- Đừng... đừng giết chúng tôi, tiền bạc của cải mấy người cứ lấy... xin đừng giết gia đình của tôi.

Cuối tuần nhà ngoại có giỗ, Tiểu Đình Diệm phải đưa vợ của mình trở về thăm lại mẹ già, sum họp cùng đại gia đình.

Ông và vợ năm nay đã hơn ba mươi tuổi, cưới nhau vào bảy năm trước nhưng không may một trong hai bị hiếm muộn, chạy chữa khắp nơi thì cuối cùng phép màu cũng đã đến với họ.

Vũ Nương - vợ ông đã mang thai, hiện tại đã đi đến tháng thứ chín, còn một vài ngày nữa là đứa con cầu con khấn của họ sẽ đến thế giới này.

Vui chơi cả một ngày thì cũng đến lúc họ quay lại đô thị sầm uất, xô bồ để kiếm sống.

Không có điều kiện học cao nên cả hai vợ chồng phải lao động chân tay, làm thuê làm mướn cho một khu công nghiệp mới thành lập. Một tháng chỉ được vắng mặt tối đa một lần.

Vũ Nương được hưởng chế độ thai sản nên đã nghỉ việc chờ sanh. Còn Tiểu Đình Diệm thì không, công việc của ông bắt đầu rất sớm. Cho nên cả ông và vợ phải chạy xe ngay trong đêm để kịp cho ngày mai.

Xui rủi khi qua đến một đoạn đường vắng, hai bên là rừng già bao phủ, không có nổi một bóng nhà thì Tiểu Đình Diệm và Vũ Nương gặp phải bọn cướp man rợ, biến thái xông ra chặn đầu.

Đám cướp ấy dồn ép, lôi hai người vào tận sâu trong rừng, Tiểu Đình Diệm tự nguyện đưa hết của cải mang theo bên mình cho họ nhưng đều vô dụng.

Hết cách ông bò đến ôm lấy chân của Nô Dược - gã cầm đầu băng cướp mà khóc lóc van xin:

- Vợ tôi đang mang thai, cầu xin mấy người hãy tha cho cô ấy. Muốn tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng làm.

- Hahaha.

Trong bóng tối, Nô Dược cười phá lên, tiếng cười văng vẳng khắp một mảng rừng khiến người nghe ai nấy đều kinh hãi.

Cướp bóc chỉ là cái mác, vì gia thế của hắn không phải dạng vừa, nhưng vì lúc nhỏ bị tổn thương về mặt tâm lý đã hình thành nên con người đồi trụy, biến thái của hắn bây giờ. Già không thương, trẻ cũng không tha.

Cái tên Nô Dược là nỗi ám ảnh kinh hoàng khi nhắc đến đối với các cô gái. Nếu không may gặp phải hắn thì đều có chung một số phận, đó là bị hiếp cho đến chết.

Và chẳng ai có thể ngờ tới, kẻ gây ra hàng loạt vụ án thảm sát này chỉ mới là chàng trai hai mươi lăm tuổi, còn chuẩn bị tổ chức đám cưới với vị hôn thê vào thời điểm không xa.

- Cút đi.

Hắn ta đá Tiểu Đình Diệm sang một bên, phất tay ra lệnh cho đàn em giữ lấy ông ấy, sau đó chậm rãi nhấc từng bước chân nặng nề tiến về người đàn bà duy nhất tại nơi này.

- Xin người... đừng đến đây.

Với chiếc bụng bầu to, Vũ Nương chỉ có thể bất lực lùi dần về sau, chấp tay vái lạy Nô Dược.

Cho đến khi va phải bảo một thân cây xù xì bà ấy trượt dần rồi ngồi thụp xuống sàn lá khô, dùng mọi cách che chở cho đứa con của mình.



Mũi chân Nô Dược nhanh chóng xuất hiện, hắn kĩ càng quan sát rồi quay ra nhìn chồng bà nhếch môi cười đểu:

- Vợ xinh đấy.

- Không biết mùi vị của đàn bà mang thai như thế nào nhỉ?

- Áaa...

Dứt lời, Nô Dược nắm lấy tóc Vũ Nương lôi ra một khoảng trống, không ngần ngại ngồi lên người bà ấy, xé toạc chiếc váy lụa.

Tiểu Đình Diệm bất lực vùng vẫy, gào lên:

- Cút đi thằng chó, mày không phải con người.

- Vợ tao đang mang thai đó...

Đoàng...

Bỗng dưng không biết từ đâu lại có tiếng súng vọng lên, làm bọn ác ôn ấy lơ là, mất đi cảnh giác.

Thừa cơ hội, Tiểu Đình Diệm vùng lên, xông tới đẩy ngã rồi dùng đá đập đầu vào Nô Dược.

Vũ Nương được giải thoát, bà gắng sức đứng dậy, còn ông ấy giữ lấy chân bọn chúng, liên tục gào thét.

- Vợ ơi, mình mau chạy đi. Nhất định không được quay đầu, vì con chúng ta em không được quay đầu.

Lúc này ông như một vị thần ba đầu sáu tay trong truyền thuyết. Cứ hễ kẻ nào muốn đuổi theo, Tiểu Đình Diệm đều nắm lấy ống quần khiến chúng ngã nhào.

Cho dù đã bị đạp, bị đánh đến thừa sống thiếu chết nhưng vẫn không thể dập tắt được ý chí kiên cường trong ông.

Vũ Nương nghe lời chồng, vác bụng bầu, chân trần chạy sâu vào bên trong khu rừng. Nước mắt đầm đìa, từng tiếng hét sau lưng như hoá thành ngọn giáo vô hình xuyên thấu vào trái tim của người phụ nữ mềm yếu.

Bà cứ chạy, cứ chạy chẳng biết bản thân sẽ đi về đâu.

- Xin lỗi vì đã thất hứa, tạm biệt em.

Sau khi Vũ Nương hoà mình vào bóng tối mù mịt, không còn bất cứ động tĩnh nào thì Tiểu Đình Diệm hoàn toàn gục ngã, ông yếu dần rồi ngất lịm đi.

- Khốn khiếp.

Không còn kẻ cản đường, đám đàn em của Nô Dược vờ đuổi theo. Được vài bước thì rụt rè lùi về khi hay thấy tiếng gầm gừ đâu đó từ trong màn đêm ấy dội ra.



- Về thôi, ở đây nhiều thú dữ. Dù gì cũng chỉ là một ả đàn bà, sẽ không sống được lâu.

Nô Dược ôm cái trán đẫm máu, hắn được đàn em đỡ đứng lên, hắn ngoắc tay để bọn họ quay lại. Vì khu rừng này càng ở lâu càng nguy hiểm, phía xa xa có rất nhiều loài thú hung dữ đang ẩn nấp. Không biết đâu mà lần.

- Còn tên này thì sao?

- Chết... chết rồi.

Sực nhớ lại, một tên đàn em ngồi xuống kề tay vào mũi Tiểu Đình Diệm, thì tá hỏa thốt lên liền bị Nô Dược quăng cho một ánh mắt cảnh cáo.

- Xin lỗi, em sẽ rút kinh nghiệm.

Hắn vội vàng xin lỗi, sau đó cả cả nhóm người hợp sức khiêng xác của Tiểu Đình Diệm đến một phần đất bị trũng vứt xuống, lấy lá khô phủ kín lên người ông ta. Rồi cùng nhau rời khỏi khu rừng.

[...]

Mười lăm phút trước.

- Ngừng.

Tài xế cầm lái cố gắng chạy hết ga hết số để mau chóng thoát ra khỏi con đường heo hút thì bỗng dưng người đàn ông ngồi phía sau trầm mặt từ rất lâu đột nhiên lên tiếng. Khiến tài xế không khỏi ái ngại:

- Thị trưởng Dạ ... tôi, tôi làm gì sai hả? Không phải ngài bảo với tôi là có việc gấp sao.

- Im lặng.

Sắc mặt của tài xế xanh trắng thất thường, bụm miệng không dám hó hé lời nào.

Tuy người này chỉ là một gã thị trưởng non trẻ hai mươi tuổi tên Lăng Sở Dạ, vừa được bầu và phong chức hôm qua, quyền lực chưa nhiều, đâu đó chỉ cai quản một vùng nhỏ trong thành phố. Chưa đủ để người ta kính nể.

Nhưng tin đồn vị thị trưởng này vừa bị mối tình đầu lừa dối, phản bội đã lan truyền khắp nơi. Nhỡ đâu Lăng Sở Dạ vì bí bách lâu ngày, lấy anh ta ra làm bao cát phát tiết thì sao?

Tốt nhất là vẫn nên biết thân biết phận một chút, tâm trạng của kẻ thất tình thường rất nhạy cảm, không nên chọc vào.

Đoàng.

Tiếng súng bất chợt vang lên bên tai, tài xế sợ hãi suýt tí nữa thì tè ra quần. Sau một hồi mới lấy lại được phần hồn, nhận ra chỉ là do Sở Dạ bắn chỉ thiên mà thôi. Nóc xe cũng bị thủng một lỗ nhỏ.

- Đi.

Không biết phát súng ấy có tác dụng gì, tò mò lắm nhưng tài xế cũng chẳng dám hỏi tới. Liền nổ máy rồi chạy đi theo yêu cầu của thị trưởng, chạy thẳng về thành phố.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương