*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tay Cố Dịch Tân bị mẹ Lục nắm chặt, phải trả lời mấy vấn đề của mẹ Lục.

"Con đứa nhỏ này tại sao lại khiến bản thân mình gầy nhom như vậy, có phải con không chịu ăn uống đàng hoàng hay không?" Mẹ Lục lo lắng hỏi.

Cố Dịch Tân vô thức sờ sờ bụng, buổi tối anh ở chỗ bà chủ quán ăn rất nhiều, dạ dày cũng có hơi chút phình ra.

Cố Dịch Tân ngượng ngùng nói: "Đôi khi do thói quen ăn uống không tốt lắm." Thói quen ăn uống quá độ.

Mẹ Lục cha Lục nhạy bén phát hiện động tác nhỏ của Cố Dịch Tân, đều mừng thầm trong lòng.

Mẹ Lục khuyên nhủ: "Ăn cơm phải ăn cho mạnh vào, con thích ăn gì thì kêu Minh Nhi mời người tới làm cho con ăn. Không cần phải sợ tốn tiền đâu, nhà chúng ta không thiếu tiền, quan trọng là đừng để đói......"

Bà vốn định nói đừng để đói bé cưng, lại cảm thấy nói như vậy không ổn, sẽ trông như bọn họ chỉ coi trọng đứa bé mà không coi trọng con dâu, vì thế sửa lời lại:

"Con không được để mình bị đói a."

Lục Minh Thời lén trợn mắt trắng.

Cố Dịch Tân nói: "Tôi sẽ không để mình bị đói. Tôi không kén ăn."

"Không kén ăn là tốt, không kén ăn là tốt rồi. Không giống Minh Nhi, từ bé đã kén ăn......"

Bất quá bà nhớ rõ khi còn nhỏ Cố Dịch Tân rõ ràng so với Lục Minh Thời còn muốn kén ăn hơn, rau xanh thì ăn mỗi bắp cải, khi ăn cá chỉ dẻ một khối thịt nhỏ trên bụng, không nghĩ tới thằng nhóc lớn lên sẽ thay đổi nhiều như vậy.

Lục Minh Thời rất bất mãn: "Mẹ, sao lại lôi con vào."

Mẹ Lục trừng hắn một cái: "Trước lúc xuất ngoại không phải đã dặn con chăm sóc tiểu Cố cho tốt sao, con xem con chăm người ta đến gầy như vậy. Nếu không phải hai ta lần này trở về thấy được, cũng không biết đứa nhỏ này không được chăm sóc tốt."

Lục Minh Thời cười nhạt, nghĩ thầm sao mẹ không giở tay áo cậu ta lên niết thử xem.

Nhìn thì gầy nhưng toàn X của hắn đều là cơ bắp.

Còn cứng hơn cây búa a.

Cha Lục ho nhẹ một tiếng, thanh thanh giọng hòa ái nhìn về phía Cố Dịch Tân: "Tiểu Cố thường ngày làm gì? Vẫn giống như trước kia à?"

Nửa năm trước có nghe Minh Nhi nói qua, đứa nhỏ này không thích đọc sách, không thi vào đại học, một hai đòi ngồi xổm ở nhà làm việc nhà. Trên thực tế cũng không ai dám sai sử cậu, không có việc gì làm món tuyết lê hấp đường phèn, khi cắt lê còn cắt nhầm vào tay.

(*) Lê chưng đường phèn

sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay-25-0

Cố Dịch Tân gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Vẫn như cũ trên công trường khuân vác, ở văn phòng công đoàn uống trà xem báo chí, công việc đều rất nhẹ nhàng. Nhân tiện hôm nay quản lý còn sắp xếp một nhiệm vụ mới cho tôi, bắt tôi đi tham gia bình chọn chiến sĩ thi đua gì đó."

Sau câu nói cuối anh nhìn về phía Lục Minh Thời, dù sao cũng là công ty nhà hắn, Cố Dịch Tân cảm thấy hắn có quyền được biết.

Lục Minh Thời một miệng trà suýt chút nữa phun ra, trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Dịch Tân: "Bình chọn cái gì?"

Cố Dịch Tân kỳ quái mà nhìn hắn: "Chiến sĩ thi đua. Sao vậy?"

Sắc mặt Lục Minh Thời quỷ dị.

Chiến sĩ thi đua kia là khi tới công ty chi nhánh trong huyện, hắn vì qua loa lấy lệ với quản lý ở đó mà bịa đặt lung tung. Không nghĩ tới quản lý dự án tổng công ty nhà mình thật sự sẽ sinh ra ý tưởng này.

Cũng quá trùng hợp rồi đi.

Hai người bọn họ tại đây nói chuyện, cha Lục mẹ Lục ở đối diện vẻ mặt hoang mang.

Cái gì vậy? Hai đứa chúng nó đang nói cái quái gì vậy?

Cái gì công trường? Cái gì chuyển gạch? Cái gì chiến sĩ thi đua?

Chuyện này thì liên quan gì đến con dâu nhà mình?

Con dâu của chúng ta 'thân kiều thịt quý' lại còn có mang, làm sao có khả năng đi làm việc nặng được?

Nhất định là nghe lầm, đúng, nhất định là nghe lầm.

Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cầm lấy chén uống trà.

Đang lúc nội tâm hết sức chấn động, lại nghe thấy Cố Dịch Tân nói: "Buổi tối tôi ở bên ngoài ăn rồi, nên không ăn ở nhà."

Gần đây vẫn luôn ở nhà ăn cơm, anh giải thích với Lục Minh Thời một tiếng.

Mẹ Lục thuận tiện hỏi một câu: "Ở bên ngoài ăn cái gì vậy?"

Cố Dịch Tân hé miệng, đôi môi đóng mở: "Gà ——"

Lục Minh Thời nghe phát âm thứ nhất của anh liền biết anh muốn nói gà hầm nấm.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục tổng thần kỳ một bước xông nhanh lên bịt kín miệng Cố Dịch Tân.

Cha Lục, mẹ Lục, Cố Dịch Tân:......

Bầu không khí tràn ngập mê mang.

Lòng bàn tay Lục Minh Thời dán trên môi Cố Dịch Tân, có hơi ngứa.

Mẹ Lục: "Minh Minh con làm gì?"

Lục Minh Thời hờ hững nói: "Ừm, không có gì."

Cố Dịch Tân gỡ tay hắn ra, quay sang phía cha Lục mẹ Lục, trong miệng ngậm một vật.

Cố Dịch Tân cũng có chút mờ mịt, trong miệng anh ngọt ngào, tay túm cây que lấy vật trong miệng ra, cúi đầu liếc xem một cái.

Cục kem đỏ trắng đan xen, vị dâu tây.

Cố Dịch Tân đáp: "Lục tổng cho tôi một cây kẹo que."

Kẹo que.

Cha Lục ho khan một tiếng, cúi đầu tự ngắm lòng bàn tay mình.

Ánh mắt mẹ Lục xẹt xẹt, tay không biết nên đặt ở đâu, liền ở trên lưng lão chồng nhà mình đấm một đấm, cười gượng: "Ha, ha ha, người trẻ tuổi thật biết nói đùa."

Vợ chồng son thật ân ái.

Ở trước mặt bọn họ lại còn không nhịn được muốn thể hiện.

Vẫn là người trẻ tuổi bây giờ thích chơi.

Lục Minh Thời bỗng hiểu được mạch não của cha mẹ, mặt đỏ lên, nội tâm khinh bỉ.

Cố Dịch Tân rất không thể giải thích được, anh cầm cái kẹo que không biết được biến ra từ nơi nào kia, dù sao mở cũng đã mở, liếm cũng đã liếm, còn là Lục Minh Thời đưa cho anh, dường như cách hợp lý nhất chính là ăn nó.

Nhưng mà trước mặt lại có hai vị phụ huynh.

Cố Dịch Tân biết một số người lớn tuổi, đặc biệt là loại trưởng bối trong mấy gia đình hào môn rất hay để ý đến quy củ lễ phép của tiểu bối.

Dù sao mình cũng ở nhà người ta.

Vì thế Cố Dịch Tân giơ cây kẹo que, hỏi hai vị lão nhân: "Bác trai bác gái có ngại không nếu tôi ăn kẹo que?"

Cha Lục, mẹ Lục [đang tự ngắm tay mình]: "Không ngại không ngại......"

Trong bầu không khí vi diệu mà cân bằng, bốn người họ cuối cùng đã kết thúc cuộc thẩm vấn có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào.

—————????????—————







Buổi tối.

Cũng đã đến giờ đi ngủ.

Cha Lục lôi kéo Lục Minh Thời nói chuyện nghiêm túc, mẹ Lục phụ trách Cố Dịch Tân.

Trong phòng khách, cha Lục từ trong tủ rượu cầm ra chai Mao Đài 28 năm mà ông trân quý, trong lòng Lục Minh Thời có dự cảm không ổn.

"Ba, ba uống đi, con sẽ......"

Cha Lục hơi không vui: "Ba lâu lắm mới về một lần, đến cả rượu con cũng không uống với ba một ly sao?"

Lục Minh Thời nhìn ông, so với ông càng không vui: "Ba cũng biết ba với mẹ lâu lắm mới về một lần?"

Bọn họ tiêu sái đi rồi, chu du thế giới, bỏ lại hắn một mình. Mỗi khi về nhà, trừ bỏ cái thằng nhãi ranh Cố Dịch Tân, cũng chỉ có má Trần có thể nói chuyện.

Vì vậy thời điểm Cố Dịch Tân nói không muốn vào đại học, xuất phát từ tư tâm Lục Minh Thời còn có chút cao hứng.

Nếu Cố Dịch Tân rời khỏi thành phố này, có khả năng hắn thật sự trở thành người cô đơn, chỉ có thể dành toàn bộ thời gian cho công việc.

Người nhà họ Lục rất khó có con nối dõi, hắn cũng từng âm thầm thử qua vài lần tìm kiếm người mang thai hộ, nhưng đều không ngoài dự đoán thất bại.

Như vậy thì, cũng không nên làm chậm trễ con gái nhà người ta, hắn cũng không có tư cách kết hôn cùng.

Khả năng cả đời hắn đều phải cô đơn như vậy.

Cha Lục không nghĩ rằng mình sẽ bị giận, con trai luôn trưởng thành sớm, hiểu chuyện thế nhưng cũng sẽ phát tiết cảm xúc, ông sửng sốt một hồi lâu, buông chai rượu, trong mắt chớp động một chút sự hổ thẹn.

"Minh Nhi, con trước đây vẫn luôn không nói những lời này, chúng ta cho rằng...... Aiz."

Trong chớp mắt kia Lục Minh Thời có chút không khống chế được cảm xúc.

Nhưng hắn mau chóng khôi phục lại.

Hắn lắc đầu: "Không có gì đâu, ba."

Cha Lục cùng Lục Minh Thời hàn huyên trong chốc lát.

Cha Lục nói ít chuyện vui mà ông và vợ mình mấy năm qua gặp được, thực tế đa số ngày thường trong video call đã nói qua, chỉ là người già nhớ không được.

Lục Minh Thời cũng không nhắc ông, chỉ ngậm cười ở bên cạnh yên lặng nghe, ngẫu nhiên còn sẽ đáp một hai câu.

Cha Lục 'hứng thú bừng bừng' hàn huyên nửa giờ đồng hồ, mới uống một ngụm trà, hỏi tình huống của Lục Minh Thời.

Lục Minh Thời sửng sốt một chút, hắn suy nghĩ, thế nhưng cũng không biết có gì để nói.

Sinh hoạt? Không có chuyện gì mới mẻ, sinh hoạt của hắn vẫn luôn qua lại giữa nhà và công ty, thỉnh thoảng thì đi xa bàn chuyện làm ăn.

Chuyện quan trọng thật ra có một, nhưng lại không thể nói thật.

Cha Lục thấy hắn không nói, chỉ tưởng rằng người trẻ tuổi e dè, cười lớn vỗ lưng Lục Minh Thời một cái.

"Không muốn nói chuyện tiểu Cố với ba sao? Mọi chuyện bắt đầu khi nào, con thực sự đúng là có thể giấu hai người chúng ta ——"

Trong lòng cha Lục vẫn luôn cảm thấy con trai mình từ nhỏ chính là vận động viên tương lai, nếu không phải muốn hắn kế thừa gia nghiệp, khả năng sẽ cho hắn làm vận động viên bơi lội, cơ thể tốt vô cùng.

Cho nên cái vỗ này của cha Lục không hề giảm lực độ.

Tất nhiên Lục tổng lại không phải Lục tổng năm đó.

Lục Minh Thời suýt nữa bị vỗ phun nước ói ra, hắn cảm thấy mình không thể ngồi ngốc ở đây được nữa, hắn phải chạy nhanh lên lầu tìm Cố Dịch Tân.

Hắn đột ngột đứng lên: "Ba, chuyện này con sẽ nói với ba sau, bây giờ con phải đi ngủ."

Lục Minh Thời vội vàng đi, chỉ còn lại cha Lục vẻ mặt dại ra.

Trong căn phòng trống rỗng, cô đơn nhìn theo bóng lưng thằng con trai.

Sau một hồi lâu, cha Lục mới hậm hực phun ra câu tục ngữ xưa nay không biết đã bị dùng bao nhiêu lần.

"Có vợ quên cha."

Hết chương 25

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương