Sau Khi Kết Hôn Thống Đốc Rơi Vào Biển Tình!
-
Chương 8: TÌM ĐẾN
Cũng chỉ là tù nhân, các cô đúng là rảnh chuyện mà.
- Nào có thưa bà chủ, đây là lần đầu tiên thống đốc mang một nữ tù binh về đó.
Lần đầu?
Con ngươi có tuổi của bà Sam bỗng chốc sáng rực rỡ, bà nắm chặt lấy tay nữ hầu, với ánh mắt vô cùng ngóng đợi, hấp tấp hỏi:
- Có chắc không?
Nữ hầu gật đầu chắc nịch.
Vừa nãy anh trai làm lính gác trong Đô Đốc Phủ gọi về hỏi thăm, không kiềm được nỗi bất ngờ khi lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm đứng trại có một nữ tù binh được đưa đến, không những thế còn rất xinh đẹp nên đã lỡ lời nói ra hết thảy với cô ấy.
Vì thế nữ hầu này mới biết được, và dám khẳng định như vậy.
- Ô hô hô... lần đầu tiên... là lần đầu tiên. Ắt hẳn cô gái này không tầm thường, mình phải đến đó ngay mới được.
Bà Sam vui mừng khi có được câu trả lời như mong muốn, bà nhảy cẩn lên cười hí ha hí hửng như một đứa trẻ, vỗ tay bôm bốp, mặc kệ phong thái lạnh lùng, quý phái mà mình gầy dựng bao năm qua trong mắt mọi người.
Hi vọng về chấp niệm kia vừa bị dập tắt một cách phũ phàng, nay lại được thắp sáng chỉ bởi một câu nói đơn giản. Thua keo này bà bày keo khác, nhỡ đâu lần này sẽ có cháu ẵm bồng thì sao.
- Tạm biệt các cô, ngày mai liên hệ với quản gia phủ tôi nhận quà nhé!
- Ơ... cảm ơn đại phu nhân.
Bóng lưng phúc hậu của người phụ nữ lớn tuổi xa dần, dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng nhìn bà chủ hạnh phúc các nữ hầu cũng vui lây, trong lòng càng thêm nở hoa khi tự dưng được nhận quà.
Ra đến xe, bà vọt vào ngay bên trong vì cửa mở sẵn. Không đợi nghỉ ngơi lấy hơi, bà vừa thở phì phò vừa căn dặn tài xế.
- Mau mau chạy đến Đô Đốc Phủ cho tôi.
- Vâng thưa phu nhân.
Nhận được mệnh lệnh, chiếc xe liền rồ ga nổ máy, chẳng mấy chốc đã lăn bánh vù vù rời xa biệt phủ của Lăng Sở Dạ.
- Đại phu nhân có chuyện gì vui à?
Ngồi ghế lái, thông qua kính chiếu hậu, người tài xế để ý thấy bà Sam cứ bụm miệng tủm tỉm, ban nãy còn rủ rượi, thiếu sức sống, nay đã tràn đầy năng lượng rồi.
- Haha...
Bà Sam vẫn vậy, bị phát hiện nhưng bà vẫn không thể giấu được cảm xúc phơi phới đang căng ra đến sắp nổ tung, bong đùa một chút rồi nhắc nhở.
- Cậu đoán đúng rồi đấy
- Giờ thì tập trung lái xe đi, đường xá giờ cao điểm đông đúc, nguy hiểm lắm đó, tôi chưa muốn tèo khi còn chưa có cháu đau.
[...]
Hai mươi phút sau.
- Mệt chết tôi rồi...
Dù được ngồi trong phương tiện mát mẻ, có vòm che, đầy đủ máy lạnh, tiện nghi nhưng phải băng băng trên một đoạn đường dài giữa giờ linh, cùng cái nắng gắt muốn long não thì bà Sam vẫn không thoáng khỏi cảnh đầu óc choáng váng, mù mịt.
- May quá, cuối cùng cũng đến nơi.
Nhìn thấy Đô Đốc Phủ hiện lên cách đấy không xa, bà thở phào nhẹ nhõm.
Khi chiếc xe đưa bà đến trước đại cổng, hai anh lính gác nhận ra liền mau tay mở rộng cánh cổng ra tan quác, cung kính cúi người đón bà vào bên trong.
Tài xế tinh tế chạy xe đỗ vào một bóng cây gần đấy, sau đó anh ta ra khỏi ghế lái, dìu dắt và bật ô che cho đại phu nhân.
Cả hai đi được vài bước bâng quơ, thì có người đến, ý tứ dò xét:
- Xin hỏi hôm nay đại phu nhân có dịp ghé Đô Đốc Phủ vì lí do gì?
Vừa nhìn, bà Sam đã nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là cai ngục của Đô Đốc Phủ, vì trước kia trong một vài lần đến nơi này tìm Lăng Sở Dạ bà có từng tiếp xúc với ông ta.
Trong khi bà còn đang sợ không thể tìm ra được nơi giam giữ tù binh thì sự xuất hiện của ông ấy quả là điềm tốt.
- Tôi đến để tìm người!
- Thống đốc không có mặt, vậy đại phu nhân tìm ai?
- Cô... cô gái được đưa vào Đô Đốc Phủ sáng nay.
Cai ngục vuốt cằm, gật đầu đôi lần, ông ấy rơi vào vẻ trầm ngâm, suy tư. Một lát sau mới trả lời.
- Thế mạn phép cho tôi hỏi đại phu nhân đã có sự đồng ý của thống đốc chưa?
Nghe thế, nét mặt bà Sam phút chốc trở nên căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, đắn đo suy nghĩ...
Nhưng rồi vì sợ bị cai ngục phát giác, bà Sam đánh liều gật đầu ngay sau đó, trong lòng hồi hộp, ngực trái đập liên hồi, thầm cầu nguyện cho ông ta không gọi về xác minh với Lăng Sở Dạ.
- Được rồi, mời đại phu nhân theo tôi.
Thành công qua mặt được cai ngục, bà Sam như trút bỏ được muôn vàn gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chân theo sau ông ta.
- Là ở đây.
Sau năm mười phút di chuyển, cuối cùng họ cũng đến được trại giam. Cai ngục lôi chùm chìa khoá vắt bên hông ra mở cửa, bà Sam vừa bước vào bên trong đến lượt tài xế thì bị ông ta giơ tay chắn ngang.
- Thật xin lỗi, hộ vệ của bà không thể vào bên trong.
Bà Sam có chút bất an, đôi mày liễu nhíu chặt. Thấy thế, cai ngục vội giải thích.
- Đây là quy định của nơi này, mong bà hiểu cho.
- Bà yên tâm, bên trong còn rất nhiều lính gác, đảm bảo bà sẽ được an toàn.
Ông ta nói vậy, bà cũng đỡ lo hơn phần nào. Đã là quy định khó có thể thay đổi, chỉ có một cơ hội duy nhất, bà không thể đánh mất bởi một nguyên do không đâu.
- Được rồi, vậy cậu ở ngoài đợi tôi.
Bà Sam gởi lại vài lời với hộ vệ, sau đó cùng người cai ngục không thân đi dần vào sâu bên trong.
Thật đáng sợ!
Càng vào không gian càng trở nên lạnh lẽo, tiếng rên la của các kẻ tù tội bị tra tấn cứ liên tục vọng lên, đằng sau những thanh sắt kiêng cố có vô vàn bàn tay thâm đen xì, đầy máu me điên cuồng với ra như thể muốn bắt lấy bà mà xâu xé.
Lại thêm ánh đèn vàng mờ ảo, nhạt nhòa, chớp tắt liên tục càng khiến người phụ nữ lớn tuổi này thêm nổi gai ốc, sởn da gà nhưng không dám nói ra, chỉ biết tự cảm thán, an ủi chính mình.
- Là cô ta, người đại phu nhân cần tìm.
Trải qua một đoạn đường hầm khủng bố tinh thần, thì bà Sam được đưa đến một nơi yên tĩnh hơn rất nhiều.
Phòng giam vẫn có kết cấu ba tường một sắt giống y đúc với ban nãy, nhưng tất cả đều rỗng tuếch, xung quanh cũng chẳng thấy tên lính gác nào, chỉ có mỗi bà Sam, cai ngục và Mễ Bối bị nằm xụi lơ trong căn số ba.
- Ừm... tôi biết rồi.
Bà Sam đến lấy một thanh gỗ có độ dài hơn một mét, rồi thận trọng đến gần chọt chọt vào cơ thể đầy thương tích của Mễ Bối, nhưng cô vẫn im lìm, bà lo lắng quay ra hỏi:
- Cô ấy chết rồi hả?
- Dường như vẫn chưa.
- Tôi có thể vào trong xem cô ấy một chút được không?
Đây là yêu cầu vô lý nhất từ trước đến nay, nhưng cai ngục vẫn một mặt điềm nhiên, không hề kinh hãi, lạnh giọng đáp:
- Có thể... nhưng giữa ra khỏi đây và vô trong săn sóc cho cô ấy, đại phu nhân sẽ chọn thế nào?
Nhìn điệu bộ và ngôn từ mờ ám của ông ta cơn bất an vừa nguôi ngoai lại dấy lên đột ngột. Bà liên tục chớp mắt nhìn Mễ Bối, rồi lại nhìn ông ta, có vẻ đã lưỡng lự.
- Cô gái ấy.
Sau một hồi, bà vẫn chọn Tiểu Mễ Bối vì lòng thương người. Với lại tất cả chỉ là hoài nghi, đã ngồi lên được vị trí cai ngục làm sao có thể là người xấu? Huống hồ gì còn làm ở Đô Đốc Phủ, nơi con trai bà làm chủ, ông ta sẽ không dám làm càn.
- Vậy được, mời bà.
- Nào có thưa bà chủ, đây là lần đầu tiên thống đốc mang một nữ tù binh về đó.
Lần đầu?
Con ngươi có tuổi của bà Sam bỗng chốc sáng rực rỡ, bà nắm chặt lấy tay nữ hầu, với ánh mắt vô cùng ngóng đợi, hấp tấp hỏi:
- Có chắc không?
Nữ hầu gật đầu chắc nịch.
Vừa nãy anh trai làm lính gác trong Đô Đốc Phủ gọi về hỏi thăm, không kiềm được nỗi bất ngờ khi lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm đứng trại có một nữ tù binh được đưa đến, không những thế còn rất xinh đẹp nên đã lỡ lời nói ra hết thảy với cô ấy.
Vì thế nữ hầu này mới biết được, và dám khẳng định như vậy.
- Ô hô hô... lần đầu tiên... là lần đầu tiên. Ắt hẳn cô gái này không tầm thường, mình phải đến đó ngay mới được.
Bà Sam vui mừng khi có được câu trả lời như mong muốn, bà nhảy cẩn lên cười hí ha hí hửng như một đứa trẻ, vỗ tay bôm bốp, mặc kệ phong thái lạnh lùng, quý phái mà mình gầy dựng bao năm qua trong mắt mọi người.
Hi vọng về chấp niệm kia vừa bị dập tắt một cách phũ phàng, nay lại được thắp sáng chỉ bởi một câu nói đơn giản. Thua keo này bà bày keo khác, nhỡ đâu lần này sẽ có cháu ẵm bồng thì sao.
- Tạm biệt các cô, ngày mai liên hệ với quản gia phủ tôi nhận quà nhé!
- Ơ... cảm ơn đại phu nhân.
Bóng lưng phúc hậu của người phụ nữ lớn tuổi xa dần, dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng nhìn bà chủ hạnh phúc các nữ hầu cũng vui lây, trong lòng càng thêm nở hoa khi tự dưng được nhận quà.
Ra đến xe, bà vọt vào ngay bên trong vì cửa mở sẵn. Không đợi nghỉ ngơi lấy hơi, bà vừa thở phì phò vừa căn dặn tài xế.
- Mau mau chạy đến Đô Đốc Phủ cho tôi.
- Vâng thưa phu nhân.
Nhận được mệnh lệnh, chiếc xe liền rồ ga nổ máy, chẳng mấy chốc đã lăn bánh vù vù rời xa biệt phủ của Lăng Sở Dạ.
- Đại phu nhân có chuyện gì vui à?
Ngồi ghế lái, thông qua kính chiếu hậu, người tài xế để ý thấy bà Sam cứ bụm miệng tủm tỉm, ban nãy còn rủ rượi, thiếu sức sống, nay đã tràn đầy năng lượng rồi.
- Haha...
Bà Sam vẫn vậy, bị phát hiện nhưng bà vẫn không thể giấu được cảm xúc phơi phới đang căng ra đến sắp nổ tung, bong đùa một chút rồi nhắc nhở.
- Cậu đoán đúng rồi đấy
- Giờ thì tập trung lái xe đi, đường xá giờ cao điểm đông đúc, nguy hiểm lắm đó, tôi chưa muốn tèo khi còn chưa có cháu đau.
[...]
Hai mươi phút sau.
- Mệt chết tôi rồi...
Dù được ngồi trong phương tiện mát mẻ, có vòm che, đầy đủ máy lạnh, tiện nghi nhưng phải băng băng trên một đoạn đường dài giữa giờ linh, cùng cái nắng gắt muốn long não thì bà Sam vẫn không thoáng khỏi cảnh đầu óc choáng váng, mù mịt.
- May quá, cuối cùng cũng đến nơi.
Nhìn thấy Đô Đốc Phủ hiện lên cách đấy không xa, bà thở phào nhẹ nhõm.
Khi chiếc xe đưa bà đến trước đại cổng, hai anh lính gác nhận ra liền mau tay mở rộng cánh cổng ra tan quác, cung kính cúi người đón bà vào bên trong.
Tài xế tinh tế chạy xe đỗ vào một bóng cây gần đấy, sau đó anh ta ra khỏi ghế lái, dìu dắt và bật ô che cho đại phu nhân.
Cả hai đi được vài bước bâng quơ, thì có người đến, ý tứ dò xét:
- Xin hỏi hôm nay đại phu nhân có dịp ghé Đô Đốc Phủ vì lí do gì?
Vừa nhìn, bà Sam đã nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là cai ngục của Đô Đốc Phủ, vì trước kia trong một vài lần đến nơi này tìm Lăng Sở Dạ bà có từng tiếp xúc với ông ta.
Trong khi bà còn đang sợ không thể tìm ra được nơi giam giữ tù binh thì sự xuất hiện của ông ấy quả là điềm tốt.
- Tôi đến để tìm người!
- Thống đốc không có mặt, vậy đại phu nhân tìm ai?
- Cô... cô gái được đưa vào Đô Đốc Phủ sáng nay.
Cai ngục vuốt cằm, gật đầu đôi lần, ông ấy rơi vào vẻ trầm ngâm, suy tư. Một lát sau mới trả lời.
- Thế mạn phép cho tôi hỏi đại phu nhân đã có sự đồng ý của thống đốc chưa?
Nghe thế, nét mặt bà Sam phút chốc trở nên căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, đắn đo suy nghĩ...
Nhưng rồi vì sợ bị cai ngục phát giác, bà Sam đánh liều gật đầu ngay sau đó, trong lòng hồi hộp, ngực trái đập liên hồi, thầm cầu nguyện cho ông ta không gọi về xác minh với Lăng Sở Dạ.
- Được rồi, mời đại phu nhân theo tôi.
Thành công qua mặt được cai ngục, bà Sam như trút bỏ được muôn vàn gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chân theo sau ông ta.
- Là ở đây.
Sau năm mười phút di chuyển, cuối cùng họ cũng đến được trại giam. Cai ngục lôi chùm chìa khoá vắt bên hông ra mở cửa, bà Sam vừa bước vào bên trong đến lượt tài xế thì bị ông ta giơ tay chắn ngang.
- Thật xin lỗi, hộ vệ của bà không thể vào bên trong.
Bà Sam có chút bất an, đôi mày liễu nhíu chặt. Thấy thế, cai ngục vội giải thích.
- Đây là quy định của nơi này, mong bà hiểu cho.
- Bà yên tâm, bên trong còn rất nhiều lính gác, đảm bảo bà sẽ được an toàn.
Ông ta nói vậy, bà cũng đỡ lo hơn phần nào. Đã là quy định khó có thể thay đổi, chỉ có một cơ hội duy nhất, bà không thể đánh mất bởi một nguyên do không đâu.
- Được rồi, vậy cậu ở ngoài đợi tôi.
Bà Sam gởi lại vài lời với hộ vệ, sau đó cùng người cai ngục không thân đi dần vào sâu bên trong.
Thật đáng sợ!
Càng vào không gian càng trở nên lạnh lẽo, tiếng rên la của các kẻ tù tội bị tra tấn cứ liên tục vọng lên, đằng sau những thanh sắt kiêng cố có vô vàn bàn tay thâm đen xì, đầy máu me điên cuồng với ra như thể muốn bắt lấy bà mà xâu xé.
Lại thêm ánh đèn vàng mờ ảo, nhạt nhòa, chớp tắt liên tục càng khiến người phụ nữ lớn tuổi này thêm nổi gai ốc, sởn da gà nhưng không dám nói ra, chỉ biết tự cảm thán, an ủi chính mình.
- Là cô ta, người đại phu nhân cần tìm.
Trải qua một đoạn đường hầm khủng bố tinh thần, thì bà Sam được đưa đến một nơi yên tĩnh hơn rất nhiều.
Phòng giam vẫn có kết cấu ba tường một sắt giống y đúc với ban nãy, nhưng tất cả đều rỗng tuếch, xung quanh cũng chẳng thấy tên lính gác nào, chỉ có mỗi bà Sam, cai ngục và Mễ Bối bị nằm xụi lơ trong căn số ba.
- Ừm... tôi biết rồi.
Bà Sam đến lấy một thanh gỗ có độ dài hơn một mét, rồi thận trọng đến gần chọt chọt vào cơ thể đầy thương tích của Mễ Bối, nhưng cô vẫn im lìm, bà lo lắng quay ra hỏi:
- Cô ấy chết rồi hả?
- Dường như vẫn chưa.
- Tôi có thể vào trong xem cô ấy một chút được không?
Đây là yêu cầu vô lý nhất từ trước đến nay, nhưng cai ngục vẫn một mặt điềm nhiên, không hề kinh hãi, lạnh giọng đáp:
- Có thể... nhưng giữa ra khỏi đây và vô trong săn sóc cho cô ấy, đại phu nhân sẽ chọn thế nào?
Nhìn điệu bộ và ngôn từ mờ ám của ông ta cơn bất an vừa nguôi ngoai lại dấy lên đột ngột. Bà liên tục chớp mắt nhìn Mễ Bối, rồi lại nhìn ông ta, có vẻ đã lưỡng lự.
- Cô gái ấy.
Sau một hồi, bà vẫn chọn Tiểu Mễ Bối vì lòng thương người. Với lại tất cả chỉ là hoài nghi, đã ngồi lên được vị trí cai ngục làm sao có thể là người xấu? Huống hồ gì còn làm ở Đô Đốc Phủ, nơi con trai bà làm chủ, ông ta sẽ không dám làm càn.
- Vậy được, mời bà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook