Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn
-
Chương 40
Nguyên cả buổi trưa ở bãi biển, đến chạng vạng hai người mới về phòng, đi tắm rồi thay đổi quần áo thích hợp mới đến nhà hàng Pháp đã đặt trước.
Dù sao cũng là nhà hàng ở trên đảo, qui củ và lễ tiết cũng không có nhiều như những nhà hàng chính tông khác, nhưng vẫn có qui tắc riêng. Đèn trần được bật ở mức nhỏ nhất, thắp sáng không gian bằng ánh nến ở giữa mỗi bàn, mọi người thấp giọng trò chuyện, tạo nên không khí ấm áp, ái muội.
Bởi vì Văn Dữ đã đặt đồ ăn trước, cho nên sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ không hỏi nhiều, nhanh chóng khui chai champagne rồi mang lên đồ ăn, salad cá hồi, beefsteak, thịt xông khói cuộn phô mai, gan ngỗng…… Đồ ăn trên đảo được chuẩn bị trong ngày, cho nên không bắt buộc phải ăn món gì trước. Văn Dữ lại muốn cho Diệp Diễm Thanh ăn no, nên đặt khá nhiều món ngon, nhưng lại thiếu vài phần lãng mạn, mà để no bụng thì mấy chuyện này sẽ không quan trọng nữa.
“Thích không?” Văn Dữ hỏi. Hắn đặc biệt chọn vị trí trong góc khá khuất mắt, thuận lợi cho hắn và Diệp Diễm Thanh trò chuyện.
Diệp Diễm Thanh gật đầu, không có món hắn không thích, tuy rằng phân lượng đồ ăn không lớn, nhưng có rất nhiều món để ăn, cảm giác cứ như là đang ăn ở nhà hàng Trung Quốc vậy.
Văn Dữ chọn champagne, hắn không gọi vang đỏ vì hắn nghe Ngải Trừng nói Diệp Diễm Thanh thích champagne: “Diễm Thanh, nếu anh nói anh muốn hủy hợp đồng hôn nhân của chúng ta, thì em sẽ nghĩ thế nào?”
Diệp Diễm Thanh kinh ngạc, Văn Dữ muốn kết thúc hợp đồng à, sao không có lí do gì hết, lại còn không báo trước nữa chứ.
“Có ý gì?” Diệp Diễm Thanh buông dao nĩa, thầm nghĩ: Không phải là tự mình đa tình chứ? Chẳng lẽ Văn Dữ muốn ly hôn thật à?
Lúc này, nhân viên phục vụ lặng lẽ mang tới một bó hoa hồng thật lớn.
Văn Dữ nói lời cảm ơn, cho tiền boa.
Diệp Diễm Thanh choáng váng nhìn bó hoa, nhưng trong lòng ẩn ẩn có âm thanh nói với hắn mọi chuyện không như hắn nghĩ……
Văn Dữ đưa bó hoa đến trước mặt Diệp Diễm Thanh, dịu dàng nói: “Diễm Thanh à, anh yêu em, em có nguyện ý kết giao với anh không? Lấy tiền đề là không bao giờ ly hôn.”
Diệp Diễm Thanh ngây ngốc nhìn Văn Dữ, hắn căn bản không đoán được Văn Dữ sẽ thổ lộ trước mình, vậy thì những thứ hắn đã chuẩn bị không dùng được rồi sao?
“Choáng váng à?” Văn Dữ cười hỏi.
Diệp Diễm Thanh hoàn hồn, duỗi tay nhận hoa: “Em, em không ngờ tới.”
Văn Dữ tiện đà bắt lấy tay hắn: “Nhận hoa là đồng ý rồi?”
Diệp Diễm Thanh vừa kích động vừa ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu, đây không phải là chuyện hắn dự đoán, nhưng lại là kết quả mà hắn mong muốn.
“Vậy anh xé hợp đồng nhé?” Văn Dữ xác nhận.
Diệp Diễm Thanh tươi cười: “Được.”
Văn Dữ nắm chặt tay hắn, đôi mắt vẫn luôn không rời khỏi Diệp Diễm Thanh: “Tuy rằng chúng ta cưới trước, yêu sau, nhưng anh có gì cũng sẽ cho em, cũng sẽ không yêu đương qua loa với em.”
“Được.” Diệp Diễm Thanh đang đắm chìm trong hạnh phúc, Văn Dữ nói gì hắn cũng chỉ biết nói “Được”.
“À……” Diệp Diễm Thanh đặt hoa xuống bên cạnh, rút tay mình về, xoay người lấy một cái hộp trong túi ra, “Tặng cho anh cái này.”
Văn Dữ cũng có chút ngoài ý muốn, Diệp Diễm Thanh mang theo một cái túi nhỏ nói là để đựng kính râm, thì ra là để giấu món quà này. Văn Dữ mở hộp ra, bên trong là một cặp khuy măng sét.
Diệp Diễm Thanh nhấp nhấp môi, mắc cỡ nói: “Em định lần này bày tỏ với anh, không ngờ anh lại đi trước một bước.”
Đôi mắt Văn Dữ bừng sáng, bọn họ đều muốn thổ lộ với đối phương, lưỡng tình lương duyệt, tâm linh tương thông là đây. Đồng thời hắn cũng thấy may mắn là mình hành động nhanh lẹ, nếu để Diệp Diễm Thanh thổ lộ trước, thì hắn sẽ cảm thấy mình không đủ tích cực, không đối xử tốt với Diệp Diễm Thanh.
“Đeo lên giúp anh.”
Diệp Diễm Thanh cũng không ngượng ngùng, cẩn thận lau tay, giúp Văn Dữ đeo cặp khuy măng sét vào, thật ra hắn không biết Văn Dữ sẽ thích kiểu dáng gì, xem ra món đồ mình mua hợp với tâm ý của Văn Dữ, hay nói là yêu ai yêu cả đường đi lối về chăng.
Đeo xong, Văn Dữ trở tay nắm lấy tay Diệp Diễm Thanh, cúi đầu hôn một cái: “Xin lỗi, anh không chuẩn bị quà tặng cho em.”
Diệp Diễm Thanh không ngại, cầu hôn thì mua nhẫn, thổ lộ thì tặng một bó hoa lớn là đã có tâm lắm rồi, hắn không chọn một trong hai, mà là tự mình đặt mua một cặp khuy măng sét.
“Không liên quan mà, không cần phải chuẩn bị. Em nghe chị Trừng nói anh chi trả hết cho chuyến đi này nữa.”
“Đây là việc nhỏ.” Văn Dữ rất thích cặp khuy măng sét này, tính toán về nhà phải đáp trả cho Diệp Diễm Thanh mới được.
Nhân viên tới thêm champagne cho bọn họ, Diệp Diễm Thanh buông tay Văn Dữ, làm bộ như chưa có gì xảy ra —— hắn chưa quen bày tỏ tình cảm trước mặt người ngoài, mặc dù trong lòng lại rất thích.
Văn Dữ cũng không chọc hắn, tiếp tục ăn cơm.
Nhân viên đi xa rồi, Diệp Diễm Thanh mới hỏi: “Anh, anh thích em từ hồi nào vậy?”
Văn Dữ không trả lời, hỏi lại: “Em thì sao?”
Diệp Diễm Thanh cũng không rõ lắm, chỉ nói: “Cụ thể thì không rõ được, nhưng anh rất tốt với em, lúc đầu em chỉ hâm mộ người yêu sau này của anh, sau lại phát hiện mình bắt đầu ganh tị với người đó.”
Diệp Diễm Thanh thuộc tuýp người lâu ngày sinh tình, không có vội vàng hay kích động nảy sinh tình cảm với người khác.
Văn Dữ uống champagne, nói: “Anh biết em từ lúc em còn chưa gia nhập Five1 nữa kìa.”
Từ hồi xưa luôn à?! Diệp Diễm Thanh ngoài ý muốn, rất muốn nghe Văn Dữ nói.
Văn Dữ tiếp tục nói: “Lúc ấy, anh đã quay được mấy bộ phim rồi nhưng vẫn chưa có thành tích nào đáng kể. Hơn nữa với thân phận phú nhị đại của anh, rất nhiều người cảm thấy anh đang dạo chơi, người mắng chửi anh không thua gì em đâu, có người nói anh dựa vào gia cảnh, mang vốn vào đoàn phim; cũng có người nói anh đang cặp kè với diễn viên nữ, hòng đặt chân vào giới giải trí……”
Những chuyện này quả thật Diệp Diễm Thanh không biết. Hồi trước, hắn cũng không quá để ý tới Văn Dữ, càng không có thói quen đi điều tra lịch sử nhà người ta. Có lẽ Ngải Trừng đã điều tra kĩ càng rồi, dù sao cũng là người kí hợp đồng hôn nhân với hắn mà, nhưng không phải vấn đề gì nghiêm trọng nên không đề cập với hắn.
“Khi đó anh có rất nhiều áp lực do Tinh Lộ vẫn luôn bị lỗ vốn. Ngay vào lúc ấy, anh nhận được một kịch bản hay, đạo diễn hy vọng anh diễn vai nam phụ, chính là nhân vật người câm đó. Lúc ấy, anh không có nhiều manh mối, cũng không biết nhân vật này phải diễn thế nào mới tốt, nhưng đó là một kịch bản rất hay, bỏ qua nó thì rất là đáng tiếc, còn nếu làm ra được thành tích, thì rất có thể sẽ xoay chuyển được cục diện cho công ty. Khoảng thời gian ấy rất vất vả, anh bị thiếu ngủ trầm trọng, cũng chẳng có khẩu vị để ăn cơm, cả ngày chỉ suy nghĩ về nhân vật. Sau đó có một ngày, anh đi thu tiếng cho một bộ phim, vừa lúc nghe được tiếng đàn ở phòng tập. Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đi ngang qua đó, và đó cũng là lần đầu tiên anh nghe tiếng em hát, giọng hát của em quá sức thu hút, rất là tuyệt vời. Cho dù không có tiếng hát, thì cũng có thể dùng nhạc cụ để biểu đạt, giống như nhạc jazz vậy đó.”
Tuy rằng giai đoạn đó khá tối tăm, nhưng hắn đã vớ được nguồn sáng tên là Diệp Diễm Thanh, người đã dẫn đường giúp hắn tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm.
“Trong khoảnh khắc đó đột nhiên linh cảm nhào tới, giúp anh biết được làm cách nào để diễn vai người câm. Sau đó, để nhập vai dễ hơn, anh tìm mua album của em, mỗi một bài hát của em như mang một sinh mạng đặc biệt, làm anh càng ngày càng chìm đắm vào đó. Bộ phim quay rất thuận lợi, cũng nhờ bộ này mà anh nhận được giải Nam phụ xuất sắc nhất, thành công ngăn chặn những thị phi mà người ta đơm đặt về anh, rồi công việc cũng xuôi chèo mát mái theo, nếu buồn bực, hay là có áp lực lớn, thì nghe nhạc của em. Chỉ tiếc là sau khi em gia nhập nhóm nhạc, không còn ra single nữa, anh cũng chỉ có thể nghe đi nghe lại album hồi xưa ấy. Lúc đó, anh thích em như là fan thích idol vậy thôi.”
Diệp Diễm Thanh cảm động, có lần Văn Dữ đã bóng gió nói hắn là fan của mình, thì ra nguyên nhân là thế này đây, vậy có phải là duyên tiền định hay không?
Diệp Diễm Thanh nhớ rõ năm ấy mình kí hợp đồng với một công ty nhỏ, thiếu thốn đủ bề, cho nên Ngải Trừng phải dựa vào quan hệ thuê cho mình một gian phòng để ghi âm. Lúc đó, hắn không có nhiều tiền, không có khả năng mua các loại dụng cụ hòa âm phối khí, cũng không có khả năng luyện tập toàn diện ở nhà, quãng thời gian ngắn thuê phòng luyện tập đó đã giúp rất nhiều cho hắn.
“Rồi khi nghe nói em muốn lui vòng, suy nghĩ đầu tiên của anh là không thể để em làm như vậy được, anh còn chưa nghe em hát riêng lần nào nữa mà. Lúc biết em có ý định nhượng lại tài nguyên, anh liền nhân cơ hội này ra mặt giúp em.” Văn Dữ cười nói, “Dùng phương thức ký hợp đồng hôn nhân để chuyển nhượng tài nguyên cũng không có ý lừa gạt em đâu, nếu như anh lừa gạt thì đã bị Ngải Trừng vạch trần từ lâu rồi, cũng không phải anh chột dạ, anh chỉ muốn nói rõ cho em biết thôi.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, nếu không cần thiết, thì hắn cũng chẳng đồng ý.
“Sau khi sống chung một thời gian, anh thấy em là người rất thiện lương, cũng rất nghiêm túc, có đôi khi chọc em mà em cũng chẳng tức giận, làm anh càng ngày càng muốn chọc em, đùa tới đùa lui anh rơi vào lưới tình lúc nào không hay, không muốn em thân cận với người nào khác, không muốn em rời khỏi anh, từ thích chuyển sang yêu làm anh cảm thấy mình rất là may mắn, may mắn đã gặp và yêu em.” Văn Dữ nghiêm túc nhìn Diệp Diễm Thanh, giọng nói đầy từ tính và dịu dàng, như đang khắc sâu vào lòng Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh nhoẻn miệng cười, sung sướng, nở hoa trong lòng: “Cảm ơn anh yêu em, em rất vui.”
Văn Dữ lại lần nữa nắm lấy tay hắn: “Cảm ơn em nhận lời anh, anh cũng rất vui.”
Hai người nhìn nhau cười rất lâu.
Cơm nước xong đã là 9 giờ rưỡi tối, hai người tản bộ dọc theo khách sạn, ánh sáng từ đèn đường chỉ đủ để soi con đường bằng đá cuội, dù không sáng sủa nhưng lại là thánh địa cho các cặp tình nhân.
“Tối nay có muốn sang phòng anh ngủ không?” Văn Dữ cười hỏi, “Thuần túy trò chuyện đêm khuya thôi.”
“Không.” Diệp Diễm Thanh một tay ôm hoa, một tay bị Văn Dữ nắm, trực tiếp từ chối.
“Vì sao?” Văn Dữ nhướng mày.
“Đều là đàn ông, em biết đàn ông nói ‘ thuần túy trò chuyện đêm khuya ’ có mấy phần đáng tin.” Hắn không mong muốn hai ngày còn lại chỉ nằm trên giường húp cháo, hắn còn muốn đi chơi.
Văn Dữ bị chọc cười: “Được thôi, chừng nào muốn dọn tới phòng anh thì trực tiếp dọn tới nhé, không cần phải báo cho anh biết.”
Tất nhiên Văn Dữ ám chỉ chuyện sau này.
Diệp Diễm Thanh cười mà không nói, không phải hắn không muốn thân thiết với Văn Dữ, chỉ là làm một người không có kinh nghiệm, hắn cảm thấy mình cần phải tìm hiểu nhiều hơn, không thể để Văn Dữ chủ động hoài như vậy được!
Đang đi bộ thì hai người nhìn thấy vài người đang đẩy thùng thiết bị đi ra từ khách sạn, bọn họ rất quen thuộc với thùng thiết bị này vì nó là đồ chuyên dụng của quay phim.
“Hình như có đoàn đội đang ở đây quay chụp ha.” Diệp Diễm Thanh nói.
Hòn đảo nhỏ có nhiều cảnh đẹp thì sẽ có nhiều người tới đây quay chụp là điều dễ hiểu. Trên đảo có phân chia khu vực, vừa không ảnh hưởng đến đoàn phim, vừa không làm phiền khách du lịch đến đây nghỉ dưỡng.
“Ừ, nơi này rất thích hợp để quay phim, nghệ sĩ nổi tiếng đến đây cũng không lo bị làm phiền.” Văn Dữ nói.
Minh tinh đến đây dù có bị nhận ra cũng không bị khách du lịch vây quanh, dù họ có nổi tiếng đến đâu. Cũng như Văn Dữ vậy đó, dù là ảnh đế thì ở đây cũng không có người quấy rầy hắn.
Bọn họ cách khá xa, ánh sáng lại không phải quá tốt, nhìn không ra đoàn đội đến từ đâu, chỉ cần nhớ ngày mai cách xa chỗ quay phim là được.
Tắm rửa xong, Diệp Diễm Thanh không có một tí buồn ngủ nào, bổ nhào lên giường mà cười sung sướng. Hắn chuẩn bị quà tặng để bày tỏ tình cảm, nhưng kỳ thật hắn cũng chưa nghĩ tới mình sẽ thổ lộ như thế nào, cứ như chưa làm đủ bài đã thi đại học vậy đó. Mà Văn Dữ thổ lộ đã giải cứu hắn một phen, tự nhiên có một người bạn trai mà mình ái mộ thì ai mà không thích chứ?!
Nhìn bó hoa hồng trên bàn, Diệp Diễm Thanh chuẩn bị đem nó mang về nước, tìm người làm thành hoa khô để chưng trong nhà, bó hoa này có ý nghĩa với hắn, một đóa cũng cũng thể để rớt, càng không thể quăng đi.
Văn Dữ tắm xong lại đây gõ cửa.
Diệp Diễm Thanh vội vàng ngồi dậy, giả vờ người giãy dụa trên giường vừa rồi không phải là mình, đáp: “Vào đi.”
Văn Dữ mặc áo ngủ: “Sợ em ngủ không được, tới đây tâm sự với em.”
“Em ngủ được mà.” Diệp Diễm Thanh giảo biện.
Văn Dữ lộ ra hàm răng trắng tinh: “Là anh ngủ không được, được chưa?”
Diệp Diễm Thanh cười to, hô to ngàn lần trong lòng —— Văn Dữ thật tốt! Vừa đẹp trai vừa lịch thiệp nữa! (sói đội lốt người đó cưng!)
Dù sao cũng là nhà hàng ở trên đảo, qui củ và lễ tiết cũng không có nhiều như những nhà hàng chính tông khác, nhưng vẫn có qui tắc riêng. Đèn trần được bật ở mức nhỏ nhất, thắp sáng không gian bằng ánh nến ở giữa mỗi bàn, mọi người thấp giọng trò chuyện, tạo nên không khí ấm áp, ái muội.
Bởi vì Văn Dữ đã đặt đồ ăn trước, cho nên sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ không hỏi nhiều, nhanh chóng khui chai champagne rồi mang lên đồ ăn, salad cá hồi, beefsteak, thịt xông khói cuộn phô mai, gan ngỗng…… Đồ ăn trên đảo được chuẩn bị trong ngày, cho nên không bắt buộc phải ăn món gì trước. Văn Dữ lại muốn cho Diệp Diễm Thanh ăn no, nên đặt khá nhiều món ngon, nhưng lại thiếu vài phần lãng mạn, mà để no bụng thì mấy chuyện này sẽ không quan trọng nữa.
“Thích không?” Văn Dữ hỏi. Hắn đặc biệt chọn vị trí trong góc khá khuất mắt, thuận lợi cho hắn và Diệp Diễm Thanh trò chuyện.
Diệp Diễm Thanh gật đầu, không có món hắn không thích, tuy rằng phân lượng đồ ăn không lớn, nhưng có rất nhiều món để ăn, cảm giác cứ như là đang ăn ở nhà hàng Trung Quốc vậy.
Văn Dữ chọn champagne, hắn không gọi vang đỏ vì hắn nghe Ngải Trừng nói Diệp Diễm Thanh thích champagne: “Diễm Thanh, nếu anh nói anh muốn hủy hợp đồng hôn nhân của chúng ta, thì em sẽ nghĩ thế nào?”
Diệp Diễm Thanh kinh ngạc, Văn Dữ muốn kết thúc hợp đồng à, sao không có lí do gì hết, lại còn không báo trước nữa chứ.
“Có ý gì?” Diệp Diễm Thanh buông dao nĩa, thầm nghĩ: Không phải là tự mình đa tình chứ? Chẳng lẽ Văn Dữ muốn ly hôn thật à?
Lúc này, nhân viên phục vụ lặng lẽ mang tới một bó hoa hồng thật lớn.
Văn Dữ nói lời cảm ơn, cho tiền boa.
Diệp Diễm Thanh choáng váng nhìn bó hoa, nhưng trong lòng ẩn ẩn có âm thanh nói với hắn mọi chuyện không như hắn nghĩ……
Văn Dữ đưa bó hoa đến trước mặt Diệp Diễm Thanh, dịu dàng nói: “Diễm Thanh à, anh yêu em, em có nguyện ý kết giao với anh không? Lấy tiền đề là không bao giờ ly hôn.”
Diệp Diễm Thanh ngây ngốc nhìn Văn Dữ, hắn căn bản không đoán được Văn Dữ sẽ thổ lộ trước mình, vậy thì những thứ hắn đã chuẩn bị không dùng được rồi sao?
“Choáng váng à?” Văn Dữ cười hỏi.
Diệp Diễm Thanh hoàn hồn, duỗi tay nhận hoa: “Em, em không ngờ tới.”
Văn Dữ tiện đà bắt lấy tay hắn: “Nhận hoa là đồng ý rồi?”
Diệp Diễm Thanh vừa kích động vừa ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu, đây không phải là chuyện hắn dự đoán, nhưng lại là kết quả mà hắn mong muốn.
“Vậy anh xé hợp đồng nhé?” Văn Dữ xác nhận.
Diệp Diễm Thanh tươi cười: “Được.”
Văn Dữ nắm chặt tay hắn, đôi mắt vẫn luôn không rời khỏi Diệp Diễm Thanh: “Tuy rằng chúng ta cưới trước, yêu sau, nhưng anh có gì cũng sẽ cho em, cũng sẽ không yêu đương qua loa với em.”
“Được.” Diệp Diễm Thanh đang đắm chìm trong hạnh phúc, Văn Dữ nói gì hắn cũng chỉ biết nói “Được”.
“À……” Diệp Diễm Thanh đặt hoa xuống bên cạnh, rút tay mình về, xoay người lấy một cái hộp trong túi ra, “Tặng cho anh cái này.”
Văn Dữ cũng có chút ngoài ý muốn, Diệp Diễm Thanh mang theo một cái túi nhỏ nói là để đựng kính râm, thì ra là để giấu món quà này. Văn Dữ mở hộp ra, bên trong là một cặp khuy măng sét.
Diệp Diễm Thanh nhấp nhấp môi, mắc cỡ nói: “Em định lần này bày tỏ với anh, không ngờ anh lại đi trước một bước.”
Đôi mắt Văn Dữ bừng sáng, bọn họ đều muốn thổ lộ với đối phương, lưỡng tình lương duyệt, tâm linh tương thông là đây. Đồng thời hắn cũng thấy may mắn là mình hành động nhanh lẹ, nếu để Diệp Diễm Thanh thổ lộ trước, thì hắn sẽ cảm thấy mình không đủ tích cực, không đối xử tốt với Diệp Diễm Thanh.
“Đeo lên giúp anh.”
Diệp Diễm Thanh cũng không ngượng ngùng, cẩn thận lau tay, giúp Văn Dữ đeo cặp khuy măng sét vào, thật ra hắn không biết Văn Dữ sẽ thích kiểu dáng gì, xem ra món đồ mình mua hợp với tâm ý của Văn Dữ, hay nói là yêu ai yêu cả đường đi lối về chăng.
Đeo xong, Văn Dữ trở tay nắm lấy tay Diệp Diễm Thanh, cúi đầu hôn một cái: “Xin lỗi, anh không chuẩn bị quà tặng cho em.”
Diệp Diễm Thanh không ngại, cầu hôn thì mua nhẫn, thổ lộ thì tặng một bó hoa lớn là đã có tâm lắm rồi, hắn không chọn một trong hai, mà là tự mình đặt mua một cặp khuy măng sét.
“Không liên quan mà, không cần phải chuẩn bị. Em nghe chị Trừng nói anh chi trả hết cho chuyến đi này nữa.”
“Đây là việc nhỏ.” Văn Dữ rất thích cặp khuy măng sét này, tính toán về nhà phải đáp trả cho Diệp Diễm Thanh mới được.
Nhân viên tới thêm champagne cho bọn họ, Diệp Diễm Thanh buông tay Văn Dữ, làm bộ như chưa có gì xảy ra —— hắn chưa quen bày tỏ tình cảm trước mặt người ngoài, mặc dù trong lòng lại rất thích.
Văn Dữ cũng không chọc hắn, tiếp tục ăn cơm.
Nhân viên đi xa rồi, Diệp Diễm Thanh mới hỏi: “Anh, anh thích em từ hồi nào vậy?”
Văn Dữ không trả lời, hỏi lại: “Em thì sao?”
Diệp Diễm Thanh cũng không rõ lắm, chỉ nói: “Cụ thể thì không rõ được, nhưng anh rất tốt với em, lúc đầu em chỉ hâm mộ người yêu sau này của anh, sau lại phát hiện mình bắt đầu ganh tị với người đó.”
Diệp Diễm Thanh thuộc tuýp người lâu ngày sinh tình, không có vội vàng hay kích động nảy sinh tình cảm với người khác.
Văn Dữ uống champagne, nói: “Anh biết em từ lúc em còn chưa gia nhập Five1 nữa kìa.”
Từ hồi xưa luôn à?! Diệp Diễm Thanh ngoài ý muốn, rất muốn nghe Văn Dữ nói.
Văn Dữ tiếp tục nói: “Lúc ấy, anh đã quay được mấy bộ phim rồi nhưng vẫn chưa có thành tích nào đáng kể. Hơn nữa với thân phận phú nhị đại của anh, rất nhiều người cảm thấy anh đang dạo chơi, người mắng chửi anh không thua gì em đâu, có người nói anh dựa vào gia cảnh, mang vốn vào đoàn phim; cũng có người nói anh đang cặp kè với diễn viên nữ, hòng đặt chân vào giới giải trí……”
Những chuyện này quả thật Diệp Diễm Thanh không biết. Hồi trước, hắn cũng không quá để ý tới Văn Dữ, càng không có thói quen đi điều tra lịch sử nhà người ta. Có lẽ Ngải Trừng đã điều tra kĩ càng rồi, dù sao cũng là người kí hợp đồng hôn nhân với hắn mà, nhưng không phải vấn đề gì nghiêm trọng nên không đề cập với hắn.
“Khi đó anh có rất nhiều áp lực do Tinh Lộ vẫn luôn bị lỗ vốn. Ngay vào lúc ấy, anh nhận được một kịch bản hay, đạo diễn hy vọng anh diễn vai nam phụ, chính là nhân vật người câm đó. Lúc ấy, anh không có nhiều manh mối, cũng không biết nhân vật này phải diễn thế nào mới tốt, nhưng đó là một kịch bản rất hay, bỏ qua nó thì rất là đáng tiếc, còn nếu làm ra được thành tích, thì rất có thể sẽ xoay chuyển được cục diện cho công ty. Khoảng thời gian ấy rất vất vả, anh bị thiếu ngủ trầm trọng, cũng chẳng có khẩu vị để ăn cơm, cả ngày chỉ suy nghĩ về nhân vật. Sau đó có một ngày, anh đi thu tiếng cho một bộ phim, vừa lúc nghe được tiếng đàn ở phòng tập. Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đi ngang qua đó, và đó cũng là lần đầu tiên anh nghe tiếng em hát, giọng hát của em quá sức thu hút, rất là tuyệt vời. Cho dù không có tiếng hát, thì cũng có thể dùng nhạc cụ để biểu đạt, giống như nhạc jazz vậy đó.”
Tuy rằng giai đoạn đó khá tối tăm, nhưng hắn đã vớ được nguồn sáng tên là Diệp Diễm Thanh, người đã dẫn đường giúp hắn tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm.
“Trong khoảnh khắc đó đột nhiên linh cảm nhào tới, giúp anh biết được làm cách nào để diễn vai người câm. Sau đó, để nhập vai dễ hơn, anh tìm mua album của em, mỗi một bài hát của em như mang một sinh mạng đặc biệt, làm anh càng ngày càng chìm đắm vào đó. Bộ phim quay rất thuận lợi, cũng nhờ bộ này mà anh nhận được giải Nam phụ xuất sắc nhất, thành công ngăn chặn những thị phi mà người ta đơm đặt về anh, rồi công việc cũng xuôi chèo mát mái theo, nếu buồn bực, hay là có áp lực lớn, thì nghe nhạc của em. Chỉ tiếc là sau khi em gia nhập nhóm nhạc, không còn ra single nữa, anh cũng chỉ có thể nghe đi nghe lại album hồi xưa ấy. Lúc đó, anh thích em như là fan thích idol vậy thôi.”
Diệp Diễm Thanh cảm động, có lần Văn Dữ đã bóng gió nói hắn là fan của mình, thì ra nguyên nhân là thế này đây, vậy có phải là duyên tiền định hay không?
Diệp Diễm Thanh nhớ rõ năm ấy mình kí hợp đồng với một công ty nhỏ, thiếu thốn đủ bề, cho nên Ngải Trừng phải dựa vào quan hệ thuê cho mình một gian phòng để ghi âm. Lúc đó, hắn không có nhiều tiền, không có khả năng mua các loại dụng cụ hòa âm phối khí, cũng không có khả năng luyện tập toàn diện ở nhà, quãng thời gian ngắn thuê phòng luyện tập đó đã giúp rất nhiều cho hắn.
“Rồi khi nghe nói em muốn lui vòng, suy nghĩ đầu tiên của anh là không thể để em làm như vậy được, anh còn chưa nghe em hát riêng lần nào nữa mà. Lúc biết em có ý định nhượng lại tài nguyên, anh liền nhân cơ hội này ra mặt giúp em.” Văn Dữ cười nói, “Dùng phương thức ký hợp đồng hôn nhân để chuyển nhượng tài nguyên cũng không có ý lừa gạt em đâu, nếu như anh lừa gạt thì đã bị Ngải Trừng vạch trần từ lâu rồi, cũng không phải anh chột dạ, anh chỉ muốn nói rõ cho em biết thôi.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, nếu không cần thiết, thì hắn cũng chẳng đồng ý.
“Sau khi sống chung một thời gian, anh thấy em là người rất thiện lương, cũng rất nghiêm túc, có đôi khi chọc em mà em cũng chẳng tức giận, làm anh càng ngày càng muốn chọc em, đùa tới đùa lui anh rơi vào lưới tình lúc nào không hay, không muốn em thân cận với người nào khác, không muốn em rời khỏi anh, từ thích chuyển sang yêu làm anh cảm thấy mình rất là may mắn, may mắn đã gặp và yêu em.” Văn Dữ nghiêm túc nhìn Diệp Diễm Thanh, giọng nói đầy từ tính và dịu dàng, như đang khắc sâu vào lòng Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh nhoẻn miệng cười, sung sướng, nở hoa trong lòng: “Cảm ơn anh yêu em, em rất vui.”
Văn Dữ lại lần nữa nắm lấy tay hắn: “Cảm ơn em nhận lời anh, anh cũng rất vui.”
Hai người nhìn nhau cười rất lâu.
Cơm nước xong đã là 9 giờ rưỡi tối, hai người tản bộ dọc theo khách sạn, ánh sáng từ đèn đường chỉ đủ để soi con đường bằng đá cuội, dù không sáng sủa nhưng lại là thánh địa cho các cặp tình nhân.
“Tối nay có muốn sang phòng anh ngủ không?” Văn Dữ cười hỏi, “Thuần túy trò chuyện đêm khuya thôi.”
“Không.” Diệp Diễm Thanh một tay ôm hoa, một tay bị Văn Dữ nắm, trực tiếp từ chối.
“Vì sao?” Văn Dữ nhướng mày.
“Đều là đàn ông, em biết đàn ông nói ‘ thuần túy trò chuyện đêm khuya ’ có mấy phần đáng tin.” Hắn không mong muốn hai ngày còn lại chỉ nằm trên giường húp cháo, hắn còn muốn đi chơi.
Văn Dữ bị chọc cười: “Được thôi, chừng nào muốn dọn tới phòng anh thì trực tiếp dọn tới nhé, không cần phải báo cho anh biết.”
Tất nhiên Văn Dữ ám chỉ chuyện sau này.
Diệp Diễm Thanh cười mà không nói, không phải hắn không muốn thân thiết với Văn Dữ, chỉ là làm một người không có kinh nghiệm, hắn cảm thấy mình cần phải tìm hiểu nhiều hơn, không thể để Văn Dữ chủ động hoài như vậy được!
Đang đi bộ thì hai người nhìn thấy vài người đang đẩy thùng thiết bị đi ra từ khách sạn, bọn họ rất quen thuộc với thùng thiết bị này vì nó là đồ chuyên dụng của quay phim.
“Hình như có đoàn đội đang ở đây quay chụp ha.” Diệp Diễm Thanh nói.
Hòn đảo nhỏ có nhiều cảnh đẹp thì sẽ có nhiều người tới đây quay chụp là điều dễ hiểu. Trên đảo có phân chia khu vực, vừa không ảnh hưởng đến đoàn phim, vừa không làm phiền khách du lịch đến đây nghỉ dưỡng.
“Ừ, nơi này rất thích hợp để quay phim, nghệ sĩ nổi tiếng đến đây cũng không lo bị làm phiền.” Văn Dữ nói.
Minh tinh đến đây dù có bị nhận ra cũng không bị khách du lịch vây quanh, dù họ có nổi tiếng đến đâu. Cũng như Văn Dữ vậy đó, dù là ảnh đế thì ở đây cũng không có người quấy rầy hắn.
Bọn họ cách khá xa, ánh sáng lại không phải quá tốt, nhìn không ra đoàn đội đến từ đâu, chỉ cần nhớ ngày mai cách xa chỗ quay phim là được.
Tắm rửa xong, Diệp Diễm Thanh không có một tí buồn ngủ nào, bổ nhào lên giường mà cười sung sướng. Hắn chuẩn bị quà tặng để bày tỏ tình cảm, nhưng kỳ thật hắn cũng chưa nghĩ tới mình sẽ thổ lộ như thế nào, cứ như chưa làm đủ bài đã thi đại học vậy đó. Mà Văn Dữ thổ lộ đã giải cứu hắn một phen, tự nhiên có một người bạn trai mà mình ái mộ thì ai mà không thích chứ?!
Nhìn bó hoa hồng trên bàn, Diệp Diễm Thanh chuẩn bị đem nó mang về nước, tìm người làm thành hoa khô để chưng trong nhà, bó hoa này có ý nghĩa với hắn, một đóa cũng cũng thể để rớt, càng không thể quăng đi.
Văn Dữ tắm xong lại đây gõ cửa.
Diệp Diễm Thanh vội vàng ngồi dậy, giả vờ người giãy dụa trên giường vừa rồi không phải là mình, đáp: “Vào đi.”
Văn Dữ mặc áo ngủ: “Sợ em ngủ không được, tới đây tâm sự với em.”
“Em ngủ được mà.” Diệp Diễm Thanh giảo biện.
Văn Dữ lộ ra hàm răng trắng tinh: “Là anh ngủ không được, được chưa?”
Diệp Diễm Thanh cười to, hô to ngàn lần trong lòng —— Văn Dữ thật tốt! Vừa đẹp trai vừa lịch thiệp nữa! (sói đội lốt người đó cưng!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook