Thôi Trường Gia hít sâu một hơi, xoay người nói với Ngô Kim Dao, “Chị dâu, nếu chị đã không thích đánh bài tình cảm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi, Nhạc Nhạc, đi gọi anh trai ra.
”
Trên người Thôi Tu Viễn có nhiều vết bỏng, có mấy chỗ còn cần cấy da, họa vô đơn chí là bởi vì nhảy từ trên lầu hai xuống, gãy xương bắp chân, đến bây giờ chống gậy cũng rất vất vả.
“Phúc bất trùng lai – họa vô đơn chí - 福不重来 - 祸必重来”, nghĩa là tai họa không đến một lần, phước lành không lặp lại hai lượt.
”
Nhắc tới cũng xui xẻo, đêm hôm đó, bởi vì một nhóm đồ dùng trong nhà mới cần bản vẽ, Thôi Thu Viễn thuận thế ngủ ở trong phòng nghỉ của văn phòng, chờ đến thời điểm anh nhận ra, lửa đã nổi lên, dù vậy, anh vẫn chạy tới văn phòng ký gửi cầm con dấu, cùng các loại vật phẩm trọng yếu, quyết đoán đẩy cửa sổ nhảy xuống, đến lúc được người phát hiện, anh đã hôn mê.
Bởi vì dùng lực bên phải, không chỉ ngã gãy chân phải, bên phải còn bị phỏng nghiêm trọng, thảm hại hơn chính là bởi vì Thôi Tu Viễn hít phải bụi mù, phổi bị tổn thương nghiêm trọng, mấy lần nhận thông báo bệnh tình nguy kịch.
Mặt cũng bị hủy, mặt và cổ bên phải cần cấy da dài hơn hai mươi cm.
Nhưng mà công chương các thứ trong lòng anh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì!
Thôi Trường Nhạc đi gọi Thôi Tu Viễn, rất nhanh trong phòng truyền ra tiếng kêu của Thôi Tu Viễn, “Bảo cô ta cút!”
Ngô Kim Dao ngẩng đầu lên, “Có nghe không, không phải tôi muốn đi, anh trai em không giữ tôi lại.
”
Ngô Kim Dao lớn lên rất xinh đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt hạnh nhân, làn da trắng nõn, cho dù đã sinh con, nhưng dáng người cũng không có biến dạng, là mỹ nhân trời sinh.
Chiều cao Thôi Tu Viễn mặc dù không thể so với em trai Thôi Thừa Trạch, nhưng cũng được một mét bảy lăm, bởi vì là lão đại trong nhà, từ nhỏ anh đã ổn trọng thành thục hơn so với nhiều đứa trẻ khác, hơn nữa đi theo cha Thôi rèn luyện nhiều năm, khí chất trên người là người bình thường có thể so sánh sao?
Lúc trước cô ta với Thôi Tu Viễn đứng chung một chỗ, ai không khen một tiếng ‘kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp’? Nhưng ai có thể nghĩ đến, lòng người khó dò, nhanh như vậy Ngô Kim Dao đã phải đi?
Thôi Trường Nhạc bắt lấy cánh tay Ngô Kim Dao, không cho cô ta đi, “Chị dâu, sau này việc nhà em sẽ làm, chị đừng đi nữa, được không?”
“Hừ, nguyên nhân là ai phải làm việc nhà hả?” Ngô Kim Dao hắng giọng, “Buông ra.
”
Thôi Trường Nhạc không buông tay, “Chị dâu, lúc trước nhà họ Thôi chúng ta cũng là một bàn tay trắng đi lên, hôm nay tuy rằng gặp biến cố, chưa hẳn không có ngày đông sơn tái khởi.
”
Ngô Kim Dao luôn luôn miệng ngọt, bây giờ miệng cũng ngọt không nổi, cười lạnh đáp, “Lời này của em là đang dỗ trẻ nhỏ ba tuổi sao?”
Ngô Kim Dao nói chuyện khó nghe, sắc mặt Thôi Trường Nhạc vô cùng khó coi.
Thôi Trường Gia mở miệng, “Chị dâu, ra cửa này thì dễ, vào cửa này thì khó.
”
Ngô Kim Dao ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng, “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ!”
Huống chi, nhà họ Thôi bây giờ còn đang nợ bên ngoài hơn hai triệu, muốn cô ta xoay người chẳng khác gì đi vào đầm rồng hang hổ!
Thôi Trường Gia gật đầu, “Chị có thể đi, nhưng Tiểu Bảo chị không thể mang đi, sau này nhiều nhất nửa năm được gặp mặt một lần.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook