1.

Hôm nay Thế tử Tầm Dương Vương đến thăm phu nhân.

Tuy rõ ràng đây là lần đầu tiên phu nhân thấy hắn, nhưng hai người nói chuyện với nhau lại đặc biệt ăn ý.

Ngay cả lúc rời đi từng bước trên đường như đang tung bay cũng lộ rõ sự vui vẻ.

Nhưng hắn không biết, chuyện thấp thỏm thì đến đầy ắp, còn niềm vui lại đi mất, từng cái không ngừng đến với hắn.

Hôm qua là Tần Vương thế tử.

Hôm trước nữa là Vĩnh An Hầu thế tử.

...

Nhiều loại cá koi được phu nhân nuôi trong ao.

Phu nhân duỗi tay ra, chúng nó lập tức chen chúc nhau đến gần.

Phu nhân là người mới goá chồng, nhưng người cầu hôn cũng sắp đạp vỡ bậc cửa.

Đây là chuyện vui, khiến bầu không khí bi thương khắp toàn phủ cũng bị hoà tan chút ít

Ngoại trừ Cô.

Bởi vì cô chính là “Trượng phu quá cố” vừa yếu đuối vừa không xứng với nhan sắc tuyệt trần của phu nhân.

Chú ý nhỏ: mô tả không chính xác về cô ở bên trên là do thế tử Tầm Dương Vương nói vào giờ ngọ (từ 11 đến 13giờ) ba khắc hôm nay.

Lại chú ý: người này có dã tâm lớn, đợi khi cô “Trùng sinh”, sẽ giết ngay!

Tức chết cô rồi!!!

Hài cốt của cô còn chưa lạnh nữa!!!

Ngươi cái đồ thối tha dám nói loại lời này trước mặt phu nhân của cô! Còn có ý dụ dỗ nàng!

Ngươi xứng sao?!

Tức chết cô tức chết cô tức chết cô!

Nhưng dù có tức giận hơn nữa cũng vô dụng, cô ở trên thế gian cũng đã là người chết rồi, haizz.

Cô đành phải ưu sầu tiếp tục điêu khắc cây trâm.

Dạo gần đây rảnh rỗi, thì làm chút chuyện gì đó vậy.

Gần đây phu nhân thích hoa phù dung, cô nhân lúc trước khi mùa hè kết thúc làm ra một bộ trang sức cho phu nhân.

2.

Kế hoạch cô giả chết diễn ra rất trôi chảy.

Phụ hoàng và cô cùng nhau lập mưu nhổ hết đống ung nhọt ẩn nấp trong vương triều. Cô phụ trách việc giả chết để câu cá, phụ hoàng phụ trách kế hoạch bắt cá, giết cá sau đó là hoàn thành hết mọi việc.

Phụ hoàng cũng không nói tỉ mỉ hết kế sách với ta, hắn chỉ trìu mến sờ đầu chó của cô: “Con à, con phải làm cho thật tốt việc này.”

Vì thế cô biểu diễn cảnh bản thân trúng độc bỏ mình thật hoàn mỹ.

Ngày đó phu nhân tự mình hầu hạ cô dùng bữa, tận mắt thấy cô miệng đầy máu tươi ngã xuống.

Nàng khiếp sợ, hoảng hốt!

Nàng còn khóc.

Nàng ấy thật sự rất yêu ta.

Ư ư.


Nhắm mắt lại, cô nghĩ lại vừa chua sót lại vui sướng.

Nếu đến lúc phơi bày ra chân tướng, chỉ sợ sẽ phải chuẩn bị nhiều màn ván giặt đồ. Nam từ hán đại trượng phu, bị phu nhân phạt quỳ thì phải dứt khoát, không được do dự.

Ít nhất có thể đổi được ánh nhìn thương tiếc của phu nhân.

Lúc cùng phụ hoàng hợp mưu, cô vẫn luôn rất yên tâm. Dù sao chỉ số thông minh của phụ hoàng cô có mười phần cũng không thể so sánh được. Hắn muốn làm chuyện gì thì rất ít khi có chuyện không thành.

Điều duy nhất cô không yên lòng, chỉ có phu nhân.

Tình cảm của cô và phu nhân quý hơn vàng. Cô mất sớm, đương nhiên phu nhân sẽ chịu đả kích, sợ rằng phải bệnh nặng một trận.

Vậy không được.

Cô nói với phụ hoàng, dù cô đã chết, phu nhân cũng sẽ được hưởng thụ tất cả đãi ngộ của Thái Tử phi. Thái Y viện cũng phải luôn luôn đợi mệnh, không được chậm trễ nàng.

Phụ hoàng gật đầu.

Cô lại nghĩ đến việc, cha mẹ phu nhân mất sớm. Sau khi cô “qua đời”, phu nhân không nơi dựa vào, sợ sẽ có những thế lực chó cậy thế chủ dẫm đạp khinh nhục nàng.

Cô nghĩ đến cảnh nàng chịu oan ức mà tim như bị đao cắt.

Phụ hoàng uống ngụm trà, không để ý gì nói: “Vậy trẫm nhận nàng là nghĩa nữ, phong làm công chúa. Trẫm và mẫu hậu của ngươi tiếp tục làm chỗ dựa cho nàng.”

Mắt cô trợn tròn: “Chẳng lẽ sau khi cô giả chết sẽ không sống lại ư?”

Người tình biến thành muội muội.

Đoàn Dự* lại thành chính bản thân ta.

(Đoàn Dự là nhân vật chính trong tiểu thuyết Thiên Long bát bộ của Kim Dung. Mọi người có thể xem qua để hiểu rõ hơn ý của nam chính.)

Lão Phụ hoàng vẫn nói: “Ngươi có thể suy nghĩ thử đến việc đổi một Thái Tử phi khác, nếm thử cảm giác mới mẻ.”

Cô mắt cá chết, buồn bà nói: “Cô muốn cáo trạng, cô muốn nói với mẫu hậu, ngài thích mới mẻ, hu hu!”

Phụ hoàng bịt kín miệng cô, ánh mắt hung ác.

Cô biết, nếu cô dám cáo trạng như vậy, phụ hoàng lập tức sẽ khiến cô giả chết thành chết thật.

Phụ hoàng cười lạnh một tiếng: “Nói không chừng, nàng ta còn muốn đổi người khác ấy chứ.”

Cô cũng cười lạnh, phụ hoàng căn bản không biết phu nhân yêu cô nhiều như thế nào!

Cô lải nhải nửa ngày, ý định muốn giải quyết hết mọi khả năng có thể xảy đến với phu nhân trong tương lai.

Việc cô giả chết không hề báo cho phu nhân, đã làm tổn thương nàng, cô sẽ không để nàng lại chịu thiệt thòi gì khác.

Một canh giờ sau.

Cô bị phụ hoàng đạp ra ngoài.

Cô che mông lưu luyến rời đi, ngẫm lại vẫn thấy không yên tâm, tiếp tục dặn dò: “Phụ hoàng, nếu ngài tìm người cho Tự Thu, nhi thần sợ đến lúc đó nàng sẽ luẩn quẩn trong lòng.”

Cô nước mắt lưng tròng, Phụ hoàng khóe miệng run rẩy.

“Nàng ấy sẽ không.” Phụ hoàng mịt mờ nói.

A!

Phụ hoàng hoàn toàn không biết phu nhân yêu cô nhiều như thế nào!

3.

Tháng ba Nguyên Gia năm thứ mười sáu, Thái tử trúng độc không thể chữa trị khỏi, chết.

Hoàng hậu và Thái tử phi bi thương quá độ, song song bị bệnh. Kim thượng tức giận, hạ lệnh tra rõ khắp kinh đô.


Mọi người nhất thời thần hồn nát thần tính, thế gia hoàng tộc đều kẹp chặt cái đuôi làm người, sợ không chú ý sẽ chọc giận người bề trên vì cái chết của Thái tử mà không vui.

Hoàng hậu nhân hậu, hết tang lễ của Thái tử vì Thái tử phi mà xin một bản cáo mệnh, ân chuẩn cho nàng được tái giá.

Trong bữa tiệc thưởng hoa, các phu nhân thế gia ở kinh đô đều có mặt, Hoàng hậu nắm tay Thái tử phi trước đây, giờ đã cáo mệnh thành Thanh Bình quận phu nhân, nức nở nói: “Ngươi lớn lên dưới gối bổn cung, bổn cung đối xử với ngươi và Tắc Nhi như nhau. Tắc Nhi đã đi rồi, nhưng ngươi vẫn còn trẻ còn đẹp. Sao bổn cung có thể nhẫn tâm khiến ngươi thủ tiết vì hắn được, cực khổ cả đời. Nếu có thích ai, ngươi không cần cố kỵ điều gì.”

Hai người mẹ chồng nàng dâu ôm nhau khóc.

Vốn thân thể Hoàng hậu không tốt lắm, sự qua đời của Thái tử khiến nàng bị đả kích rất lớn, ba tháng mới khỏi bệnh nhưng chưa hết bệnh cũng không quá.

Hậu cung của Kim thượng chỉ có một mình Hoàng hậu. Hoàng hậu ngã bệnh, việc quản lý hậu cung cũng phải có người đến tiếp nhận.

Hoàng hậu đi dưỡng bệnh, cầu xin bệ hạ cho Thanh Bình quận phu nhân quản lí thay mình.

Hoàng đế ân chuẩn.

Chuyện này làm sao có thể hợp quy củ được?

Gián thần khóc lóc khuyên can: “Không được đâu bệ hạ!”

Hắn ôm cột thi nhau dập đầu, khí thế như sẽ dập đến chết ở đây.

Bệ hạ lộ ra nụ cười hiền lành: “Vậy ái khanh giúp trẫm quản lý chuyện trong hậu cung nhé?”

Gián thần buông tay, lui nửa bước về phía sau, lau khô nước mắt trên mặt, khép miệng lại.

Việc con dâu đời trước thay bệ hạ quản lý chuyện trong cung khiến khắp triều nghị luận sôi nổi, cũng có người lớn mật suy diễn có phải đương kim thánh thượng làm vậy vì lão nhị Đường Minh Hoàng.

Lúc này, một người nam nhân như hắn lại vào hậu cung của bệ hạ, chuyện này không phải khiến thanh danh của bệ hạ đã xấu lại thêm xấu hơn ư?

Gián thần run lập cập.

Hắn cúi rạp người làm đại lễ: “Thần không thể! Thần biết sai! Bệ hạ anh minh!”

Hôm nay cũng là ngày bệ hạ suy nghĩ cho các thần tử.

4.

Diệp Tự Thu theo lệnh vào cung, trên danh nghĩa là đến hầu bệnh Hoàng hậu.

“Thu Thu đến rồi.” Hoàng hậu bên ngoài nghe đồn yếu ớt chỉ còn một hơi thở lại hưng phấn vẫy tay với nàng: “Đúng lúc, một số cung vụ lớn trên bàn vẫn chưa xử lý xong, ngươi xem làm giúp ta nha.”

Nàng ấy dựa vào tháp phượng, vươn tay thưởng thức móng tay mới tô. Tuy rằng đã qua tuổi năm mươi, nhưng người được hưởng tất cả sự sủng ái – hoàng hậu nương nương vẫn như cũ giữ được sự yêu kiều và ngây thơ cử thiếu nữ.

Diệp Tự Thu cười cười, nàng cũng không từ chối.

Việc giúp Hoàng hậu nương nương lười nhác xử lý cung vụ là việc nàng bắt đầu làm sau khi cập kê. Sau khi trở thành Thái Tử phi, nương nương càng trầm trọng hơn, hận không thể bỏ qua tất cả sống cuộc sống nhàn nhã.

Trước kia vì việc này, Thái tử và Hoàng hậu đều ở hai bên bờ chiến tuyến.

Các cung nhân đều bị vẫy lui.

Diệp Tự Thu một bên phê duyệt tấu chương một bên nhỏ giọng trò chuyện với Hoàng hậu.

Hoàng hậu mang mấy chuyện bát quái kề tai nàng nói nhỏ: “Nghe nói hôm nay Tầm Dương thế tử đến chỗ ngươi, thế nào rồi.”

Diệp Tự Thu nhíu mày: “Trong miệng không sạch sẽ, không đủ sức chịu đựng.”

Nàng nhớ đến đánh giá của Lý Tắc, trong lòng càng không vui.

Hoàng hậu giận nàng liếc mắt nói: “Bổn cung không hỏi cái này.” Nàng nằm ngửa xuống, cười nói: “Nghe Lý Quân nói người nào đó khi bị chọc tức, sẽ im lặng ghi tên họ vào sổ nhỏ của hắn.”

Lý Quân là tên húy của Kim thượng, baya giờ khắp thiên hạ không ai dám gọi cả tên lẫn họ của hắn trừ Hoàng hậu. Đến nỗi ‘Người nào đó, hiển nhiên là chỉ Lý Tắc giả chết.

Diệp Tự Thu nhớ đến tên quỷ ấu trĩ với quyển ghi chép nhỏ của hắn, nhịn không được bật cười.


“Hắn còn không biết đây là kế hoạch do cha và nương tử của hắn liên thủ với nhau,” Hoàng hậu thở dài: “Sao ta lại sinh ra đứa con ngốc như vậy chứ?”

Nửa câu sau, Diệp Tự Thu nghe tận mười mấy năm đã miễn dịch.

Nàng chỉ trả lời nửa câu đầu: “Điện hạ trời sinh tính tình lương thiện, chuyện dơ bẩn gì đừng rơi vào tai hắn.”

Việc này rất trọng đại, kế hoạch mấy năm nay của Diệp Tự Thu và Nguyên gia, cuối cùng cũng có phương án. Ngay cả Hoàng hậu lúc ban đầu cũng bị gạt. Bây giờ trong cung chỉ có hai người các nàng, để đảm bảo bí mật an toàn, Diệp Tự Thu cũng không nói nhiều lời.

Nàng thay đổi đề tài khác.

Chỉ cần Diệp Tự Thu nguyện ý, nàng có thể khiến tất cả mọi người đều làm như lời nàng nói, huống chi là đối với Hoàng hậu nương nương mà nàng hiểu rất rõ.

Quả nhiên Hoàng hậu vô cùng thích thú nói chuyện bát quái với nàng, đem đứa con còn nấp trong mật thất ném lên tận chín tầng mây.

Cho đến lúc Diệp Tự Thu xử lý xong mọi chuyện muốn rời đi, Hoàng hậu mới nhớ ra hôm nay bản thân định nói gì với nàng ấy.

Đầu tiên nàng hừ một tiếng: “Con đúng là theo Lý Quân học hư rồi, dẫn người đi đi. Sẽ có một ngày ta sẽ cho hắn một bài học.”

Nàng ta nắm tay Diệp Tự Thu, giống như khi còn nhỏ kéo Diệp Tự Thu vào trong ngực mình.

“Thu Thu à, câu nói của bổn cung là đang nói sự thật.” Nàng nhẹ nhàng vuốt má Diệp Tự Thu: “Ngươi và Tắc Nhi đều lớn lên trong mắt bổn cung, đối với bổn cung, ngươi và hắn không có gì khác nhau hết. Có câu, lúc trước ta đã từng hỏi người rồi. Bây giờ, bổn cung hỏi lại lần nữa.”

“Rốt cuộc ngươi có phải vì yêu mới gả cho Lý Tắc không?”

“Lúc còn trẻ bổn cung gả cho kim thượng, coi trong hắn vì hắn không có khả năng kế thừa ngai vàng, chỉ mong được làm một đôi phu thê nhàn hạ. Ai ngờ đâu.” Nàng ta thở dài một tiếng có hơi căm tức nói: “Thâm cung rất yên tĩnh. Thu Thu, nếu không phải do Tắc Nhi quấn lấy ngươi, ngươi có nguyện ý vì hắn sống ở nơi tường cao này?”

“Bây giờ cũng coi như là một cơ hội tốt. Nếu ngươi đổi ý còn kịp.”

Hoàng hậu nương nương nói lời thấm thía: “Ngươi và Lý Quân tâm tư sâu giống nhau, ta cũng luôn không rõ kiểu người như các ngươi đang nghĩ cái gì. Nhưng Thu Thu à, cuộc sống chỉ ngắn ngủn mấy năm như vậy, ngươi còn trẻ. Nếu không xuất phát từ tình yêu, ta sợ sau này các con sẽ hối hận.”

Diệp Tự Thu nhấm nuốt những lời Hoàng hậu nói, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Lời giống như vây, nếu bệ hạ nói với nàng. Nàng cũng sẽ sớm quỳ xuống đất tỏ rõ sự kiên định của bản thân, không có suy nghĩ gì khác với Lý Tắc.

Nhưng Hoàng hậu không giống như thế, nàng ấy coi nàng như con ruột, rất nhiều điều luôn giảng giải với nàng.

Diệp Tự Thu nghĩ đến việc Lý Tắc năm ấy cầu hôn mình, cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi.

Nàng và Lý Tắc không thích hợp. Diệp Tự Thu cũng không ngừng chắc chắn trong lòng như vậy.

Nhưng....

Tình cảm trước đây có lẽ đã không còn thích hợp với lẽ thường nữa.

Sau khi Lý Tắc ‘Qua đời’, Diệp Tự Thu dọn khỏi Đông Cung, sống ở Diệp phủ của nhiều năm trước.

Mới vào cửa phủ, người hầu ăn mặc như lính gác cổng đến bên cạnh nàng, đưa cho nàng một cái hộp gỗ.

Sau khi nàng về phòng mở ra, thì thấy một cái trâm hoa phù dung rất sinh động nằm trong hộp.

Điêu khắc quen thuộc.

Thật đúng là oan gia.

Diệp Tự Thu nhận mệnh thở dài.

Nàng nhớ lại cảnh tượng năm đó Lý Tắc cầu hôn nàng. Thiếu niên ấy thẳng lưng eo quỳ gối trước mặt phụ hoàng, sống chết không chịu thôi: “Cô chỉ thích nàng ấy, nếu phụ hoàng không đồng ý, cô sẽ không đứng dậy.”

Một khóc hai nháo ba thắt cổ, tên ngốc này thật không biết xấu hổ mà còn gây chuyện, khiến bệ hạ nói một không nói hai tức giận không thôi.

Nguyện vọng trở thành sự thật, hắn kích động khóc nhè, giống như con chó nhỏ đến gần hôn nàng.

Nàng bị hắn cắn đến đau miệng, vừa tức lại xấu hổ: “Lý Tắc, ngươi có biết làm không?”

Thiếu niên lập tức làm nũng: “Không biết! Nên Thu Thu giúp ta luyện tập nhiều là được rồi.”

Rồi hắn lại quấn lên.

5.

Lúc Diệp Tự Thu sáu tuổi cha mẹ và huynh trưởng đều cùng vào linh cữu.

Khắp thành là khăn tang trắng.

Đế Hậu dẫn theo Thái tử nhỏ tuổi tự mình ra khỏi thành nghênh đón.

Hoàng hậu ở dưới quan tài của mẫu thân Diệp Tự Thu khóc đến mức ngất đi, mà Diệp Tự Thu chỉ yên tĩnh quỳ dưới đất bái lạy tạ ân Đế hậu.


Nàng không khóc, bởi nước mắt của nàng đã sớm khóc khô cạn rồi.

Bây giờ nàng chỉ mong mang cha mẹ và ca ca về nhà để ăn táng, còn chuyện sau này nàng cũng chưa nghĩ đến.

Sau khi Hoàng hậu tỉnh dậy, đỏ mắt thề trước quan tài Diệp mẫu, cuộc đời này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ chăm sóc cho Tự Thu thật tốt.

Nàng đẩy Thái tử một cái: “Tắc Nhi, đây là Thu Thu tỷ tỷ, sau này phải ở chung với nhau thật tốt nhé.”

Lúc ấy Thái tử mới ba tuổi cái gì cũng không hiểu, có lẽ hắn còn vì sự đau lòng của mẫu hậu mấy ngày nay mà sợ hãi.

Hắn sợ hãi nấp sau mẫu thân, chỉ lộ ra một cái đầu, nỗ lực phát âm: “Chào Tưu Tưu* tỷ.”

(Thu Thu và Tưu Tưu cách phát âm gần giống nhau, Thu là qiu, Tưu là jiu, Thái tử còn bé phát âm không chuẩn.)

Diệp Tự Thu đáp lễ: “Điện hạ mạnh khỏe.”

Sự qua đời của thân nhân khiến nàng trưởng thành chỉ trong một đêm, nàng thu hồi lại sự ngây thơ và kiêu căng, trở nên ít nói và yên tĩnh hơn.

Hoàng hậu là một người rất tốt, khi Diệp mẫu còn sống, Diệp Tự Thu từng đi theo mẫu thân gặp nàng ấy mấy lần.

Nàng ấy không thể nghi ngờ trở thành đối tượng khiến các quý phu nhân cực kỳ hâm mộ, nàng ấy dù nhiều năm không có con, Hoàng đế vẫn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng ấy, cũng không liếc mắt nhìn người khác một cái. Sau khi có Thái tử lại càng cưng chiều đến tận trời.

Càng đáng quý hơn là, cuộc sống bản thân thư thái thì Hoàng hậu đối xử với người khác cũng tốt hơn, có tiếng là lương thiện khoan dung.

Hoàng hậu và Diệp mẫu là khuê mật, bây giờ khi đối xử với con gái của bạn cũ lại càng thương tiếc hơn.

Diệp Tự Thu không thể không thừa nhận, Hoàng hậu đối xử với cô rất tốt, kể cả con trai ruột cũng không bằng.

Hoàng hậu nương nương luôn kể chuyện trước khi đi ngủ, đó đều là những chuyện đồng thoại.

Nương nương ôm nàng nói với nàng về các nàng công chúa của các đất nước khác, chuyện ngày xưa nữ chính trải qua gian nan hiểm trở về sau sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn bên cạnh Vương tử.

Nương nương nói: “Thu Thu chính là tiểu công chúa của ta.” Nàng ấy thương tiếc vuốt mái tóc nàng.

Diệp Tự Thu đã từng âm thầm lo lắng Tiểu Thái tử sẽ không vui, nhưng Tiểu Thái tử chỉ ngoan ngoãn cuộn tròn ở bên cạnh, không hề oán hận nàng cướp mất cái ôm của mẫu thân.

Hắn mở to đôi mắt giống như quả nho, yên tĩnh nghe chuyện xưa, cho đến khi biết được kết cục hắn kiêu ngạo giơ nắm tay nhỏ lên: “Con chính là Vương Tử!”

“Lý Tắc, sao con vẫn chưa ngủ vậy?!” Hoàng hậu mắng hắn, quay đầu nhìn thì thấy một đôi mắt cũng trợn tròn ở trong ngực.

Nàng bất đắc dĩ phải kể một câu chuyện xưa khác: “Ngày xửa ngày xưa ở núi rừng bên kia, có một nhóm Tinh Linh màu lam hoạt bát đáng yêu...”

Tiểu Thái Tử chọc Diệp Tự Thu, thân thể béo tròn bò đến gần nhỏ giọng hỏi nàng: “Tinh linh là cái gì thế ạ?”

Diệp Tự Thu cũng không biết, nhưng nàng lớn hơn Tiểu Thái tử một chút, nhớ đến những chuyện về người lùn mình từng nghe, do dự nói: “Chắc không khác con người lắm, nhưng có lẽ hơi thấp bé chăng?”

Nàng không nên quan tâm đến Tiểu Thái tử, vì hắn chính là mười vạn câu hỏi vì sao.

Hoàng hậu nương nương vừa giảng giải, vừa nhỏ giọng hỏi Diệp Tự Thu.

Xem ra từ trước đến nay chưa từng có người vừa nghe chuyện vừa thảo luận về kiểu thái tử nên hắn rất vui vẻ.

Hưng phấn đến ngay cả khi Hoàng hậu dừng lại, hắn vẫn hô tô gọi nhỏ “Thu Thu tỷ tỷ” không thôi.

“Lý Tắc con có nghe hay không vậy?” Hoàng hậu mặt không biểu tình nói.

Tiểu Thái Tử cả kinh che mông lại giống như con chim cút, rúc vào trong ngực đưa tay nhỏ nắm chặt vạt áo của Diệp Tự Thu, kêu to: “Tắc Nhi ngủ ngay đây ạ.”

Hoàng hậu bị chọc cười: “Tiểu tử thối mau ra đây.”

Diệp Tự Thu bị ôm lấy cứng đờ, nàng do dự một lát mới nhẹ giọng nói với Hoàng hậu: “Nương nương, không sao hết. Thần nữ sẽ chăm sóc cho điện hạ.”

Nàng ôm lấy đứa trẻ bụ bẫm trong ngực, học theo động tác của mẫu thân trong trí nhớ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Có lẽ trong ngực là một con heo con, nàng chưa vỗ được hai ba cái đã nghe tiếng hít thở đều đều.

Hắn ngủ rồi nhưng trong tay vẫn nắm chặt tóc nàng.

Diệp Tự Thu có chút xấu hổ, nàng chỉ muốn biểu hiện sự thân thiện hiểu chuyện trước mặt Hoàng hậu, không ngờ rằng nhận lấy thì không vứt đi được.

Vừa ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu càng xấu hổ hơn.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

“Thu Thu cũng ngủ đi.” Hoàng hậu nghĩ đến việc hai đứa cùng tuổi không có vấn đề gì, nhẹ giọng dỗ Diệp Tự Thu: “Hãy coi nơi này như nhà của mình nhé, chỉ cần bổn cung ở đây một ngày, thì sẽ không để con phải chịu uất ức gì.”

Dưới ánh mắt dịu dàng của nàng ấy, Diệp Tự Thu như nhìn thấy mẫu thân của mình.

Hốc mắt nàng có hơi đỏ lên, một lúc lâu sau mới dạ một tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương