Khoảnh khắc hai môi chạm nhau, Lộ Kiều như ngừng thở.

Lúc Khương Dịch Duy dùng đầu lưỡi đảo qua khoang miệng, nụ hôn mạnh mẽ mà sâu đậm, Lộ Kiều khó mà kìm được khẽ thở gấp, không nhịn được dùng tay đẩy vai Khương Dịch Duy ra.
Một tay Khương Dịch Duy giữ hai tay Lộ Kiều để lên đầu, tay còn lại nắm chặt eo Lộ Kiều làm cậu không thể kháng cự.
“Hít thở.” Cho Lộ Kiều thời gian để lấy lại, Khương Dịch Duy nói hai chữ này, sau khi thấy Lộ Kiều cố gắng hít vào thở ra xong thì lại hôn xuống.
Lộ Kiều dần thích ứng với nụ hôn ngang ngược lại không cho phản kháng của Khương Dịch Duy, tay phải theo bản năng mà vòng qua đầu hắn.
Lúc động tình, đầu ngón tay cứ vậy mà xuyên qua tóc Khương Dịch Duy, tay trái vịn chặt vai hắn.

Giống như người rơi xuống nước cầu cứu, gắng sức bám chặt cọng cỏ cứu mạng.
Thấy Lộ Kiều chủ động đáp lại, Khương Dịch Duy càng bắt nạt Lộ Kiều hơn.
Hắn nhớ cậu bao nhiêu năm, thì mong mỏi từng ấy năm.

Năm đó tham gia hoạt động trường hắn, cậu chỉ đi một vòng quanh sân khấu cũng đủ làm người ta không dời nổi mắt.

Khi đó Khương Dịch Duy đang nghĩ, y thật đẹp.

Từ trước đến giờ hắn không phải người chỉ trông mặt, đây là lần đầu tiên ở trong lòng chấm điểm cho Lộ Kiều.
Lộ Kiều cao gầy đẹp đẽ, khí chất hơn người, đuôi mắt hơi giương mang vẻ lạnh lùng.

Tóm lại dáng người điểm tối đa, vẻ ngoài điểm tối đa, không hề có khuyết điểm.
Sau đó trong lúc vô tình gặp mặt Lộ Kiều đang thay quần áo ở nhà vệ sinh, đường cong cơ thể mê người ngay lập tức làm lòng Khương Dịch Duy rối như tơ vò.

Lần đầu tiên hắn biết tim đập rộn ràng là cảm giác gì.
Giống như con cá nhỏ bơi tung tăng trong bể nước, nó liều mạng muốn nhảy ra khỏi bể để trở về biển cả vô bờ, đến khi sắp thoát ra khỏi trùng vi thì lại rơi tõm mất.
Trên đường cõng Lộ Kiều đi đến phòng y tế, cả người hắn cứng ngắc, lo liệu cẩn thận cho cậu xong thì không dám ở thêm nữa vội vã rời đi.

Lúc đi ra khỏi phòng y tế thì trong lòng lại mất mát, hối hận sao lại đi nhanh như vậy.
Đời này những chuyện hắn hối hận đều liên quan đến Lộ Kiều.


Hiện tại cuối cùng cũng mang được người về nhà, hắn thề, không bao giờ để hai chữ này xuất hiện trong cuộc đời nữa.
Trong lúc Khương Dịch Duy đang ngẩn người, Lộ Kiều ở dưới thân giãy dụa.

Cậu giãy giụa kịch liệt, hai chân loạn xạ liên tục.
Khương Dịch Duy muốn giam Lộ Kiều vào lòng, nhưng còn chưa kịp hiện thực hóa hóa, trên môi đột nhiên tê rần, bị Lộ Kiều cắn một cái.
Trong miệng mằn mặn, là vị máu, Khương Dịch Duy chầm chậm buông Lộ Kiều, hắn tưởng do mình hôn quá đáng quá.
Lộ Kiều che miệng, loạng choạng đứng dậy, ngắc ngứ nói: “Em… muốn nôn…”
Vừa nghe lời này, Khương Dịch Duy lập tức mang Lộ Kiều tới phòng vệ sinh.

Nhìn Lộ Kiều dựa vào bồn cầu nôn đến mặt đỏ rần, bàn tay đặt trên lưng Lộ Kiểu vỗ nhẹ để cậu dễ chịu hơn phần nào.
Lộ Kiều nôn xong cũng dễ chịu hơn, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy bế người lên, tìm một cái bàn chải mới giúp Lộ Kiều đánh răng, sau đó lại giúp cậu rửa mặt thay đồ ngủ.

Cuối cùng ôm lên trên giường, dỗ cậu ngủ.
Lộ Kiều rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng mà cậu ngủ không yên.
Khương Dịch Duy muốn đi rửa mặt, Lộ Kiều liền siết chặt tay hắn, nói gì cũng không chịu buông ra.
Khương Dịch Duy chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, anh chỉ đi một tý thôi.”
Lộ Kiều giống như là nghe thấy được, nhắm mắt lại trả lời hắn: “Phải nhanh lên đấy nhé…”
Khương Dịch Duy nói ừm, rửa mặt cũng nhanh nhanh chóng chóng.

Sau khi trở lại nhìn Lộ Kiều ngẩn người mãi mới vén chăn lên nằm cạnh cậu.
Không lâu sau, Lộ Kiều trở mình, vừa vặn đối mặt với góc nghiêng của Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy cũng trở mình, nghiêng người để mặt đối mặt với Lộ Kiều.

Hắn đưa tay sờ mặt cậu, sau đó khẽ vuốt gáy Lộ Kiều đem người ghim vào trong ngực.
Dường như Lộ Kiều cảm thấy không thoải mái cho lắm, ngọ nguậy trong lồng ngực của Khương Dịch Duy vài lần.

Sau đó chân dài gác lên hông Khương Dịch Duy mới yên phận không động đậy nữa.

Nhiệt độ bên hông truyền tới làm Khương Dịch Duy bị kích thích muốn đi tắm nước lạnh, ngay cả hô hấp cũng nặng nề khôn cùng.

Cũng may không lâu sau Lộ Kiều lại trở mình dựa lưng vào hắn, không dùng cẳng chân thon dài giày vò hắn.
Nhưng Khương Dịch Duy phát hiện tư thế này còn nguy hiểm hơn, lưng Lộ Kiều dán sát lồng ngực hắn.
Còn mông thì ở gần chỗ nào? Khỏi cần nói cũng biết.
Lý trí Khương Dịch Duy trong nháy mắt đứt phụt, vào khoảnh khắc mà lý trí sắp sụp đổ thì đứng dậy xuống giường, chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh một tiếng mới quay trở lại.
Lần này Khương Dịch Duy chỉ dám nằm thẳng, mặc cho Lộ Kiều trở mình như thế nào, ôm hắn như thế nào.

Sau đó thậm chí dù cậu có nằm nửa người trên người hắn, hắn cũng không dám động đậy.
Trong đầu cứ vang vọng: Bây giờ chưa phải lúc.

Lộ Kiều say rồi, bọn họ không nên trong hoàn cảnh này mà phát sinh quan hệ.

Nhất định phải tâm lặng như nước, lòng không tạp niệm, …
Khương Dịch Duy giống như tự tụng kinh tẩy não bản thân, lúc cơn buồn ngủ kéo đến thì trời cũng sắp sáng.
Bởi vì ngủ quá muộn, mười giờ hôm sau Khương Dịch Duy vẫn chưa tỉnh.

Lộ Kiều thì say chẳng biết trời trăng đất hỡi, không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.
Vẫn là tiếng réo bụng của Lộ Kiều đánh thức Khương Dịch Duy, hắn mở mắt ra nhìn người trong ngực, không nhịn được mà cười.
Hắn cẩn thận từng li từng tý nhấc cánh tay Lộ Kiều ra, muốn xuống giường chuẩn bị bữa sáng.

Tay vừa mới nắm cổ tay Lộ Kiều, đã nghe thấy Lộ Kiều nhắm mắt lại uể oải mở miệng: “Anh đi đâu vậy?”
Hai tay cậu ôm cổ Khương Dịch Duy dựa vào lồng ngực hắn, lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ của Khương Dịch Duy, mới mở mắt cười hỏi: “Đây là nhà anh?”
Khương Dịch Duy gật đầu, sợ Lộ Kiều say rượu tỉnh sẽ khó chịu, lo lắng hỏi cậu: “Em ổn chứ?”
“Hả?” Lộ Kiều sững người, sau đó nghĩ đến chuyện bây giờ bọn hộ là chồng chồng hợp pháp.

Cậu còn được Khương Dịch Duy mang về nhà, nằm trên cùng một giường.

Chẳng, nhẽ, tối, qua, xảy, ra, chuyện, gì?
Cậu hơi hoang mang, thử nhìn bản thân mình, phát hiện cậu đang mặc áo ngủ của Khương Dịch Duy, chỗ cổ tay có thể thấy dấu tay thấp thoáng.

Thử cử động thì âm ỷ đau.
“À ừm… Không tốt lắm.” Lộ Kiều cũng không hẳn là nói dối, đưa cổ tay lên giơ trước mặt Khương Dịch Duy: “Sao tay em lại thế này? Anh làm hỏ? Đau chết em luôn.”
Giọng lúc mới tỉnh khó tránh mang theo giọng mũi, giọng oán giận qua tai Khương Dịch Duy lại thay đổi, nghe thế nào mà lại có cảm giác như đang làm nũng.
“Xin lỗi.” Khương Dịch Duy khẽ xoa cổ tay Lộ Kiều: “Anh không nên mạnh tay như vậy.”
Đầu Lộ Kiều hơi nóng, cảm thấy eo cũng rất đau, liền mở miệng hỏi: “Eo em cũng đau cũng do anh?”
“Ừm.” Khương Dịch Duy vén áo ngủ Lộ Kiều lên, phát hiện trên vòng eo cũng in dấu tay.
Rõ ràng, hạ ấn ký xuống da thịt trắng nõn, cực kỳ chói mắt.
Lộ Kiều nháy mắt khô nóng.
Tối hôm qua, rốt cuộc thì bọn họ đã làm những gì vậy? Là Khương Dịch Duy thú tính quá độ làm cậu thành như này sao? Nhưng mà tại sao cậu đau tay đau eo lại không đau mông?
Vừa nghĩ tới đó, Lộ Kiều tràn đầy thất vọng.

Cậu không cam tâm, thử thăm dò: “Tối qua anh đã làm gì em rồi?”
Khương Dịch Duy nhìn ánh mắt của Lộ Kiều, môi mỏng nói hai chữ: “Hôn sâu.”
Chỉ thế? Hết rồi? Vậy sao tay cậu đau mà eo cũng đau?
Lộ Kiều nhíu mày, lại hỏi: “Em tin thế nào được anh chỉ làm thế với em? Anh biểu diễn lại cho em hôn như thế nào đi, em muốn xem xem sao hôn em mà có thể làm em đau tay đau eo như này.”
Khương Dịch Duy nhếch mày, giống như đang hỏi Lộ Kiều: Em chắc chưa?
Lộ Kiều cảm thấy tối qua đã hôn thật, nhưng mà cậu chẳng có ấn tượng gì, quá thiệt rồi.

Dù sao cũng phải nếm lại một lần nữa!
Cho nên cậu túm cổ áo Khương Dịch Duy, giục: “Nhanh lên nào!”
Khương Dịch Duy mỉm cười, diễn lại động tác tối qua.

Chỉ là lần này nhẹ nhàng hơn nhiều, tay nắm cổ tay Lộ Kiều không dùng nhiều sức, chậm rãi đưa lên đỉnh đầu.
“Tay bị anh nắm như này, cho nên mới đau.” Hắn mở miệng nói, tay còn lại nắm eo Lộ Kiều, cách Lộ Kiều ngày càng gần, cuối cùng nói nhỏ bên tai cậu: “Eo thì bị bóp như thế này.”
“Tối qua em giãy giụa, anh không nên mạnh tay như vậy.” Cố ý nói mơ hồ, Khương Dịch Duy nâng mặt, mũi chạm mũi Lộ Kiều: “Còn muốn tiếp tục không?”
Ý của Khương Dịch Duy rất rõ, nếu tiếp tục thì chính là hôn sâu!
Lộ Kiều nhìn chằm chằm môi Khương Dịch Duy, cổ ngày càng hồng.

Nhìn nhìn, cậu phát hiện trên môi Khương Dịch Duy có vết rách.


Tay cậu chạm vào, nhỏ giọng hỏi: “Sao môi anh lại bị rách rồi?”
Khương Dịch Duy khẽ cười, nói: “Em cắn.”
Kích thích như thế cơ á? Đây là hôn kịch liệt đến mức cậu cũng không khống chế nổi mà cắn người à!
Khương Dịch Duy không cho Lộ Kiều cơ hội nghĩ bậy nghĩ bạ, lại hỏi lại: “Còn muốn tiếp tục nữa không?”
Lộ Kiều nhấp môi ở dưới thân Khương Dịch Duy ngọ nguậy, lúc ngẩng đầu lại chạm nhẹ môi Khương Dịch Duy một cái: “Chưa đánh răng đâu, chạm như vậy là được rồi.”
“Vậy bây giờ đi đánh răng.” Khương Dịch Duy lôi Lộ Kiều xuống giường, đi tới phòng vệ sinh đưa bàn chải đánh răng vào tay cậu, bản thân hắn cũng cầm lấy bàn chải cùng Lộ Kiều đánh răng.
Trong gương là hình ảnh bọn họ cùng đánh răng, chỉ là chuyện rất cỏn con, lại làm người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đợi đến lúc đánh răng, súc miệng xong, Khương Dịch Duy lần nữa chuyển sang Lộ Kiều, dùng ánh mắt lắng sâu như nước nhìn cậu.
Lộ Kiều lùi về sau một bước, biết rõ còn hỏi: “Gì đây?”
Khương Dịch Duy nghiêng người về phía trước, dường như ấn Lộ Kiều dựa trên tường gạch men sứ.

Lúc chỉ cách môi Lộ Kiều vài milimét là chạm vào, giọng hắn trầm lắng mở miệng: “Cùng em hôn sâu.

Không phải em muốn biết anh hôn em như nào sao?”
Ngay sau đó, Lộ Kiều bị Khương Dịch Duy ôm vào trong ngực.

Cùng lúc đó, đón nhận nụ hôn triền miên nóng bỏng của hắn.
Eo Lộ Kiều thoáng thì mềm nhũn, đầu lưỡi cũng bị trêu đùa đến tê dại.

Hôn kiểu này ai mà chịu nổi, cậu cảm thấy Khương Dịch Duy quá mạnh mẽ, chỉ riêng việc hôn này là có thể nhìn ra.
Đợi đến lúc Lộ Kiều bắt đầu chống cự, Khương Dịch Duy mới buông tay thả người ra.
Lộ Kiều sờ sờ môi mình, cảm thấy miệng hơi sưng.

Cậu ngại trong lòng, nhưng lúc này lại quá hợp để thả thính, cho nên mạnh miệng hỏi: “Khương Dịch Duy, anh có phải đàn ông không hả? Đã hôn như thế này rồi cũng có thể nhịn được mà không làm chuyện gì khác?”
Khương Dịch Duy không ngốc, hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lộ Kiều.

Hắn không biết Lộ Kiều nói thật hay đùa.

Nhưng những gì Lộ Kiều nói đúng là những gì hắn muốn.
Tâm tư lan tràn trong lòng bị khuấy động, Khương Dịch Duy không kìm được kề sát tai Lộ Kiều, hạ giọng hỏi ngược lại: “Có thể sao? Tiếp tục làm chuyện khác?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đường nhỏ: Nâu nâu! Đùa thôi đùa thôi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương