Ninh Tuy nhịn không được cười...... mọc thì mọc, hình như cũng đâu có gì xấu.

1

Ninh Tuy nằm bò ra bàn nhìn quản gia dẫn người bận rộn trong ngoài, treo đèn lồng dưới hiên biệt thự, xếp trái cây vào khay trên bàn trà, trong bếp tỏa ra mùi thịt dê hầm củ cải thơm lừng, cảm nhận được cuộc sống mà mình chưa bao giờ có, thỏa mãn ấm áp.

Dì Chu đang ở trên lầu dọn dẹp đống đồ cũ của Quý Úc Trình trong lúc làm người thực vật, kể cả vật dụng khi đi bệnh viện, xe lăn, quần áo bệnh nhân, lão gia đã dặn bà phải vứt đi trước Tết để tống cựu nghênh tân.

Thấy dì Chu khó nhọc kéo bao đồ to đùng ra khỏi thang máy, Ninh Tuy rảnh rỗi không có gì làm nên đi qua: "Để cháu phụ cho."

Dì Chu mở thùng giấy ra nói: "Đúng lúc quá, ngài xem có đồ gì tôi dọn nhầm không."

Ninh Tuy nhìn lướt qua, phát hiện không chỉ có dụng cụ và thuốc men mà ga giường mình từng ngủ với người thực vật Quý Úc Trình, sữa tắm thảo dược cũng bị gom vào đống đồ bỏ đi.

Ninh Tuy có chút không nỡ, dù sao những thứ này cũng gắn với rất nhiều hồi ức cậu ôm ông xã thực vật ngủ, nhưng...... sắp sửa bước vào cuộc sống mới, họ sẽ tạo ra nhiều ký ức hơn nữa.

Ninh Tuy bỗng thấy mơ ước về tương lai hơn.

"Dì cứ dọn đi ạ," Ninh Tuy cười nói, "Cháu thấy chẳng có vấn đề gì cả."

Dì Chu nói: "Trong phòng làm việc có hồ sơ bệnh án của các bệnh viện trước đây, lão gia bảo tôi soạn bỏ đi, nhưng có mấy cái tôi đọc không hiểu lắm......"

Ninh Tuy đang chán nên vội nói: "Để cháu soạn cho."

Ninh Tuy lên lầu hai vào phòng làm việc của Quý Úc Trình.

Dì Chu đã lấy đi mấy bệnh án và toa thuốc mà mình đọc hiểu, còn có một số hồ sơ trợ lý Chu đem từ bệnh viện về, bà đọc không hiểu nên để trên bàn.

Ninh Tuy lấy ra một vài thứ của người thực vật, kẹp ở giữa là hai kết quả khám sức khỏe của Quý Úc Trình, mặc dù trước đó Ninh Tuy đã đọc báo cáo hồi phục nhưng giờ nhìn lại, tâm trạng cậu vẫn hơi khác biệt.

Lúc đó chỉ nghĩ sau khi Quý Úc Trình khỏe lại mình có thể chạy trốn, giờ thân thể Quý Úc Trình không có vấn đề gì khiến cậu rất an tâm. Cực kỳ biết ơn vì anh không sao.

Soạn một hồi, Ninh Tuy chợt phát hiện văn bản chuyển nhượng tài sản thừa kế lúc trước mình ký ở bệnh viện.

Chưa bị lão gia bỏ vào máy cắt giấy tiêu hủy sao? Quý Úc Trình đã tỉnh lại, cũng chẳng còn thù trong giặc ngoài thì cần hợp đồng này làm gì nữa?

Ninh Tuy băn khoăn lấy tài liệu ra.

Giờ mới phát hiện văn bản chẳng những không bị hủy bỏ mà còn có thêm chữ ký bằng bút máy của Quý Úc Trình, phía sau là dấu công chứng, chứng tỏ đã có hiệu lực pháp luật.

"...... Quý Úc Trình vẫn còn ý định để tài sản cho tôi sao?"

001 nói: "Hơn nữa tài liệu này nằm ở dưới cùng, xem ra đã ký lâu lắm rồi, chắc vừa xuất viện là ký ngay."

Thật lâu sau Ninh Tuy vẫn chưa kịp phản ứng.

Đây là 21% cổ phần của Quý thị, Quý Chi Lâm và đám người Quý Vân chỉ nắm chưa đến 3% cổ phần, ngay cả cổ phần đứng tên lão gia cũng không nhiều bằng Quý Úc Trình.

Lúc đó cậu ký văn bản này chỉ để phối hợp với ông nội, phòng ngừa Quý Vân, Quý Dật và các cổ đông khác tranh giành cổ phần của Quý Úc Trình gây tổn hại nghiêm trọng cho công ty.

Trên thực tế cậu cũng không ngờ ông nội sẽ thật sự cho mình số tiền này...... Dù ông nội có xem mình như cháu dâu thì cũng không thể hào phóng với mình như vậy.

Ninh Tuy chợt vỡ lẽ: "Vậy lúc đó ông nội nói báo mộng......"

Lúc ấy cậu hoàn toàn không xem là thật, thậm chí còn tưởng ông nội bi thương quá độ nên mới gặp giấc mơ kỳ lạ kia.

Nhưng giờ cậu đột nhiên hiểu ra...... Quý Úc Trình tưởng mình sắp chết thật nên đã làm điều cuối cùng cho cậu.

Số tiền kia vốn là Quý Úc Trình muốn cho cậu.

Vì vậy dù đã tỉnh lại và không còn lo lắng về tính mạng nhưng Quý Úc Trình vẫn giữ lại văn bản này, còn ký tên vào đó. Nếu trong tương lai anh gặp bất trắc thì văn bản này sẽ có hiệu lực pháp luật.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi lất phất.

Ninh Tuy nhìn chằm chằm văn bản thật lâu, lồng ngực bỗng nhiên nghẹn ứ.

Tình cảm Quý Úc Trình dành cho cậu mãnh liệt sâu đậm đến mức đôi khi khiến cậu áy náy...... Mấy ngày sau Tết đó, Quý Úc Trình đột nhiên sốt cao nên được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, dạo quanh Quỷ Môn Quan một chuyến, chẳng biết anh đã nghĩ gì, có đau đớn lắm không...... Cũng không biết sau khi tỉnh lại phát hiện mọi thứ không như mình tưởng, cậu hoàn toàn không thích anh, lúc đó Quý Úc Trình đã nghĩ gì.

Ninh Tuy như người xem phim trễ, lúc này mới thấy đồng cảm với Quý Úc Trình trong ba tháng qua.

Cảm giác thích và đau lòng cũng từ từ sinh ra.

Ninh Tuy hơi hối hận, lẽ ra ngay ngày đầu tiên Quý Úc Trình tỉnh lại cậu nên nói cho anh biết mình thích anh, nếu vậy đã chẳng làm Quý Úc Trình buồn lòng.

Nhưng may mắn là bây giờ hai người đã thật sự bên nhau, sau này cũng sẽ bên nhau thật lâu.

Ninh Tuy nhét tài liệu vào túi hồ sơ.

Cậu hoàn toàn không cần văn bản này, Quý Úc Trình đã khỏe hẳn, sau này không có sinh ly tử biệt, không bao giờ có chuyện Quý Úc Trình đi trước cậu.

Ninh Tuy xuống lầu lấy điện thoại ra, bỗng nhiên rất muốn gọi cho Quý Úc Trình.

Nhưng Quý Úc Trình chỉ mới đi một tiếng, nếu mình gọi điện thì có vẻ nhõng nhẽo quá.

Hơn nữa giờ đang họp, chắc anh sẽ bật chế độ im lặng.

Ninh Tuy gọi thử, quả nhiên không kết nối.

Ninh Tuy thở phào nhẹ nhõm, may mà không gọi được, nếu không lão gia và mọi người đang họp sẽ biết mình cũng là não yêu đương.

Nhưng sau khi hiểu rõ chuyện "báo mộng", Ninh Tuy rất muốn làm gì đó để đền bù cho Quý Úc Trình lúc ấy.

Chắc Quý Úc Trình sẽ không kịp về ăn cơm tối, nhưng mình vẫn có thể nấu canh.

Ăn cơm với quản gia xong, Ninh Tuy vào bếp định thử tài một chút.

Nấu canh rất lâu, trước kia Ninh Tuy sống qua loa hời hợt, làm sao có thời gian nấu cho mình được?

Cậu từng làm thêm ở quán lẩu và thịt nướng, rất quen thuộc với quy trình nhưng thật ra không rành nấu ăn cho lắm, trình độ làm mì Ý còn không ngon bằng Quý Úc Trình sống ở nước ngoài.

Thấy tình cảm hai người tốt đẹp, quản gia cũng vui lây, chủ động lấy ra một đống nguyên liệu dạy Ninh Tuy cách nấu.

Ninh Tuy chọn canh gà rồi đeo găng tay vào.

Vừa chuẩn bị xong nguyên liệu để hầm thì điện thoại trong túi bỗng reo lên.

Găng tay Ninh Tuy dính đầy dầu mỡ nên nhờ quản gia xem giùm. Quản gia nói: "Tên người gọi là Lâm Mãn, là Lâm tổng kia đúng không?"

Gọi điện chúc Tết sao?

Ninh Tuy tháo găng tay rồi cầm điện thoại ra ngoài nghe.

"Sao tự dưng hôm nay anh Mãn gọi chúc Tết thế?" Ninh Tuy hỏi: "Chẳng phải cuối năm anh bận lắm à?"

Bình thường cứ đến cuối năm thì công ty Lâm Mãn lại bận tối tăm mặt mũi.

Lẽ ra qua giai đoạn đầu khởi nghiệp, Lâm Mãn không cần bận rộn như vậy, nhưng hắn là người cuồng việc nhất mà Ninh Tuy từng gặp, đích thân làm hết mọi việc, hoàn toàn không cho mình thời gian nghỉ ngơi.

Có lẽ vì vốn liếng không nhiều, thiếu cảm giác an toàn nên một lòng say mê theo đuổi danh lợi.

"Ôi, hỏng bét rồi, anh quên béng một chuyện." Lâm Mãn sứt đầu mẻ trán nói: "Em còn nhớ khu mộ hồi xưa chúng ta mua cho Tiểu Vũ không? Nửa tháng trước trợ lý của anh nhận được điện thoại từ bên đó, hai năm nay thành phố nhỏ kia phát triển thần tốc, chỗ nào cũng phá dỡ, nghĩa trang kia bị quy hoạch nên mời người nhà đích thân tới ký tên! Nhưng cuối năm anh bận đến nỗi chân không chạm đất, hôm nay Tiểu Lương mở hồ sơ ra xem mới báo cáo chuyện này, anh mắng cậu ta một trận rồi, tốt nhất là giải quyết chuyện này trước Tết, để qua năm hơi phiền phức...... Giờ tính sao đây? Đành phiền em đi một chuyến vậy......"

"Vâng, để em đi cho." Ninh Tuy nói ngay chẳng chút do dự.

Khi Tiểu Vũ qua đời hai người đều không có tiền, chọn nhà tang lễ hoả táng tốn hơn sáu trăm tệ, đây là số tiền Lâm Mãn làm thuê rất lâu mới kiếm được.

Sau này có tiền, họ chọn cho Tiểu Vũ nghĩa trang tốt nhất Ô Thành rồi dựng một tấm bia.

Giờ xảy ra biến động, họ là người nhà cũng nên đi xử lý.

Lâm Mãn áy náy nói: "Ngại quá Tiểu Tuy, mai là giao thừa mà hôm nay còn bắt em đi nữa. Anh bảo Tiểu Lương đưa em đi nhé?"

"Có gì đâu, tranh thủ đi sớm rồi ngày mai về gấp, vẫn kịp đón Tết mà."

Ninh Tuy cảm thấy Lâm Mãn quá khách sáo, chuyện em trai Tiểu Vũ đều do Lâm Mãn lo liệu, ngoại trừ bỏ tiền cậu cũng chẳng góp công sức gì.

Chuyện Tiểu Vũ cũng là chuyện của Ninh Tuy, không có Tiểu Vũ thì sẽ không có Ninh Tuy bây giờ.

Nhưng hầm canh mà không đợi được Quý Úc Trình về uống.

Ninh Tuy cúp máy rồi tới cửa biệt thự nhìn ra ngoài, trợ lý Tiểu Lương của Lâm Mãn đang chờ cách đó không xa.

Ninh Tuy xem đồng hồ rồi tính toán, giờ vẫn có thể mua được vé máy bay tới Ô Thành lúc chín rưỡi tối, Ô Thành cách đây năm sáu trăm cây, lái xe phải mất cả đêm, còn đi máy bay chỉ cần nửa tiếng nên sẽ nhanh hơn nhiều.

Tới đó tìm khách sạn ở một đêm, sáng mai làm xong việc có thể về nhà trước hai giờ chiều, vẫn kịp đón giao thừa với Quý lão gia và Quý Úc Trình.

Hơn nữa cũng hai năm rồi chưa về, tranh thủ trước Tết đến thăm Tiểu Vũ rồi nói với bạn thân ngày xưa rằng mình đã lập gia đình.

Mua vé máy bay xong, cậu ra ngoài nói với Tiểu Lương một tiếng rồi lên lầu thu dọn hành lý.

Mới từ sơn trang về chưa lâu nên vali vẫn còn nguyên, chỉ cần lấy thêm giấy tờ tùy thân và nhét thêm một vài thứ cần thiết trên máy bay là được.

Lấy hành lý xong, Ninh Tuy đoán Quý Úc Trình vẫn đang họp nên không quấy rầy.

Thấy cậu mặc áo khoác, quản gia đưa khăn quàng cổ cho cậu rồi hỏi: "Tiểu Tuy, muộn thế này mà còn đi đâu nữa?"

Ninh Tuy nói ông biết chuyện dời mộ Tiểu Vũ cần người nhà ký tên, sau đó dặn ông: "Khi nào Quý Úc Trình về chú nhớ nhắn lại với anh ấy ngày mai cháu sẽ về, bảo anh ấy đừng lo gì hết ạ."

Quản gia cười nói: "Yên tâm đi, mặc dù bình thường đại thiếu gia có tính chiếm hữu hơi mạnh nhưng đâu đến nỗi một đêm cũng không cho cậu đi, nếu vậy thì vô lý quá đúng không? Cậu ấy vừa vào cửa tôi sẽ nói ngay."

3

Ninh Tuy cảm thấy quản gia không hiểu rõ Quý đại thiếu gia lắm, với "bệnh tình" của anh, dù mình ở trường một đêm Quý Úc Trình cũng sẽ rầu rĩ không vui.

Nhưng đã nhờ quản gia nhắn lại, lần trước Quý Úc Trình cũng gặp Tiểu Lương ở nhà Lâm Mãn nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Ninh Tuy lên xe rồi hạ cửa sổ xuống vẫy tay chào quản gia, sau đó ra sân bay.

Đèn đường mờ ảo, tuyết rơi mạnh hơn, Ninh Tuy nghĩ có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông này.

......

Ninh Tuy vừa đi thì xe Quý Úc Trình chạy về.

Quản gia ở trong bếp trông chừng canh đang hầm của Ninh Tuy nên không nghe thấy tiếng xe dừng lại.

Quý Úc Trình phủi bông tuyết trên mi mắt rồi thay giày vào cửa, thấy giày và khăn quàng cổ của Ninh Tuy treo một bên đều biến mất thì giật thót tim, lập tức chạy vội lên lầu, kết quả mở cửa phòng ngủ cũng không thấy vali của Ninh Tuy.

Quý Úc Trình lấy điện thoại ra, nhìn thấy một cuộc gọi lỡ.

Vẻ mặt anh đông cứng.

Lời 009 nói lại hiện ra trong đầu —— "Vì tiền thôi."

3

Anh hoàn toàn không quan tâm Ninh Tuy tiếp cận mình vì điều gì, nhưng trong lòng anh luôn có một nỗi bất an không thể xua đi, hay nói cách khác là đã bám rễ quá sâu.

Lỡ ngày nào đó Ninh Tuy không cần tiền của anh nữa thì sao?

Hoặc là Ninh Tuy phát hiện ra anh biết sự thật, cảm thấy không thể đối mặt với anh nên chạy trốn thì sao?

Quản gia nghe tiếng Quý Úc Trình chạy vội xuống lầu thì thò đầu ra khỏi bếp: "Đại thiếu gia về rồi."

Quý Úc Trình nghiến răng hỏi: "Ninh Tuy đâu?"

"Cậu ấy ra sân bay rồi," quản gia nói, "Dặn tôi nhắn lại với ngài......"

Quản gia còn chưa dứt lời thì Quý Úc Trình đã biến sắc, giật chìa khóa xe từ tay trợ lý Chu rồi sải bước ra ngoài mở cửa xe, đạp mạnh ga đuổi theo.

4

Quản gia cầm muỗng đi ra ngoài: "......"

Dì Chu quét dọn vệ sinh: "......"

Quản gia và dì Chu nhìn nhau, vẻ mặt chuyển từ ngạc nhiên sang sốc nặng, sau đó biến thành đau lòng nhức óc.

Xa nhau một ngày cũng không được à? Sao lại đến mức này chứ!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cá Diếc Cam: Một phút cũng không thể rời xa QA

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương