỉ có 1.2m.

Vì để nằm sát chăn điện, Hạ Trĩ không thể không nhích vào giữa một chút.

Nhích nhích, đụng một cái bụp.

Đụng phải cánh tay của Thẩm Thời Kiêu.

Cậu lẩm bẩm: "Cơ bắp đỉnh thế, anh tập như nào vậy."
Cậu lại bồi thêm một câu: "Tôi không có ý hâm mộ.

Đừng hiểu lầm."
Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ: "Ừ, muốn tập thì tôi dạy cậu."
Đây là lần thứ hai cả hai nằm chung một giường.

Tiếng hít thở đều đều của Thẩm Thời Kiêu đặc biệt rõ ràng.

Hạ Trĩ chậm rãi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cậu lại nghĩ tới mối tình đầu của Thẩm Thời Kiêu.

Mối tình đầu của Thẩm Thời Kiêu đẹp đến nhường nào, mới có thể làm ảnh luôn nhớ mãi không quên.

Đương nhiên, cũng có thể là một người có tâm hồn thú vị.

"Ngủ rồi sao?"
"Chưa."
Hạ Trĩ chậm chạp xoay người, khẽ gập hai chân, đối mặt với Thẩm Thời Kiêu.

Hơi thở hai người đan xen lẫn nhau.

"Anh và mối tình đầu của anh, hẹn hò bao lâu?"
"Ở bên nhau ba tháng, yêu đương một ngày."
Hạ Trĩ nghe xong có chút khiếp sợ, "Mới quen một ngày á?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừm, sau khi xác nhận quan hệ thì hôm sau cậu ấy rời bỏ tôi."
Xác định quan hệ xong thì chia tay ngay, không phải trai đểu thì là chúa tể quăng lưới (5)!
(5) Hải vương là từ lóng chỉ kiểu mấy ông trùm thả thính, bắt cá nhiều tay.

Người ta bắt cá hai tay, còn vua thủy tề này không bắt cá bằng tay nữa, bằng lưới luôn.
Có điều cậu chỉ rủa thầm trong lòng, chứ không nói trước mặt Thẩm Thời Kiêu.

Vậy nên, nói đúng ra, Thẩm Thời Kiêu chỉ mới yêu một ngày.


"Thảo nào..."
"Thảo nào cái gì?"
Hạ Trĩ vui vẻ: "Nhìn dáng vẻ của anh, không giống kiểu có kinh nghiệm yêu đương phong phú lắm."
Thẩm Thời Kiêu: "Em thích kiểu có kinh nghiệm phong phú?"
Hắn suy tư, giống như Lương Tư Việt.

Từ lúc ra mắt, bên cạnh anh ta liên tục xuất hiện những bê bối về bạn trai, kinh nghiệm yêu đương rất phong phú.

Hạ Trĩ ngáp: "Cũng được, có điều kinh nghiệm yêu đương của tôi cũng bằng không."
"Vậy à?" Thẩm Thời Kiêu nhìn chằm chằm dáng vẻ mê man của cậu, nhẹ giọng nói: "Bé lừa đảo."
Nhớ trước đây, khi Hạ Trĩ mới vừa ở bên hắn thì cực kì biết cách tán tỉnh, liên tục làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, lời âu yếm thì cứ nói đến là đến, trông kinh nghiệm của em ấy có vẻ rất phong phú.

Vào ngày xác định quan hệ đó, Hạ Trĩ đã trả lời những nghi ngờ của hắn về phương diện này.

"Thật ra bình thường em cũng ngại ngùng lắm.

Sau khi thấy anh thì tự học thành tài."
Thẩm Thời Kiêu tin.

Kế đó, ngày hôm sau thì Hạ Trĩ bỏ chạy, không trở về nữa.

——
Ngày hôm sau, Hạ Trĩ tỉnh lại trong lòng ngực Thẩm Thời Kiêu.

Cánh tay mạnh mẽ và ấm áp khoác bên eo, trán bọn họ áp vào nhau, nhiệt độ cơ thể hai người lưu lại trên đồ ngủ của đối phương.

Hạ Trĩ vội vàng kéo quần ngủ ra.

Huhuhu, còn ổn, chưa mất zin.

Nhìn chằm chằm vào "đầu sỏ gây tội", Hạ Trĩ nheo mắt lại.

Thẩm Thời Kiêu chính là cái đồ xấu xa, mòn mỏi nhớ nhung bạch nguyệt quang, thế mà vẫn ôm cậu ngủ.

Còn ôm chặt như vậy.

Ăn trong chén nhìn trong nồi (6).

(6) Thành ngữ TQ ý nói tham lam, cái nào cũng muốn có.

Bạn đang có nhưng vẫn muốn thêm.

Bạn đang ăn đồ trong chén, nhưng vẫn ngó nghiêng đồ ăn trong nồi.
Hạ Trĩ nói kháy trong lòng, bỗng chợt nhận ra hình như là bản thân lăn vào trong chăn của Thẩm Thời Kiêu, ngay chính giữa chăn điện.

Ặc, hãy để vấn đề này qua đi.

Cậu kéo quần lên, chối bỏ tội lỗi rồi bò xuống giường, chuẩn bị ghi hình gameshow.

Trang điểm bảy tiếng, lên hình vài phút, đây là miêu tả của phần lớn học viên.

Mọi người thay trang phục đấu kiếm ngầu lòi xong thì vị trí máy quay cũng được bố trí ổn thỏa.

Mở màn là phần diễn tập thể, nội dung tóm gọn là một vài đội viên nào đó trong đội cảm thấy tương lai mịt mù nên chuẩn bị rời khỏi.

Đội của họ đã thua đội đại diện tỉnh khác bốn lần liên tục.

Lúc diễn tập thể, khán giả được xem một khung chín ô vuông (7).

Họ có thể tùy chỉnh vị trí máy quay để xem học viên mà họ muốn xem.

(7) Giống như ảnh IG.

Tương tự, mỗi ô là một góc quay để tiện cho khán giả xem pick của mình.
Kỉ Vân đứng ở giữa, đang làm công tác tư tưởng cho các học viên có ý định rời đội.

Còn Hạ Trĩ chỉ yên lặng ngồi một bên, bình tĩnh đùa nghịch kiếm Épée (8).
(8) kiếm Épée (kiếm ba cạnh) là một loại kiếm được sử dụng trong thể thao đấu kiếm.
Cậu đóng vai Vương Dương – người vừa mới trị khỏi chấn thương vai, hồi phục thì về nước.

Nhưng trong giới bây giờ, tân binh đã vươn lên một cách mạnh mẽ, từ lâu đã không còn chỗ cho cậu.

Ước mơ của cậu, không đáng nhắc tới trước giá trị thương mại to lớn.

「Một đội mấy anh bé đẹp zai, yêu muốn chết.」
「Đấu kiếm chuyên nghiệp lắm.

Mọi người đều biết à?」
「Nghe nói mọi người đặc biệt huấn luyện, lúc thi đấu chắc kèo rất khốc liệt.」
Dáng người của các học viên đều rất cân đối.

Tất cả lại là những chàng trai trẻ tuổi đôi mươi, sức sống tuổi trẻ toát ra lúc luyện đấu kiếm quật cường đến mức không thể tái hiện được.

Mang trong mình hormone hấp dẫn sâu sắc.

Bóng kiếm màu trắng tự tin đung đưa dưới ánh mặt trời.

Fans ngồi xem phát sóng trực tiếp thỏa mãn vô cùng.

Mỗi khung hình của idol nhà mình đều có thể cut ra một bức ảnh lớn có độ nét cao.

Có người vui mừng có người lại sầu lo.


Fans Hạ Trĩ chờ đến nóng lòng.

Mấy anh trai khác đều đã mặc đồ luyện đấu kiếm vào, chỉ mình Hạ Trĩ vẫn không nhúc nhích, ngồi trầm tư ở một bên.

Vai diễn của Kỉ Vân là tân binh nổi tiếng trong giới – Y Phạm, nhờ vẻ bề ngoài và tư thế cầm kiếm mà thu hút đươc một đống fan, cũng là đội trưởng đội huấn luyện thành phố.

Nhìn thấy giá trị sao của Kỉ Vân tăng mạnh lúc cậu dạy động tác cho các đội viên, fans Hạ Trĩ gấp đến mức giống kiến bò trên chảo nóng.

Lúc Thẩm Thời Kiêu đến nơi thì đã tới phần quan trọng trong tình tiết vở kịch, Y Phạm khiêu khích Vương Dương, hai người chuẩn bị quyết đấu.

Nhan Văn Thanh phát hiện Thẩm Thời Kiêu đã đến thì nhẹ giọng chào hỏi rồi giới thiệu nội dung kịch bản cho hắn.

Con ngươi của Thẩm Thời Kiêu ánh lên vẻ bình tĩnh, hắn hỏi: "Kỉ Vân trông có vẻ đã từng học đấu kiếm?"
Nhan Văn Thanh: "Vâng, hơn nữa còn là kiểu giấu nghề."
Hai bóng trắng chồng chéo rồi tách ra.

Âm thanh va chạm sắc nét và rõ ràng đọng lại trong căn phòng huấn luyện trống trải.

Các học viên khác ngồi vây quanh hai người xem cuộc đấu.

Phương thức tấn công của Kỉ Vân là lấy những cú đâm làm chủ đạo, từng bước ép sát, dần dần chiếm thế thượng phong.

Biên kịch giao cho cậu ta và Hạ Trĩ hai bộ kịch bản, thắng thua của trận đấu này ảnh hưởng đến hướng phát triển của kịch bản.

Cậu ta không muốn thua.

Hạ Trĩ không ngờ được kỹ thuật của Kỉ Vân lại tốt như vậy.

Cậu càng không nghĩ tới tính công kích của Kỉ Vân đột nhiên trở nên mạnh mẽ như thế.

Cậu áp dụng kế hoãn binh, trước hết lui về phía sau mấy bước, nhưng đối phương hoàn toàn không cho cậu cơ hội nắm quyền chủ động.

Cuộc chiến càng trở nên khốc liệt hơn.

「Kỹ thuật của Kỉ Vân đỉnh quá, Hạ Trĩ trông có vẻ không đỡ nổi.」
「Kỉ Vân là một bé zai kho báu (9), cả đấu kiếm cũng biết!」
(9) Giải nghĩa: Theo Baidu, chỉ một người có nhiều tài lẻ, tích cách có sức hấp dẫn và luôn mang đến điều bất ngờ cho mọi người.
「Quả nhiên boy hệ vận động thì siêu đệp zai.

Kỉ Vân chắc chắn sẽ nổi tiếng trong tương lai.」
Vì bị cảm nên giọng của Thẩm Thời Kiêu có hơi khàn, hắn hỏi Nhan Văn Thanh: "Trận đấu này của bọn họ là đấu thật à?"
Nhan Văn Thanh: "Đúng vậy, vì để thể hiện tính chân thật nên cố ý sắp xếp hai kịch bản có hướng đi khác nhau tùy vào thắng thua của nhân vật."
Thẩm Thời Kiêu gật đầu, ánh mắt đánh giá Kỉ Vân.

Hạ Trĩ đã lùi về sát mép, khí thế của Kỉ Vân ngày càng mạnh.

Cậu đã nghiền ngẫm nhân vật Vương Dương này rất tỉ mỉ.

Dựa theo thiết lập của kịch bản 1, lần quyết đấu cùng Y Phạm này, là tự Vương Dương mâu thuẫn.

Cho nên vào giai đoạn đầu của trận đấu, Vương Dương rơi vào tình thế bất lợi, bởi vì căn bản cậu không muốn tranh thắng thua với Y Phạm.

Khi máy tính tỉ số reo vang, trên sân vang lên những tràng pháo tay.

Các đội viên bao gồm Hạ Trĩ đều reo hò vì Kỉ Vân.

Kỉ Vân tháo mặt nạ bảo hộ ướt đẫm xuống, nhướng mày với Hạ Trĩ.

Cậu khuỵu người thở hổn hển, vẻ mặt vênh váo hẳn ra.

Cậu ta học đấu kiếm từ nhỏ, cũng xem như có tác dụng.

Vẻ mặt Hạ Trĩ không thay đổi lắm, dẫu sao cậu cũng không dùng bao nhiêu sức lực.

Trái với sự khiêu khích của Kỉ Vân, cậu quan tâm đến cách phản ứng của hình tượng Vương Dương hơn.

Cậu thật lòng nói: "Cậu lợi hại lắm, rất có tiềm năng."
Kỉ Vân cười nhạo, lười biếng nói: "Cảm ơn."
Tiểu Bàn ngồi xổm một bên xoát màn đạn, nhìn thấy giá trị sao của Kỉ Vân ngày càng cao, không nhịn được nhíu chặt chân mày.

Lần này Hạ Trĩ có nguy cơ xếp thứ hai.

Kim chủ ba ba cũng ở chỗ này, không giúp đỡ à?
Tiếng còi vang lên, hiệp hai bắt đầu.

Lần này, Hạ Trĩ đang cầm kiếm lộ ra vẻ mặt u ám, đôi mắt dần trở nên kiên định.

Cậu đánh đòn phủ đầu, một sải chân dài làm Kỉ Vân không kịp trở tay.

Kỉ Vân đã từng học các biện pháp đánh trả truyền thống của đấu kiếm, nhưng đối mặt với sự tấn công của Hạ Trĩ, cậu ta vậy mà không thể hành động, tay chân trở nên lúng ta lúng túng.

「Má nó! Đây là cú đảo ngược gây sốc à?」
「Hạ Trĩ thể hiện pro như gian lận zị (10)?」
(10) Raw là "夏稚这是开了挂了?" Như trên zhidao thì cụm này là gian lận.

Bây giờ được dùng như ngôn ngữ mạng ý nói người ta thể hiện hơn người các kiểu.

Kiểu pro quá, không thể tin được kiểu đến mức người ta nghĩ là gian lận luôn í.

Nó dùng để thể hiện sự ngạc nhiên trước thành tích của người khác, chứ không nhất thiết có ý nói người đó gian lận.
Chỉ trong vỏn vẹn một phút, giá trị sao của Hạ Trĩ tăng vọt.

Tốc độ ra kiếm của Hạ Trĩ cực nhanh.

Ngồi xổm xuống, đứng dậy, tấn công, chuyển động liên tục không dây dưa tí nào.

Cuối cùng phương thức tấn công giả đã lừa gạt Kỉ Vân, kiếm Épée chĩa thẳng vào ngực Kỉ Vân.

Một điểm, hai điểm, trán của Kỉ Vân đổ không ít mồ hôi lạnh, dần dần không có sức đánh trả.

Vỏn vẹn ba phút, ưu thế của cậu ta ở hiệp đầu tiên bị vượt hơn một nửa.

Hiệp đấu kết thúc, Hạ Trĩ tháo tấm che mặt xuống, vuốt vuốt tóc.

Ánh mắt cậu sắc bén, cười cười với Kỉ Vân.

「Trĩ Trĩ yyds (11)! Vừa đẹp trai vừa xinh xắn!」
(11) 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén): vĩnh viễn là thần.

Nó bắt nguồn khi tuyển thủ eSports nổi tiếng Shiny Ruo hét lên Uzi永远的神 (Uzi yǒnɡyuǎn de shén) với thần tượng của anh ấy là Uzi, một tuyển thủ Liên minh huyền thoại đã nghỉ hưu.
「Vừa đẹp trai vừa xinh xắn là cái quái gì vậy haha.


Kỹ thuật của Hạ Trĩ không tồi nhe, hiệp đầu là thăm dò ư?」
「Vòng eo của Hạ Trĩ tuyệt quá, muốn cưới ảnh!」
Giữa màn đàn, mấy thứ lộn xộn gì cũng có.

Còn Hạ Trĩ dường như đã thấy Thẩm Thời Kiêu lúc thi đấu vừa rồi, vì thế cậu nhìn quanh bốn phía theo bản năng.

Giữa không trung, cậu đối diện với Thẩm Thời Kiêu.

Lông mày vô ý nhướng lên.

Em có đẹp trai không? Đừng yêu em nhe.

Có phải đẹp trai hơn bạch nguyệt quang của anh không?
Thẩm Thời Kiêu dịu dàng nhìn cậu chăm chú.

Trĩ Trĩ – không có gì là không làm được, mãi mãi là tâm điểm của đám đông.

「Sao Trĩ Trĩ lại trở nên điềm đàm thế?」
「Ẻm đang nhìn ai? Không phải là chồng ẻm chứ?」
「Hâm mộ ghê, tui cũng muốn có được con zai Trĩ Trĩ.」
Hiệp hai kết thúc, đáng lẽ phải có hiệp ba.

Nhưng Kỉ Vân không ứng chiến, mà dựa theo sắp xếp của kịch bản 1, kết thúc trận đấu này rồi một mình ra khỏi cổng chính.

Phần cuối của cốt truyện vẫn là diễn nhóm như cũ, sau khi quay xong thì tới phân đoạn phỏng vấn người có giá trị sao cao nhất.

Không ngoài dự đoán, lần này giá trị sao của Hạ Trĩ lại xếp thứ nhất.

Nhân viên công tác lúc phỏng vấn thì "lươn" một tí, hỏi cậu: "Lần này cậu quyết đấu với Kỉ Vân mà không có kịch bản.

Ai thắng ai thua hoàn toàn dựa vào kỹ thuật.

Có điều tôi có chút không hiểu về lối chơi ở hiệp đầu, là giấu chiến thuật à?"
Hạ Trĩ đáp: "Trong kịch bản, nhân vật tôi diễn kháng cự lại trận thi đấu kia.

Cho nên ở hiệp đầu, tôi nghe theo chủ định của nhân vật, không muốn ứng chiến."
「Những lời này của Hạ Trĩ mang ý nghĩa sâu xa.」
「Ý là, hiệp đầu là bố mày không muốn chơi với mày, hiệp hai chơi với mày tí.」
「Tui muốn thua thì thua, muốn thắng thì thắng, hiểu rồi nhá.」
「Trĩ Trĩ thể hiện "khéo" (12) à, haha.」
(12) Giải nghĩa dài sẽ để ở cuối chương.

Ghi hình xong, nhân viên công tác lần lượt rời đi.

Hạ Trĩ không cởi trang phục diễn ra ngay, mà ngồi trên sàn nghỉ ngơi.

Thẩm Thời Kiêu đi tới, đứng phía sau cậu, "Động tác lúc đấu kiếm rất đẹp, cũng rất lợi hại."
Hạ Trĩ quay đầu: "Anh biết chơi hả?"
Thẩm Thời Kiêu nhìn trang phục đấu kiếm: "Biết một chút."
"Chơi một trận không?"
"Được."
Trong sân vận động chỉ còn lại hai người.

Hạ Trĩ cầm một bộ quần áo đấu kiếm đến cho hắn thay.

Đứng phía sau Thẩm Thời Kiêu, thưởng thức vòng eo và cơ lưng ưu việt kia làm Hạ Trĩ nhìn phát thèm.

Cảm giác sờ một cái chắc không tệ.

Shhh, cậu nghĩ cái gì vậy.

Đeo mặt nạ, Hạ Trĩ đột nhiên hỏi: "Tổng cộng có ba hiệp, thắng thua có phạt có thưởng, được không?"
Thẩm Thời Kiêu điều chỉnh cổ tay áo: "Nghe em."
"Nghe tôi...!Vậy người thắng có thể hỏi người kia một vấn đề, vấn đề gì cũng được.

Hơn nữa đối phương không được tức giận, nhất định phải trả lời."
"Được."
Trận đấu chính thức bắt đầu, trong sân vân động chỉ còn lại tiếng bước chân dồn dập.

Ngoài cửa, Lương Tư Việt nhìn vào trong, chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Tấn công của Thẩm Thời Kiêu tuy không hung bạo như Kỷ Vân, nhưng lại mang đến cảm giác cực kì áp bức và mạnh mẽ.

Hạ Trĩ hoàn toàn không sợ.

Hai bóng dáng cao lớn và nhanh nhẹn quyết đấu dưới ánh đèn.

Cùng với adrenaline đang tăng vọt, thần kinh vận động cũng đạt tới đỉnh điểm.

Hiệp đầu: Hạ Trĩ 5 điểm, Thẩm Thời Kiêu 5 điểm.

Hiệp hai: Hạ Trĩ 2 điểm, Thẩm Thời Kiêu 2 điểm.

Hiệp thứ ba bắt đầu, tần suất tấn công của Hạ Trĩ rõ ràng đã tăng lên.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cậu lại cảm thấy lối chơi trong hiệp này của Thẩm Thời Kiêu hơi điềm đạm, có phần nhường cậu.

Vài giây cuối cùng, Hạ Trĩ sải một bước tuyệt đẹp rồi khuỵu gối xuống, cậu nắm lấy cơ hội để tấn công.

Thời gian đã hết.

Hiệp ba: Hạ Trĩ 1 điểm, Thẩm Thời Kiêu 0 điểm.

Sau khi gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, Thẩm Thời Kiêu vuốt mái tóc đen về phía sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, khẽ thở hổn hển.

Hắn nhìn Hạ Trĩ: "Em thắng, có thể đặt câu hỏi với tôi."
Hai tay Hạ Trĩ cầm kiếm để sau lưng, cười haha rồi há miệng thở dốc.

Cậu có chút do dự.

"Thẩm Thời Kiêu, nếu bạch nguyệt quang của anh không bao giờ trở lại.

Anh có định suy xét sẽ chấp nhận tình cảm của người khác không?"
Vấn đề này nói đơn giản thì cũng không đơn giản, nói khó nhằn thì cũng không khó nhằn.

Hạ Trĩ như là bé hồ ly xảo quyệt, phe phẩy cái đuôi xù, bước từng bước để thăm dò.

Thẩm Thời Kiêu cũng không nghĩ nhiều, nghiêm mặt nói: "Người khác cũng phải xem là ai."
"Em thì được."
"Những người khác thì không.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương