Đã ba ngày trôi qua, Mễ Bối vẫn chưa thể quên được nỗi ám ảnh của cuộc tai nạn kinh hoàng ấy.
Sau khi thăm khám, bác sĩ bảo rằng ngoài các vết xay xát nhẹ thì cô không có gì đáng lo cả.
Đến nay, các vết thương cũng đã đóng vảy đen, muốn bong da non lành lặng hết rồi.
Vậy mà ngày qua ngày, Mễ Bối cứ như người mất hồn, lầm lì, ít giao tiếp hơn trước, đến việc sinh hoạt cũng trở nên qua loa.
Mỗi lần đến bữa ăn, thì cứ như bị ép buộc.

Nước mắt lưng tròng, cố nhồi nhét từng miếng cơm vào miệng.
Hiện tại đang là ban trưa, Mễ Bối ngồi ở phòng khách xem tivi, nhưng cứ thỉnh thoảng sẽ ngó nhìn ra cửa mong ngóng, đợi chờ bóng dáng Lăng Sở Dạ quay về.
Kể từ ngày hôm đó, cô không còn gặp được anh nữa, anh như biệt tăm biệt tích khỏi thế giới của cô, không thể liên lạc.
Nhiều ngày như vậy, Mễ Bối càng suy diễn ra những điều tiêu cực nhiều hơn, cô muốn biết anh ở đâu?
Ở với ai?
Và đang làm gì?
Có phải vì giận chuyện khi đó nên mới tránh mặt cô đúng không?
- Trông con tiều tụy quá, ta nghĩ con nên lên phòng ngủ một giấc đi.
Nhã quản gia từ ngoài đi vào, thấy cô như vậy liền đến động viên, an ủi.
- Dạ thôi, con muốn đợi thêm xíu nữa.
Mễ Bối vừa nói, vừa lắc đầu trông rất đáng thương.
- Nghe lời, nếu không ngài Lăng sẽ không trở về với con đâu.
- Dạ vâng...
Mễ Bối thơ thẩn, lê từng bước chân rũ rượi lên phòng, đến bên giường nằm xuống.
Khoé mắt mau chóng chảy ra đôi giọt lệ, cô tủi thân cuộn người trong chăn thút thít.
Tự thẩm về những gì vừa trải qua.

Chẳng biết từ bao giờ, cô đã trở thành con người yếu đuối, mau nước mắt như vậy.

Cuối cùng vì khóc mà sinh cơn mệt, thiếp đi lúc nào không hay.
[...]
- Tôi đến rồi đây, thống đốc thấy trong người sao rồi?
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
Chu Tiết hớn hở, đẩy cửa đi vào.

Trên tay còn bê theo lỉnh kỉnh đồ dùng y tế để chuẩn bị thay băng gạc và nước biển cho Lăng Sở Dạ.
Anh vừa tỉnh lại cách đây không lâu, thể trạng vô cùng yếu ớt khi phải mang vết thương lớn trên lưng.
Nếu không vì may mắn, thì suýt tí nữa Lăng Sở Dạ đã trở thành người thực vật vì mảnh kính sắc nhọn ấy mất rồi.
Hiện tại, Lăng Sở Dạ đang dưỡng thương tại một căn biệt thự ở ngoại ô, được anh bí mật mua lại vào nhiều năm trước.
Mọi tin tức về cuộc tai nạn ấy cũng đã được Chu Tiết dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một manh mối nào.
Vì chỉ cần để quân thù địch biết được anh đã ngã ngựa thì e rằng lành ít dữ nhiều.

Họ sẽ lợi dụng vào thời điểm này mà tiến đánh Serya.
Theo như Chu Tiết kể lại, thì xe của anh bị một chiếc container mất phanh đâm phải, người tài xế gây ra tai nạn cũng đã được bắt giữ, lấy lời khai ở Đô Đốc Phủ.
Trong lúc thay băng gạt, anh chợt nhớ đến cô, liền hỏi:
- Mễ Bối sao rồi?
Chu Tiết không nhanh không chậm, đáp lời:
- Mễ tiểu thư vẫn ổn, thống đốc nên lo cho mình trước thì hơn.
Nhận ra được thái độ khác thường của Chu Tiết, anh nghiêm giọng nhắc nhở.
- Cô ấy là vợ tôi!
- Vâng, tôi xin lỗi thống đốc.

Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.
Biết nhận lỗi là tốt, Lăng Sở Dạ không nhỏ mọn tính toán với anh ta nữa, dù gì cũng không phải chuyện to tát.
- Hai ngày nữa là sinh nhật của cô Angel.

Thống đốc dự định bao giờ trở về phủ?
Hay Chu Tiết nhắc nhở, Lăng Sở Dạ trầm ngâm, lúc sau mới trả lời:
- Ngày mai.
[...]
Sáng hôm sau.
- Ưm...!mệt quá...!mình ngủ bao lâu rồi nhỉ?
Đồng hồ điểm đúng bảy giờ, nhưng ngoài trời vẫn là một màu u ám đến lạ thường, những tia nắng lé loi cũng không đủ để sưởi âm cho vạn vật.

Mễ Bối mơ màng, ngồi ngục người trên giường ôm trán.

Với tóc tai rối như ổ quạ, gương mặt ngu ngơ, mắt sưng húp vì ngủ quá nhiều, từ trưa qua cho đến hiện tại.
Mễ Bối cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có thể làm được như thế nữa!
Giữ tư thế ấy một lúc lâu, thì cơn choáng váng cũng vơi đi được đôi chút.

Thị lực sáng suốt trở lại, cô quan sát bao quát toàn bộ căn phòng thì thở dài thất vọng.
- Vẫn không có.

Mễ Bối lảo đảo bước xuống chiếc giường, xỏ dép vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Mười phút sau trở ra, cô cũng tỉnh táo được thêm nhiều phần.

Bụng nhỏ lúc này cũng kêu lên vì đói, nên cô xuống nhà kiếm chút đồ ăn dặm.
Vừa đến đoạn cầu thang, Mễ Bối đã nghe thấy tiếng nói chuyện của rất nhiều người.
Nơi ngực trái cô như hẫng đi một nhịp khi trong hỗn tạp âm ấy, còn có cả giọng nói của người đàn ông mà cô mong ngóng đêm ngày.
- Sở Dạ! Sở Dạ...
Không chần chừ nữa, mặc kệ nguy hiểm.

Mễ Bối lao như bay xuống dưới sảnh, còn gọi tên anh trên suốt quãng đường.
Quả thật là Lăng Sở Dạ đã về, nhưng trên người lại không mặc áo, chỉ quấn mỗi băng gạc mà ở trần.
Bên cạnh anh, ngoài Chu Tiết ra còn có cả thêm một người phụ nữ tóc vàng khác mà cô chưa từng gặp.
Đáng lẽ ra, ngay lúc này đây.

Mễ Bối nên nhào đến ôm chầm lấy anh mới phải, thế mà khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của anh và cảnh tượng trước mắt, đôi chân này lại không thể bước tiếp nữa.
Chỉ âm thầm đứng mãi ở bậc thềm cầu thang, cho đến khi Lăng Sở Dạ vô tình lia mắt sang bên này.
Bị phát giác, Mễ Bối gượng gạo vẫy chào, lắp bắp:
- Anh...!anh về rồi à?
Lăng Sở Dạ lạnh nhạt "ừm" một tiếng, rồi lại quay trở về cuộc trò chuyện.
Cảm giác bản thân hoá dư thừa, có đến cũng không thể hoà nhập, Mễ Bối đành lòng ghìm chặt nỗi nhớ, mím môi lủi thủi đi vào phòng ăn.
Bất ngờ thay, trong lúc Mễ Bối loay hoay tìm chỗ ngồi, thì Lăng Sở Dạ chẳng biết từ đâu đã xuất hiện sau lưng, khiến Mễ Bối luống cuống nhường chỗ.
- Anh...!anh cũng đói à?
Lăng Sở không nói không rằng, lướt ngang qua Mễ Bối, đến ngồi tại một chiếc ghế phía xa.
Thấy vậy, Mễ Bối cũng bỏ qua cái tôi, kéo cái ghế cạnh anh, đặt mông ngồi vào.
Khi đợi cơm, Mễ Bối liên tục thấp thỏm ngoái đầu lại nhìn, trông cô cứ nhoi như vậy, Lăng Sở Dạ chỉ biết cười thầm.
Rất nhanh chóng, thức ăn được bê ra đầy đủ, Mễ Bối rón rén gắp một cục nấm vào bát anh thăm dò, Lăng Sở Dạ không có phản ứng lại thỏ thẻ hỏi:
- Anh có đau lắm không?
Lăng Sở Dạ lắc đầu.
- Bao ngày qua anh ở đâu vậy?
- Hỏi làm gì?

Mễ Bối ngập ngừng giây lát, mới trả lời:
- Thì em...!em lo cho anh.
Nghe được câu này, lòng anh vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh tanh.
- Nói dối, đừng tưởng tôi không biết là hôm trước em còn có ý định dìm chết tôi!
- Em...
Mễ Bối cứng họng, không nói thêm được gì nữa.

Cô xấu hổ cúi gầm mặt, chọc chọc vào trong bát cơm cả buổi, đến lúc Lăng Sở Dạ no rồi thì Mễ Bối vẫn chưa có miếng nào vào bụng.
Anh buông đũa, mặc kệ cô mà bỏ lên thư phòng.
Mễ Bối cũng hấp tấp đuổi theo, nhưng lên đến nơi thì cửa phòng đã khoá trái mất rồi.
Cô đứng lên ngoài, nhất quyết không bỏ cuộc, ra sức đập của inh ỏi, gọi Lăng Sở Dạ.

- Cho em vào nữa, anh ơi...!cho em vào đi mà.

- Chúng ta nói chuyện có được không?
Cứ như vậy cho đến mười phút sau, khi lòng bàn tay cô đã có chút đau rát, Lăng Sở Dạ mới bật cửa phòng ra.

- Xuống nhà ăn cơm.

Ầm.
Không để Mễ Bối kịp phản ứng, Lăng Sở Dạ đã nghiêm giọng nói trước, rồi lại đóng sầm cánh cửa.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương