Hai ngày sau - tại Đô Đốc Phủ.
Ầm.
- Chuyện này là sao?
Trong thư phòng làm việc, Lăng Sở Dạ cầm xấp tài liệu dày cộm ném mạnh lên mặt bàn, lớn giọng chất vấn Chu Tiết vì anh ta đã sai sót điền sai một con số, khiến bạc của nhà nước thất thoát đi ít nhiều.
Mễ Bối vẫn chưa lo xong, nay lại thêm Chu Tiết cứ lơ là, hồn để trên mây không tập trung trong công việc.

Áp lực dồn dập, chồng chất đè nén lên đôi vai này khiến anh không khỏi nóng giận.

- Tôi xin lỗi thống đốc.
Chu Tiết cũng không còn lời nào giải thích, anh ta nghiêm nghị đứng lên, cúi gập người chín mươi độ, thành khẩn nhận lỗi với Lăng Sở Dạ.

- Haizz...!rút kinh nghiệm, đừng có lần sau.
Chuyện cũng đã lỡ rồi, anh cũng không muốn gắt gỏng, làm khó Chu Tiết.

Dù gì đây cũng là lần đầu, anh thở dài, rộng lượng bỏ qua.
Sau đó Lăng Sở Dạ quay về ghế làm việc của mình, mệt ngồi ngửa cổ, tựa người ra sau, nằm như vậy một lúc lâu thì bật dậy, tiếp tục công việc đang dang dở.

Vừa khởi động máy tính, thì một dòng thông báo đã nhảy đến, khiến nơi ngực trái như hẫng đi ngàn nhịp.

Tay chân bất giác run lên không tự chủ, Lăng Sở Dạ khó khăn nhấp chuột mở bảng tin ra xem, anh như chiết điếng khi đập vào mắt là tiêu đề: "Vị thống đốc quyền lực nhất mảnh đất Serya đã kết hôn với một con nghiện." Vừa được đăng tải cách đây một tiếng trước.

Là vào giờ cao điểm, nên phần bình luận bên dưới vẫn còn khá thưa thớt, đa số đều là những dấu chấm hỏi của người dùng mạng xã hội vì bài đăng vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục.

Rầm.
Nhưng bấy nhiêu đó thôi, cũng đủ khiến Lăng Sở Dạ điên tiết, ánh mắt đầy lửa hận, vung tay đập đến nứt mặt kính của bàn làm việc.

- Khốn khiếp! Rốt cuộc là kẻ nào?
Âm thanh lớn làm Chu Tiết sợ hãi, ngồi thu mình trên ghế thiết muốn tàn hình, vì nghĩ rằng thống đốc trở thành như vậy là vì lỗi lầm khi nãy.

Rengg...!rengg...
Không khí trở trở nên căng thẳng đến kinh người thì bị xé vỡ bởi tiếng đỗ chuông điện thoại.

- Cút...
Ồn ào bên tai, Lăng Sở Dạ đã định đập nát cho bỏ tức, nhưng vô tình ngó thấy là số người người nhà, thì khựng lại ba giây.

Nuốt xuống một ngụm khí lạnh, điều chỉnh lại cảm xúc mới ấn phím thông qua.

Không đợi anh alo, đầu giây bên kia đã vọng lên giọng nói của Nhã quản gia.

- Cô Angel xồng xộc đến nhà tìm Mễ tiểu thư.

Tôi sợ hai người họ xảy ra cự cãi, xô xát nên gọi đến thông báo với cậu.
Angel?
Đến đây, Lăng Sở Dạ mới sực nhớ ra những lời mình từng nói ở bệnh viện.

Anh nghiến răng nghiến cốt, không báo trước mà ngắt máy cái rụp.


- Angel! Tôi đã cảnh cáo nhưng cô vấn cố chấp thì đừng trách tôi.
Nghe Lăng Sở Dạ nhắc đến cô ta, Chu Tiết hốt hoảng thoát cảnh sợ sệt, nét mặt lo lắng chạy đến, gặn hỏi:
- Có chuyện gì vậy thống đốc?
Nhưng Lăng Sở Dạ lại lầm lì, không đáp, hung hăng mở hộc tủ lấy ra chìa khoá xe của mình, lách người lướt qua rồi một mạch bỏ đi.

- Angel cô ấy gây ra chuyện gì? Nói tôi biết đi!
Chu Tiết càng thêm sốt ruột, lẽo đẽo theo sau líu ríu, đến khi anh quát lớn thì mới chịu im lặng.

- Ngậm miệng.
Không leo lên được ghế phụ, Chu Tiết liền mượn một chiếc xe khác trong bãi đuổi theo Lăng Sở Dạ về nhà.

[...]
Cùng lúc ấy.
- Hức...!mình...!mình phải làm sao đây?
Mễ Bối đã trở về biệt phủ Lăng Gia sinh sống.

Hiện tại là mười hai giờ, mặt trời đứng bóng, trong khi mọi người trong nhà đều đã nghỉ trưa, thì Mễ Bối lại nhân lúc này chạy ra hồ bơi ngồi khóc nức nỡ.

Trong những ngày qua, Mễ Bối đã lén lút tìm hiểu về những triệu chứng mà mình mắc phải, thứ mà cô từng ngu ngốc không quan tâm trong suốt thời gian dài.
Biết được đấy là biểu hiện của việc nghiện ma túy, nhận ra được tầm nguy hại của nó nhưng Mễ Bối bất lực không thể làm gì.

Luôn sống trong nỗi thấp thỏm, ăn không ngon ngủ không yên, tìm cách tránh né tiếp xúc với Lăng Sở Dạ nhất có thể.
Vì lo lắng bản thân sẽ lại lên cơn nghiện trước mặt Lăng Sở Dạ, lại sợ rằng khi anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại ấy sẽ thất vọng, không chấp nhận, và ruồng bỏ cô.
Không muốn giấu, nhưng cũng không dám nói, khiến Mễ Bối vô cùng bứt rứt, khó chịu vô cùng.

Đôi chân thon dài, trong vô thức ngoe nguẩy, náo động mặt nước.
- Mễ Bối! Chúng ta nói chuyện đi.
Đang ủ rũ, sầu não thì sau lưng đột ngột có tiếng người khiến Mễ Bối giật nảy mình, hốt hoảng dùng nước hồ tạt lên mặt che giấu đi những giọt nước mắt.
Lúc ổn thỏa, quay lại liền nhận ra người ấy là Angel, người mà cô gặp được ở bệnh viện mấy ngày trước.
Môi mấp máy, nhất thời Mễ Bối không biết nói gì.

Angel từng bước, từng bước tiến đến gần, mang theo khí tức lạnh tanh làm Mễ Bối cũng có chút lo sợ.
Không biết cô ta đến đây với mục đích gì, nhưng Mễ Bối vẫn nên đề phòng thì tốt hơn.
Cô hấp tấp co chân về bờ, sau đó tránh xa thành hồ một đoạn, hít lấy một hơi dài, lấy lại bình tĩnh, đáp trả:
- Nhưng tôi không có gì nói với cô cả.
Trước thái độ không mấy thiện chí của Mễ Bối, Angel càng thêm nóng giật, cô ta dồn Mễ Bối vào đường cùng, liếc mắt quan sát Mễ Bối một lượt từ đỉnh đầu đến kẻ ngón chân.

Ở khoảng cách gần như vậy, Mễ Bối có thể ngửi thấy được mùi rượu đậm đặc từ cơ thể Angel toát ra.
Đôi mắt được trang điểm kĩ càng phút chốc ửng đỏ, nước mắt tràn đầy khoé mi, cô ta ậm ự cất giọng lên kể khổ.
- Bảy năm!
- Tôi đã theo đuổi Lăng Sở Dạ bảy năm, nhưng anh ấy vẫn không một chút giao động.
- Còn cô chỉ xuất hiện vài ngày ngắn ngủi, đã khiến anh ấy thay đổi nhiều đến như vậy!
- Những thứ tôi cưỡng cầu, Lăng Sở Dạ đều dành trọn cho cô...!tại sao...!tại sao lại như vậy chứ?
Nói đến đây, cảm xúc dâng trào đến đỉnh điểm, bóp nghẹn lấy đến khó thở, Angel gục ngã ngồi thụp xuống nền, ôm lấy mặc khóc nấc.
Thấy Angel đau khổ như vậy, Mễ Bối vô cùng thương xót, đồng cảm dù biết rõ cô ta có tình cảm với người đàn ông của mình.

Mễ Bối đến gần, thận trọng chạm nhẹ lên vai Angel, muốn an ủi.


Thay vì cảm kích, cô ta bất ngờ vùng lên, dằng tay, đẩy Mễ Bối thụt lùi vài bước về phía sau.

Mất đi sự bình tĩnh ban đầu, gào thét vào mặt cô.
- Cút đi, đồ giả tạo! Đồ yêu tinh, chắc chắn cô đã bỏ bùa Lăng Sở Dạ!
- Tôi vừa giàu, vừa giỏi, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, có thể giúp sự nghiệp của anh ấy ngày càng thăng tiến!
- Thế nhưng...!anh ấy lại chọn người không có gì như cô! Lại còn có thể vì cô mà mang sự nghiệp của mình...!khụ khụ.

Chưa kịp nói hết câu, thì gương mặt muốn giết người của Lăng Sở Dạ không biết từ bao giờ đã phóng đại trong tầm mắt Angel.

Anh thô bạo, không nể nang bóp lấy cần cổ của cô ta, gằn lên từng câu từng chữ đầy căm phẫn.
- Ai nói Mễ Bối không có gì? Cô ấy có được trái tim của tôi, thứ mà cô ao ước cả đời cũng không có được.
- Còn những gì mà cô có, tôi đây không cần!
Mới vài giây, da mặt Angel đã chuyển thành màu đỏ tía, môi tim tái, mắt trợn ngược đến trắng dã, cô ta cào cấu vào tay anh trong vô vọng.
- Ngài bình tĩnh đi, thả cô ấy ra.
Vì lựa phải chiếc xe cà tàng, nên Chu Tiết bấy giờ mới đến kịp.

Trông Angel sắp chết đến nơi, anh ta lao đến tháo gỡ từng ngón tay của Lăng Sở Dạ mà không xi nhê.
- Sở Dạ! Anh đừng làm vậy mà! Thả Angel ra đi, làm ơn đấy!
Không thể trơ mắt nhìn anh giết người, Mễ Bối cũng đến đấm thùm thụp vào cánh tay của Lăng Sở Dạ, hòng giải cứu cô ấy.

Nghe thấy giọng nói của Mễ Bối, cơn thịnh nộ trong anh mới dịu đi đôi phần, anh thẳng tay vứt cô ta xuống hồ, rồi nhào qua ôm chặt lấy cô.
Mễ Bối ra sức vuốt lưng dỗ dành, đánh lạc hướng Lăng Sở Dạ, để Chu Tiết vớt Angel lên bờ.

- Không sao...!em không bị làm sao cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương