Xe chạy ra khỏi Kỷ gia, tâm trạng Kỷ Lê rất không tốt.
“Bình thường Kỷ gia vẫn đối xử với em như vậy sao?” Ngay cả khi anh đã đọc tư liệu thì khi tự mình phải cảm thụ vẫn thấy khác hoàn toàn.
“Cũng không phải.
” Kỷ Lê nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài đang lùi dần ra sau.
“Bình thường họ đâu có thèm gặp em.
”
Thẩm Thuật Bạch mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.
Kỷ Lê mỉm cười, cậu dời ánh mắt khỏi cửa sổ rồi quay lại nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Nhưng mà em nhớ, mỗi năm cứ vào dịp Tết là Kỷ lão thái thái, cũng chính là bà nội em, luôn cho em một nắm kẹo, hơn nữa trông còn nhiều hơn của Kỷ Diệc Thần.
”
Cậu tự hào kể với anh.
Nhưng Thẩm Thuật Bạch nghĩ lại cảnh tượng vừa trông thấy ở Kỷ gia, cũng nghĩ lại tư liệu trước kia anh từng đọc.
Vì Kỷ lão thái thái nên Kỷ Lê mới tới Kỷ gia, hẳn cậu cũng có vài phần kính trọng bà, kể cả trước khi mỗi khi bà gọi điện cho cậu, giọng điệu vẫn luôn rất tốt, còn cả nắm kẹo Tết mỗi năm kia nữa.
“Em có muốn sản nghiệp Kỷ gia không?” Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch thực đáng tin.
Kỷ Lê ngừng cười, cậu cúi đầu, cụp mi xuống để che đi cảm xúc trong mắt: "Em không muốn.
"
“Hơn nữa em đã sớm biết mình không có gì rồi, Kỷ gia đã lập di chúc từ sớm.
” Chuyện này cậu đã nghe Kỷ Diệc Thần nói từ lâu rồi.
Thẩm Thuật Bạch vẫn nắm vô lăng, anh mím môi, hồi lâu mới lên tiếng.
“Kỷ gia ở tỉnh G này cũng chẳng có gì xuất chúng, mấy thứ sản nghiệp này chỉ là trói buộc mà thôi.
”
Kỷ Lê biết Thẩm Thuật Bạch đang an ủi mình, trong lòng cậu rất cảm động, ngước mắt lên nhìn Thẩm Thuật Bạch rồi cười cong cong mắt: "Anh thật tốt bụng.
"
Thẩm Thuật Bạch hơi dừng lại.
Trong lúc lơ đãng nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, Kỷ Lê thấy khóe miệng anh hơi cong lên.
……
Về đến nhà, Kỷ Lê lập tức hâm nóng mấy món ăn lấy được từ Kỷ gia về rồi cùng ăn với Thẩm Thuật Bạch.
Kỷ Lê cảm thấy đồ ăn của Kỷ gia vẫn rất ngon, cho dù đổ cả đống thứ lẫn vào nhau cũng vậy.
Cậu cứ ăn một miếng lại gắp cho Thẩm Thuật Bạch một miếng: “Anh ăn nhiều chút đi, người Kỷ gia vẫn biết hưởng thụ lắm!”
“Ừ.
” Thẩm Thuật Bạch ăn đồ ăn Kỷ Lê gắp cho mình.
Kỷ Lê dịu dàng nhìn anh – hôm nay Thẩm Thuật Bạch phải chịu thiệt rồi.
Thẩm Thuật Bạch không nhanh không chậm ăn, tư thái rất đẹp, như thể sự thanh nhã đã khắc sâu vào xương vậy.
Người như vậy lại có thể sẵn sàng đưa cậu về Kỷ gia ngay cả khi cậu không được hoan nghênh.
Kỷ Lê nghĩ trong lòng Thẩm Thuật Bạch ít nhiều cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, chắc sau này anh sẽ không bao giờ đến Kỷ gia nữa, mà họ cũng chẳng mong anh tới!
……
Ăn xong, Kỷ Lê ngồi trên sofa cùng Thẩm Thuật Bạch xem ti vi một lát rồi mới đi tắm rửa.
Ăn xong giờ cũng vẫn còn rất sớm, tha hồ nằm trên giường nghịch điện thoại, nhàn hạ cực kỳ.
Đã một tuần nay ngày nào Kỷ Lê cũng đi làm về muộn, tự nhiên có một ngày nhàn hạ như vậy quả thực rất sung sướng, ban đêm nghịch điện thoại quả thực có thể làm người ta nghiện mà.
Chờ lát nữa Thẩm Thuật Bạch tắm xong đi ra, nhất định mình phải vênh mặt nói anh hôm nay không được bắt mình đi ngủ sớm mới được.
Giờ mới có hơn 9h nha!
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê bằng ánh mắt nhu hòa, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ: “Em cứ chơi đi.
”
Kỷ Lê vui vẻ tiếp tục nghịch điện thoại.
Gần đây cậu đang cực thích chơi Mộc Thương, chủ yếu không phải vì thích Mộc Thương mà là mê cảm giác nhặt đồ sau khi trò chơi kết thúc.
Cậu cảm thấy trò chơi này rất kích thích, nếu không trốn kỹ thì chắc chắn sẽ bị người ta đánh, mà muốn trốn thực sự rất khó ấy.
Người cuối cùng còn lại trong trận chung kết chắc chắn phải trốn rất giỏi đúng không? Nếu không thì làm sao giành ngôi quán quân được?
Kỷ Lê càng chơi càng nghiện, dường như trong lúc chơi đã tìm được mánh khóe, nhất thời cậu còn học được cách cao thủ ẩn nấp nữa nha!!
Nếu có người tới thì cậu sẽ đứng im bất động, nếu họ vẫn phát hiện thì cậu sẽ nhảy cửa sổ trốn đi chỗ khác!
Đúng là khảo nghiệm kỹ thuật nha!
Kỷ Lê dựa vào kỹ thuật ngày càng thành thạo này để lọt vào vòng chung kết, nhìn tám người còn lại, cậu cảm thấy bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng có thể là do Kỷ Lê không chú ý nên cậu không biết ai đã đánh gục mình.
Trò chơi kết thúc và Kỷ Lê giành vị trí thứ tám.
Thấy thành tích này, cậu rất vui, vội giơ điện thoại lên khoe với Thẩm Thuật Bạch: “Anh nhìn này! Em xếp thứ tám đó!!!”
Thẩm Thuật Bạch nhìn nhìn – không giết được người nào….
.
“Ừ, em giỏi ghê.
” Thẩm Thuật Bạch chân thành khen ngợi.
Kỷ Lê nghe xong cũng đắc chí lắm: “Đúng thế, em cũng thấy em giỏi ghê! Anh muốn chơi không, hai ta cùng chơi, em hướng dẫn anh nhé!!”
Thẩm Thuật Bạch cất máy tính rồi cười nói: “Ừ, em dạy anh chơi đi.
”
……
Điện thoại của Thẩm Thuật Bạch không có app gì, giờ mới down trò chơi về, down xong cậu chơi thử trước một lần.
Lúc chơi xong thì Thẩm Thuật Bạch cũng đã chuẩn bị xong!
Kỷ Lê lập tức kéo Thẩm Thuật Bạch vào đội, sau đó chuyển sang hình thức hai người chơi.
Vừa vào trò chơi, cậu cởi nguyên một thân trang bị mình vừa kiếm được ra đưa cho anh: “Anh mặc cái này đẹp hơn, trang phục tân thủ nhìn không đẹp đâu.
”
Nói xong cậu lại thay bộ đồ mình đã đăng ký trước.
Thẩm Thuật Bạch lập tức bỏ chọn bộ đồ siêu bắt mắt trong túi trang bị của mình.
“Ừ.
”
……
Trò chơi bắt đầu, Kỷ Lê nhấp vào một địa điểm trên bản đồ: “Ở đây rất ít nhà, chắc chắn sẽ rất ít người, đến lúc đó chúng ta có thể vào vòng chung kết!”
Chỗ Kỷ Lê chỉ là một địa phương nhỏ, không có tên.
Thẩm Thuật Bạch: “Ừ, nghe em.
”
Tâm hư vinh của Kỷ Lê được thỏa mãn, chờ tới đó mình sẽ mang đàn em mới nhận này đi theo nha.
Thao tác của Kỷ Lê rất cẩn thận, nhưng lúc nhảy đến, cậu vẫn dừng cách mấy căn nhà đó một đoạn khá xa.
“Chúng ta chạy qua đó đi! Nói không chừng trong lúc chạy có thể nhặt được đồ tốt đó!” Kỷ Lê nói.
“Ừ.
” Thẩm Thuật Bạch theo sát phía sau Kỷ Lê.
Vào trong khu nhà, Kỷ Lê chạy đi vơ vét một vòng rồi nhét tất cả vào túi trang bị, sau đó vứt bớt mấy thứ đồ không cần thiết đi, rồi lại đưa cây súng trường duy nhất của mình cho Thẩm Thuật Bạch, còn cả mấy túi thuốc chữa bệnh vừa nhặt được cũng đưa cho anh nốt.
Cậu lớn tiếng nói: “Anh cầm đi, túi thuốc chữa bệnh này có thể hồi máu, bị đánh cũng không sợ!”
Thẩm Thuật Bạch cười: “Ừ.
”
Kỷ Lê hơi hơi tự hào vì thấy mình đang bảo vệ Thẩm Thuật Bạch, cậu bắt đầu dẫn Thẩm Thuật Bạch đi khắp nơi cướp đoạt.
Lục chỗ này soát chỗ kia, còn cố gắng tránh tất cả những nơi đông người.
Nhưng trò chơi này có tránh kiểu gì thì cũng vẫn có người chơi, khi góc bên phải trên bản đồ xuất hiện dấu chân, Kỷ Lê lập tức nói với Thẩm Thuật Bạch: “Đi, chúng ta trốn vào góc đi, sau đó đừng nhúc nhích nhé!”
“Ừ.
” Thẩm Thuật Bạch đi theo Kỷ Lê ngồi xổm trong góc.
“Chỉ cần bọn mình bất động là hắn sẽ không tìm được đâu!” Chuyện này Kỷ Lê rất có kinh nghiệm nên cậu cực kỳ tự tin.
“Ừ.
” Thẩm Thuật Bạch mỉm cười.
Nhưng bước chân không rời đi như Kỷ Lê mong muốn mà càng lúc càng tới gần, thấy hắn sắp vào, Kỷ Lê lập tức đứng dậy, đang định bảo Thẩm Thuật Bạch trốn qua cửa sổ thì thấy Thẩm Thuật Bạch cầm súng trường cậu đã cho anh xông lên.
Vài tiếng nổ vang lên, một chiếc hộp gỗ màu xanh lục xuất hiện trên mặt đất.
Kỷ Lê đang muốn trèo tường chợt dừng lại…….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook