Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ
-
Chương 25
Sách vở của Ngu Đào và Hướng Tân Kiệt đặt trong ngăn kéo bàn Ngu Đào, trong một đêm không thấy hết toàn bộ, bạn học trong lớp cũng rất bất ngờ.
Đây là việc gì chứ? Dù cho có trộm vào, cũng không đến mức trộm sách vở đi? Lại nói, chỗ ngồi của Ngu Đào cũng không quá dễ thấy, vì sao không vứt của người khác, cố tình vứt đồ ở chỗ Ngu Đào? Nhìn như vậy, đối phương chắc là định nhằm vào Ngu Đào hoặc Hướng Tân Kiệt, đương nhiên, khả năng nhằm vào Ngu Đào lớn hơn chút, dù sao Hướng Tân Kiệt để sách ở chỗ Ngu Đào, chỉ là chuyện tạm thời. Trừ khi là người trong lớp làm, bằng không người ngoài không thể nào biết được.
Lớp trưởng đã đi báo cho thầy Khuất, Ngu Đào ngồi trên ghế ngây người, chuyện này có hơi ly kỳ với cậu. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu không đắc tội ai đi? Được rồi, dù cho trước khi cậu mất trí nhớ có đắc tội người nào, cũng không đến mức bây giờ mới nhớ phải trả thù chứ?
Thật ra cậu không có nhiều đồ, cậu đã quen xách hết tất cả sách và sách luyện tập, nên trong chỗ ngồi chỉ để những thứ không quan trọng, không thì không thể có nhiều chỗ trống cho Hướng Tân Kiệt để sách như vậy. Nhưng Hướng Tân Kiệt đâu phải mất đồ không quan trọng đâu, còn có cả sách giáo khoa ở trong nữa đó.
Địch Lâm Thâm ở cạnh đã xắn tay áo lên, chuẩn bị bắt cho được tên đó, cho nó bài học tình cha một trận.
Hướng Tân Kiệt cũng siêu giận, vở bài tập, sách ôn tập được phát trên lớp bổ túc của cậu ta đều mất hết rồi, mẹ nó đúng là muốn làm khó dễ cậu ta phải không hả?!
Thầy Khuất rất nhanh đã đến, sau khi hiểu hết tình hình, nói: “Lát nữa thầy qua phòng an ninh kiểm tra camera. Hướng Tân Kiệt, lúc học thì em xem chung sách với bạn cùng bàn trước đi. Nếu thực sự không tìm được, thầy xin phòng giáo dục cho em một bộ mới.”
Trong lòng thầy Khuất cũng rất giận, nhưng phải giả vờ bình tĩnh chút, tránh đổ dầu vào lửa cho những đứa trẻ này. Trên vở các môn, chắc chắn sẽ ghi chú không ít kiến thức. Lấy sách mới về, thì không thể không hỏi mượn bạn học chép lại, có thể có vài chỗ Hướng Tân Kiệt nhớ mà người khác không nhớ, cũng phiền phức.
Chuyện đến mức này, dưới tình huống không điều tra ra được người hiềm nghi, có lửa mà chẳng có nơi phát, chỉ có thể nghẹn.
Thầy Khuất đang muốn đi ra ngoài, đã thấy cô chủ nhiệm đi vào.
“Thầy Khuất ở đây đúng lúc quá.” Chủ nhiệm Thường vẻ mặt nghiêm túc, “Hướng Tân Kiệt đâu?”
“Ở đây ạ.” Hướng Tân Kiệt nhấc tay.
Chủ nhiệm Thường ném một cái túi nilon lên bàn, cả giận nói: “Em đây là chuyện gì? Không thích học thì thôi, sao lại đi xé sách chứ hả?”
“A?” Hướng Tân Kiệt sững sờ, nhanh đi lục cái túi nilon đó.
Bên trong đúng là sách của cậu ta, có Vật lý, Hóa học, Sinh học còn có Tiếng Anh. Đều xé thành từng mảng lớn, hiển nhiên không thể nào ghép lại được nữa.
Hướng Tân Kiệt nhìn thầy Khuất.
Thầy Khuất cũng qua lục, trên trang bìa bị xé nát của sách giáo khoa, nhìn thấy tên của Hướng Tân Kiệt.
“Chủ nhiệm Thường, là như này.” Thầy Khuất giúp giải thích: “Hôm nay Ngu Đào vừa vào phòng học, liền phát hiện tất cả sách vở và bài thi ở chỗ ngồi của mình đều không còn. Hôm qua ngăn kéo bàn Hướng Tân Kiệt bị vẩy nước, trong một chốc thì không thể sử dụng được, nên để tạm sách vở ở chỗ Ngu Đào. Bởi thế tất cả đồ của Hướng Tân Kiệt cũng không thấy đâu cả. Tôi đang chuẩn bị đi điều tra camera xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Có chuyện này nữa à?” Chuyện này hiển nhiên không nằm trong dự đoán của chủ nhiệm Thường.
“Đúng, tôi cũng thấy kỳ lạ. Cô liền đem những vật này tới rồi.” Thầy Khuất nói.
Chủ nhiệm Thường biết, thầy Khuất không cần phải nói dối cô, trong lòng cũng có phần căm giận, rốt cuộc là ai, thế mà xé sách của học sinh, “Sáng sớm nay tôi kiểm tra vệ sinh trong thùng rác, học sinh phụ trách quét tước ở đó đã đưa cho tôi. Nói là thấy trong thùng rác.”
Ngu Đào lục từng chút ở trong túi.
Chủ nhiệm Thường nhìn thấy, hỏi: “Ngu Đào, em đang lục gì đó?”
Ngu Đào hơi khó chịu nói: “Chủ nhiệm, bài thi của em cũng ở trong đó, em muốn kiếm chúng nó ra ghép lại.”
Không chỉ có sách của Hướng Tân Kiệt bị xé, còn có bài thi của Ngu Đào. Lúc này, chút suy nghĩ nghi ngờ Hướng Tân Kiệt tự biên tự diễn cuối cùng của chủ nhiệm Thường cũng biến mất. Ngu Đào không thể nào diễn kịch giùm Hướng Tân Kiệt được, dù sao Ngu Đào là học bá, nhất định sẽ quý trọng mỗi một tờ bài thi. Mà Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm là bạn tốt, điểm ấy họ đều biết. Bây giờ Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đi gần, học hành tiến bộ hơn rất nhiều, hiển nhiên quan hệ của hai người cũng rất tốt. Hướng Tân Kiệt hẳn sẽ không liều lĩnh khiến Địch Lâm Thâm mất hứng, đi xé bài thi của Ngu Đào.
Chủ nhiệm Thường thở dài, “Không dễ ghép lại đâu, quên đi, lát nữa hỏi giáo viên lấy thêm một tờ, xem có dư hay không, thực sự không được thì photo bài thi của các bạn khác vậy.”
Ngu Đào không lên tiếng, tiếp tục bới bài thi của mình.
Chủ nhiệm Thường nói với thầy Khuất: “Đi, tôi đi xem camera với thầy.”
“Được.” Thầy Khuất gật đầu, nói với những học sinh khác: “Các em đều tự học đi, lớp trưởng canh chừng kỷ luật.”
Sau khi thầy Khuất và chủ nhiệm Thường rời đi, mọi người trở về chỗ ngồi của từng người thành thật tự học.
Địch Lâm Thâm an ủi Ngu Đào, “Đừng giận.”
“Không giận, chỉ là thấy hơi bực thôi.” Ngu Đào mím mím môi.
“Không sao đâu, lát nữa bảo Tân Kiệt đi lấy bộ sách mới, tớ chép lại kiến thức cho cậu ta là được.” Tuy dục vọng đánh nhau của hắn bây giờ vẫn rất mãnh liệt, nhưng cũng không muốn làm Ngu Đào không vui. Mà hắn chủ động nói chép phụ, là vì như thế hắn cũng có thể củng cố kiến thức lại lần nữa.
“Cậu nói người đó nhằm vào tớ hay nhằm vào Hướng Tân Kiệt?” Ngay từ đầu Ngu Đào đã cảm thấy không đúng lắm, sao có thể đặc biệt chọn người như cậu chứ? Nếu sách để trong chỗ ngồi là của mình, vậy cậu chắc chắn sẽ nổi giận. Cũng chính vì như thế, nên mới hiểu được cảm nhận của Hướng Tân Kiệt.
“Có thể đây chỉ là một trò đùa dai trùng hợp thôi.” Lời này ngay cả bản thân Địch Lâm Thâm cũng chẳng quá tin tưởng, nhưng hết cách rồi, hắn không muốn Ngu Đào có quá nhiều gánh nặng.
Ngu Đào không nói, cũng không còn lòng dạ đọc sách, ôm sách ngẩn người.
Đang lúc giảng bài, Ngu Đào và Hướng Tân Kiệt được gọi vào phòng làm việc của chủ nhiệm Thường, thầy Khuất cũng ở đó. Địch Lâm Thâm thì đứng ở cửa nghe tình hình.
“Là như vầy, cô và thầy Khuất xem xong camera, phát hiện túi này là Trác Hứa Châu lớp A2 ném vào thùng rác. Cô đã hỏi bạn ấy, bạn ấy nói là nhặt được trong hành lang, nghĩ là rác, nên tiện tay vứt đi.” Chủ nhiệm Thường nói.
Trác Hứa Châu cũng là học bá, nhiều năm vững vàng ở hạng hai, vì thế ấn tượng mà chủ nhiệm Thường dành cho cậu ta cũng không tệ, bằng lòng tin tưởng cậu ta.
Trường học chỉ có camera ở khu vực công cộng ngoài lầu dạy học, góc cầu thang và cửa chính trong lầu, trên hành lang thì không có, nên Trác Hứa Châu nói là tìm được trong hành lang, cũng không thể nào chứng minh là người có lỗi được.
“Chủ nhiệm, hôm qua mấy giờ thì đồ bị ném vào thùng rác?” Ngu Đào hỏi.
“Năm giờ ba mươi bảy.” Trên camera có hiện thời gian.
Ngu Đào nói thẳng: “Chủ nhiệm, thầy Khuất, trường mình bốn giờ rưỡi tan học, trực nhật trễ nhất là bốn giờ năm mươi cũng đi. Thời gian này, trong lớp chắc không còn ai khác. Trác Hứa Châu hơn năm giờ rưỡi còn chưa đi, vì sao? Nếu cậu ấy để quên đồ về lấy, thế thì bình thường. Nếu cậu ấy vẫn cứ ở trong trường, ngay cả cơm cũng không ăn, có phải là quá không bình thường rồi không? Vì thế để rửa sạch hiềm nghi, em hy vọng có thể kiểm tra camera cửa chính của trường xem.”
“Vả lại, cái túi đó rất trong suốt, lẽ ra có thể nhìn thấy bên trong chứa sách. Dù cho không nhìn thấy, nhặt được đồ không phải nên xem trước để xác định là gì rồi mới nói à? Cậu ấy cứ trực tiếp ném đi như vậy, cũng kỳ lạ quá rồi? Rác của lớp nào mà lại bỏ trong hành lang chứ?”
Ngu Đào phân tích cũng không phải không đạo lý, bình thường năm giờ, chủ nhiệm Thường đều sẽ đi kiểm tra lầu, bảo học sinh còn chưa rời đi nhanh đi ăn cơm, sau khi tan học thì không cho phép ở lại phòng học tự học. Bởi vậy nếu Trác Hứa Châu trực tiếp ở lại trễ đến thế, thì thật sự rất kỳ lạ. Hơn nữa chủ nhiệm Thường xác định hôm qua lúc mình đi kiểm tra lầu, không hề nhìn thấy Trác Hứa Châu.
Còn nữa, lúc đó đưa cái túi cho cô, cô liền phát hiện bên trong chứa sách, Trác Hứa Châu không thể không nhìn ra chứ? Dù không nhìn ra, cũng có thể như Ngu Đào nói, nhìn xem là gì rồi hãy nói, dù sao rác của mỗi lớp đều không giống nhau, hơn nữa thật sự không có lớp nào đi bỏ rác trên hành lang cả.
“Được rồi, lát nữa cô đi kiểm tra camera.” Bằng lòng tin tưởng thì bằng lòng, dưới tình huống có nghi vấn, vẫn phải dùng sự thật để nói chuyện.
Ban đầu Hướng Tân Kiệt cũng chẳng nghi ngờ gì, nhưng nghe Ngu Đào phân tích lại cảm thấy rất có lý, bỗng chốc liền bốc lên cơn tức.
Trác Hứa Châu bởi vì là lão nhị vạn năm, ở lớp A2, số thứ tự là số hai, vì thế mọi người đều lén gọi cậu ta là Trác lão nhị. (Nhị = hai)
Trác Hứa Châu hoàn cảnh gia đình tốt, bản thân cũng kiêu căng, nên không quá hòa hợp với bạn cùng lớp. Hơn nữa bạn cùng lớp đều nghĩ cậu ta có hơi bị thần kinh, người ta chẳng nói gì cậu ta cả, chỉ là lúc nói chuyện liếc cậu ta một cái, cậu ta đã cảm thấy là đang nói cậu ta. Nếu bạn cùng lớp đùa giỡn với nhau nói đối phương “Nhị”, cậu ta liền trừng người ta. (‘Nhị’ cũng có nghĩ là ‘Ngu’)
Lúc trước Ngu Đào chướng mắt Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm, nhưng cũng sẽ không chủ động mở miệng châm chọc, gây chuyện đều là họ. Mà Trác Hứa Châu là loại người chỉ cần học tra đi ngang qua cạnh cậu ta, cậu ta đã muốn trốn người, cứ như sợ bị lây bệnh.
Nghĩ đến Trác Hứa Châu, Hướng Tân Kiệt đã giận không trút được, bất kể có phải hay không, thì vẫn làm cậu ta khó chịu.
Vì thế, Hướng Tân Kiệt liền rất có tâm cơ đi nói chuyện Trác Hứa Châu nhặt sách quăng đi, với đứa miệng rộng nổi tiếng nhất khối một lần.
Lần này có thể náo nhiệt rồi, trong một buổi trưa, hầu như cả trường đều biết.
Cũng nhờ chuyện này được truyền nhanh, nên có bạn học báo cáo, nói là nhìn thấy Trác Hứa Châu lặng lẽ vào phòng học lớp A6, còn ôm một đống sách và bài thi đi ra. Cũng có người nhìn thấy Trác Hứa Châu vào phòng học lấy một cái túi nilon, chính là cái để đựng sách đó, vì túi có màu xanh, nên điểm đặc trưng coi như khá rõ.
Mà chủ nhiệm Thường thật sự không nhìn thấy Trác Hứa Châu đi ra rồi quay vào ở cửa chính trong camera, trong lớp cũng có học sinh chứng thực họ trực nhật xong rời đi, Trác Hứa Châu còn chưa đi.
Thế là Trác Hứa Châu bị gọi vào phòng giáo dục nói chuyện.
Lúc nghỉ giữa giờ, Trì Linh bước tới, “Sách của mấy cậu nhất định là Trác Hứa Châu phá.”
“Vì sao nói thế?” Ngu Đào hỏi, giờ phòng giáo dục vẫn chưa cho ra kết quả, cậu cũng không thể khẳng định.
Mà cậu thì không hề quen biết Trác Hứa Châu, không phải vì cậu mất trí nhớ. Là do trước đây chẳng ai thấy hai người họ có qua lại qua, đây là cậu xác nhận sau khi hỏi bạn học.
“Trác Hứa Châu thích Giả San San.” Trì Linh nói. Không phải cô tám, là Giả San San thật sự ngại tự mình nói, nên mới nhờ cô nói.
“A?” Chuyện này đúng là Ngu Đào chưa từng nghe nói qua, hơn nữa Giả San San hình như cũng không qua lại với Trác Hứa Châu, ít nhất là cậu không thấy.
“Chẳng qua Giả San San đã từ chối cậu ta, cũng không qua lại gì, nhưng nghe nói, cậu ta vẫn nhớ mãi không quên Giả San San.”
“Nó thích quên hay không quên, liên quan gì tới Ngu Đào?” Địch Lâm Thâm nghĩ Trác Hứa Châu đúng là bệnh thần kinh.
Trì Linh bộ dạng ‘Cậu vẫn còn quá trẻ tuổi’, nói: “Hồi trước không phải Giả San San thích Ngu Đào à? Tuy Ngu Đào từ chối cậu ấy, nhưng Giả San San cũng đâu vì thế mà thích Trác Hứa Châu. Hơn nữa Giả San San thích Ngu Đào chẳng phải bí mật gì, không chừng đã truyền vào tai Trác Hứa Châu. Lại nói, gần đây mấy đứa tụi mình đều ăn cơm trưa với nhau, Trác Hứa Châu chắc chắn nhìn thấy, lại ăn dấm chua, không phải nghĩ cách trả thù ư? Chỉ là lần này Hướng Tân Kiệt gánh thôi.”
Ngu Đào nghĩ đây đúng là tai bay vạ gió, nhưng Trác Hứa Châu cầu mà không được đã làm ra chuyện như thế, cũng biến thái quá đi?!
Chuông vào học vang lên, Trì Linh trở về chỗ ngồi của mình.
Địch Lâm Thâm ở dưới nhéo nhéo tay Ngu Đào, nói: “Chuyện này cứ để tớ giải quyết, cậu đừng quan tâm.”
“Ừm.” Ngu Đào gật đầu, cậu không muốn đấu với một thằng biến thái, vẫn nên giao cho Địch Lâm Thâm thì tốt hơn.
Đây là việc gì chứ? Dù cho có trộm vào, cũng không đến mức trộm sách vở đi? Lại nói, chỗ ngồi của Ngu Đào cũng không quá dễ thấy, vì sao không vứt của người khác, cố tình vứt đồ ở chỗ Ngu Đào? Nhìn như vậy, đối phương chắc là định nhằm vào Ngu Đào hoặc Hướng Tân Kiệt, đương nhiên, khả năng nhằm vào Ngu Đào lớn hơn chút, dù sao Hướng Tân Kiệt để sách ở chỗ Ngu Đào, chỉ là chuyện tạm thời. Trừ khi là người trong lớp làm, bằng không người ngoài không thể nào biết được.
Lớp trưởng đã đi báo cho thầy Khuất, Ngu Đào ngồi trên ghế ngây người, chuyện này có hơi ly kỳ với cậu. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu không đắc tội ai đi? Được rồi, dù cho trước khi cậu mất trí nhớ có đắc tội người nào, cũng không đến mức bây giờ mới nhớ phải trả thù chứ?
Thật ra cậu không có nhiều đồ, cậu đã quen xách hết tất cả sách và sách luyện tập, nên trong chỗ ngồi chỉ để những thứ không quan trọng, không thì không thể có nhiều chỗ trống cho Hướng Tân Kiệt để sách như vậy. Nhưng Hướng Tân Kiệt đâu phải mất đồ không quan trọng đâu, còn có cả sách giáo khoa ở trong nữa đó.
Địch Lâm Thâm ở cạnh đã xắn tay áo lên, chuẩn bị bắt cho được tên đó, cho nó bài học tình cha một trận.
Hướng Tân Kiệt cũng siêu giận, vở bài tập, sách ôn tập được phát trên lớp bổ túc của cậu ta đều mất hết rồi, mẹ nó đúng là muốn làm khó dễ cậu ta phải không hả?!
Thầy Khuất rất nhanh đã đến, sau khi hiểu hết tình hình, nói: “Lát nữa thầy qua phòng an ninh kiểm tra camera. Hướng Tân Kiệt, lúc học thì em xem chung sách với bạn cùng bàn trước đi. Nếu thực sự không tìm được, thầy xin phòng giáo dục cho em một bộ mới.”
Trong lòng thầy Khuất cũng rất giận, nhưng phải giả vờ bình tĩnh chút, tránh đổ dầu vào lửa cho những đứa trẻ này. Trên vở các môn, chắc chắn sẽ ghi chú không ít kiến thức. Lấy sách mới về, thì không thể không hỏi mượn bạn học chép lại, có thể có vài chỗ Hướng Tân Kiệt nhớ mà người khác không nhớ, cũng phiền phức.
Chuyện đến mức này, dưới tình huống không điều tra ra được người hiềm nghi, có lửa mà chẳng có nơi phát, chỉ có thể nghẹn.
Thầy Khuất đang muốn đi ra ngoài, đã thấy cô chủ nhiệm đi vào.
“Thầy Khuất ở đây đúng lúc quá.” Chủ nhiệm Thường vẻ mặt nghiêm túc, “Hướng Tân Kiệt đâu?”
“Ở đây ạ.” Hướng Tân Kiệt nhấc tay.
Chủ nhiệm Thường ném một cái túi nilon lên bàn, cả giận nói: “Em đây là chuyện gì? Không thích học thì thôi, sao lại đi xé sách chứ hả?”
“A?” Hướng Tân Kiệt sững sờ, nhanh đi lục cái túi nilon đó.
Bên trong đúng là sách của cậu ta, có Vật lý, Hóa học, Sinh học còn có Tiếng Anh. Đều xé thành từng mảng lớn, hiển nhiên không thể nào ghép lại được nữa.
Hướng Tân Kiệt nhìn thầy Khuất.
Thầy Khuất cũng qua lục, trên trang bìa bị xé nát của sách giáo khoa, nhìn thấy tên của Hướng Tân Kiệt.
“Chủ nhiệm Thường, là như này.” Thầy Khuất giúp giải thích: “Hôm nay Ngu Đào vừa vào phòng học, liền phát hiện tất cả sách vở và bài thi ở chỗ ngồi của mình đều không còn. Hôm qua ngăn kéo bàn Hướng Tân Kiệt bị vẩy nước, trong một chốc thì không thể sử dụng được, nên để tạm sách vở ở chỗ Ngu Đào. Bởi thế tất cả đồ của Hướng Tân Kiệt cũng không thấy đâu cả. Tôi đang chuẩn bị đi điều tra camera xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Có chuyện này nữa à?” Chuyện này hiển nhiên không nằm trong dự đoán của chủ nhiệm Thường.
“Đúng, tôi cũng thấy kỳ lạ. Cô liền đem những vật này tới rồi.” Thầy Khuất nói.
Chủ nhiệm Thường biết, thầy Khuất không cần phải nói dối cô, trong lòng cũng có phần căm giận, rốt cuộc là ai, thế mà xé sách của học sinh, “Sáng sớm nay tôi kiểm tra vệ sinh trong thùng rác, học sinh phụ trách quét tước ở đó đã đưa cho tôi. Nói là thấy trong thùng rác.”
Ngu Đào lục từng chút ở trong túi.
Chủ nhiệm Thường nhìn thấy, hỏi: “Ngu Đào, em đang lục gì đó?”
Ngu Đào hơi khó chịu nói: “Chủ nhiệm, bài thi của em cũng ở trong đó, em muốn kiếm chúng nó ra ghép lại.”
Không chỉ có sách của Hướng Tân Kiệt bị xé, còn có bài thi của Ngu Đào. Lúc này, chút suy nghĩ nghi ngờ Hướng Tân Kiệt tự biên tự diễn cuối cùng của chủ nhiệm Thường cũng biến mất. Ngu Đào không thể nào diễn kịch giùm Hướng Tân Kiệt được, dù sao Ngu Đào là học bá, nhất định sẽ quý trọng mỗi một tờ bài thi. Mà Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm là bạn tốt, điểm ấy họ đều biết. Bây giờ Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đi gần, học hành tiến bộ hơn rất nhiều, hiển nhiên quan hệ của hai người cũng rất tốt. Hướng Tân Kiệt hẳn sẽ không liều lĩnh khiến Địch Lâm Thâm mất hứng, đi xé bài thi của Ngu Đào.
Chủ nhiệm Thường thở dài, “Không dễ ghép lại đâu, quên đi, lát nữa hỏi giáo viên lấy thêm một tờ, xem có dư hay không, thực sự không được thì photo bài thi của các bạn khác vậy.”
Ngu Đào không lên tiếng, tiếp tục bới bài thi của mình.
Chủ nhiệm Thường nói với thầy Khuất: “Đi, tôi đi xem camera với thầy.”
“Được.” Thầy Khuất gật đầu, nói với những học sinh khác: “Các em đều tự học đi, lớp trưởng canh chừng kỷ luật.”
Sau khi thầy Khuất và chủ nhiệm Thường rời đi, mọi người trở về chỗ ngồi của từng người thành thật tự học.
Địch Lâm Thâm an ủi Ngu Đào, “Đừng giận.”
“Không giận, chỉ là thấy hơi bực thôi.” Ngu Đào mím mím môi.
“Không sao đâu, lát nữa bảo Tân Kiệt đi lấy bộ sách mới, tớ chép lại kiến thức cho cậu ta là được.” Tuy dục vọng đánh nhau của hắn bây giờ vẫn rất mãnh liệt, nhưng cũng không muốn làm Ngu Đào không vui. Mà hắn chủ động nói chép phụ, là vì như thế hắn cũng có thể củng cố kiến thức lại lần nữa.
“Cậu nói người đó nhằm vào tớ hay nhằm vào Hướng Tân Kiệt?” Ngay từ đầu Ngu Đào đã cảm thấy không đúng lắm, sao có thể đặc biệt chọn người như cậu chứ? Nếu sách để trong chỗ ngồi là của mình, vậy cậu chắc chắn sẽ nổi giận. Cũng chính vì như thế, nên mới hiểu được cảm nhận của Hướng Tân Kiệt.
“Có thể đây chỉ là một trò đùa dai trùng hợp thôi.” Lời này ngay cả bản thân Địch Lâm Thâm cũng chẳng quá tin tưởng, nhưng hết cách rồi, hắn không muốn Ngu Đào có quá nhiều gánh nặng.
Ngu Đào không nói, cũng không còn lòng dạ đọc sách, ôm sách ngẩn người.
Đang lúc giảng bài, Ngu Đào và Hướng Tân Kiệt được gọi vào phòng làm việc của chủ nhiệm Thường, thầy Khuất cũng ở đó. Địch Lâm Thâm thì đứng ở cửa nghe tình hình.
“Là như vầy, cô và thầy Khuất xem xong camera, phát hiện túi này là Trác Hứa Châu lớp A2 ném vào thùng rác. Cô đã hỏi bạn ấy, bạn ấy nói là nhặt được trong hành lang, nghĩ là rác, nên tiện tay vứt đi.” Chủ nhiệm Thường nói.
Trác Hứa Châu cũng là học bá, nhiều năm vững vàng ở hạng hai, vì thế ấn tượng mà chủ nhiệm Thường dành cho cậu ta cũng không tệ, bằng lòng tin tưởng cậu ta.
Trường học chỉ có camera ở khu vực công cộng ngoài lầu dạy học, góc cầu thang và cửa chính trong lầu, trên hành lang thì không có, nên Trác Hứa Châu nói là tìm được trong hành lang, cũng không thể nào chứng minh là người có lỗi được.
“Chủ nhiệm, hôm qua mấy giờ thì đồ bị ném vào thùng rác?” Ngu Đào hỏi.
“Năm giờ ba mươi bảy.” Trên camera có hiện thời gian.
Ngu Đào nói thẳng: “Chủ nhiệm, thầy Khuất, trường mình bốn giờ rưỡi tan học, trực nhật trễ nhất là bốn giờ năm mươi cũng đi. Thời gian này, trong lớp chắc không còn ai khác. Trác Hứa Châu hơn năm giờ rưỡi còn chưa đi, vì sao? Nếu cậu ấy để quên đồ về lấy, thế thì bình thường. Nếu cậu ấy vẫn cứ ở trong trường, ngay cả cơm cũng không ăn, có phải là quá không bình thường rồi không? Vì thế để rửa sạch hiềm nghi, em hy vọng có thể kiểm tra camera cửa chính của trường xem.”
“Vả lại, cái túi đó rất trong suốt, lẽ ra có thể nhìn thấy bên trong chứa sách. Dù cho không nhìn thấy, nhặt được đồ không phải nên xem trước để xác định là gì rồi mới nói à? Cậu ấy cứ trực tiếp ném đi như vậy, cũng kỳ lạ quá rồi? Rác của lớp nào mà lại bỏ trong hành lang chứ?”
Ngu Đào phân tích cũng không phải không đạo lý, bình thường năm giờ, chủ nhiệm Thường đều sẽ đi kiểm tra lầu, bảo học sinh còn chưa rời đi nhanh đi ăn cơm, sau khi tan học thì không cho phép ở lại phòng học tự học. Bởi vậy nếu Trác Hứa Châu trực tiếp ở lại trễ đến thế, thì thật sự rất kỳ lạ. Hơn nữa chủ nhiệm Thường xác định hôm qua lúc mình đi kiểm tra lầu, không hề nhìn thấy Trác Hứa Châu.
Còn nữa, lúc đó đưa cái túi cho cô, cô liền phát hiện bên trong chứa sách, Trác Hứa Châu không thể không nhìn ra chứ? Dù không nhìn ra, cũng có thể như Ngu Đào nói, nhìn xem là gì rồi hãy nói, dù sao rác của mỗi lớp đều không giống nhau, hơn nữa thật sự không có lớp nào đi bỏ rác trên hành lang cả.
“Được rồi, lát nữa cô đi kiểm tra camera.” Bằng lòng tin tưởng thì bằng lòng, dưới tình huống có nghi vấn, vẫn phải dùng sự thật để nói chuyện.
Ban đầu Hướng Tân Kiệt cũng chẳng nghi ngờ gì, nhưng nghe Ngu Đào phân tích lại cảm thấy rất có lý, bỗng chốc liền bốc lên cơn tức.
Trác Hứa Châu bởi vì là lão nhị vạn năm, ở lớp A2, số thứ tự là số hai, vì thế mọi người đều lén gọi cậu ta là Trác lão nhị. (Nhị = hai)
Trác Hứa Châu hoàn cảnh gia đình tốt, bản thân cũng kiêu căng, nên không quá hòa hợp với bạn cùng lớp. Hơn nữa bạn cùng lớp đều nghĩ cậu ta có hơi bị thần kinh, người ta chẳng nói gì cậu ta cả, chỉ là lúc nói chuyện liếc cậu ta một cái, cậu ta đã cảm thấy là đang nói cậu ta. Nếu bạn cùng lớp đùa giỡn với nhau nói đối phương “Nhị”, cậu ta liền trừng người ta. (‘Nhị’ cũng có nghĩ là ‘Ngu’)
Lúc trước Ngu Đào chướng mắt Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm, nhưng cũng sẽ không chủ động mở miệng châm chọc, gây chuyện đều là họ. Mà Trác Hứa Châu là loại người chỉ cần học tra đi ngang qua cạnh cậu ta, cậu ta đã muốn trốn người, cứ như sợ bị lây bệnh.
Nghĩ đến Trác Hứa Châu, Hướng Tân Kiệt đã giận không trút được, bất kể có phải hay không, thì vẫn làm cậu ta khó chịu.
Vì thế, Hướng Tân Kiệt liền rất có tâm cơ đi nói chuyện Trác Hứa Châu nhặt sách quăng đi, với đứa miệng rộng nổi tiếng nhất khối một lần.
Lần này có thể náo nhiệt rồi, trong một buổi trưa, hầu như cả trường đều biết.
Cũng nhờ chuyện này được truyền nhanh, nên có bạn học báo cáo, nói là nhìn thấy Trác Hứa Châu lặng lẽ vào phòng học lớp A6, còn ôm một đống sách và bài thi đi ra. Cũng có người nhìn thấy Trác Hứa Châu vào phòng học lấy một cái túi nilon, chính là cái để đựng sách đó, vì túi có màu xanh, nên điểm đặc trưng coi như khá rõ.
Mà chủ nhiệm Thường thật sự không nhìn thấy Trác Hứa Châu đi ra rồi quay vào ở cửa chính trong camera, trong lớp cũng có học sinh chứng thực họ trực nhật xong rời đi, Trác Hứa Châu còn chưa đi.
Thế là Trác Hứa Châu bị gọi vào phòng giáo dục nói chuyện.
Lúc nghỉ giữa giờ, Trì Linh bước tới, “Sách của mấy cậu nhất định là Trác Hứa Châu phá.”
“Vì sao nói thế?” Ngu Đào hỏi, giờ phòng giáo dục vẫn chưa cho ra kết quả, cậu cũng không thể khẳng định.
Mà cậu thì không hề quen biết Trác Hứa Châu, không phải vì cậu mất trí nhớ. Là do trước đây chẳng ai thấy hai người họ có qua lại qua, đây là cậu xác nhận sau khi hỏi bạn học.
“Trác Hứa Châu thích Giả San San.” Trì Linh nói. Không phải cô tám, là Giả San San thật sự ngại tự mình nói, nên mới nhờ cô nói.
“A?” Chuyện này đúng là Ngu Đào chưa từng nghe nói qua, hơn nữa Giả San San hình như cũng không qua lại với Trác Hứa Châu, ít nhất là cậu không thấy.
“Chẳng qua Giả San San đã từ chối cậu ta, cũng không qua lại gì, nhưng nghe nói, cậu ta vẫn nhớ mãi không quên Giả San San.”
“Nó thích quên hay không quên, liên quan gì tới Ngu Đào?” Địch Lâm Thâm nghĩ Trác Hứa Châu đúng là bệnh thần kinh.
Trì Linh bộ dạng ‘Cậu vẫn còn quá trẻ tuổi’, nói: “Hồi trước không phải Giả San San thích Ngu Đào à? Tuy Ngu Đào từ chối cậu ấy, nhưng Giả San San cũng đâu vì thế mà thích Trác Hứa Châu. Hơn nữa Giả San San thích Ngu Đào chẳng phải bí mật gì, không chừng đã truyền vào tai Trác Hứa Châu. Lại nói, gần đây mấy đứa tụi mình đều ăn cơm trưa với nhau, Trác Hứa Châu chắc chắn nhìn thấy, lại ăn dấm chua, không phải nghĩ cách trả thù ư? Chỉ là lần này Hướng Tân Kiệt gánh thôi.”
Ngu Đào nghĩ đây đúng là tai bay vạ gió, nhưng Trác Hứa Châu cầu mà không được đã làm ra chuyện như thế, cũng biến thái quá đi?!
Chuông vào học vang lên, Trì Linh trở về chỗ ngồi của mình.
Địch Lâm Thâm ở dưới nhéo nhéo tay Ngu Đào, nói: “Chuyện này cứ để tớ giải quyết, cậu đừng quan tâm.”
“Ừm.” Ngu Đào gật đầu, cậu không muốn đấu với một thằng biến thái, vẫn nên giao cho Địch Lâm Thâm thì tốt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook