Khi đuổi đến bệnh viện, Lộ phụ cùng Lộ Vũ Kỳ đều đang chờ ngoài phòng giải phẫu.

Thấy Lộ Kiều tới, Lộ phụ vô lực mà kéo cánh tay Lộ Kiều: "Mẹ con...!Khả năng chịu không nổi..."
Lộ Kiều đột nhiên nhớ tới hôm trước đến bệnh viện thăm mẹ, bộ dáng bà muốn nói gì đó với Đoạn Diễn Lâm nhưng lại thôi.

Hôm nay, chính mình cuối cùng lại chạy đến bệnh viện.

Nguyên lai trừ mình ra, tất cả mọi người biết bệnh tình của mẹ có bao nhiêu không ổn.
"Tiểu Lộ..." Thấy Lộ Kiều không nói một lời, Lộ phụ còn muốn nói gì đó.

Lời nói muốn nói ra, rồi lại bức bản thân đem lời nói nuốt vào trong bụng.
Lộ Kiều kéo cánh tay ông xuống, ngồi ở một bên ghế.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, mới không được vài giây, khóe mắt đã đỏ bừng.
"Ca..." Lộ Vũ Kỳ ngồi xuống bên cạnh Lộ Kiều.
Lộ Kiều không nhìn nàng, chỉ là đáp lời: "Ta không sao."
Này mà là bộ dáng không sao? Tính tình Lộ Kiều bất quá nàng rất hiểu, cậu càng trầm mặc như vậy, liền càng chứng minh trong lòng cậu có bao nhiêu khó chịu.
Bên kia, Khương Dịch Duy cho tài xế về nhà đón người.

Tài xế ở cửa ấn chuông nửa ngày cũng không thấy Lộ Kiều ra mở cửa, liền gọi cho Khương Dịch Duy báo cáo, thử hỏi có phải Lộ Kiều đã đến công ty hay không.
Khương Dịch Duy mày nhăn cả lại, cúp điện thoại liền đến phòng người mẫu.
Còn chưa đến cửa đã nghe thấy trợ lý nhiếp ảnh gia tóm lấy biên tập Trần Tây Nam hỏi: "Lộ Kiều còn chưa tới? Hắn sao lại như vậy a? Đã qua mấy tiếng rồi? Nhiếp ảnh gia của chúng ta sốt ruột chờ, thật cho rằng ỷ vào có Khương tổng chống lưng là có thế muốn làm cái gì thì làm?"
Dứt lời, Khương Dịch Duy vừa lúc đứng phía sau người này.
"Khương......!Khương tổng tới......" Trần Tây Nam vỗ vỗ trợ lý nhiếp ảnh gia, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Trợ lý nhiếp ảnh gia không ngờ rằng Khương Dịch Duy sẽ xuất hiện, hơn nữa nhìn khí tràng Khương Dịch Duy, hắn nháy mắt như quả bóng xì hơi, sợ đến hồn bay phách lạc, ậm ừ nói: "Khương...!Khương tổng...!Ta nói lời này cũng không có ý gì khác, nhiếp ảnh gia của chúng ta cũng rất vội.....!Còn nhiều người mẫu vẫn chờ hắn chụp? Cứ như vậy bị Lộ Kiều cho leo cây cũng không quá thích hợp đi?"
Khương Dịch Duy không nói thêm cái gì, chỉ nói: "Quay chụp hôm nay hủy bỏ, nhiếp ảnh gia bên kia ta tự mình nói chuyện."
Khương Dịch Duy đã nói như vậy, trợ lý nhiếp ảnh gia cũng không dám nói gì.

Chỉ là trong lòng khó khỏi cảm thấy Lộ Kiều là quá phô trương, mới vì Khương Dịch Duy có chút nổi tiếng liền bắt đầu lơ mơ, phỏng chừng mình là ai cũng quên mất rồi.
Khương Dịch Duy nhìn trợ lý nhiếp ảnh gia đi rồi mới dò hỏi Trần Tây Nam: "Tiểu Lộ còn chưa tới?"

Trần Tây Nam lắc đầu: "Chưa tới, nên không biết trên đường đã xảy ra chuyện gì..."
Khương Dịch Duy càng thêm lo lắng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện thời tiết âm u, dấu hiệu trời muốn mua.
Hắn lập tức gọi điện thoại cho Lộ Kiều, rồi đi vào thang máy.
Điện thoại reo thật lâu, Khương Dịch Duy cho rằng Lộ Kiều không bắt máy thì phía bên kia mới truyền đến tiếng hít thở của Lộ Kiều.
Thanh âm nặng nề, làm người nghe rất khó chịu.
"Tiểu Lộ." Khương Dịch Duy đã chạy đến bãi đỗ xe, ngồi ở vị trí lái hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lộ Kiều một chút cũng không ép được cảm xúc của mình, đem đầu ép đến thật thấp mới nghẹn ngào mà nói: "Mẹ em....!Mẹ em bà..."
Câu nói kế tiếp Lộ Kiều không dám nói ra, trong lòng cậu vẫn ôm một tia hy vọng mẹ có thể bình an.
Dẫm chân ga lái xe về phía bệnh viện, xe chạy được nửa đường, mưa từ trên trút xuống tạt mạnh vào xe.

Âm thanh ầm ầm, làm Khương Dịch Duy càng thêm bất an.
Tới hành lang phòng cấp cứu, Khương Dịch Duy thấy Lộ Kiều cúi đầu, hai khuỷu tay chống xuống đầu gối.
Giống như rối gỗ không có linh hồn, rõ ràng buổi sáng người còn khỏe mạnh, bất quá mới mấy giờ không gặp mà suy sụp như thế.

Vừa nhìn thấy Khương Dịch Duy đã đau lòng, lại chua xót.
Lộ phụ thấy Khương Dịch Duy tới, vỗ vỗ bả vai Lộ Vũ Kỳ, bảo Lộ Kiều bồi ông đi ra ngoài hóng gió.
Khi đi qua Khương Dịch Duy, Lộ phụ thở dài: "Hảo hảo bồi bồi hắn..."
Khương Dịch Duy gật đầu, bước đến bên cạnh Lộ Kiều.
Hành lang an tĩnh, tiếng bước chân của Khương Dịch Duy phá lệ rõ ràng mà truyền đến tai Lộ Kiều.
Lộ Kiều không nhìn về hướng Khương Dịch Duy, nhưng thời khắc nghe thấy tiếng bước chân Khương Dịch Duy, đôi mắt đã sớm chua xót rốt cuộc cũng không nhịn được chảy xuống hai hàng nước mắt.

Bả vai cậu run rẩy, giống như đứa trẻ dùng tay che mặt lại.
"Tiểu Lộ" Khương Dịch Duy ngồi xổm xuống trước mặt Lộ Kiều, bàn tay ấm áp để lên khuôn mặt Lộ Kiều nhẹ giọng nói: "Khóc đi, anh ở chỗ này bồi em."
Nếu có thể dễ chịu dù chỉ một chút, khóc bao lâu anh cũng sẽ bồi.
Khương Dịch Duy một lần nữa lau đi nước mắt Lộ Kiều, cuối cùng đứng lên ôm chặt lấy Lộ Kiều.
Lộ Kiều ôm eo Khương Dịch Duy, trán chống lên bụng Khương Dịch Duy đem nước mắt cọ vào người hắn.

Khi tay sờ đến quần áo Khương Dịch Duy, cậu mới phát hiện Khương Dịch Duy cả người đều ướt.
Ngẩng đầu nhìn lên, một giọt nước thuận theo ngọn tóc trên trán mà rơi xuống.


Cậu lúc này mới ngừng khóc, hỏi hắn: "Trời mưa?"
"Ân." Khương Dịch Duy đáp.
Lộ Kiều ngơ ngác nhìn Khương Dịch Duy vài giây, môi giật giật: "Chỉ cần trời mưa sẽ xảy ra chuyện không tốt."
Ít nhất trong nhân sinh Lộ Kiều, chính là như vậy.
Khương Dịch Duy muốn an ủi Lộ Kiều không cần suy nghĩ vớ vấn, lại thấy cửa phòng phẫu thuật bị mở ra.

Đoạn Diễn Lâm từ phòng giải phẫu bước ra, ánh mắt xin lỗi mà nhìn Lộ Kiều lắc lắc đầu.
Hắn đến câu "Ta đã tận lực" cũng không nói nên lời, hốc mắt cũng hồng, tựa hồ chỉ cần mở miệng nói chuyện có thể khóc ra.
Lộ Kiều sờ thi thể lạnh băng của Lộ mẫu.

Cái tay kia đã từng lôi kéo mình, bà miệng lúc nào cũng sẽ lải nhải bên tai cậu nói làm bà phiền lòng.
Trái tim cậu tựa như bị xé rách, thậm chí nghe thấy âm thanh đổ máu.

Cậu rất muốn cầm tay mẹ truyền nhiệt, bằng không sợ bà lẻ loi sẽ cảm thấy lạnh.
Xử lý xong hậu sự cho mẹ, bên ngoài trời đã tối.

Lộ phụ kéo Lộ Kiều vào phòng bệnh Lộ mẫu từng nằm, đem một bức thư nhét vào trong tay Lộ Kiều.
"Tiểu Lộ a..."
Nghe âm thanh Lộ phụ nháy mắt già đi mười tuổi, Lộ Kiều khóc.
"Bệnh tình mẹ con chuyển biến xấu, nàng không muốn cho con biết.

Nàng nói con vừa kết hôn, không muốn con buồn." Lộ phụ dừng một chút, trong khóe mắt đầy nước mắt, "Nàng nói nàng muốn nhìn con trai bảo bối ngày ngày vui vẻ, hạnh phúc."
"Con đừng trách chúng ta, thấy con đắm chìm trong hạnh phúc, chúng ta thật sự không đành lòng đem những chuyện này nói cho con biết." Lộ phụ duỗi tay đưa cho Lộ Kiều khăn giấy, để cậu lau mặt, "Con không còn mẹ, ta cũng không còn người đi cùng ta đến cuối cuộc đời....!Con phải sống tốt, đừng làm cho ba ba lo lắng..."
Lộ phụ tự biết mình không có tư cách nói những lời này, lỗi lầm tuổi trẻ ông phạm phải, ông vĩnh viễn không có cách tha thứ cho chính mình.

Nhưng Lộ mẫu là tình cảm chân thành của ông, điều này là sự thật.

Đã từng hứa hẹn cùng nhau bạch đầu giai lão, hiện tại chỉ còn mình ông, đây cũng là sự thật.
Lo lắng cho con trai, càng là sự thật.

Lộ Kiều chỉ là gật đầu, như cũ không chịu nói chuyện.
Trên đường cùng Khương Dịch Duy lái xe về nhà, cũng là dựa đầu vào cửa xe, một đường không nói gì.
Trên đường Lộ Kiều nhận được Wechat của Đoạn Diễn Lâm, nói: "Thực xin lỗi, không nên gạt ngươi."
Lộ Kiều trả lời hắn: "Đừng nói xin lỗi, ngươi không sai."
Sai, rõ ràng là chính mình.
Kỳ thật hôm qua ở bệnh viện, cậu đã loáng thoáng có cảm giác được Lộ mẫu không ổn.

Chỉ là khi ấy cậu được hạnh phúc vây quanh, lừa chính bản thân mình mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì, nói mình không cần suy nghĩ vớ vẩn, nếu không hạnh phúc sẽ không còn.
Kết quả chính là....!Cậu tự mình lừa dối bản thân, hại cậu nói lời tạm biệt với mẫu thân cũng không có.
"Tiểu Lộ." Khương Dịch Duy lo lắng, chốc chốc lại nhìn qua hướng Lộ Kiều.
Từ lúc ra khỏi bệnh viện mưa vẫn không ngớt, lúc vào xe cũng khó tránh khỏi bị mưa xối trúng.

Hiện tại tóc Lộ Kiều bị ướt, hắn sợ Lộ Kiều buổi tối sẽ phát sốt.
Nhìn qua cửa xe, Lộ Kiều đem lo lắng trong ánh mắt Khương Dịch Duy thu vào trong mắt.

Qua thật lâu mới mở miệng nói: "Em không sao, anh chuyên tâm lái xe."
Về đến nhà, Khương Dịch Duy liền đi lấy áo ngủ thay giúp Lộ Kiều, toàn bộ quá trình Lộ Kiều đều nắm chặt bức thư mà mẹ để lại.

Bức thư này cậu không dám nhìn, cũng không dám xem.

Phảng phất nhìn, cậu nhất định phải chấp nhận sự thật mẹ cậu đã qua đời.
Thay áo ngủ xong, Lộ Kiều liền cuộn tròn trên sofa.

Louis cảm giác được không khí trong nhà có điểm không giống bình thường, nhảy lên sofa dùng đầu cọ cọ muốn lên cánh tay Lộ Kiều như muốn truyền một ít an ủi.
Lộ Kiều miễn cưỡng cười cười, sờ sờ đầu Louis.
Khương Dịch Duy cho Lộ Kiều uống thuốc để ngừa cậu sinh bệnh, lại cầm chăn lông khoác lên người Lộ Kiều.

Ngồi trên sofa, hắn đem hai tay kéo Lộ Kiều vào lồng ngực, vây quanh cậu.
Lộ Kiều quay đầu nhìn Khương Dịch Duy, Khương Dịch Duy liền nhẹ nhàng hôn xuống đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của Lộ Kiều.

Cứ như vậy không tiếng động mà an ủi, tựa như so với lời nói càng tốt hơn.
Nửa đêm hơn 3 giờ sáng, cả người Lộ Kiều bắt đầu phát sốt, không chỉ có trên trán đổ mồ hôi, ngay cả lòng bàn tay cũng ẩm ướt một mảng.
Khương Dịch Duy chạy nhanh đi lấy thuốc hạ sốt, xem Lộ Kiều uống thuốc lần thứ 2 đem Lộ Kiều ôm ở trong ngực.
Lộ Kiều sốt đến có chút mơ hồ, đầu tiên nhìn thấy Louis vẫn luôn nằm kế bên bọn họ nói một câu: "Louis thật sự rất ngoan..."
Sau đó lại nói: "Lòng bàn tay em đều là mồ hôi, đem bức thư mẹ để lại...!làm ướt."

Bàn tay Khương Dịch Duy to lớn bao lấy tay Lộ Kiều, vừa dỗ dành vừa thương lượng nói: "Chúng ta đọc xem trên thư viết gì, được không?"
Lộ Kiều nhìn tay mình nắm thành quyền, tay phải nắm chặt bức thư cúi đầu nói: "Em không dám đọc..."
Khương Dịch Duy nói: "Đừng sợ, anh bồi em."
Lúc này Lộ Kiều mới mở tay ra, tờ giấy bị mồ hôi thấm vào đã dính cả vào nhau.

Cậu cẩn thận mở ra, sợ tờ giấy sẽ bị rách.
Trên bức thư nói những điều Lộ Kiều rất quen thuộc, có một ít lúc mẹ ở phòng bệnh đã nói qua.

Còn có một ít, là mẹ chưa từng nói.
Trên giấy viết: "Mẹ đi rồi, Tiểu Lộ của mẹ nhất định phải học được tự chăm sóc bản thân.

Đừng khi dễ Tiểu Khương, cùng hắn sống thật tốt.

Mẹ ở trên trời sẽ tiếp tục bảo hộ con, khóc một ngày là được, khóc lâu mẹ sẽ đau lòng.

Tiểu Lộ con phải nhớ, mẹ yêu con, vĩnh viễn yêu con."
Lộ Kiều đọc xong khó chịu đến hít thở không xong, vùi đầu không ngực Khương Dịch Duy khóc lớn.
Khương Dịch Duy chỉ có thể vuốt ve sau cổ Lộ Kiều một lần lại một lần nói: "Khóc đi, khóc được thì tốt.

Anh ở đây, anh sẽ luôn bồi em."
Vẫn luôn bồi em.
Những lời này so với kim châm còn bén nhọn hơn, đâm vào màng tai Lộ Kiều làm trong đầu óc cậu ầm ầm vang lên.

Cậu biết Khương Dịch Duy vẫn luôn bồi mình, nhưng chính cậu có thể làm được sao?
Mẹ cũng từng nói muốn luôn ở bên cạnh bồi cha, kết quả không đến 60 tuổi đã phải rời đi.

Cậu cũng vậy, có thể còn có bao lâu.
Lộ Kiều ngẩng đầu, hơi hơi kéo ra một ít khoảng cách với Khương Dịch Duy.

Ánh mắt đã từng chỉ cần nhìn thấy Khương Dịch Duy liền tỏa sáng dần trở nên ảm đạm, ngay cả âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ.
Nhưng Khương Dịch Duy vẫn nghe được câu hỏi của Lộ Kiều rõ ràng.
Lộ Kiều đang hỏi: "Khương Dịch Duy, chúng ta còn có thể bạch đầu giai lão sao?"
Editor: Huhu đọc chương này tui đau lòng quá....!Khóc lun...!:((
22-Aug-21

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương