Nửa giờ sau.
- Này Sở Dạ! Hay chúng ta đừng đợi nữa.
- Ba mươi phút rồi, con bé không thể chỉ vì đau bụng mà ở mãi trong đó lâu như vậy.
- Con hãy mở cửa đi, nhỡ đâu Mễ Bối ngất xỉu ở trỏng rồi thì sao?
Chu Tiết vì có việc nên đã xin phép ra về từ hai mươi phút trước.

Ở trong căn phòng bệnh chỉ còn mỗi Lăng Sở Dạ, bà Sam và cô nàng Angel đợi chờ Mễ Bối.
Là một người mẹ, bà Sam vô cùng nóng ruột vì lo lắng cho an nguy của con dâu.
Đến mức bà đã quanh đi quẩn lại trước cửa phòng vệ sinh không dưới ba mươi lần, thỉnh thoảng thì quay sang hối thúc con trai.
Vì tôn trọng Mễ Bối, nên Lăng Sở Dạ đã nhẫn nại cho đến bây giờ.

Nhưng lời mẹ liên tục phả bên tai, khiến anh cũng có chút giao động.
Anh quyết định không đợi nữa, đến trước cửa phòng vệ sinh muốn đạp cửa xông vào, nhưng vừa nhấc cao chân thì cửa đã đột ngột mở ra, làm anh không khỏi giật mình, chới với.
Mễ Bối lù lù xuất hiện, đứng chắn trước lối vào.

Trên người đã được thay ra bộ váy đỏ ban đầu, nhưng trông cô vô cùng thiếu sức sống.
Với mái tóc rũ rượi, che đi hết nửa gương mặt, làn da trắng nõn xuất hiện những vết cào cấu của móng tay đến rướm máu.
Tuy đã cố gắng giấu ra sau lưng, nhưng vẫn không thấy khỏi mắt tinh tường của Lăng Sở Dạ.
Anh kéo Mễ Bối ra hắn bên ngoài, rồi nắm lấy bả vai cô mà chất vấn:

- Chuyện này rốt cuộc là sao?
- Em nói rằng em đau bụng, vậy sao trên người lại xuất hiện nhiều vết thương thế này?
Trước sự dò xét dồn dập của Lăng Sở Dạ, nước mắt Mễ Bối bỗng tuôn rơi, cô yếu ớt gạt tay anh, cúi gầm mặt thỏ thẻ trong cổ họng.
- Em...!em bị ngã, anh đừng có hỏi nữa mà...!làm ơn đi.
Mễ Bối càng phản pháo, Lăng Sở Dạ càng không dám tin.
Anh lặng im vài giây, kĩ càng quan sát Mễ Bối hơn nữa.

Phát hiện ra làn da ửng đỏ, Lăng Sở Dạ chậm rãi vươn tay vén từng lọn tóc mai của Mễ Bối.

Trông phút chốc, hai gò má sưng tấy đã lộ diện.
Chỉ xa anh một lát, vậy mà Mễ Bối đã mình đầy thương tích như vậy, cùng với thái độ lấp liếm của cô, khiến Lăng Sở Dạ tức đến run người, nắm tay siết chặt vung ra quơ ngã bình hoa gần đó.
Choang.
Tiếng đổ vỡ vọng lên, các mảnh sành văng tung tóe ra sàn nhà nhưng Mễ Bối vẫn không hề giật mình, mặc dù khuỷu chân bị cứa một đường rất sâu.
Lăng Sở Dạ nhắm mắt nuốt xuống một ngụm khí lạnh, kiềm nén cơn tức giận trong lòng mình.
Nhìn vào đôi chân trần của Mễ Bối, Lăng Sở Dạ lại thở hắt một hai.

Không chần chừ tiến đến, muốn bế Mễ Bối ngồi lên trên giường.

An toàn rồi, sau đó cả hai sẽ cùng nhau nói chuyện.
Nhưng khi Lăng Sở Dạ chỉ vừa chạm vào, thì cơ thể Mễ Bối như trở nên không xương, chẳng báo trước mà vô vực đổ xuống.
- Mễ Bối...!Mễ Bối em tỉnh lại đi.
Lăng Sở Dạ vội vã bồng lấy Mễ Bối trước khi cô tiếp xúc với sàn nhà, hối hả mang cô rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Thấy Lăng Sở Dạ một lòng quan tâm Mễ Bối, sơ ý để bản thân dẫm vào một mảnh sành mà không hề nhận ra, Angel lo lắng tiến đến nhắc nhở:
- Sở Dạ! Anh bị thương rồi.
Lăng Sở Dạ trực tiếp gạt bỏ ý tốt của cô ta.
- Mặc kệ tôi, mau gọi bác sĩ đến đây!
Dù rằng vô cùng ghen tị với tình yêu mà Lăng Sở Dạ dành cho Mễ Bối, nhưng vì để tạo ấn tượng tốt Angel không thể không nghe theo.
Cô ta lập tức đẩy cửa chạy ra ngoài hành lang với bước chân vô cùng nhiệt huyết, thư thể thật lòng lo lắng cho Mễ Bối.
Rất nhanh, năm phút sau Angel đã trở về, thành công mang theo một vị bác sĩ và y tá đến trước mặt Lăng Sở Dạ.
Tình huống oái oăm, người mặc đồ bệnh nhân lại đứng sừng sững dưới đất, khiến bác sĩ lúng túng.
- Ơ...!ai là người cần khám?
Lăng Sở Dạ chỉ vào Mễ Bối, rồi khập khiễng từng bước kéo vị bác sĩ ấy đến gần giường bệnh.
Không suy nghĩ chi nhiều, có được câu trả lời ông ta nhanh chóng bắt tay vào việc, dùng ổng nghe y tế đặt lên ngực trái của Mễ Bối, phát hiện nhịp tim bất thường rồi lại dùng đèn bin vạch mí mắt cô ra xem.
Xong xuôi, bác sĩ gấp gáp quay ra hỏi:

- Trước đó cô ấy thế nào?
Lăng Sở Dạ đứng bên cạnh, lập tức thuật lại:
- Vợ tôi trước đó vẫn rất bình thường, nhưng đột nhiên vùng bỏ chạy vào nhà vệ sinh, khi trở ra đã trở nên như vậy.
- Vợ...!vợ sao?
Lăng Sở Dạ thản nhiên gật đầu.
- Có chuyện gì à?
- Không...!không có gì.
Bác sĩ lột tả rõ vẻ bất ngờ khi nghe chính Lăng Sở Dạ gọi cô gái trên giường này là vợ.
Nhưng rồi cũng mau chóng cho qua, vì không muốn chen chân vào chuyện riêng tư của người khác.
Biết nhiều khổ nhiều, thà rằng cứ giả vờ làm lơ, nhỡ đâu lại vướng vào tội vạ miệng thì đi tong cả sự nghiệp.
- Theo như cậu nói thì cô ấy tự làm mình bị thương?
- Đúng vậy.
Đến đây, bác sĩ có đôi chút lưỡng lự, lát sau mới nói tiếp.
- Thất lễ! Tôi đang nghi ngờ cô ấy đã sử dụng chất kích thích.
Như một tiếng sét đánh ngang căn phòng, khiến những người có mặt đều há hốc mồm, trợn mắt kinh ngạc.
Trái tim của Lăng Sở Dạ như hẫng đi một nhịp, quặn thắt nè khó thở, anh tập tễnh ôm lấy lòng mình lùi dần về sau, bất lực lắc đầu.
Dẫu biết khoảng thời gian nửa năm, Mễ Bối sống chung với mực, nhưng anh chưa từng dám nghĩ đến sẽ xảy ra trường hợp này.
Thấy họ suy sụp, bác sĩ liền vớt vát những tia hi vọng cuối cùng.
- Mọi người bình tĩnh, đây mới chỉ là chẩn đoán của tôi mà thôi.

Để xác thực, tôi cần lấy một ít máu của cô ấy mang đi xét nghiệm.
- Được, nhanh lên nhé!
Lăng Sở Dạ thơ thẩn gật đầu.
Có được sự đồng ý của anh, bác sĩ liền lấy từ trong túi áo một ống kim tiêm mới toanh, tiến hành rút một lượng máu vừa đủ từ cánh tay của Mễ Bối.

Angel nãy giờ vẫn đứng trong một góc, đợi bác sĩ rời đi thi luồn lách, đến trước khuyên nhủ anh.
- Sở Dạ...!trong lúc chờ kết quả, anh để y tá xử lý vết thương ở chân đi.
- Đúng đấy Sở Dạ! Con đừng quá lo lắng, Mễ Bối nhất định sẽ không sao đâu.
Nhờ có bà Sam phụ họa vài lời, thì Lăng Sở Dạ mới chịu để Angel dìu đến sofa ngồi nghỉ, đặt chân lên bàn trà để y tá tiến hành gắp mảnh sành ghim trong lòng bàn chân ấy ra.
Trong lúc thực hiện nhiệm vụ được giao, cô y tá Như Sương ấy đã khiến an phận mà dùng ánh mắt tình ý khẽ quan sát nét khôi ngô tuấn tú của người đàn ông quyền lực.
Cuối cùng vì không dằn được lòng mình, đã lấy hết can đảm bắt chuyện với anh.
- Ngài Lăng thực sự đã lấy vợ rồi sao?
- Cô gái ấy thực sự là vợ của ngài?
Không đáng đến quan tâm, nên Lăng Sở làm như không nghe thấy khiến Như Sương vô cùng bẻ mặt.
Nhưng phận thấp cổ bé họng, ngoài cắn răng chịu đựng, thì cô ta không thể làm gì được nữa.
Khoảng đâu đó mười phút sau, khi tất cả đã ổn thoả thì chuông điện thoại của Angel vọng lên, là Chu Tiết gọi đến.
Angel vừa nhấc máy, thì đã ngay lập tức chuyền đến cho Lăng Sở Dạ.
- Alo? Có chuyện gì?
Anh mệt mỏi hắn giọng, bên kia Chu Tiết gấp gáp nói:
- Tôi phát hiện rất nhiều que kẹo bất thường bên trong phòng làm việc của Nô Dược.

Chỉ e là tất cả chúng đã được tẩm ke rồi tuồng bán ra thị trường, đầu độc giới trẻ.
- Mang tất cả qua cho tôi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương