Sau Khi Kết Hôn Cùng Lão Công Nhà Giàu Số 1
-
Chương 10
Tập hai sắp sửa ghi hình nên nền tảng đang trao đổi về quá trình làm việc cũng như vấn đề liên quan với tổ tiết mục.
Từ khi bị Phó Hành Chu thu mua hồi đầu năm, nền tảng vốn dĩ thuộc về thượng thành văn hóa đã trở thành cổ phần của Phó thị.
Phó Hành Chu đi vào khu vực làm việc, phía sau còn có Raven, phó giám đốc dự án và một số nhân viên công tác.
Rất nhiều nhân viên mới của nền tảng là lần đầu tiên nhìn thấy Phó Hành Chu, lập tức kinh nghi bất định, sợ bản thân mắc phải sai lầm nghiêm trọng nào đó——
Nếu không ông chủ như thế nào nửa đêm lại tự mình tới bắt người!?
Giám đốc dự án đi theo Phó Hành Chu từ lâu đã sớm rõ ràng tính khí của vị chủ tịch trẻ tuổi này, đối diện cũng không dám nhìn một cái.
Âm thầm quan sát sắc mặt trợ lý Raven, cố gắng nói nhẹ nhàng với nhân viên công tác và tổ tiết mục: "Vị này chính là Phó tiên sinh, mọi người chắc cũng đều biết rồi.
Lần này Phó tiên sinh tới chủ yếu là......"
Chủ yếu là......
Giám đốc dự án lau cái đầu ngày một hói dần của mình, nơm nớp lo sợ ra tín hiệu cầu cứu SOS cho Raven.
Raven mỉm cười tiếp nhận lời cầu cứu: "Mọi người không cần khẩn trương.
Vì hôm nay mọi người tăng ca vất vả, Phó tổng chuẩn bị một ít phúc lợi đồ ăn khuya, đã đặt ở phòng nghỉ, mời mọi người tự nhiên.
Tất cả những người đang có mặt quay ra nhìn nhau.
Raven lại nói: "Đương nhiên, lần này Phó tổng đến cũng là muốn tìm hiểu một chút tiến trình của bên hậu trường chương trình."
Tuy rằng lời này nói bách chuyển thiên hồi, nhưng giám đốc và phó giám đốc lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí như vậy, hiển nhiên đã thành nhân tinh, lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Raven.
Giám đốc tức khắc lau cái trán bóng loáng của mình: "Làm Phó tổng phải để ý rồi! Phòng thu ở bên này, mời ngài!"
Ba mươi phút sau.
Raven sao chép hết dữ liệu trong máy quay, đem văn kiện chia cho đoàn đội kỹ thuật của Phó thị xem qua, sau đó đánh tiếng với bộ phận PR.
Quay người, báo cáo với Phó Hành Chu đang ngồi đối diện ở hàng ghế phía sau: "Ông chủ, điều tra ra rồi, là một thực tập sinh tên Cao Minh.
Đúng rồi, hắn cùng Tang thiếu gia là bạn cùng phòng ký túc xá."
Phó Hành Chu: "Bạn cùng phòng?"
Raven gật đầu: "Vâng.
Ký hợp đồng với một công ty, lăn lộn năm sáu năm cũng chưa nổi tiếng, có thể lần này hắn muốn thử một phen."
Phó Hành Chu thần sắc lạnh lùng, không nói gì.
Raven đã quen với áp suất thấp xung quanh Phó Hành Chu, suy nghĩ rồi nói: "Đúng rồi, ông chủ.
Lúc nãy giám đốc dự án hỏi ngài có muốn đi xem phòng huấn luyện của thực tập sinh không, có lẽ sẽ có thực tập sinh đang luyện tập."
Phó Hành Chu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Còn mười lăm phút nữa là đến rạng sáng bốn giờ.
Raven đương nhiên cũng biết thời gian không còn sớm, cũng chỉ hỏi thử một câu: "Nếu ngài mệt, tôi sẽ đưa ngài về trước."
Đôi mắt Phó Hành Chu nhìn màn đêm phủ đầy sương: "Không cần.
Đi một chuyến đi."
Your Stage từ năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch, qua hai lần kêu gọi đầu tư, kinh phí cũng đủ nhiều.
Hơn nữa đầu năm Phó thị thu mua nền tảng phát sóng, ngân sách lại càng không thiếu, trực tiếp thuê office building để làm phòng huấn luyện và ký túc xá cho nhóm thực tập sinh.
Tầng một đến tầng sáu dùng làm phòng huấn luyện, tầng bảy làm nhà ăn và từ tầng tám đến mười lăm là ký túc xá.
Chờ Phó Hành Chu tới nơi đã hơn bốn giờ sáng.
Màn đêm một mảnh sâu thẳm, nhưng phòng huấn luyện vẫn sáng đèn như cũ.
Có lẽ là do mới phát sóng tập đầu tiên, cạnh tranh nội bộ trong chương trình còn chưa tới thời điểm kịch liệt nhất, hoặc cũng có thể do bây giờ đã rất muộn.
Trong mấy phòng huấn luyện đều có vẻ trống trải, chỉ có nhân viên quét dọn đang nghiêm túc lau sạch từng mảnh sàn gỗ.
Raven đi theo Phó Hành Chu từ tầng sáu xuống đến tầng một.
Rốt cuộc cũng thấy được một người trong phòng huấn luyện của lớp F.
Người nọ hình như đang ép chân.
Chân trái thon dài trắng nõn đang dựa vào cột, cùng chân phải đứng thẳng tạo thành góc 180 độ.
Cậu mặc một bộ áo ngủ in hình heo peppa, vì đứng ép chân, lộ ra vòng eo mảnh khảnh thon thả của mình.
Cùng hai hõm venus trên thắt lưng.
Nếu không phải trong tay cậu đang cầm một ly trà sữa trân châu, hơn nữa còn vừa uống vừa mlem mlem——
Raven nhất định sẽ cảm thấy người này đặc biệt nỗ lực.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng bước chân ngoài phòng huấn luyện nghe khá rõ ràng.
Người nọ quay đầu, đôi mắt đen lúng liếng đảo hai vòng: "Í? Phó tổng! Trợ lý Raven!"
Chỉ một giây đấy.
Raven liền cảm giác được tâm tình của ông chủ tốt hơn không ít, áp suất thấp cũng biến mất không dấu vết.
Phó Hành Chu nâng bước chân đi vào phòng huấn luyện, giày da trơn bóng ở trên mặt đất có vẻ trầm ổn.
Hắn đứng bên cạnh Tang Kiều, dừng một chút: "Sao còn chưa đi ngủ?"
Tang Kiều hút một viên lại một viên, răng nanh nhỏ nhai trân châu nuốt xuống, cười hì hì quơ quơ ly trà sữa: "Lúc này mới có thể lén gọi đồ."
Phó Hành Chu biểu tình không quá tán đồng: "Trà sữa không tốt với sức khỏe của cậu đâu."
Tang Kiều lại uống một ngụm lớn: "Thỉnh thoảng uống không sao.
Sao hôm nay Phó tổng lại đến đây vậy? Trên đường không bị chụp chứ!"
Tuy rằng khi Raven thông báo cho giám đốc dự án rằng Phó Hành Chu sẽ đến đây, tất cả máy quay trong phòng huấn luyện và trên hành lang đều đã được tắt.
Nhưng lời nói của Tang Kiều vẫn thành công khiến Phó Hành Chu nhíu mày: "Nếu bị chụp thì làm sao?"
Tang Kiều thập phần nhẹ nhàng thay đổi chân làm trụ, quay người xem xét Phó Hành Chu: "Thì không phải Phó tổng sẽ không tốt sao, lỡ như bị người khác cảm thấy anh cùng tôi loại thực tập sinh nhỏ này có quan hệ XXOO không trong sáng gì đó......"
Phó Hành Chu trầm mặt: "Không có sao?"
Tang Kiều: "??"
Tang Kiều há miệng: "Đương nhiên là không có rồi! Phó tổng ngài đừng lo lắng! Tôi tự hiểu lấy chính mình mà, chúng ta chỉ có quan hệ thuần túy trên giấy tờ! Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!"
Phó Hành Chu: "......"
Khuôn mặt đẹp trai khuyết thiếu biểu cảm của Phó Hành Chu có nhìn thế nào cũng không nhìn ra vui giận.
Và bản thân Tang Kiều cũng không thân với Phó Hành Chu, nên thật sự không thể có cái năng lực cảm thụ khí tràng giống trợ lý Raven.
Bởi vậy.
Tang Kiều nỗ lực nhận dạng một chút thần sắc của Phó Hành Chu, lại nói thêm một câu: "Nhưng mà......!Cái kia, Phó tổng, lần ở hội sở đó."
Phó Hành Chu cao quý lạnh nhạt cho Tang Kiều một ánh mắt.
Tang Kiều không thể thành công đọc ra suy nghĩ trong ánh mắt của ông chủ Phó, hơn nữa nhất tâm nhị dụng* dẫn tới cả người lung lay một chút, thiếu chút nữa cầm trà sữa vấp ngã.
Xuất phát từ bản năng sinh tồn, Tang Kiều bắt lấy cánh tay Phó Hành Chu.
Tay cậu túm vào tây trang màu xanh xám vừa nhìn là biết hàng cao cấp may riêng.
Chậc.
Tang Kiều vội vàng đứng thẳng, cực kỳ chân chó giúp Phó Hành Chu vỗ vỗ tay áo tây trang, lại giơ tay thật cẩn thận sờ sờ: "Ây da thực xin lỗi thực xin lỗi, Phó tổng, tôi không cố ý đâu, để tôi vuốt thẳng cho anh nhé?"
Phó Hành Chu cũng không có tức giận, tùy ý để Tang Kiều động tay động chân với tây trang hắn một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Hội sở làm sao vậy?"
Tang Kiều vỗ trán: "Thiếu chút nữa quên mất! Lần đó ở hội sở, Phó tổng anh không phải giúp tôi đại ân sao! Sau đó người đại diện liền hỏi tôi, hai chúng ta là quan hệ gì?"
Phó Hành Chu ngừng vài giây, tầm mắt chuyển đến trên người Tang Kiều.
Cặp mắt xinh đẹp kia của Tang Kiều một mảnh toàn ý cười, mang theo vài phần hồn nhiên không tự biết diễm lệ: "Tôi nói tôi bị ngài bao dưỡng, ngài yên tâm, người đại diện của tôi chướng mắt nhất là nghệ sĩ bị bao dưỡng, cho nên tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài!"
Phó Hành Chu: "......"
Nãy trước khi Phó Hành Chu bước vào phòng đúng lúc có một cuộc điện thoại từ công ty chi nhánh nước ngoài gọi đến.
Raven nhận máy, sau khi nói chuyện xong với bên kia, vừa đến phòng huấn luyện, liền nghe thấy một câu lý tưởng hào hùng này của Tang Kiều.
Raven: "......"
Raven đặc biệt thuần thục liếc nhìn Phó Hành Chu một cái, một chân vừa mới vươn ra vô cùng nhanh nhẹn rụt trở về.
Cả người lùi ra phía sau một bước, giữ khoảng cách năm mét an toàn với phòng huấn luyện.
Phó Hành Chu im lặng một hồi lâu.
Tang Kiều cũng không hiểu được Phó Hành Chu hài lòng hay là không hài lòng cách làm của cậu, không dám tùy tiện mở miệng.
Cậu thành thật uống nốt nửa ly trà sữa trân châu còn lại, hạ chân xuống, xám xịt nói: "Phó tổng......!Nếu anh không còn việc gì khác, tôi liền, đi về?"
Phó Hành Chu đột nhiên nói: "Cùng tôi kết hôn, khiến cậu mất mặt lắm hả?"
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều một giây đặc biệt chân thành nói: "Không có, ngài đẹp trai, có tiền, người cũng tốt, sao lại mất mặt chứ?"
Phó Hành Chu thanh âm trầm thấp: "Nếu như vậy, tại sao không muốn nói cho người khác?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều ngẩn người, cho rằng mình nghe lầm.
Đáng tiếc Phó Hành Chu đứng ngay đối diện cậu, ánh mắt lạnh căm căm vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, làm Tang Kiều thiếu chút nữa cho rằng mình làm ra chuyện gì thương thiên hại lí.
Tang Kiều gãi đầu, nhanh chóng não bổ một chút tiền căn hậu quả.
Cuối cùng phỏng đoán ra, có thể là do việc mình không đề cập trước với Phó Hành Chu mà lại tự chủ trương đã xúc phạm đến nội tâm của Phó bá tổng anh minh thần võ.
Tang Kiều vội vàng cọ đến bên người Phó Hành Chu, cố gắng cứu vớt: "Không có không có, Phó tổng ngài hiểu lầm!"
"Thân phận của ngài là gì chứ, là thiên chi kiêu tử cấp bậc kim cương Vương lão ngũ, tôi chỉ là bùn đen ở ven đường, ngài nói xem tôi chỗ nào không biết xấu hổ lại kết hôn với ngài? Nói chuyện này cho người khác, người ta cũng sẽ không tin, đúng không?"
Phó Hành Chu sắc mặt lạnh băng, Tang Kiều rùng mình một cái.
Tang Kiều gắt gao nắm chặt quần áo: "Tôi biết hôn ước này là tổ phụ ngài cùng Tang lão tiên sinh đính ra, ngài kính già yêu trẻ không muốn vi phạm lão nhân gia, Tang Thanh lại huỷ hôn, ngài mới bất đắc dĩ phải kết hôn với tôi.
Tôi hiểu mà! Tôi biết! Về sau ngài tìm được chân ái, tôi cũng sẽ ủng hộ, chỉ là......"
Tang Kiều xoa xoa gáy, cười hắc hắc một tiếng: "Chỉ là, ngài có thể đợi khoảng hai năm rồi mới ly hôn với tôi không, nếu như tôi vừa cùng ngài đăng ký đã ngay lập tức ly hôn, tôi cũng không biết giải thích cho Tang gia như thế nào......"
Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng mấy chữ cuối chỉ phát ra lí nhí.
Chắc do sắc mặt Phó Hành Chu thật sự u ám, thậm chí có vài phần tức giận, nhìn qua như muốn đem người trảm tại chỗ.
Rốt cuộc Tang Kiều cũng gian nan ý thức được mình cần ngậm miệng.
Cũng không biết là câu nào, lời nào không thích hợp chọc tới Phó Hành Chu.
Hắn đột nhiên kéo khóe miệng: "Tang Kiều, cậu nhanh như vậy liền xác định, tôi chắc chắn sẽ ly hôn với cậu?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Tôi thậm chí không ngủ để tới xem vợ, vợ lại muốn cùng tôi ly hôn.
Chú thích:
Nhất tâm nhị dụng: ám chỉ một suy nghĩ nhưng chia làm hai luồng cảm nhận và tác dụng được hiểu như là một suy nghĩ nhưng lại có hai hướng đi vậy, không biết hướng nào tốt cả phải áp dụng vào thì mới biết được.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook