*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cười không nổi Cố Dịch Tân vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Minh Thời ở bên cạnh khi thì ngây ngô cười, khi thì đoan trang.
Cố Dịch Tân thở dài một hơi, buông quyển tạp chí căn bản còn không nhìn một chữ, giương mắt liếc hắn một cái.
Lục Minh Thời lập tức nhận được tín hiệu nhích lại gần.
"Sao lại thở dài?"
Lục Minh Thời suýt nữa hô lên ông xã, hắn phải dùng định lực rất lớn duy trì mỉm cười, ngậm cái xưng hô kinh người kia trở về.
"Thiếu tiền."
Cố Dịch Tân thành thật trả lời.
Lục Minh Thời lập tức móc ra mười tấm thẻ đen.
"Tùy tiện quẹt."
Biểu tình Cố Dịch Tân càng thêm nghiêm túc, anh nhét tấm thẻ trở lại túi nhỏ của Lục Minh Thời, vô cùng nghiêm túc mà nói:
"Anh không thể lấy tiền của em."
Ánh mắt Lục Minh Thời kinh ngạc.
"Vì sao vậy."
Hắn ủy khuất hỏi.
Em thích anh như vậy, sao anh lại không cần tiền của em.
Cố Dịch Tân rõ ràng lắm.
"Tiền của em, tiền của anh, tương lai đều là tiền của bé con. Cho nên, chúng ta hiện tại ở trên một mặt trận thống nhất, mục tiêu của chúng ta là vì bé con mà kiếm tiền nhiều hơn nhiều hơn nữa."
"Vì thế, em cho anh tiền, cũng giống như đem đồ từ túi trái chuyển qua túi phải vậy." Anh lấy tấm thẻ từ túi trái Lục Minh Thời ra, nhét vào túi phải Lục Minh Thời.
"Tiền sẽ không nhiều lên, cũng không có mất đi, hiểu chưa?"
"Cho nên." Cố Dịch Tân kiên định mà ưỡn ngực, cực kỳ nghiêm túc nói, "Từ giờ trở đi, chúng ta phải càng thêm nỗ lực, cố gắng kiếm tiền, không thể để bé con thua trên vạch xuất phát."
Lục Minh Thời nghe đến ngây ngẩn.
Một hồi tính toán của Cố Dịch Tân, có thể nói là thiên y vô phùng.
(*) Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào.
Lục Minh Thời bừng tỉnh đại ngộ.
Chồng mình quá có trách nhiệm.
Một khi quyết định muốn phụ trách, quả thực chính là ông chồng tốt nhất thế giới.
Cái khác không nói, mục tiêu vì bé con mà kiếm tiền này cũng quá nhiệt huyết đi!
Cái này không nói, "Chúng ta ở trên một mặt trận thống nhất" cũng quá ngọt đi!
Vì ngọt ngọt ngào ngào trong thời gian dài như vậy, hắn, Lục Minh Thời, nhà giàu số một cả nước dưới 30 tuổi, đứng đầu cả tỉnh, cha của bé con, nắm giữ khối tài sản khổng lồ, cho dù mỗi ngày ăn cơm gà hầm nấm, cũng sẽ không hề một câu oán hận!
Tuy vậy, khi Lục Minh Thời thật sự định sẽ cùng Cố Dịch Tân đi ăn cơm gà hầm nấm, lại bị Cố Dịch Tân chặt chẽ đè lại.
"Phải ăn cái gì khác cho tốt, khổ ai chứ không thể khổ dựng...... phu."
Sau một lúc lâu, Cố Dịch Tân rốt cuộc thành công đọc bốn tiếng thành một tiếng, trịnh trọng nói: "Tiết kiệm tiền cũng không phải như vậy."
Lục Minh Thời phản bác: "Nhưng anh chính là tiết kiệm như vậy."
Cố Dịch Tân liếc hắn: "Anh lại không có mang thai."
Lục Minh Thời không cách nào phản bác.
—————????????????—————
•
•
•
Sau khi Cố Dịch Tân trở về, công trình giai đoạn bốn của Lục gia vẫn chưa được khởi công. Cố Dịch Tân không thể ở nhà mãi, anh vội vã ra ngoài kiếm tiền.
Đến nỗi kết quả bình chọn chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, nghe nói rằng, hầu như phải đến tháng ba năm sau mới có.
Cố Dịch Tân bấm tay tính toán, cho đến lúc này, phỏng chừng Lục Minh Thời cũng nên nghỉ để sinh con.
Cố Dịch Tân nhìn giấy chứng nhận tốt nghiệp trường cán bộ màu xanh của mình, thầm nghĩ đồ vật màu xanh lục quả nhiên đều rất chậm.
Cố Dịch Tân đã từng cảm thấy tiền kiếm được từ dọn gạch cùng các loại công việc bán thời gian tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để sinh hoạt, cho nên anh đem sở thích và công việc kết hợp hoàn mỹ với nhau, mỗi ngày dọn gạch, làm việc bán thời gian trôi qua thật nhanh chóng.
Nhưng lúc ấy, anh một người ăn no cả nhà không đói bụng.
Bây giờ, anh cũng là cha đứa nhỏ rồi.
Kiếm không nhiều tiền thì sao mà nuôi bé con, Cố Dịch Tân vô cùng khổ sở, khổ sở đến nỗi khi làm việc bán thời gian đều cảm thấy uể oải.
Sau khi được trả lương hai mươi vạn, các huấn luyện viên trong phòng tập rủ rê nhau đi ra ngoài ăn một bữa no nê thịnh soạn. (~713.5 tr VNĐ)
Duy độc Cố Dịch Tân vẫy vẫy tay.
"Đừng tính tôi."
Anh ôm một bao tải tiền mặt, để lại cho mọi người một bóng dáng ưu thương.
"Aizz, tiểu Cố bị sao vậy? Có tiền mà lại không vui?"
"Đại khái là chê ít đi."
Quản lý phòng tập bất an lau mồ hôi nhìn theo bóng dáng Cố Dịch Tân, nghĩ thầm ngày mai có nên chủ động tăng lương cho anh hay không?
Cố Dịch Tân đi ra cửa, ở đó có một chiếc xe quen thuộc đang đậu, vì thế anh mở cửa xe chui vào.
Hôm nay Lục Minh Thời tự mình lái xe.
Áo khoác da nâu của hắn vứt ở ghế sau, bên trong xe rất ấm, nên Lục Minh Thời chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu nâu sẫm.
Cố Dịch Tân ngạc nhiên nhìn tranh phục của hắn.
"Em tan tầm còn đổi nguyên bộ quần áo?"
Lục Minh Thời nghiêm túc nhìn mặt anh.
"Em đang truy anh, đương nhiên phải chú trọng bề ngoài."
Cố Dịch Tân nghe vậy nhìn lại chính mình, một thân áo thể thao dày cộm được phòng tập phát cho, anh chỉnh chỉnh lại mái tóc vừa gội còn chưa khô, có hơi xấu hổ.
"Vậy lần sau anh cũng sẽ chú ý."
Cách nhau gần như vậy, Lục Minh Thời ngửi được rõ ràng mùi cơ thể chỉ thuộc về mình anh, cả người hơi bồn chồn.
Hắn lấp liếm ho khan một cái: "Không cần."
Lục Minh Thời nói thêm: "Em cảm thấy anh bây giờ rất tốt."
Xe ngừng trước cửa một quán ăn, lúc này Lục Minh Thời không chọn nhà hàng Michelin tám sao, mà chọn một quán ăn giá rẻ danh tiếng không tồi.
Khi lên món, Lục Minh Thời nói với Cố Dịch Tân:
"Đi ăn với nhau bảy lần rồi chúng ta mới có thể đi xem phim."
Cố Dịch Tân một bên vùi đầu ăn cơm, một bên ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Sao lại phiền phức như vậy?"
Muốn xem phim không phải cứ trực tiếp đi xem là được rồi sao.
Bên miệng anh còn dính một hạt cơm trắng, Lục Minh Thời vừa trả lời vừa bị hạt cơm ở chỗ đó hấp dẫn sự chú ý.
"...... Bởi vì hẹn hò cần phải tuần tự tiệm tiến (*). Rạp chiếu phim là nơi rất riêng tư, thông thường tiến độ hẹn hò hai bên không tồi mới có thể chọn nơi đó."
(*) Tiến triển từ từ, theo trình tự
Lục Minh Thời rốt cuộc nhịn không được chỉ vào miệng mình: "Ở đó dính hột cơm."
Cố Dịch Tân giơ tay lau đi, lau đầy mặt tương ớt.
Lục Minh Thời nhanh chóng lấy khăn giấy ướt lau mặt cho anh, đối mặt với gương mặt gần như không tỳ vết của Cố Dịch Tân, hắn không dám dùng nhiều sức, chỉ có thể cẩn thận lau sạch.
Trong lúc chà lau, ngón tay Lục Minh Thời vô tình chạm phải đôi môi mềm mại của thiếu niên.
Va chạm ngắn ngủi khiến trong lòng hắn lâng lâng.
Cố Dịch Tân vừa ngẩng đầu thấy sắc mặt ửng đỏ của Lục Minh Thời, có chút sung sướng, lại có chút buồn cười.
Cùng ngày khi về nhà, Cố Dịch Tân hỏi chi tiết về chuyển dời năng lượng, Lục Minh Thời kể cho anh nghe tất cả.
Khi biết được hôn môi và OOXX có thể đạt được tiếp xúc cự ly âm giúp cung cấp năng lượng cho bé con, Cố Dịch Tân đêm đó liền lịch sự mời Lục Minh Thời lên giường.
Nhưng mà lúc ấy Lục Minh Thời nói thế nào nhỉ......?
Gương mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt dao động không ngừng, ấp a ấp úng mà nói muốn......
"Tuần tự tiệm tiến".
Đúng vậy. Tuần tự tiệm tiến.
Lục Minh Thời nhất định phải dựa theo bộ giáo trình cũ rích không biết hắn học được từ đâu, hẹn hò, ăn cơm, tặng quà, xem phim, xác định quan hệ, sau đó mới làm tình.
Đương nhiên Lục Minh Thời cũng có lý do chính đáng.
Không có cơ sở tình cảm, chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc mà làm tình, không phù hợp với ý niệm truyền thống của hắn, hào, môn, lão, nam, nhân, 29 tuổi còn chưa biết yêu đương.
Cho nên, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, gia tăng tình cảm của Cố Dịch Tân đối với hắn.
Không chỉ vì bé con.
Mà còn vì chính hắn.
Vì tương lai, sinh hoạt một nhà hạnh phúc.
Lục Minh Thời thu tay lại, quy quy củ củ mà ngồi trở về, gắp lên một miếng thịt cá thơm ngon.
Thịt cá hấp trắng phau, phủ một lớp xốt mỏng màu đỏ hơi cay, rắc thêm ít hành lá, trắng trắng, đỏ đỏ, xanh xanh, đẹp vô cùng.
Rõ ràng là không cay lắm, Lục Minh Thời mặt lại càng ngày càng hồng, thầm mắng bản thân đầu óc toàn phế liệu.
Cố Dịch Tân nhìn hắn một cái, bất động thanh sắc mà ăn cơm, nghĩ thầm anh xem em rốt cuộc có thể kiên trì tới khi nào.
*
Lục Minh Thời cảm thấy mình vẫn luôn là một người rất kiên trì, bằng không cũng không thể mới 29 đã gánh vác đế quốc thương nghiệp toàn cầu như Lục thị.
Vấn đề là, trong tình huống bình thường, cuối cùng khiến kế hoạch của hắn thất bại, đều là do nguyên nhân bất khả kháng đến từ bên ngoài.
Ví như hắn không có kế hoạch mang thai, nhưng cố tình Cố Dịch Tân lại xuyên thư.
Ví như kế hoạch của hắn là tuần tự tiệm tiến, nhưng cuối cùng vẫn tiến bộ vượt bậc.
Hơn nữa cái tiến bộ vượt bậc này khiến toàn bộ linh hồn hắn đều muốn đi rửa tội.
Cuối tháng một, khi tiết trời giá rét, mang thai gần năm tháng, bụng đã lộ rõ, Lục Minh Thời không còn đi công ty nữa, thay vào đó ở nhà xử lý công việc.
Học sinh nghỉ, công việc bán thời gian của Cố Dịch Tân lại bước vào giai đoạn bận rộn nhất, cũng là lúc tiền lương nhiều nhất. Mỗi ngày vội đến vội đi hơn 10h tối mới có thể về nhà.
Má Trần ra mở cửa, hỏi Cố Dịch Tân có muốn ăn khuya hay không.
Cố Dịch Tân lắc đầu, để má Trần đi ngủ sớm, còn mình bưng chén bánh trôi đậu đỏ lên lầu Lục Minh Thời.
Cố Dịch Tân mở cửa phòng ra, đèn lớn còn sáng, bồn cây cạnh cửa vẫn đang chăm chỉ thải ra oxy.
Cố Dịch Tân nhìn quanh phòng.
Trên chiếc bàn cạnh giường đặt cặp kính gọng vàng Lục Minh Thời thường đeo, trong chăn thò ra một cánh tay, loã lỗ bên ngoài, tay áo ngủ cũng bị cọ lên.
Cuốn sách ban đầu cầm trên tay Lục Minh Thời đã rơi xuống đất, các trang sách cuộn tròn lộn xộn, dấu trang cũng rơi ra, hoàn toàn không biết chủ nhân nó đã đọc tới trang nào.
Cố Dịch Tân bước qua, buông chén đồ ăn xuống, rồi nhặt quyển sách kia đặt lên bàn, thuận tiện liếc nhìn tên sách một cái.
《Thiền và nghệ thuật bảo dưỡng xe máy》.
Đây mẹ nó là cái gì?
Lục Minh Thời đột nhiên có hứng thú với bảo dưỡng xe máy?
Cố Dịch Tân ngồi xổm trên mặt đất gãi gãi đầu, có chút khó hiểu.
Tuy vậy trước giờ anh rất lười nghĩ đến bất cứ thứ gì liên quan đến đọc sách, vì thế nhanh chóng đem cái tên sách kỳ quái kia quẳng ra sau đầu.
Cố Dịch Tân đem cánh tay lành lạnh lộ ra ngoài của Lục Minh Thời nhét lại vào chăn.
Nhưng Lục Minh Thời ngủ thật sự rất nông, vừa có động tĩnh liền mở mắt ra.
Vừa ngủ dậy tầm mắt còn mông lung chưa nhìn rõ, nhưng hắn ngửi được hương vị quen thuộc.
Vì thế trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Lục Minh Thời tự nhiên mà gọi một tiếng: "Ông xã."
Cả người Cố Dịch Tân cứng lại.
Lục Minh Thời không ý thức được bản thân đang nói gì, chỉ mơ màng nói: "Tắm rửa rồi ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm."
Cố Dịch Tân đang ngồi xổm phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, từ từ đứng lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Ừ."
Cố Dịch Tân chỉ chỉ chén bánh trôi đậu đỏ trên bàn: "Má Trần làm bữa khuya, nhớ ăn đó."
Lục Minh Thời đáp ứng, sau đó nhìn theo Cố Dịch Tân đi vào phòng tắm.
Cố Dịch Tân vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi quần áo, quần áo cởi ra tùy tay vứt trên mặt đất.
Cách cửa phòng tắm vài mét chỉ còn lại tấm lưng săn chắc.
Lục Minh Thời chậm rì rì dụi mắt, đầu óc giống như ngắn lại, mơ hồ cảm giác được vừa rồi có cái gì không đúng, lại không nghĩ ra được rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Đợi hắn dụi mắt rõ ràng, người đã từ bên giường ấm dịch sang bên kia.
Ga giường lạnh buốt cọ vào bắp chân và cánh tay hở ngoài áo.
Lục Minh Thời thoáng co rúm lại một chút.
Cố Dịch Tân ở trong phòng tắm rất lâu.
Lục Minh Thời sắp mở mắt không nổi nữa, nhưng hắn không muốn ngủ sớm như vậy.
Nếu ngủ sẽ không thể nói chuyện với anh.
Đợi đến sáng mai mình thức dậy, người này lại phải đi rồi.
Mỗi ngày chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi có thể ở chung.
Hơn nữa, bọn họ còn chưa có hoàn thành "nhiệm vụ" đâu.
Tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng lại, bởi vì trong phòng ngủ có mở điều hoà ấm áp, Cố Dịch Tân đơn giản không thèm mặc áo tắm, để trần thân trên đi ra ngoài.
Anh xốc chăn lên sờ sờ.
Ấm.
Lục Minh Thời nằm thật lâu, làm ấm ổ chăn nhỏ.
Mỗi lần Cố Dịch Tân lên giường như vậy, đều không nhịn được muốn ở trên mặt Lục Minh Thời hôn một cái.
Anh cũng thật sự luôn làm như vậy.
Dù sao cũng là nhu cầu của bé con.
Lục Minh Thời vẫn luôn ngáp, nằm đó cố gắng trợn tròn mắt, thấy Cố Dịch Tân đi ra, vui vẻ mà ngồi dậy.
Cố Dịch Tân thấy hắn cao hứng, tâm tình cũng rất vui sướng.
Anh cúi người, trước tiên hôn lên cằm Lục Minh Thời một cái, nhìn lỗ tai nam nhân từ từ đỏ lên, sau đó mới hôn lên môi hắn.
Đợi tới lúc bả vai Lục Minh Thời run nhè nhẹ, cho thấy là đang cực kỳ động tình, lại há miệng, làm sâu thêm nụ hôn này.
Dòng năng lượng vàng kim dâng trào như đại dương.
Hết chương 41
(*) Về cái chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, mấy chương trước có nói Cố Dịch Tân đã trở thành CSTĐCT rồi. Mà chương này lại nói đến tháng ba năm sau mới có kết quả bình chọn. Mình cũng không hiểu ????, nhưng thiết nghĩ nó không quan trọng lắm đâu.
(*) Một người ăn no cả nhà không đói bụng: gia đình chỉ có một thành viên, người đó ăn no -> Cả nhà không đói bụng.
(*) Bánh trôi đậu đỏ (dịch ra không chính xác lắm) đại khái là như này:
Trông khá giống với món Zenzai Nhật Bản.
(*) Thiền và nghệ thuật bảo dưỡng xe máy.
___________????___________
Thông báo muộn với các bạn đọc là từ nay chú thích nào không quan trọng mình sẽ để ở cuối chương. Mình edit có thể dở nhưng chú thích sẽ đảm bảo không thiếu.
Cười không nổi Cố Dịch Tân vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Minh Thời ở bên cạnh khi thì ngây ngô cười, khi thì đoan trang.
Cố Dịch Tân thở dài một hơi, buông quyển tạp chí căn bản còn không nhìn một chữ, giương mắt liếc hắn một cái.
Lục Minh Thời lập tức nhận được tín hiệu nhích lại gần.
"Sao lại thở dài?"
Lục Minh Thời suýt nữa hô lên ông xã, hắn phải dùng định lực rất lớn duy trì mỉm cười, ngậm cái xưng hô kinh người kia trở về.
"Thiếu tiền."
Cố Dịch Tân thành thật trả lời.
Lục Minh Thời lập tức móc ra mười tấm thẻ đen.
"Tùy tiện quẹt."
Biểu tình Cố Dịch Tân càng thêm nghiêm túc, anh nhét tấm thẻ trở lại túi nhỏ của Lục Minh Thời, vô cùng nghiêm túc mà nói:
"Anh không thể lấy tiền của em."
Ánh mắt Lục Minh Thời kinh ngạc.
"Vì sao vậy."
Hắn ủy khuất hỏi.
Em thích anh như vậy, sao anh lại không cần tiền của em.
Cố Dịch Tân rõ ràng lắm.
"Tiền của em, tiền của anh, tương lai đều là tiền của bé con. Cho nên, chúng ta hiện tại ở trên một mặt trận thống nhất, mục tiêu của chúng ta là vì bé con mà kiếm tiền nhiều hơn nhiều hơn nữa."
"Vì thế, em cho anh tiền, cũng giống như đem đồ từ túi trái chuyển qua túi phải vậy." Anh lấy tấm thẻ từ túi trái Lục Minh Thời ra, nhét vào túi phải Lục Minh Thời.
"Tiền sẽ không nhiều lên, cũng không có mất đi, hiểu chưa?"
"Cho nên." Cố Dịch Tân kiên định mà ưỡn ngực, cực kỳ nghiêm túc nói, "Từ giờ trở đi, chúng ta phải càng thêm nỗ lực, cố gắng kiếm tiền, không thể để bé con thua trên vạch xuất phát."
Lục Minh Thời nghe đến ngây ngẩn.
Một hồi tính toán của Cố Dịch Tân, có thể nói là thiên y vô phùng.
(*) Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào.
Lục Minh Thời bừng tỉnh đại ngộ.
Chồng mình quá có trách nhiệm.
Một khi quyết định muốn phụ trách, quả thực chính là ông chồng tốt nhất thế giới.
Cái khác không nói, mục tiêu vì bé con mà kiếm tiền này cũng quá nhiệt huyết đi!
Cái này không nói, "Chúng ta ở trên một mặt trận thống nhất" cũng quá ngọt đi!
Vì ngọt ngọt ngào ngào trong thời gian dài như vậy, hắn, Lục Minh Thời, nhà giàu số một cả nước dưới 30 tuổi, đứng đầu cả tỉnh, cha của bé con, nắm giữ khối tài sản khổng lồ, cho dù mỗi ngày ăn cơm gà hầm nấm, cũng sẽ không hề một câu oán hận!
Tuy vậy, khi Lục Minh Thời thật sự định sẽ cùng Cố Dịch Tân đi ăn cơm gà hầm nấm, lại bị Cố Dịch Tân chặt chẽ đè lại.
"Phải ăn cái gì khác cho tốt, khổ ai chứ không thể khổ dựng...... phu."
Sau một lúc lâu, Cố Dịch Tân rốt cuộc thành công đọc bốn tiếng thành một tiếng, trịnh trọng nói: "Tiết kiệm tiền cũng không phải như vậy."
Lục Minh Thời phản bác: "Nhưng anh chính là tiết kiệm như vậy."
Cố Dịch Tân liếc hắn: "Anh lại không có mang thai."
Lục Minh Thời không cách nào phản bác.
—————????????????—————
•
•
•
Sau khi Cố Dịch Tân trở về, công trình giai đoạn bốn của Lục gia vẫn chưa được khởi công. Cố Dịch Tân không thể ở nhà mãi, anh vội vã ra ngoài kiếm tiền.
Đến nỗi kết quả bình chọn chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, nghe nói rằng, hầu như phải đến tháng ba năm sau mới có.
Cố Dịch Tân bấm tay tính toán, cho đến lúc này, phỏng chừng Lục Minh Thời cũng nên nghỉ để sinh con.
Cố Dịch Tân nhìn giấy chứng nhận tốt nghiệp trường cán bộ màu xanh của mình, thầm nghĩ đồ vật màu xanh lục quả nhiên đều rất chậm.
Cố Dịch Tân đã từng cảm thấy tiền kiếm được từ dọn gạch cùng các loại công việc bán thời gian tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để sinh hoạt, cho nên anh đem sở thích và công việc kết hợp hoàn mỹ với nhau, mỗi ngày dọn gạch, làm việc bán thời gian trôi qua thật nhanh chóng.
Nhưng lúc ấy, anh một người ăn no cả nhà không đói bụng.
Bây giờ, anh cũng là cha đứa nhỏ rồi.
Kiếm không nhiều tiền thì sao mà nuôi bé con, Cố Dịch Tân vô cùng khổ sở, khổ sở đến nỗi khi làm việc bán thời gian đều cảm thấy uể oải.
Sau khi được trả lương hai mươi vạn, các huấn luyện viên trong phòng tập rủ rê nhau đi ra ngoài ăn một bữa no nê thịnh soạn. (~713.5 tr VNĐ)
Duy độc Cố Dịch Tân vẫy vẫy tay.
"Đừng tính tôi."
Anh ôm một bao tải tiền mặt, để lại cho mọi người một bóng dáng ưu thương.
"Aizz, tiểu Cố bị sao vậy? Có tiền mà lại không vui?"
"Đại khái là chê ít đi."
Quản lý phòng tập bất an lau mồ hôi nhìn theo bóng dáng Cố Dịch Tân, nghĩ thầm ngày mai có nên chủ động tăng lương cho anh hay không?
Cố Dịch Tân đi ra cửa, ở đó có một chiếc xe quen thuộc đang đậu, vì thế anh mở cửa xe chui vào.
Hôm nay Lục Minh Thời tự mình lái xe.
Áo khoác da nâu của hắn vứt ở ghế sau, bên trong xe rất ấm, nên Lục Minh Thời chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu nâu sẫm.
Cố Dịch Tân ngạc nhiên nhìn tranh phục của hắn.
"Em tan tầm còn đổi nguyên bộ quần áo?"
Lục Minh Thời nghiêm túc nhìn mặt anh.
"Em đang truy anh, đương nhiên phải chú trọng bề ngoài."
Cố Dịch Tân nghe vậy nhìn lại chính mình, một thân áo thể thao dày cộm được phòng tập phát cho, anh chỉnh chỉnh lại mái tóc vừa gội còn chưa khô, có hơi xấu hổ.
"Vậy lần sau anh cũng sẽ chú ý."
Cách nhau gần như vậy, Lục Minh Thời ngửi được rõ ràng mùi cơ thể chỉ thuộc về mình anh, cả người hơi bồn chồn.
Hắn lấp liếm ho khan một cái: "Không cần."
Lục Minh Thời nói thêm: "Em cảm thấy anh bây giờ rất tốt."
Xe ngừng trước cửa một quán ăn, lúc này Lục Minh Thời không chọn nhà hàng Michelin tám sao, mà chọn một quán ăn giá rẻ danh tiếng không tồi.
Khi lên món, Lục Minh Thời nói với Cố Dịch Tân:
"Đi ăn với nhau bảy lần rồi chúng ta mới có thể đi xem phim."
Cố Dịch Tân một bên vùi đầu ăn cơm, một bên ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Sao lại phiền phức như vậy?"
Muốn xem phim không phải cứ trực tiếp đi xem là được rồi sao.
Bên miệng anh còn dính một hạt cơm trắng, Lục Minh Thời vừa trả lời vừa bị hạt cơm ở chỗ đó hấp dẫn sự chú ý.
"...... Bởi vì hẹn hò cần phải tuần tự tiệm tiến (*). Rạp chiếu phim là nơi rất riêng tư, thông thường tiến độ hẹn hò hai bên không tồi mới có thể chọn nơi đó."
(*) Tiến triển từ từ, theo trình tự
Lục Minh Thời rốt cuộc nhịn không được chỉ vào miệng mình: "Ở đó dính hột cơm."
Cố Dịch Tân giơ tay lau đi, lau đầy mặt tương ớt.
Lục Minh Thời nhanh chóng lấy khăn giấy ướt lau mặt cho anh, đối mặt với gương mặt gần như không tỳ vết của Cố Dịch Tân, hắn không dám dùng nhiều sức, chỉ có thể cẩn thận lau sạch.
Trong lúc chà lau, ngón tay Lục Minh Thời vô tình chạm phải đôi môi mềm mại của thiếu niên.
Va chạm ngắn ngủi khiến trong lòng hắn lâng lâng.
Cố Dịch Tân vừa ngẩng đầu thấy sắc mặt ửng đỏ của Lục Minh Thời, có chút sung sướng, lại có chút buồn cười.
Cùng ngày khi về nhà, Cố Dịch Tân hỏi chi tiết về chuyển dời năng lượng, Lục Minh Thời kể cho anh nghe tất cả.
Khi biết được hôn môi và OOXX có thể đạt được tiếp xúc cự ly âm giúp cung cấp năng lượng cho bé con, Cố Dịch Tân đêm đó liền lịch sự mời Lục Minh Thời lên giường.
Nhưng mà lúc ấy Lục Minh Thời nói thế nào nhỉ......?
Gương mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt dao động không ngừng, ấp a ấp úng mà nói muốn......
"Tuần tự tiệm tiến".
Đúng vậy. Tuần tự tiệm tiến.
Lục Minh Thời nhất định phải dựa theo bộ giáo trình cũ rích không biết hắn học được từ đâu, hẹn hò, ăn cơm, tặng quà, xem phim, xác định quan hệ, sau đó mới làm tình.
Đương nhiên Lục Minh Thời cũng có lý do chính đáng.
Không có cơ sở tình cảm, chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc mà làm tình, không phù hợp với ý niệm truyền thống của hắn, hào, môn, lão, nam, nhân, 29 tuổi còn chưa biết yêu đương.
Cho nên, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, gia tăng tình cảm của Cố Dịch Tân đối với hắn.
Không chỉ vì bé con.
Mà còn vì chính hắn.
Vì tương lai, sinh hoạt một nhà hạnh phúc.
Lục Minh Thời thu tay lại, quy quy củ củ mà ngồi trở về, gắp lên một miếng thịt cá thơm ngon.
Thịt cá hấp trắng phau, phủ một lớp xốt mỏng màu đỏ hơi cay, rắc thêm ít hành lá, trắng trắng, đỏ đỏ, xanh xanh, đẹp vô cùng.
Rõ ràng là không cay lắm, Lục Minh Thời mặt lại càng ngày càng hồng, thầm mắng bản thân đầu óc toàn phế liệu.
Cố Dịch Tân nhìn hắn một cái, bất động thanh sắc mà ăn cơm, nghĩ thầm anh xem em rốt cuộc có thể kiên trì tới khi nào.
*
Lục Minh Thời cảm thấy mình vẫn luôn là một người rất kiên trì, bằng không cũng không thể mới 29 đã gánh vác đế quốc thương nghiệp toàn cầu như Lục thị.
Vấn đề là, trong tình huống bình thường, cuối cùng khiến kế hoạch của hắn thất bại, đều là do nguyên nhân bất khả kháng đến từ bên ngoài.
Ví như hắn không có kế hoạch mang thai, nhưng cố tình Cố Dịch Tân lại xuyên thư.
Ví như kế hoạch của hắn là tuần tự tiệm tiến, nhưng cuối cùng vẫn tiến bộ vượt bậc.
Hơn nữa cái tiến bộ vượt bậc này khiến toàn bộ linh hồn hắn đều muốn đi rửa tội.
Cuối tháng một, khi tiết trời giá rét, mang thai gần năm tháng, bụng đã lộ rõ, Lục Minh Thời không còn đi công ty nữa, thay vào đó ở nhà xử lý công việc.
Học sinh nghỉ, công việc bán thời gian của Cố Dịch Tân lại bước vào giai đoạn bận rộn nhất, cũng là lúc tiền lương nhiều nhất. Mỗi ngày vội đến vội đi hơn 10h tối mới có thể về nhà.
Má Trần ra mở cửa, hỏi Cố Dịch Tân có muốn ăn khuya hay không.
Cố Dịch Tân lắc đầu, để má Trần đi ngủ sớm, còn mình bưng chén bánh trôi đậu đỏ lên lầu Lục Minh Thời.
Cố Dịch Tân mở cửa phòng ra, đèn lớn còn sáng, bồn cây cạnh cửa vẫn đang chăm chỉ thải ra oxy.
Cố Dịch Tân nhìn quanh phòng.
Trên chiếc bàn cạnh giường đặt cặp kính gọng vàng Lục Minh Thời thường đeo, trong chăn thò ra một cánh tay, loã lỗ bên ngoài, tay áo ngủ cũng bị cọ lên.
Cuốn sách ban đầu cầm trên tay Lục Minh Thời đã rơi xuống đất, các trang sách cuộn tròn lộn xộn, dấu trang cũng rơi ra, hoàn toàn không biết chủ nhân nó đã đọc tới trang nào.
Cố Dịch Tân bước qua, buông chén đồ ăn xuống, rồi nhặt quyển sách kia đặt lên bàn, thuận tiện liếc nhìn tên sách một cái.
《Thiền và nghệ thuật bảo dưỡng xe máy》.
Đây mẹ nó là cái gì?
Lục Minh Thời đột nhiên có hứng thú với bảo dưỡng xe máy?
Cố Dịch Tân ngồi xổm trên mặt đất gãi gãi đầu, có chút khó hiểu.
Tuy vậy trước giờ anh rất lười nghĩ đến bất cứ thứ gì liên quan đến đọc sách, vì thế nhanh chóng đem cái tên sách kỳ quái kia quẳng ra sau đầu.
Cố Dịch Tân đem cánh tay lành lạnh lộ ra ngoài của Lục Minh Thời nhét lại vào chăn.
Nhưng Lục Minh Thời ngủ thật sự rất nông, vừa có động tĩnh liền mở mắt ra.
Vừa ngủ dậy tầm mắt còn mông lung chưa nhìn rõ, nhưng hắn ngửi được hương vị quen thuộc.
Vì thế trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Lục Minh Thời tự nhiên mà gọi một tiếng: "Ông xã."
Cả người Cố Dịch Tân cứng lại.
Lục Minh Thời không ý thức được bản thân đang nói gì, chỉ mơ màng nói: "Tắm rửa rồi ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm."
Cố Dịch Tân đang ngồi xổm phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, từ từ đứng lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Ừ."
Cố Dịch Tân chỉ chỉ chén bánh trôi đậu đỏ trên bàn: "Má Trần làm bữa khuya, nhớ ăn đó."
Lục Minh Thời đáp ứng, sau đó nhìn theo Cố Dịch Tân đi vào phòng tắm.
Cố Dịch Tân vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi quần áo, quần áo cởi ra tùy tay vứt trên mặt đất.
Cách cửa phòng tắm vài mét chỉ còn lại tấm lưng săn chắc.
Lục Minh Thời chậm rì rì dụi mắt, đầu óc giống như ngắn lại, mơ hồ cảm giác được vừa rồi có cái gì không đúng, lại không nghĩ ra được rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Đợi hắn dụi mắt rõ ràng, người đã từ bên giường ấm dịch sang bên kia.
Ga giường lạnh buốt cọ vào bắp chân và cánh tay hở ngoài áo.
Lục Minh Thời thoáng co rúm lại một chút.
Cố Dịch Tân ở trong phòng tắm rất lâu.
Lục Minh Thời sắp mở mắt không nổi nữa, nhưng hắn không muốn ngủ sớm như vậy.
Nếu ngủ sẽ không thể nói chuyện với anh.
Đợi đến sáng mai mình thức dậy, người này lại phải đi rồi.
Mỗi ngày chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi có thể ở chung.
Hơn nữa, bọn họ còn chưa có hoàn thành "nhiệm vụ" đâu.
Tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng lại, bởi vì trong phòng ngủ có mở điều hoà ấm áp, Cố Dịch Tân đơn giản không thèm mặc áo tắm, để trần thân trên đi ra ngoài.
Anh xốc chăn lên sờ sờ.
Ấm.
Lục Minh Thời nằm thật lâu, làm ấm ổ chăn nhỏ.
Mỗi lần Cố Dịch Tân lên giường như vậy, đều không nhịn được muốn ở trên mặt Lục Minh Thời hôn một cái.
Anh cũng thật sự luôn làm như vậy.
Dù sao cũng là nhu cầu của bé con.
Lục Minh Thời vẫn luôn ngáp, nằm đó cố gắng trợn tròn mắt, thấy Cố Dịch Tân đi ra, vui vẻ mà ngồi dậy.
Cố Dịch Tân thấy hắn cao hứng, tâm tình cũng rất vui sướng.
Anh cúi người, trước tiên hôn lên cằm Lục Minh Thời một cái, nhìn lỗ tai nam nhân từ từ đỏ lên, sau đó mới hôn lên môi hắn.
Đợi tới lúc bả vai Lục Minh Thời run nhè nhẹ, cho thấy là đang cực kỳ động tình, lại há miệng, làm sâu thêm nụ hôn này.
Dòng năng lượng vàng kim dâng trào như đại dương.
Hết chương 41
(*) Về cái chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, mấy chương trước có nói Cố Dịch Tân đã trở thành CSTĐCT rồi. Mà chương này lại nói đến tháng ba năm sau mới có kết quả bình chọn. Mình cũng không hiểu ????, nhưng thiết nghĩ nó không quan trọng lắm đâu.
(*) Một người ăn no cả nhà không đói bụng: gia đình chỉ có một thành viên, người đó ăn no -> Cả nhà không đói bụng.
(*) Bánh trôi đậu đỏ (dịch ra không chính xác lắm) đại khái là như này:
Trông khá giống với món Zenzai Nhật Bản.
(*) Thiền và nghệ thuật bảo dưỡng xe máy.
___________????___________
Thông báo muộn với các bạn đọc là từ nay chú thích nào không quan trọng mình sẽ để ở cuối chương. Mình edit có thể dở nhưng chú thích sẽ đảm bảo không thiếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook