Trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, một câu "Nam Hoài Dật xứng" của Tạ Tài Khanh ở Dật Tiên Lâu chỉ mất buổi tối đã lên men tới tai các thí sinh, truyền đi khắp nửa con phố, kẻ già mồm sớm đã moi sạch sành sanh lai lịch của Tạ Tài Khanh ra.
Đại Ninh hưng thịnh, bách tính an cư, ấm no nên rãnh rỗi thích bát quái, sự tích Tạ Tài Khanh mười lăm tuổi trúng cử lại vứt bỏ "Quang vinh" thi hội, cộng với diện mạo không ai dám so sánh kia làm cho hắn nhất thời vang danh ở kinh thành, trong trà lâu hay quán rượu đều có không ít người nhiều lần nhắc tới danh xưng này.
Trong quán trà, một thư sinh y phục rách nát vỗ năm văn tiền xuống bàn: "Ta đặt Tạ Tài Khanh, chuyện mười lăm tuổi nhận giải Nguyên có thể là giả, nhưng chuyện khiến tri châu đại nhân phải cởi thắt lưng thì mấy trăm năm nay ở Đại Ninh chỉ có một người là hắn làm được! Người đó là Tiền Hách Chính, không có khả năng làm giả!"
"Vậy thì thế nào? Luận về căn nguyên vững chắc hắn làm sao qua được Trương Ninh Hàn? Không phải nhờ vào chuyện phụ mẫu mất sớm thì hắn vốn không thể bước chân vào trường dạy chữ, hắn có danh sư chỉ điểm không? Có tác phẩm không? Trương Ninh Hàn có!" Người cược Trương Ninh Hàn trào phúng nói.
Thư sinh buồn bực nói: "Hắn mới mười tám tuổi, Trương Ninh Hàn đã hai mươi ba rồi!"
"Đúng là mười tám tuổi, nhưng ngươi nghĩ hắn là Đoan vương mười tám tuổi của Nam Nhược sao, đấy mới đúng là người mang thiên hạ, dù Tạ Tài Khanh có đẹp mắt hơn Trương Ninh Hàn thì thế nào, đi thi khoa cử chứ đâu phải tuyển tú, ngươi tưởng thánh thượng đang tuyển phi chắc."
"Đúng đó, Tạ Tài Khanh quá nhỏ, mới học hành được có mấy năm, hơn nữa hắn không có tài sản, cả chỗ dựa càng không có."
Thư sinh tranh chấp đỏ mặt tía tai: "Không phải vẫn còn mấy ngày sao, đâu phải hắn hoàn toàn không thể tự bái làm môn đệ của quan lớn nào đó."
Cả đám người theo phe Trương Ninh Hàn – Nhi tử Áp Duyên Kỳ Trương thị đều bật cười, khinh bỉ nhìn mấy tên thư sinh hàn môn chưa trải sự đời ở đối diện: "Trương công tử đều nói tới nước này rồi, trạng nguyên đợt này trừ hắn ra không thể là ai khác nữa đâu, tỉnh lại đi, đừng có ký thác cái ước mơ được làm trạng nguyên giữa ban ngày của bản thân lên người Tạ Tài Khanh, ngươi có biết người sau lưng Trương Ninh Hàn là ai không? Tạ Tài Khanh tìm chỗ dựa..."
Người kia quái gở nói: "Hắn phải đến phủ của Chỉ huy sứ đại nhân thì may ra mới so được với chỗ dựa của Trương Ninh Hàn đúng không?"
Xung quanh cười to một trận.
"Ngươi!" Thư sinh đỏ hết cả mặt.
Quan địa phương ở tít xa kinh thành cũng biết, Chỉ huy sứ Trường Linh Vệ Tạ Già là sủng thần duy nhất sừng sững nhiều năm không ngã bên người thánh thượng, quanh năm đóng cửa từ chối tiếp khách, không kết đảng, không tích lũy môn đệ, thậm chí không giao hữu, trở mặt với bất luận người nào lén lút lui tới, không tham dự tranh đấu trong triều, chỉ một lòng một dạ cống hiến cho thánh thượng.
Hắn là cô thần nổi danh nhất đương triều, mặc dù chỉ là nhị phẩm, nhưng nhất phẩm gặp phải người đánh xe của hắn ở trên đường cũng phải nhanh chóng kêu người dắt ngựa tránh ra, gặp mặt càng thân thiết chào hỏi, e sợ đắc tội hắn.
Người này nói Tạ Tài Khanh nương nhờ vào Chỉ huy sứ đại nhân, biểu thị cười nhạo trần trụi không thể nghi ngờ.
Hai bên vừa định tiếp tục ầm ĩ, một người "Tùng tùng tùng" bò lên trên lâu, víu cầu thang, biểu tình xốc nổi thần bí: "Tạ Tài Khanh đi bái phỏng Chỉ huy sứ rồi!!"
Trà lâu ồn ào nhất thời lặng thinh.
Một giây sau tràn ra một trận cười phá lên chấn động đến mức trà lâu rung chuyển theo.
"Vậy mà bị ngươi đoán đúng rồi ha ha ha ha ha!"
"Quả nhiên là người Tuấn Châu mới tới ngây thơ, cả tính cách của Chỉ huy sứ không thăm dò đã dám mạnh dạn đi bái kiến, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ."
"Ta phải đi báo tin cho Trương công tử nhận thưởng mới được!"
...

Tạ Tài Khanh đi bái phỏng Chỉ huy sứ.
Tin tức này còn náo động hơn câu "Nam Hoài Dật xứng" hôm trước hắn nói trong trà lâu.
Không ít người xem trò vui đều vây quanh phụ cận phủ đệ của Chỉ huy sứ.
Như Thỉ đứng phía sau thay Giang Hoài Sở ôm đồ, cảm nhận được ánh nhìn quái dị trong không gian xung quanh, cau mày, trầm giọng nói: "Có muốn ta tìm người xử họ không?"
Giang Hoài Sở: "..."
Giang Hoài Sở quay đầu lại nhìn nam nhân cao to im hơi lặng tiếng phía sau, vẻ mặt thành thật dò hỏi, ôn hòa nói: "Không cần, đợi chút nữa, nếu ta vào trong rồi thì ngươi về trước đi."
Chân mày Như Thỉ nhíu chặt hơn: "Công tử vào một mình ta lo lắng."
Cơ sở ngầm bên kia thông báo, Tiêu Quân vừa hạ triều liền tới phủ của Tạ Già, lúc này đang ở bên trong, hôm qua Tiểu vương gia mới vừa đắc tội Tiêu Quân, hắn không thể yên tâm để một mình Giang Hoài Sở vào trong.
"Yên tâm, nếu như hắn thật sự muốn lấy mạng ta thì đã không tặng ngọc này nọ phiền toái như vậy." Giang Hoài Sở cho hắn một ánh mắt trấn an, bình tĩnh chớ nóng, khẽ mỉm cười: "Hơn nữa hôm nay ta tới để gặp Chỉ huy sứ, không phải đến gặp Hoàng thượng, hắn cũng không phải người thích tự chuốc nhục nhã, với thân phận kia sẽ không chủ động gặp ta."
Như Thỉ trầm mặc chốc lát, miễn cưỡng gật đầu.
Người gác cửa đã đưa bái thiếp vào trong, chỉ còn đứng chờ nữa thôi, Như Thỉ đắn đo chốc lát vẫn chọn thấp giọng nói: "Nếu công tử thật sự không gặp được Tạ Già, thì Đại Ninh còn rất nhiều quyền quý chịu ân huệ của Di La, càng không thiếu người bị chúng ta nắm được nhược điểm, đêm qua ta đã sắp xếp xong hết, chỉ cần công tử đưa ta lệnh bài ta lập tức âm thầm đi tìm bọn họ, bọn họ khẳng định nguyện ý giúp ngài một lần, không tình nguyện cũng phải tình..."
"Chờ một chút." Giang Hoài Sở đánh gãy hắn.
Thêm một người biết nhiều thêm một phần phiền phức, nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Chuyện Tạ Tài Khanh có thể giải quyết, hắn sẽ không để Giang Hoài Sở đi giải quyết.
Như Thỉ có vẻ chần chờ.
Thông lệ không tiếp khách của Chỉ huy sứ nhiều năm qua chưa bao giờ bị phá vỡ, hai ngày trước, thời điểm Giang Hoài Sở đưa ra ý định muốn đi tham kiến Tạ Già, Như Thỉ đã nói rõ ràng cặn kẽ tình hình của Tạ Già cho hắn nghe, nhưng Giang Hoài Sở vẫn kiên trì muốn đi, hắn đã nói tới vậy, Như Thỉ liền đi chuẩn bị một phần hậu lễ, Giang Hoài Sở cũng không biết.
Hôm nay ngoại trừ cây đàn Giang Hoài Sở cố tình làm hỏng thì hắn không mang theo bất kỳ thứ gì nữa.
Hắn cứ như vậy đến gặp sủng thần nhị phẩm thân tín của Hoàng đế – Chỉ huy sứ Trường Linh Vệ...
Như Thỉ nuốt lời nói không thích hợp trở vào.
Giang Hoài Sở đứng trước cửa lớn đóng chặt, gió xuân thổi nhẹ, bạch y tung bay.
...
Cùng khoảng thời gian, trong phủ của Tạ Già.

Trán Tạ Già tựa vào lòng bàn tay, một cái tay khác cầm quân cờ đen, treo ở giữa không trung đến nửa ngày vẫn chưa hạ xuống, vẻ mặt trầm ngâm.
Tiêu Quân chờ tới mất kiên nhẫn, lấy một miếng bánh như ý từ cái khay hạ nhân mang lên qua, cắn một miếng, thấy hắn vẫn không hạ cờ: "Mài mài mài, còn mài nữa quân cờ sẽ bị ngươi mài tới tiêu biến luôn, ngươi còn kì kèo nữa ta ăn no luôn mất."
"..." Tạ Già đình chỉ động tác vuốt nhẹ quân cờ, đành phải tìm một chỗ coi như không tệ nhưng cũng không phải đặc biệt vừa ý hạ cờ.
Tiêu Quân tiện tay bắt một quân cờ trắng bên trong chung, rồi gần như không dừng lại lấy một khắc bỏ nó xuống bàn.
Lông mày Tạ Già nháy mắt nhăn lại, lại cầm cờ lên, theo bản năng lặp lại động tác trước đó.
"..." Tiêu Quân dở khóc dở cười: "Cũng đâu phải ngươi thua thì sẽ bồi thường bạc cho trẫm, tùy tiện một chút không được sao? Ngươi đây là nhất định không chịu hạ một nước cờ gây hối hận về sau à, trước khi hối hận muốn đem tất cả hối hận trong lòng ra hối hận trước một trận đúng không?"
"..." Mặt Tạ Già có chút đỏ lên: "Cũng đâu phải vi thần đang bắn tên săn thú cùng bệ hạ, chơi cờ vốn chậm, quá trình suy nghĩ chìm đắm trong thế cờ mới là cái thú của nó."
"Ngươi còn ghét bỏ trẫm làm ngươi mất hứng?"
"Vi thần không dám." Nói thì nói như thế, nhưng vẫn lặng lẽ thở dài.
Bệ hạ học cái gì cũng nhanh, làm cái gì cũng nhanh, nhớ như phong ba bão táp, đi lại như nổi trận lôi đình, tuy rằng không quá thích chuyện chơi cờ chậm rãi nhưng vẫn không thể phủ nhận tài đánh cờ cực kỳ tinh xảo.
Hắn đánh cờ vây như đánh trận, xông pha chiến đấu phấn đấu chém giết có lỗi sai thì không hề hối hận, nhanh đến mức không còn giống như đang chơi cờ.

truyện đam mỹ
Nếu hắn chỉ tự mình chơi như vậy thì có thể bỏ qua, nhưng đằng này hắn còn thích thúc thúc thúc người khác.
Thúc tới nổi Tạ Già suy nghĩ không xong, hạ cờ thì không được, không hạ cũng không được.
Lúc hắn không thúc giục là lúc hắn đang ăn cái gì đó, hoặc là đứng lên đi dạo vòng vòng, không một khắc nào chịu nhàn rỗi, làm cho một mình Tà Già ngồi đó hoàn toàn không có cách nào thảnh thơi.
Hoàng đế thậm chí có thể vừa nghe thái giám đọc tấu chương vừa chơi cờ với hắn, một giây trước còn tán gẫu với hắn, một giây sau bỗng nhiên đáp thái giám câu "Cái tên kia kia kia nào đó, kêu hắn trực tiếp cút đi cho trẫm", làm cho hắn đầy đầu cũng toàn là "Cái tên kia kia kia nào đó, kêu hắn trực tiếp cút đi cho trẫm".
Hoàng đế lại cố tình không rơi xuống hạ phong.
...!Quả nhiên người làm việc lớn nhất định có thiên phú dị bẩm.
Tâm tình Tạ Già phức tạp, vừa định đi nước cờ tiếp theo thì người gác cửa rón rén tiến vào, Hoàng đế đang ở đây, hắn không dám ngẩng đầu, cung kính đứng ở ngoài, chờ đợi được hỏi.
"Có việc gì sao?" Tạ Già cơ hồ ngay lập tức, không chờ nổi một giây hỏi.

Tiêu Quân giận: "Ngươi không muốn chơi cờ với trẫm tới vậy!?"
"..." Tạ Già mặt không đổi sắc nhìn người canh cửa: "Nói đi."
Tiêu Quân cũng vung vung tay.
Lúc này người nọ mới cúi đầu rũ mắt đi tới trước bàn cờ, dâng bái thiếp lên cho Tạ Già: "Tây thành Tuấn Châu Tạ Tài Khanh ở bên ngoài cầu kiến."
Động tác bắt cờ của Tiêu Quân đột nhiên khựng lại, ngạc nhiên nói: "Hắn dám đến bái kiến ngươi? Nghé con thật có dũng khí."
Hắn chậc một tiếng, cực hiếm thấy để lộ thần sắc hứng thú mười phần.
Gió to sóng lớn gì đều đã trải qua, việc có thể làm hắn cảm thấy ngạc nhiên càng ngày càng ít, chuyện ly kỳ kiểu này chỉ có thể gặp không thể cầu.
Tạ Già cũng sửng sốt một chút, danh tự này mấy ngày nay xuất hiện khá nhiều, không thể chối bỏ rằng, có khả năng được người ta nhớ tới cũng là một loại bản lĩnh không gì sánh kịp, tới bệ hạ chỉ nhớ chuyện hôm nay quên chuyện hôm qua còn có thể nhớ Tạ Tài Khanh là ai cơ mà.
Tiêu Quân tựa như cười mà không cười: "Khẩu vị rất nặng đó, coi trọng Chỉ huy sứ, chỉ là phải xem hắn có bản lãnh này không đã."
Tạ Già biết, Hoàng đế không coi thường bất kỳ ai, cũng không ghét người lòng tham không đáy, chỉ hận kẻ ngoài miệng rêu rao, làm việc thì chẳng ra gì, không có bản lĩnh còn dã tâm lớn.
Hắn lặng yên nhìn Tiêu Quân ngồi ở đối diện.
Tiêu Quân lười biếng nói: "Ngươi cứ coi như trẫm không ở đây, nên làm gì thì làm, nếu hắn thật sự vào được, trẫm lui xuống nhường chỗ ngồi cho hắn."
"...!Vi thần tuân mệnh."
Tạ Già nhận lấy bái thiếp trong tay người canh cửa.
Người canh cửa tri kỷ nói: "Tiểu nhân đã kiểm tra qua, không hề giấu đồ."
Trước đây, người gửi bái thiếp đều giấu rất nhiều kim ngân dạng miếng mỏng bên trong.
Tạ Già âm thầm thay Tạ Tài Khanh thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn công khai đút lót dưới mí mắt Hoàng đế, đấy chính là thanh đao tự tay đưa tới tay Hoàng đế.
Tạ Già trả bái thiếp cho người canh gác, lãnh đạm nói: "Ngươi nói với hắn bản quan từ chối không tiếp khách, không phải chỉ đối xử như vậy với mình hắn, kêu hắn về đi, lễ vật cũng tự cầm về."
Người canh gác hơi xấu hổ, đứng tại chỗ bất động.
Tạ Già kinh ngạc nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Người canh gác ho khan: "...!Hắn không chuẩn bị quà biếu."
Tiêu Quân ở bên cạnh bắt đầu phê tấu chương kinh ngạc ngẩng đầu.
Tạ Già hãi hùng nửa ngày vẫn nói không ra lời: "Hắn có phải tới bái kiến bản quan không vậy!? Hắn tay không tới?"
Lời nói này vừa ra khỏi miệng, Tạ Già mới vô thức cảm thấy không đúng, nghe cứ như hắn muốn nhận lễ của Tạ Tài Khanh vậy.
Chỉ là, trước đây ai tới tiếp kiến mà không mang theo lễ vật ít nhất ngàn lạng?
Tạ Tài Khanh tìm tới cửa trong khoảng thời gian này, rõ ràng đang hối lộ để Tạ Già giúp đỡ chút việc, thế mà dám đến tay không.

Người canh gác nói: "Hắn nhờ tiểu nhân tiện thể nhắn với ngài, nhắn là..."
Thấy bệ hạ thích thú nhìn sang, người canh gác sốt sắng: "Hắn bảo, tiền đối với người khác mà nói là hết sức quan trọng, đối với đại nhân ngài lại tựa như đồng nát sắt vụn, có vật tốt nào đại nhân chưa từng thấy chưa từng dùng qua, vì sao hắn phải mang theo thứ đồ ngài căn bản không cần cũng rất không thích tới cửa, lãng phí thời gian quý giá của đại nhân?"
Tạ Già ngẩn ra.
Cách nói này thực sự rất mới mẻ, nhưng hoàn toàn chính xác, nói ra được chỗ hắn chán ghét nhiều năm.
Vị trí này của hắn, chỉ cần muốn thì tiền vào như nước, không đáng nhận chút lượng bạc hắn vốn nhìn không lọt mắt, tiêu hao thời gian tâm lực cho người đi làm việc, còn mất thanh danh và Thánh tâm.
"Vậy hắn mang tới cho ta thứ tốt gì?" Tạ Già gượng kéo khóe miệng xuống, thận trọng nói.
Người canh gác trầm mặc chốc lát, mới vô cùng cứng nhắc nói: "Cái gì hắn cũng không mang theo, hắn còn nhờ ngài, hắn...!Hắn nói đàn của hắn hỏng, muốn, muốn xin ngài tu...!Tu sửa giúp một tay."
Tiêu Quân mới vừa cúi đầu lại kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tạ Già cầm kỳ thư họa đều thông, tính tình chậm rãi, trầm ổn thích yên tĩnh, bình thường thích chăm sóc, tu dưỡng đàn này nọ, là một tay lão luyện.
Nhưng không một ai lại dám nhờ hắn sửa đàn.
"..." Tạ Già từ trước đến giờ che giấu tài cán cũng có chút không kìm được, hít sâu một hơi, từng chữ chen chúc chèn ra từ trong kẽ răng: "Hắn đang tính làm gì vậy?"
"Hắn nói hắn xin ngài sửa đàn, nếu ngài không cho hắn vào thì chính là tiểu bối làm phật ý ngài, ngài không cần ra tay giúp đỡ, bách tính thán phục, càng không phải hắn hối lộ ngài, muốn ngài thay hắn làm việc, cho nên ngài không cần kiêng kỵ lời lẽ người đời, hắn không phải khách, vì vậy không tính là đại nhân phá vỡ quy tắc đóng cửa từ chối tiếp khách."
Sắc mặt Tạ Già khẽ biến.
Hắn đóng cửa từ chối tiếp khách, tuyệt đối không phải làm giá thanh cao, chỉ là buông tha tất cả mọi người, mới có thể nhận được tín nhiệm của một người.
Hắn có thể nhiều năm sừng sững không ngã, cũng là bởi vì hắn thấy rõ tranh đấu không có ý nghĩa, Hoàng đế mới là người ai ai cũng muốn cướp đoạt, hắn chỉ cần dỗ Hoàng đế cho tốt là hắn có thể một bước lên mây.
Hoàng đế là người cô độc nhất thiên hạ, chỉ có thể tín nhiệm trọng dụng cô thần nâng mắt không nơi nương tự như hắn, chứ không phải mấy nhà kết bè kết cánh, mở rộng đã thế dã tâm.
Hắn không phải không tranh, hắn là lùi một bước để tiến hai bước.
Tiêu Quân cũng chợt bất ngờ.
Tạ Tài Khanh này, đã hoàn toàn suy tính mọi bề thay Tạ Già.
Tạ Già cũng không nghĩ tới một thư sinh mười tám tuổi ở Tuấn Châu, lại có thể khám phá ra huyền bí bên trong, vì hắn cân nhắc, vì hắn quét hết chướng ngại không thể gặp khách, thần sắc hòa hoãn không ít, nhưng vẫn tức giận nói: "Đầu tiên, hắn nói thời gian của bản quan quý giá, sau đó lại kêu bản quan lãng phí thời gian sửa đàn giúp hắn, đây không phải là trước sau mâu thuẫn sao, dựa vào cái gì bản quan phải giúp hắn?"
Tiêu Quân liếc mắt Tạ Già, thần sắc nghiền ngẫm, kìm nén chút ý cười.
Đây chính là đã nổi lên tâm tư, nếu như không có ý cho người vào, Tạ Già hỏi cái gì mà hỏi lắm vậy, trực tiếp kêu hắn cút về là được rồi.
Tựa như bực bội hỏi một câu, còn không phải tại người kia không mang lễ theo, làm hắn mất mặt sao.
Người canh gác liền ho khan: "Hắn nói thiên kim dễ kiếm, ngài nở nụ cười khó cầu, người giàu sang áo cơm sung túc, nhưng chuyện ưu sầu lo toang cũng rất nhiều, ít khi gặp chuyện vui vẻ, ngài không thiếu cái gì, chỉ thiếu mỗi vui vẻ, hắn có thể...!Dỗ ngài vui vẻ.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương