.

5

Tôi đã từng bị Triệu Tân Dao ép phải bắt chước chữ của cô ta.

Nhưng mà nét chữ nết người, chữ của Triệu Tân Dao giống như chính cô ta vậy, khoa trương tự đắc, phóng khoáng rộng mở, còn chữ của tôi thì lại rụt rè, gò bó, hận không thể thu nhỏ vào bên trong.

Nên dù đã bắt chước rất lâu, cũng chỉ bắt chước giống được tám phần.

Ánh mắt của cô giáo sắc bén, chỉ mới liếc mắt một cái đã nhận ra chữ viết có vấn đề.

Triệu Tân Dao đã choáng váng cả người, giờ dù cô ta có dẻo mồm dẻo miệng đến đâu*, cũng không thể chuẩn bị được nhiều lý do trong thời gian ngắn như vậy.

(Bản gốc: lưỡi xán hoa sen: chỉ người có tài ăn nói, miệng lưỡi nhanh nhẹn, dẻo mồm dẻo miệng)

Đây là cơ hội tốt để xé nát vỏ bọc của cô ta.

Tôi nâng tông giọng, tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Chẳng lẽ đây là bài tập của người khác? Thật sự thì Triệu Tân Dao không hề làm bài tập?

“Không thể nào…… rõ ràng mình đã lấy bài tập từ trong đống kẹp bài tập của cậu ta……”

Tôi cố ý định hướng suy đoán của các bạn học sang hướng cô ta để người khác làm bài tập hộ. Nếu như thuận lợi, có lẽ còn có thể thuận tiện lôi hành vi bạo lực học đường của cô ra ra ngoài ánh sáng.

Mọi ánh mắt đều đừng lại trên người Triệu Tân Dao, chờ cô ta đưa ra một lời giải thích. Môi cô ta run cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

Đúng lúc này, bỗng nhiên “Rầm ——!” một cái, cửa lớp bị đá tung ra.

Một cô gái nhỏ gầy, cả người ướt sũng đứng ở cửa, đằng sau cặp kính dày như đít chai, là một ánh mắt sắc như dao.

Ánh mắt đó nhìn thẳng về phía tôi.

Tình huống bất ngờ này khiến sự chú ý của mọi người chuyển hướng từ Triệu Tân Dao ra phía cửa.

“Từ Khanh Dư, cậu có bệnh à, đang yên đang lành đá cửa làm gì!”

“Đệch! Dọa ông đây giật cả mình.”

“Ây, cậu thối quá, cách xa tôi một chút!”

Âm thanh oán thán vang lên từ bốn phía, khác với cách họ chỉ đứng ngoài hóng hớt chuyện của Triệu Tân Dao, từ tận đáy lòng tất cả các bạn cùng lớp đều ghét Từ Khanh Dư.

Bọ họ ghét cô gái tự kỷ không thích nói chuyện, lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống, đem giấu khuôn mặt chẳng mấy xinh đẹp dưới lớp kính và mái tóc vừa dày vừa nặng.

Bọn họ ghét cô gái chẳng bao giờ làm bài tập về nhà, thành tích thì lúc nào cũng đếm từ dưới đếm lên, lúc nào cũng bị thương mà chẳng rõ lý do, lúc nào cũng khóc, người thì luôn có mùi lạ khó chịu.


Bọn họ vô cùng ghét Từ Khanh Dư, thực sự chán ghét.

Tôi.

Từ Khanh Dư không thèm quan tâm người khác nói gì, mà chỉ đi thẳng về phía tôi, nắm cánh tay tôi kéo ra ngoài cửa.

“Này! Từ Khanh Dư cậu làm cái gì đấy?!”

Tôi né tránh cậu ấy theo bản năng, chán ghét lùi về phía sau một bước.

Đúng vậy đấy, tôi tôi cũng ghét bỏ cậu ấy, ghét sự yếu đuối đó, ghét sự vô hồn của mình.

“Tớ làm gì á?”

“Cậu hỏi tớ làm gì á? Cậu không biết tớ đang muốn làm gì sao?!”

“Tớ cmn bẩn như này rồi, còn không được về nhà tắm rửa à?!”

Cậu ấy chẳng coi ai ra gì, vô cùng bình tĩnh mà nói với tôi.

Các bạn học đều sợ ngây cả người.

Tôi cũng sợ ngây người, thật lòng mà nói thì tôi cũng không biết mình có thể phát ra những âm thanh như vậy.

Tôi luôn nói chuyện lí nha lí nhí, y như muỗi kêu.

Cậu ấy mặc kệ phản ứng của tôi, sau đó kéo tôi đi, đi qua cô giáo cậu ấy còn lễ phép mà báo cáo.

“Thưa cô, tôi quá bẩn, nên bạn học Cố Hành Xuyên phải đưa em về nhà để tắm rửa.”

Sau đó cậu ấy đẩy tôi một cái: “Đi lấy cặp sách để còn đi, nhanh lên!”

Tôi tự hỏi không biết cậu ấy có biết mình đang nói gì không……

Danh dự của Cố Hành Xuyên đều bị cậu ấy ném đi cả rồi!

Tôi mơ màng ngơ ngác xách cặp đi theo cậu ấy mất tiêu rồi, cách mà cậu ấy nói chuyện như thể không cho phép được từ chối, mà tôi thì chẳng có cách nào để phản kháng.

Hoặc là, tôi đã sớm quen với việc này, nên đã thuận theo bản năng.

Sau khi ra khỏi lớp học, tôi nghe thấy trong lớp vang lên những tiếng kêu khiếp sợ.

“WTF???!!!”

6


【 Từ Khanh Dư 】 đưa tôi lên xe taxi, đưa tôi đến Mộng Ngọc Sơn Uyển – một khu nổi tiếng chỉ dành cho người giàu có ở thành phố S.

Đặt chân lên vỉa hè được lát đá tinh xảo, nhìn hai bên là hai hàng cây xanh um tươi tốt, tôi không khỏi kinh ngạc mà cảm thán.

Khu tập thể cũng có thể bày trí như này ư? Khu tập thể không phải đều đổ nát, xe điện thì chất đống, còn rác thì thì la liệt à?

“Đừng có dùng mặt của tớ, để bày ra cái bộ dáng không hiểu sự đời như thế!”

“Từ Khanh Dư” nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi còn đang nghĩ bộ dáng chưa hiểu sự đời là như nào? Trong lúc còn đang suy nghĩ, thì một cái thiết bị nhận diện khuôn mặt lớn trước cổng xuất hiện ngay trước mắt.

Tôi nhìn Cố Hành Xuyên trong đó đang mở to hai mắt nhìn xung quanh, môi hơi cong lên, ánh mắt vừa trong sáng vừa ngâu si……

OK, tôi đã biết nó như nào rồi.

Cái biểu cảm này đúng là không thích hợp với Cố Hành Xuyên thật.

Cổng được mở ra, “Từ Khanh Dư” kéo tôi đến cửa nhà.

Tôi chậm chạp bước đi, nghĩ đến việc tôi đang ở trong cơ thể Cố Hành Xuyên, bây giờ còn muốn đến nhà của cậu ấy.

Quan trọng hơn nữa là cậu ấy còn chuẩn bị tắm cho cơ thể của tôi……

Tôi không dám đối mặt nữa, thật sự không dám đối mặt……

“Hay là cậu tự đi lên tắm rửa đi, tớ ở dưới đây chờ cậu.”

“Khóa vân tay, với lại, tớ không muốn làm bẩn tay nắm cửa.”

“Ò được……”

Nhà của Cố Hành Xuyên ở tầng cao nhất, khi ở trong thang máy, tôi có thể ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng từ người cậu ấy.

Trong giờ giải lao, Triệu Tân Dao ở WC……

Tôn nghiêm của tôi bị dẫm đạp thành bùn đất, cái giây phút đó tôi chỉ muốn đậ.p đầu đi ch.ết, lại không ngờ được tôi hoán đổi linh hồn với Cố Hành Xuyên.

Cố Hành Xuyên bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ…… chẳng biết cậu ấy đã chịu đựng suốt cả quãng đường kiểu gì……

Suy nghĩ trong đầu tôi rối như tơ vòng, cũng chẳng để ý là thang máy đã dừng lại.


“Đến đây, mở cửa!”

“Ò……”

“Cậu đi dép lê màu xám, không cần phải lấy cho tớ.”

“Ò……”

“Đến phòng khách chờ tớ, không được làm mọi thứ trở nên lộn xộn.”

“Ò……”

Cậu ấy đóng của nhà tắm lại, nhà tắm nhà cậu ấy cách âm không tệ, ít nhất khi tôi ngồi ở phòng khách thì không thể nghe được tiếng nước.

Nhưng mà càng không nghe thấy, thì khuôn mặt tôi càng nóng.

Cuối cùng thì cậu ấy có tắm không, cậu ấy đang làm gì ở trong đó……

Không hổ danh là thần đồng, đến cả việc tráo đổi cơ thể cũng chấp nhận một cách thản nhiên như vậy……

Cơ thể tôi gầy khô, chắc cũng không khác cơ thể cậu ấy là mấy……

Tôi sờ sờ cơ bắp trên cánh tay, rồi lại cúi đầu nhìn thoáng qua……

Hmm…… vẫn có sự khác biệt, khác biệt lớn luôn ấy!!!

Tôi ngồi ở phòng khách tự dày vò suốt nửa giờ, cửa phòng tắm được mở ra.

Trong nháy mắt, mùi hương thơm ngào ngạt tràn ngập cả căn phòng.

“Từ Khanh Dư” cuốn khăn tắm bước ra, mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

“Tóc của cậu khó gội thật đấy!”

“Sao thế, cậu không thoải mái à? Mặt sao lại đỏ thế kia?”

Đỉnh đầu tôi bốc khói, không biết phải giải thích nội tâm rối rắm của mình với cậu ấy kiểu gì.

“Từ Khanh Dư” lại xì cười thành tiếng, âm thanh vô cùng trong trẻo và đẹp đẽ.

“Trong phòng tắm nhà tớ có một chiếc gương soi toàn thân chống bám sương mù và hơi nước, nếu cậu cảm thấy mình bị thiệt, thì cũng vào đó tắm đi?”

Không dám tắm bây giờ, dù đây là cơ hội tốt ở ngay trước mắt – không nhìn thì thiệt, nhưng mà tôi không làm được trò này ở trước mặt Cố Hành Xuyên được.

Tôi sẽ chờ đến lúc không có ai để lén nhìn thử.

“Từ Khanh Dư” lau khô tóc, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Không biết là do quần áo là đồ cao cấp, hay là do linh hồn cao quý của Cố Hành Xuyên làm tăng khí chất.

Nhìn cậu ấy thế mà…… lại có chút xinh……

“Đang nghĩ cái gì mà nhìn ngâu thế?”


“Tớ đang nghĩ vì sao cậu lại có quần áo của con gái.” Tôi trả lời thành thật.

“Đây không phải quần áo nữ, là quần áo lúc còn nhỏ của tớ.”

“À?”

“Sao nào? Tớ không được phép có áo sơ mi màu hồng nhạt à? Không được có quần lười màu trắng à?

“Mà, cơ thể của cậu mặc đồ nam hay nữ quan trọng đến thế à?”

“……”

Được rồi, cậu ấy nói có lý.

Cậu ấy nằm ngã lên sô pha, tùy ý vơ lấy một cái gối, ôm vào ngực.

“Chuyện hai chúng ta bị tráo đổi linh hồn, cậu có manh mối gì không?”

Tôi kể tất cả những gì tôi biết cho cậu ấy nghe một lượt, sau khi cậu ấy nghe xong thì cau mày.

“Theo như cậu nói thì, Triệu Tân Dao bắt nạt cậu, cậu muốn tìm đến cái ch.ết, sau đó thì hoán đổi cơ thể với tôi?”

“Đúng thế.”

Cậu ấy ngồi bật dậy, bỗng nhiên đưa mặt qua. Hô hấp của tôi đông cứng, trái tim thì bị lỡ mất nửa nhịp.

“Không nên đâu……”

“Hả?”

“Mặc kệ người khác bắt nạt mình, không phản kháng thì thôi đi, vậy mà lại còn muốn đi ch.ết?! Từ Khanh Dư, hóa ra từ đầu cậu đã là người yếu đuối như vậy sao?”

Tôi sửng sốt chớp mắt, cậu ấy nói gì? Từ đầu?

Nực cười, có ai mà sinh ra là đã quen với chuyện bị bắt nạt cơ chứ?

Đúng là không biết đặt mình vào vị trí của người khác mà còn thích tỏ ra hiểu biết* mà.

(bản gốc 站着说话不腰疼: tục ngữ: đứng nói chuyện không đau lưng – đại khái ám chỉ người không đặt mình vào vị trí của người khác chỉ biết nói không còn thoải mái bình luận, tỏ ra hiểu hết)

“Bớt nói móc nói mỉa lại, không phải cậu hỏi mấy cái này chỉ để tìm cách đổi lại thôi à? Sao, nghĩ ra cách chưa?”

Cậu ấy lại ngả người ra sô pha, rồi vò xù mái tóc.

“Có một chút manh mối, theo như lời cậu nói, có hai yếu tố khiến chúng ta bị tráo đổi.”

“[Bắt nạt] và [tìm ch.ết]"

“Bây giờ vẫn chưa xác định được cái nào là yếu tố mấu chốt, nên cách tốt nhất bây giờ là, tái hiện lại hoàn cảnh đó.”

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương