Sau Khi Kết Hôn Cùng Lão Công Nhà Giàu Số 1
-
Chương 16
Bữa tối hôm nay ăn đến no căng, đến bây giờ còn chưa tiêu hóa hết.
Bởi vậy Tang Kiều quyết định hôm nay không đến phòng huấn luyện tiến hành giao dịch cơm hộp với anh shipper nữa, sau khi tạm biệt Trang Huy ở hành lang, liền tính toán đi thang máy về phòng ngủ.
Ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt.
Tang Kiều nhấn nút thang máy.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra.
Bên trong là Phương Dư Châu cùng một thực tập sinh khác.
Tang Kiều ngáp một cái, vô vị nhìn thang máy xem xét——
Thực tập sinh đứng trong thang máy với Phương Dư Châu hình như có chút quen mắt.
Nếu cậu nhớ không lầm thì hẳn là người xếp thứ hai trong lớp A, tên là gì nhỉ?
À đúng rồi, Giang Đồng thì phải.
Dù sao cũng là một thân hàng hiệu, ngó trái ngó phải xem trên xem dưới đều tràn ngập cảm giác có tiền.
Không biết có phải ảo giác của Tang Kiều hay không, bầu không khí trong thang máy có chút vi diệu.
Khoảng cách giữa Giang Đồng và Phương Dư Châu rất gần, hơi ngẩng đầu lên, biểu tình không quá cao hứng, giống như vừa mới cùng Phương Dư Châu tiến hành nói chuyện gì kỳ kỳ quái quái với nhau.
Sau đó thấy cửa thang máy mở ra, mới đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt Phương Dư Châu lại có vẻ phi thường bình thường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tang Kiều đứng ở bên ngoài, chủ động nói: "Về ký túc xá sao? Mau vào đi."
"Ò."
Tang Kiều bước vào thang máy.
Phương Dư Châu đóng cửa, quay sang Tang Kiều: "Phòng huấn luyện của lớp A ở tầng sáu, lớp F ở tầng một, sao cậu lại lên tầng ba vậy?"
Đôi mắt sáng của Tang Kiều quay hai vòng: "Tôi đến tìm người khác chơi, hai người thì sao?"
Phương Dư Châu nói: "Đi thảo luận một chút cùng Hứa Hạo đạo sư về đội hình huấn luyện ngày mai.
Tang Kiều, ngày mai muốn dậy sớm, có cần yêu cầu đội trưởng tôi cung cấp dịch vụ gọi dậy sớm không?"
Tang Kiều lãnh khốc cự tuyệt: "Không cần."
Phương Dư Châu che ngực, vẻ mặt thương tâm khổ sở: "Ài, tôi chủ động như vậy rồi, Kiều Kiều cậu còn cự tuyệt tôi."
Tang Kiều: 0.0
Ánh mắt Tang Kiều viết to hai chữ mờ mịt.
Cậu nỗ lực tự hỏi trong chốc lát, tốt bụng nói: "Tôi cũng có thể chủ động, tôi có thể chủ động kêu cậu rời giường, mỗi ngày tôi đều là thực tập sinh thức dậy sớm nhất."
Phương Dư Châu sửng sốt, sau đó liền cười.
Duỗi tay đặt lên vai Tang Kiều, tạm dừng vài giây, như cảm thấy còn chưa đủ, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của Tang Kiều: "Cảm động quá đi, Kiều Kiều lợi hại như vậy sao?"
Tang Kiều nghiêng đầu, lùi lại một bước, rất thẳng nam vỗ rớt tay Phương Dư Châu: "Hai đại nam nhân chớ có sờ soạng lung tung, còn chưa kết hôn, bộ cậu là mèo hả?"
Phương Dư Châu: "......"
Phương Dư Châu không giấu được ý cười bên khóe miệng, tính che giấu quay đầu lại ho vài tiếng, mới mở miệng lần nữa: "Nếu như vậy, khi nào cậu định dọn đến phòng ngủ lớp A vậy? Tôi chờ sáng cậu gọi cho tôi, không thì hôm nay dọn luôn đi? Tôi giúp cậu chuyển đồ."
Tang Kiều chỉ chỉ cửa thang máy: "Không dọn, tới tầng các cậu rồi."
Thang máy mở cửa ở tầng tám.
Phương Dư Châu rất là tiếc nuối đi ra ngoài, còn muốn nói thêm gì đó cùng Tang Kiều.
Vừa mới quay đầu lại, đã thấy Tang Kiều lạnh nhạt vô tình tựa như sát thủ đóng cửa thang máy.
Phương Dư Châu: "......"
Giang Đồng đi theo Phương Dư Châu ra khỏi thang máy, cũng theo tầm mắt Phương Dư Châu nhìn thoáng qua phía sau.
Cửa thang chỉ còn một khe hở không lớn không nhỏ.
Vừa vặn có thể nhìn thấy Tang Kiều ở bên trong ngẩng đầu, ngây ngốc mặt đối mặt với hình ảnh của mình trên kính trong trần thang máy mà huýt sáo.
Giang Đồng giật giật khóe miệng, như là từ âm khoang cực kỳ khinh thường nói ra hai chữ: "Thật thổ."
Cửa thang máy khép lại.
Phương Dư Châu đang đi về phía trước, nghe vậy dừng lại, quay người, cười nửa miệng nhìn thoáng qua Giang Đồng: "Ồ, hóa ra đây chính là lễ nghi gia giáo mà Giang gia dạy cậu hả?"
Giang Đồng: "Phương Dư Châu!!!"
Phương Dư Châu không phản ứng lại Giang Đồng, vòng thẳng qua người trước mặt, trở về ký túc xá.
***
Tuy rằng diện tích phòng ngủ lớp A và lớp F cách biệt một trời một vực.
Nhưng tổ tiết mục coi như miễn cưỡng còn có nhân từ, trang bị cho mỗi phòng ngủ nhà vệ sinh và phòng tắm riêng.
Tang Kiều tắm xong trong năm phút, mặc áo ngủ heo peppa chạy ra từ phòng tắm, chỉ dùng chưa đến mười giây bọc mình thành một cái bánh chưng nằm trên giường.
Chọc cho Tưởng Khai kinh ngạc.
Tưởng Khai đặt thảm yoga màu hồng trên mặt đất, đang tập các động tác ở phần thân trên.
Bánh chưng thịt Tang Kiều trở người, đối mặt với Tưởng Khai, một bên xem hắn một bên chân thành đặt câu hỏi: "Sao đại lão gia cũng muốn tập yoga vậy? Cậu muốn luyện mình thành một nam nhân kiều nộn hả?"
Tưởng Khai: "......"
Tưởng Khai giơ tay ném gối ôm bên cạnh về phía Tang Kiều: "Lăn lăn lăn! Luyện như vậy để có cổ thiên nga, cổ thiên nga cậu hiểu không?"
Tang Kiều bị gối ôm ném trúng, thực thành thật nói: "Không biết, nhưng tôi biết mông mật đào."
Tưởng Khai: "......!Tại sao cậu lại biết mông mật đào?"
Tang Kiều từ trên giường thò đầu ra: "Bởi vì trước kia có một đạo diễn dầu mỡ hơn 50 tuổi nói như vậy với tôi."
Tưởng Khai: "Sau đó thì sao?"
Tang Kiều: "Sau đó tôi khiến cho ông ta nhiều lời thêm mấy lần."
Tưởng Khai: "??? Sau đó thì sao???"
Tang Kiều: "Sau đó ông ta khen tôi lớn lên còn xinh đẹp hơn nữ nhân, dáng người nhỏ mềm, thanh âm ngọt ngào, lúc làm nhất định đặc biệt tuyệt."
Tưởng Khai: "......"
Hơi hướng phát triển của cái này sao lại thấy không đúng lắm.
Tưởng Khai: "Cuối cùng thì?"
Tang Kiều: "Cuối cùng tôi đây nghe không nổi nữa! Tôi đánh ông ta hôn mê luôn, sau đó đem đoạn ghi âm mấy lời ông ta nói đưa cho vợ ổng, he he he."
Tưởng Khai: "......"
Tưởng Khai trầm mặc một lúc lâu, biểu tình chết lặng liếc nhìn Tang Kiều một cái: "Kiều à, trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy, cậu lớn lên đẹp như vậy, không nổi nhất định là do ông trời bất công."
Tang Kiều: "Hả?"
Tưởng Khai thâm trầm thở dài một hơi: "Nhưng hiện tại tôi hiểu rồi, ông trời vẫn rất công bằng."
Tang Kiều: "???"
Tưởng Khai: "Vì cậu mở ra một cánh cửa, đồng thời ngoài cửa còn để cho cậu một lộ tuyến tìm đường chết."
Tang Kiều: "......"
Được rồi.
Bánh chưng thịt Tang Kiều trở người quay mặt vào tường, để lại một cái mông với Tưởng Khai, có thể nói là phi thường bị tổn thương.
Tưởng Khai đã luyện được tiếng rưỡi, một thân mồ hôi đứng dậy từ thảm lót yoga, tiến vào phòng tắm, sau khi tắm xong, lại lấy một túi đồ trang điểm ở trên bàn, lôi mấy chai lọ bên trong ra, thuần thục ngồi xuống bắt đầu bôi bôi lau lau.
Lau đến Tang Kiều đang ngủ gật, gian nan kháng cự cái lạnh chui từ chăn ra phòng vệ sinh để rửa mặt.
Rửa mặt xong ra ngoài, nhìn thấy Tưởng Khai vẫn còn lau.
Tang Kiều rót cho mình một cốc nước ấm.
Còn chưa kịp uống.
Tưởng Khai đã đi qua đây: "Kiều à, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu dùng mỹ phẩm gì mà làn da tốt thế?"
Tang Kiều ngày thường cơ bản còn không dùng giấy thấm dầu, nghiêm túc hồi tưởng trong chốc lát: "Đại Bảo SOD Mật?"
Tưởng Khai: "......!Nhà cậu có tiền như vậy, cậu lại dùng Đại Bảo?"
Tang Kiều tỏ vẻ đã nói qua vô số lần là nhà mình rất nghèo thật sự không có tiền, nhưng mà trước nay Tưởng Khai cũng không có tin.
Cậu bất đắc dĩ uống một ngụm nước ấm: "Ngủ ngủ."
Tưởng Khai bôi xong kem dưỡng da cấp ẩm, cuối cùng đắp một lớp mặt nạ ngủ, cầm cái chai đi đến trước mặt Tang Kiều: "Hôm nay tôi mở một lọ mặt nạ mới, cậu dùng không?"
Tang Kiều sợ tới mức lập tức mở to hai mắt, thập phần cảm động sau đó cự tuyệt: "Không cần, tránh ra tránh ra! Nhão nhão dính dính lắm!"
Tưởng Khai: "......"
Tưởng Khai mất mát trở về giường.
Chắc do hôm nay cường độ huấn luyện quá lớn, thân thể còn ở trạng thái hưng phấn.
Sau khi tắt đèn.
Một lúc Tưởng Khai cũng chưa ngủ: "Tang Kiều, thế bình thường ba ba cậu mua gì cho cậu vậy?"
Tang Kiều mơ mơ màng màng buồn ngủ, sâu ngủ bị Tưởng Khai cưỡng chế di dời sự chú ý, xoa xoa mắt: "Ba ba gì?"
Tưởng Khai hiếu kỳ nói: "Ba cậu kiểm tra bài đăng của cậu ấy? Có phải ba cậu không cho sử dụng đồ trang điểm không? Cảm giác mấy đứa trẻ con nhà giàu như các cậu bị quản rất nghiêm."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều ngây ngốc trong chốc lát, mới nhớ lần trước thuận miệng trêu Tưởng Khai cái câu ba ba kia.
Không thể không nói.
Văn hóa ngữ pháp Trung Hoa thật là bác đại tinh thâm.
Tang Kiều không giải thích được, đành phải kiên quyết nói: "Thì......!Cho tôi tiền tiêu vặt, quản vấn đề ăn uống chỗ ở của tôi, cái khác mặc kệ."
Tưởng Khai quen thuộc các loại tiểu thuyết ngôn tình với vịt da giòn, có thể nhanh chóng suy một ra ba: "Đờ mờ, ba cậu không yêu cậu à!"
Tang Kiều: "???"
Cậu nói vậy không vô nghĩa sao!
Tưởng Khai hình như cũng ý thức được câu nói vừa rồi không ổn, vội vàng sửa lại: "Ài kỳ thật cũng không phải......!Nhưng mà bậc cha mẹ bình thường đều rất nghiêm với trẻ con, giống ba tôi, nếu tôi làm gì sai chắc chắn muốn đánh tôi.
Kiều à, hào môn như các cậu ngàn vạn phải cẩn thận đấy."
Tang Kiều khiêm tốn thỉnh giáo: "Cẩn thận cái gì?"
Tưởng Khai quay qua: "Cẩn thận ba cậu tìm cho cậu mẹ nhỏ, sau đó cùng cậu tranh giành thừa kế đó, đại chiến hào môn, thế lực đơn mỏng của cậu khẳng định chơi không lại."
Tang Kiều: "......"
Cái kia chắc không cần nhỉ, bởi cậu chính là mẹ nhỏ.
Phi phi phi.
Mẹ nhỏ cái gì chứ!
Tang Kiều bị Tưởng Khai làm cho choáng váng cả đầu.
Còn chưa kịp load rõ ràng, lại nghe Tưởng Khai phổ cập khoa học nói: "Cho nên cậu nhất định phải nhanh chân chiếm lấy tình cảm của ba cậu, cự tuyệt mẹ nhỏ, với cả, hiện tại Luật hôn nhân đồng tính được thông qua rồi, cậu còn phải cự tuyệt cả ba nhỏ nữa!"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều không thể nhịn được nữa ném cái gối lúc nãy Tưởng Khai ném qua trở về phía hắn: "Đừng nói nữa, tắm rửa ngủ đi."
Có lẽ là vì ảnh hưởng của việc Tưởng Khai vẫn luôn lải nhải lẩm bẩm về Phó Hành Chu ba ba trước khi đi ngủ.
Làm Tang Kiều gặp ác mộng suốt một buổi tối.
Đầu tiên là mơ thấy Tang Thanh trở lại, kết hôn với Phó Hành Chu, bản thân cậu nghèo rớt mồng tơi bị đuổi ra khỏi nhà.
Sau đó lại mơ thấy mình đi nhặt rác để ăn ở đầu đường thì đụng phải một con chó săn, kết quả bị chó săn ngậm trở về ổ.
Cuối cùng lại mơ thấy Phó Hành Chu.
Nhưng trong mộng Phó Hành Chu không mặc tây trang, bên người cũng không có Raven đi theo, mà là một thân đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, nhìn qua còn rất thanh thuần.
Sau đó Phó Hành Chu mặc đồng phục nói chuyện với cậu: "Kiều Kiều."
Tang Kiều: "Sao vậy?"
Phó Hành Chu nở một nụ cười đặc biệt dịu dàng, dắt một con đại lang khuyển mạnh mẽ: "Tôi có thể ăn em không?"
Tang Kiều: "???"
Còn chưa đến năm giờ sáng, Tang Kiều bị doạ tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Kiều Bảo, tôi có thể ăn em không?
Phó Hành Chu: Tắm rửa ăn sống ^_^
Tang Tiểu Kiều: Không được! Lăn lăn lăn!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook