Hai người ăn sáu món ăn, mười tám chén cơm.

Trong đó Lục Minh Thời ăn bốn chén, Cố Dịch Tân ăn mười bốn chén.

Khi tính tiền Lục Minh Thời cuối cùng cũng thành công sử dụng thẻ đen của hắn.

Cố Dịch Tân cảm nhận được hạnh phúc bị bao nuôi. Anh vô cùng xúc động, đề nghị nếu ngày mai má Trần vẫn chưa trở lại thì tới lượt anh mời khách.

Lục Minh Thời không tin tưởng mà nhìn Cố Dịch Tân: "Cậu định mời tôi ăn cái gì?"

Cố Dịch Tân liếc nhìn hoá đơn hôm nay, hai người đã tiêu tổng cộng 8888 tệ.

( ~ 30tr vnđ)

Cố Dịch Tân ngập ngừng thử hỏi: "Ngài ăn được cơm gà hầm nấm không?"

Lục Minh Thời thở dài.

—————???? + ???? + ????—————







Hai người về đến nhà, lại tắm giặt một lần nữa.

Lúc tắm rửa Lục Minh Thời cảm thấy có hơi không thoải mái. Ông con hôm nay quậy thật, cũng không biết có phải là do ăn bên ngoài không quen hay không.

Sau khi Cố Dịch Tân chuyển đến ở, các triệu chứng đã giảm đi rất nhiều, tình trạng như bây giờ càng hiếm khi xuất hiện.

Nhưng một khi xuất hiện, sẽ rất nguy hiểm.

Dựa theo lời An Kiều nói, hắn cần phải mỗi ngày cùng Cố Dịch Tân ở bên nhau đủ tám tiếng.

Như vậy cũng có nghĩa, hôm nay còn phải tiếp tục nghĩ cách cùng Cố Dịch Tân ngủ trên một cái giường.

Chính là, làm sao mới có thể tìm được lý do đây?

Lục Minh Thời ngồi ở phòng khách, trầm tư suy nghĩ.

Nửa tiếng sau Cố Dịch Tân tắm rửa xong đi ra.

Mái tóc ẩm ướt rũ xuống, ngoại trừ một cái áo choàng tắm dài bên ngoài, cái gì cũng không mặc.

Trong tay xách theo hai lon bia lấy ra từ tủ lạnh.

Anh không chút né tránh mà ngồi xuống đệm sô pha bên cạnh Lục Minh Thời, đầu gối tựa gần đầu gối.

Cố Dịch Tân đưa một lon bia cho Lục Minh Thời. Lục Minh Thời vừa định nói tôi không uống, chợt nhớ tới đề nghị của An Kiều.

Vì thế hắn yên lặng nhận lon bia, nói cảm ơn.

Trong TV chiếu các bình luận kinh tế tài chính, Lục Minh Thời mặc quần áo ở nhà mềm mại ngồi trên sô pha, chiều cao không sai biệt lắm với Cố Dịch Tân.

Ngón tay hắn kéo mở khoen nắp lon, nhưng lại không vội uống, chỉ đem bia để trên bàn trà, tay chống cằm, nhìn qua như đang chăm chú xem TV.

Cố Dịch Tân đối với kênh này một chút hứng thú cũng không có. Anh ngẩng cổ, hai ba ngụm uống hết sạch bia.

Cố Dịch Tân tìm được một đống tạp chí kinh tế tài chính từ dưới bàn trà.

Cố Dịch Tân lật xem tạp chí.

Cố Dịch Tân dùng tạp chí quạt gió.

Lục Minh Thời xem chuyên gia trên TV lưu loát mà nói về bán khống trên thị trường chứng khoán, bán khống thị trường bất động sản và tình hình kinh tế, đột nhiên nảy ra ý tưởng.

(*) Bán khống: Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giá của một loại chứng khoán như cổ phần hay trái phiếu.

Cố Dịch Tân vò lon bia thành một cục, chuẩn xác không sai lệch mà ném vào thùng rác cách đó sáu mét. Đang chuẩn bị đứng dậy lấy thêm lon nữa, lúc này lại nghe thấy người bên cạnh sâu kín thở dài một tiếng.

"Aiz............"

Dài lâu mà cay đắng, chứa đầy sự chua xót và khó khăn, tràn ngập cực khổ cùng nguy cơ.

Cố Dịch Tân liếc hắn một cái.

Cố Dịch Tân tự giác lên tiếng dò hỏi: "Lục tổng gặp chuyện gì phiền lòng sao?"

Lục Minh Thời hài lòng, thằng nhóc kia vẫn còn biết quan tâm đến người khác.

Hắn giống như lơ đãng mà gian nan nhếch nhếch khóe môi: "Cũng không phải chuyện gì lớn."

Hỏi, hỏi, hỏi, cậu mau hỏi tiếp đi!

Nội tâm Lục Minh Thời gào thét.

"À, vậy là tốt rồi."

Cố Dịch Tân yên tâm quay đầu đi.

Lục Minh Thời:.........

Lục Minh Thời lập tức bổ sung: "Chính là, tôi có khả năng sắp phá sản."

Hắn hài lòng nhìn Cố Dịch Tân ngay lập tức quay về phía mình ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lo lắng.

Phá sản = không còn tiền.

Trong đầu Cố Dịch Tân nhanh chóng thay đổi khái niệm, đối với Lục Minh Thời càng thêm tôn trọng.

Anh cảm thấy không có tiền không đáng sợ, đáng sợ đó là, không còn tiền.

Không có tiền có thể đi kiếm, nhưng một người vốn rất có tiền đột nhiên trở nên không còn tiền, đó mới là điều đáng sợ.

Thế nhưng Lục Minh Thời trong hoàn cảnh như vậy còn có thể bao anh đi ăn bữa tối 8888!

Thật là một người khí phách phong độ!

Đây mới chính là đàn ông đích thực!

Cố Dịch Tân hít mũi, cảm động cầm tay Lục Minh Thời, trượng nghĩa nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không vì anh không còn tiền mà lập tức bỏ đi!"

Ngón tay Lục Minh Thời khẽ run.

Lòng bàn tay Cố Dịch Tân mềm và ấm áp. Thiếu niên đến Lục gia ở 18 năm sống trong nhung lụa. Mặc dù đi chuyển gạch một tháng trời, nhưng trên tay vẫn không nhìn ra một cái kén. (*) Vết chai

Vốn Lục Minh Thời chỉ nghĩ giả vờ khóc lóc cầu an ủi. Tốt nhất là trong khi Cố Dịch Tân đang dỗ hắn, mượn cơ hội nhào vào lòng ngực anh. . Ngôn Tình Ngược

Nhưng là, trong ánh mắt Cố Dịch Tân tràn đầy chân thành, cảm động không chút giả dối, khiến hắn không thể nào hành động được.

Lục Minh Thời rụt tay về, cố gắng bình tĩnh, nói: "Cậu cũng yên tâm, tôi sẽ không bớt đi tiền lương của cậu."

Cố Dịch Tân càng xúc động hơn.

Cố Dịch Tân vươn tay ôm chầm lấy bả vai Lục Minh Thời, an ủi nói: "Nếu anh muốn khóc, tôi sẽ không cười anh đâu."

Dù sao tiếng khóc Hắc Triệt anh đều đã nghe qua.

Lục Minh Thời khóc hẳn sẽ không đáng sợ hơn so với Hắc Triệt khóc.

Trong lòng Lục Minh Thời thầm khinh bỉ chính mình, vẫn là không cốt khí mà dựa theo kế hoạch ban đầu nhào vào lòng ngực.

*

Trước khi xuyên thư, Cố Dịch Tân đã từng xem qua ít tiểu thuyết trên một trang web thần bí nào đó.

Trong đó, ở phiên ngoại của nhiều tiểu thuyết, dựa theo motif cũ viết vài câu hỏi đáp giữa vai chính và đối tượng của hắn.

Loại hỏi đáp này gọi là《 XX tương tính 100 câu hỏi 》.

Mà trong đó có một vấn đề như vầy, khiến Cố Dịch Tân phải khắc sâu ấn tượng.

"Nếu một ngày bạn thân của anh tâm trạng chán nản, nói với anh rằng 'tôi thật cô đơn, cho nên chỉ đêm nay thôi, hãy.....'. Và yêu cầu OOXX, anh sẽ làm gì?"

Cố Dịch Tân thất thần.

Sẽ đột nhiên nghĩ đến điều này chủ yếu là do Lục Minh Thời làm ra một việc khiến anh vô cùng ngạc nhiên.

Lục Minh Thời chợt ôm chặt lấy anh, to gan đưa ra yêu cầu......

"Về sau có thể mỗi ngày ngủ cùng tôi được không?"

Hết chương 21

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương