Chu Niệm nở một nụ cười đầy miễn cưỡng, sau đó nói.

“Lam gia, ngài cứ yên tâm, tôi xin đảm bảo là tôi không có chút ý tưởng không an phận nào với ngài cả.

Nếu tôi có ý với ngài dù chỉ là một chút, thì cả đời này tôi không bao giờ nhận phim được nữa.”

Khóe miệng của Lam Tuân méo xệch: “Cô cũng không cần phải thề độc đến như vậy."

Sau khi kết thúc set quay vào buổi chiều, Chu Niệm liền ngồi máy bay bay ra nước ngoài cùng với người đại diện của mình.

Cô cũng không biết tại sao sau khi ngủ trưa xong cô lại cảm thấy mệt mỏi như vậy, ngồi trên máy bay không bao lâu cô đã ngủ mất.

Buổi tối, sau khi đến khách sạn, Chu Niệm đã chụp ảnh phòng khách sạn, sau đó gửi đến cho Cố Thanh Hàn.

“Ông xã, em đã đến nước ngoài rồi.

Bây giờ ở nước ngoài vẫn đang là ban ngày, nhưng vì quá mệt nên em về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Ở chỗ anh đang là sáng sớm có phải không?”

Tin nhắn của Chu Niệm đã được gửi qua.


“Ừm, bây giờ là ba giờ sáng.”

Cố Thanh Hàn nhanh chóng trả lời lại.

Sau khi gửi tin nhắn xong, anh dùng vốn tiếng Anh lưu loát của mình để nói chuyện với lễ tân tóc vàng mắt xanh đang đứng trong quầy.

“Tôi muốn phòng này.”

Người phụ nữ lấy thẻ phòng, sau đó cười hỏi Cố Thanh Hàn.

“Tiên sinh, tối nay tôi có thể mời anh đi ăn cơm được không?”

Khách sạn năm sao này đã tiếp đón không ít những vị minh tinh, lễ tân cũng đã gặp qua không ít nam nghệ sĩ có diện mạo vượt trội.

Nhưng khuôn mặt của người đàn ông trước mặt này lại đẹp hơn tất cả những nam minh tinh mà cô ta từng thấy trước đây.

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của Cố Thanh Hàn đã tối sầm lại, đôi mắt tản ra sự nguy hiểm chết chóc.

Anh là của một mình Chu Niệm, kiểu người chỉ mơ ước khuôn mặt này của anh khiến anh cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Có một chuyện xảy ra ở trường học cách đây cũng khá lâu, đó là một nữ sinh mời anh đi xem phim, đúng lúc bị Chu Niệm bắt gặp.

Anh thấy hốc mắt của Chu Niệm đã đỏ lên.

Vậy nên anh sao có thể làm như vậy được?

Quên mất.

Dù sao thì từ đó về sau cũng không bao giờ nhìn thấy nữ sinh đó xuất hiện ở trước mặt anh nữa.

Người phụ nữ vội vã đưa thẻ phòng cho Cố Thanh Hàn.

Trong khoảnh khắc khi nãy, người phụ nữ kia như gặp ảo giác.

Cô ta có cảm giác người đàn ông này thật sự muốn giết cô ta.

Phòng của Cố Thanh Hàn ở cạnh phòng của Chu Niệm.

Anh đã ngồi máy bay riêng để bay qua đây.


Ai dám nghĩ sau khi tan làm, giáo sư đại học A vậy mà lại bay ra nước ngoài.

Đầu tiên, anh hack hỏng hệ thống giám sát và an ninh trong phòng Chu Niệm, sau đó lợi dụng ban công để tiến vào trong phòng của cô.

Chu Niệm cũng không hề biết rằng Cố Thanh Hàn lại đang ở bên cạnh mình, cô vẫn đang nằm trong bồn tắm, vừa tắm rửa vừa nghe nhạc.

Cố Thanh Hàn nghe thấy giọng hát ngân nga truyền ra từ trong phòng tắm, anh liền biết Chu Niệm đang ở trong phòng tắm.

Anh nhặt quần lót và áo lót ở trên giường lên, sau đó đặt lên chóp mũi hít lấy hít để.

Anh rất muốn đụ nát cái hoa huyệt của bé cưng dâm đãng này.

Một lát sau, trong phòng tắm đã truyền đến động tĩnh, sau khi tắm rửa xong, Chu Niệm liền ra khỏi phòng tắm.

Trước khi cô rời khỏi phòng tắm, Cố Thanh Hàn đã lắp đặt toàn bộ camera theo dõi vào trong phòng cô.

Sau khi Chu Niệm ra ngoài, cô liền cởi áo choàng tắm ra.

Hệ thống an ninh của khách sạn này rất nổi tiếng, bất cứ ai lắp đặt camera ở trong phòng đều sẽ bị chặn lại.

Vậy nên không cần lo lắng đến việc bị chụp lén hay là nghe lén.

Ngay cả tổng thống nước của bọn họ cũng ở lại khách sạn này.

Nhưng Chu Niệm nào tưởng tượng được, hệ thống của khách sạn này chỉ như một tờ giấy ở trước mặt ông xã nhà mình.

Phòng bên cạnh: Cố Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt như ẩn như hiện trên màn hình, ánh mắt trở nên u ám.


Chu Niệm đi đến cạnh giường, sau đó mặc một bộ đồ ngủ hai dây vào.

Cố Thanh Hàn không thích cô mặc quần áo, anh luôn muốn cô trần truồng để anh tiện cắm vào tiểu huyệt của cô.

Nhưng Cố Thanh Hàn không ngờ một lúc sau, Chi Niệm đã lấy một chai nhỏ từ trong vali ra.

Cô tách hai chân, sau đó bóp một chút cao trong chai nhỏ kia ra, rồi bôi nó lên tiểu huyệt của mình.

“Ưm….”

Ngón tay của Chu Niệm vừa đụng tới môi âm hộ, cô liền không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.

“A…..”

Chu Niệm vẫn rên rỉ không ngừng.

Cũng may lúc này trong phòng chỉ có một mình cô, không sợ bị người khác nghe được.

Chu Niệm không hề phát hiện một người đàn ông đang trốn trong góc tối, giờ phút này dương vật đã cương lên đến nhường nào.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương