Chu Niệm nhìn thấy tình cảnh ấy thì lại càng cười lớn tiếng hơn.

Đừng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Lam Tuân, kì thực ra anh ta là một kẻ còi cọc yếu ớt chính hiệu.
Rất nhanh Lam Tuân lại bị đẩy vào trong đám người, ba phút sau mới loạng choạng thoát ra ngoài.
Chiếc áo hoodie trên người anh bị làm cho xộc xệch nhàu nhỉ, vạt dưới còn bị xé rách.

Mà trên mặt anh ta không biết là ai đã để lại dấu hôn, thậm chí còn không chỉ có một vết.
Đám thiếu nữ này đúng là lợi dụng người đông ra tay ác với Lam Tuân thật.
Quan trọng hơn là tóc giả của Lam Tuân không biết đã bị ai cướp đi mất.

Lam Tuân với chiếc đầu trọc lốc chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Anh trước nay vốn là người coi trọng thể diện nhất.


Bây giờ ở trước mặt công chúng lộ ra sự thật anh bị hói thì thực sự sẽ bị tức chết.
Rất nhanh sau đó Lam Tuân liền không rõ mình đã chạy đến nơi nào rồi.
Chu Niệm cười nghiêng cả ra phía sau.

Lúc này cô lại nhận được cuộc gọi của Lam Tuân.
“Rốt cuộc khi nào cô mới tới? Tôi sắp bị đám thổ phỉ kia hại chết rồi.”
m thanh như bị chọc tiết của Lam Tuân vang lên từ đầu dây bên kia.
Nể tình Lam Tuân bị đám người hâm mộ kia làm cho tàn tạ, Chu Niệm quyết định đại phát từ bi nói: “Tôi sẽ tới ngay đây.”
Chu Niệm nghe thấy tiếng nước ồn ào vọng ra từ trong phòng tắm, biết rằng giáo sư Cố đang tắm rồi, thế là gửi cho anh một tin nhắn Wechat xong liền ra ngoài.
Đợi Chu Niệm đến bên bờ biển, chỉ thấy lúc này Lam Tuân đã thay một bộ quần áo mới.
Trải qua địa ngục người hâm mộ khi nãy xong, Lam Tuân lúc này phó mặc mái đầu trơn nhẵn cứ thế ra ngoài, cũng không đeo khẩu trang nữa, chỉ dùng kính râm liền có thể thuận lợi vượt ải.
Dù sao thì cũng đâu có ai ngờ được rằng người đầu hói trước mặt này lại là một thần tượng nổi tiếng nhất nhì chứ?
“Tôi đến rồi.

Có chuyện gì anh mau nói đi.”
Chu Niệm cố nín cười, cô thề có trời là không hề có ý muốn cười chút nào, trừ phi cô nhịn không nổi nữa.
Lam Tuân nhìn cần cổ Chu Niệm lộ ra vết hôn sâu, nỗi nghẹn ngào nơi lồng ngực lại trào lên.
“Có phải cô đang trong mối quan hệ yêu đương với trợ lý của mình không?”
Lam Tuân trực tiếp hỏi.
“Không phải.”
Cô và Cố Thanh Hàn là mối quan hệ vợ chồng, chứ đâu phải yêu đương.


Nói chính xác thì hình như cô và Cố Thanh Hàn chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương, hai người cứ như vậy mà trực tiếp kết hôn thôi.
“Vậy thì là bạn tình rồi!”
Lam Tuân lại càng tức dựng ngược lông.

“Cô thế mà lại đi chọn một người đàn ông chẳng có gì hết còn hơn là theo đuổi tôi?”
Lam Tuân cứ nghĩ đến hình ảnh Chu Niệm bị người đàn ông kia đè dưới thân, càng nghĩ càng phẫn nộ.
Anh thậm chí còn nghi ngờ cả chính vẻ ngoài của mình có phải là có vấn đề gì không nữa rồi.
“Sao tôi lại phải theo đuổi anh?”
Chu Niệm đầy vẻ hồ nghi.
“Ông đây vừa đẹp trai lại có tiền có danh tiếng.

Cô theo đuổi tôi thì sao chứ?”
Lam Tuân tức đến nỗi lồng ngực đau nhói.
“Tôi theo đuổi anh.


Anh sẽ đồng ý à?”
Chu Niệm muốn biết rốt cuộc Lam Tuân đang nghĩ lằng nhằng linh tinh cái gì liền thuận theo lời anh ta đáp.
“Tôi...”
Lam Tuân vốn định nói không, nhưng lúc này nhìn đôi mắt hạnh đào lóng lánh cùng mái tóc đen dài mượt mà của Chu Niệm, câu “không đâu” kia chẳng thể thốt ra khỏi miệng.
“Nói không chừng tôi sẽ suy nghĩ.”
Lam Tuân hất cằm, sau đó kiêu ngạo đáp: “Nếu như cô có thành ý một chút, thời gian theo đuổi dài một chút, nói không chừng tôi sẽ đồng ý đấy.

Vì vậy cô không cần phải tìm bạn tình, vả lại năng lực của tôi đây cũng không tồi.”
Mặc dù anh vẫn là trai tân, nhưng khí thế không thể thua được.
Lam Tuân nói xong một lúc lâu vẫn không thấy Chu Niệm đáp lời, khi quay người nhìn cô, liền thấy Chu Niệm đang dùng một loại ánh mắt rất kì quặc nhìn mình.
Giống như là đang nhìn một – tên bị bệnh tâm thần vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương