“Ngươi tỉnh rồi?” Dư Đào tiến tới, đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, tỉnh bơ dùng ống tay khác che mũi miệng: “...!Muốn uống nước không?”“...!Làm phiền.”Dư Đào rót cốc nước cho chàng.Chu An uống mấy ngụm nước, bình phục lại, hít một hơi thật sâu, cảm giác trong phổi đã lâu chưa từng phong phú như vậy.Lúc bệnh tật hôn mê, chàng láng máng biết cha mẹ có suy nghĩ xung hỷ cho mình.
Mặc dù trong lòng chàng cảm thấy mình bệnh thoi thóp quả thực không nên hại người ta, nhưng không có sức phản kháng.Chàng mơ hồ nghe thấy tiếng pháo và tiếng người huyên náo, nhưng thật sự kéo suy nghĩ của chàng về, là tiếng khóc sụt sùi như có như không của nữ tử này.Thật đáng thương, gả cho một ma bệnh không biết có ngày mai hay không, chỉ có thể trốn trong phòng len lén khóc tỉ tê.
Nhưng cho dù như vậy, chàng vẫn có thể cảm nhận được có người đang chăm sóc mình, một bàn tay mềm mại, hơi lạnh đụng lên trán chàng.Nàng nhất định là một nữ tử dịu dàng, hiền lành.Chu An ngẩng đầu nhìn, thiếu nữ trước mắt hết sức gầy yếu, giá y rộng lớn mặc không vừa người, dùng tay áo che kín nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh ngấn nước mắt, trong mắt như có một dòng nước trong.
Quần áo đỏ chiếu khóe mắt ửng đỏ của nàng, bên trái sống mũi có nốt ruồi son xinh xắn, làm Chu An tự dưng nhớ tới hoa đào vào ba tháng mùa xuân.Nhận ra ánh mắt của Chu An, Dư Đào ngượng ngùng để tay xuống, không muốn để biểu hiện chê bai quá rõ ràng.
Nhưng nàng vẫn theo bản năng lui về phía sau, định cách xa một chút.Cửa két một tiếng bị đẩy ra, hai người xông vào.Nói là đưa tân nhân vào động phòng, nhưng dù sao cũng là xung hỷ, con trai còn bệnh nằm trên giường, không thể nào thật sự bỏ mặc suốt một đêm.Văn Phương Phương vừa tiễn xong khách đã định đến xem con trai, vừa đi tới cửa thì nghe thấy tiếng đối thoại, con trai ngủ mê man ba ngày cuối cùng cũng tỉnh!“An Tử! Ông trời có mắt...” Văn Phương Phương mừng không kể xiết mà khóc lóc, chỉ huy con gái Chu Hỷ phía sau: “Hỷ Nhi, đi gọi cha con, bảo ông ấy mau mời nhị thúc về.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook