Sau đó lại kéo dài kỹ thuật nuôi ong, chuẩn bị xong khúc gỗ tròn trống không hoặc là dứt khoát dùng thùng gỗ, thoa mật ong lên, đặt sáp ong bên ngoài, dẫn dụ ong hoang vào làm ổ.

Dư Đào quyết định cách làm, nàng chọn sơn điền cách xa thôn nhất nhưng cách gần nguồn nước nhất của Chu gia, để Chu Tùng dựng căn nhà lá nghỉ chân, đặt thùng gỗ dụ ong của nàng vào.

Sau mấy ngày, nàng mặc đồ bảo vệ mà người nhà đã chuẩn bị xong, tìm tổ ong dại khắp đồi núi.

Theo những thôn dân khác của thôn Chu Gia thấy, nhà Chu Đại Sơn quá dung túng con dâu mới vào cửa, gả đến hơn một tuần, vừa không thấy nàng ra đồng cũng không thấy nàng giặt đồ.

Chỉ thấy nàng suốt ngày chạy vào núi, mỗi lần còn tay không đi về, chẳng lẽ là đi chơi cả ngày? Không hái rau dại, nấm dại thì thôi, ít nhất cũng phải nhặt chút củi chứ? Đây chính là công việc mà đứa bé sáu tuổi trong thôn cũng làm được!Mẹ Đại Căn và Văn Phương Phương có quan hệ tốt, lặng lẽ nhắc nhở bà: “Mẹ An Tử, con dâu nhà bà ngày nào cũng lên núi chơi, trong thôn có nhiều người bàn tán đấy.


Có phải bà nên để ý con bé, mặc dù con bé còn nhỏ, nhưng đã xuất giá rồi, không phải trẻ con nữa, vẫn phải tém lại.

”Văn Phương Phương vừa nghe đã giận: “Những kẻ lắm điều đó bàn tán sau lưng bọn ta?”Mẹ Đại Căn nói, lúc đi giặt đồ nghe thấy vợ Đại Ngưu bàn tán với người khác.

Văn Phương Phương vừa nghe vợ Đại Ngưu thì còn gì không hiểu, vợ Đại Ngưu họ Lưu, từ nhỏ đã gả tới thôn Tiểu Lý, là ngoại sanh nữ của Lưu Quế Hoa.

Nghĩ tới dáng vẻ lắm mồm của Lưu Quế Hoa, Văn Phương Phương đã nghiến răng ken két: “Lo trời lo đất, còn lo nhà ta nuôi con thế nào? Chẳng lẽ làm phiền ai sao? Thật sự là bắt cho đi cày, xen vào việc người khác.


”Mẹ Đại Căn cảm thấy mình bị mắng lây, hơi ngượng ngùng: “Người ta có lòng tốt mà, con dâu nhà ai lại không làm việc chứ…”Văn Phương Phương: “Nhà ta đó! Hơn nữa, không phải Tiểu Đào Nhi không làm việc, con bé tài giỏi lắm, nhưng nhà ta không khoe khoang mà thôi.

Đừng nói những chuyện khiến người ta tức giận, về làm cơm nhà bà đi!”Đuổi người nói xấu đi, Văn Phương Phương ở nhà buồn bực.

Tuy nói không thể để lộ tiền tài, nhưng bà thật sự không thể để Dư Đào bị người trong thôn hiểu lầm.

Sau khi bàn bạc với Chu lão gia tử và Chu Tùng, họ quyết định vẫn truyền tin đồn ra ngoài.

Không chỉ vì Tiểu Đào, cũng bởi vì lần này ngày nào nhà họ cũng có mùi thịt, quả thật hơi gai mắt.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương